Thẩm Diên nhặt áo ngoài dưới đất lên rồi khoác ở trên người, nàng lấy ra thư hòa ly từ trong ngăn kéo ra rồi đưa tới trước mặt Bùi Dực: “Ngươi xem, đây là ngươi viết thư hòa ly.”
Bùi Dực nhận lấy thư hòa ly thì cẩn thận nhìn, chữ viết phía trên rất quen thuộc, thật sự là chính chữ viết của hắn.
Tên của hắn, hắn viết ba mươi năm, dưỡng thành thói quen đặc biệt, đầu bút lông sâu sắc có cá tính riêng.
Chữ ký kia thật sự là viết giống như đúc, lực đạo đặt bút không khác gì mấy.
Còn có dấu ấn riêng màu đỏ góc phải bên dưới kia càng làm cho Bùi Dực tin tưởng đây là chính hắn viết thư hòa ly.
Ấn riêng của hắn chưa từng nói với bất luận kẻ nào đặt ở nơi nào, ngay cả bà nội cũng không biết.
Ngoại trừ chính hắn, căn bản sẽ không có ai biết hắn giấu ấn riêng ở ngọc bội mang trên cổ.
Bùi Dực xoa huyệt Thái Dương căng đau, cố hết sức nhớ lại bản thân viết hòa ly thư khi nào.
Trong đầu hiện lên một hình ảnh mơ hồ, dưới ánh nến mờ nhạt, hắn chấp bút lông ngồi ở bàn trà viết hòa ly thư trước.
Sau khi viết xong, hắn đi đến mép giường ôm Thẩm Diên vào lòng rồi hôn nàng.
Bùi Dực kinh ngạc mở mắt ra, hắn nhìn bàn tay mình, khó có thể tin.
Dường như hắn thật sự viết thư hòa ly.
Nhưng vì sao hắn muốn hòa ly?
Hắn nhớ không nổi nguyên do.
Bùi Dực nhìn thư hoà ly giấy trắng mực đen, đột nhiên hơi phiền muộn.
Hắn dùng sức xé thư hòa ly, vo thành một cục rồi ném xuống đất.
“Không hòa ly, ta không thừa nhận đó là ta viết, nàng vĩnh viễn đều là thiếp của ta.” Bùi Dực tiến lên túm Thẩm Diên, giam cầm nàng trong ngực.
Hắn cúi đầu cắn lên môi Thẩm Diên, bàn tay to kéo áo ngoài trên người nàng xuống, tách hai chân nàng ra rồi đỡ cây xúc xích sưng to đau đớn đâm thọc đoá hoa ướt át của nàng.
“Ưm… Đừng mà, ngươi buông ta ra… Hức… Ta không muốn làmthiếp của ngươi.” Thẩm Diên đấm đánh lên ngực hắn, không ngừng giãy giụa vặn vẹo.
Bùi Dực bị nàng khiến cho hơi bực bội, hắn trầm giọng chất vấn: “Làm thiếp của ta không tốt à?”
Hắn đẹp trai như thế, có quyền thế, trong kinh không biết bao nhiêu cô gái mơ ước hắn, tỳ nữ trong phủ càng theo xu hướng theo đuổi.
“Không tốt.” Thẩm Diên lắc đầu với thái độ kiên quyết.
Ai mà thèm làm thiếp hắn, nàng không thèm đâu.
Bùi Dực nhìn khuôn mặt nhỏ quật cường của nàng thì đột nhiên hơi đau đầu.
Hắn nhớ tới lúc trước khi Thẩm Diên cáu kỉnh đã dỗ nàng thế nào thì nói chậm lại: “Nàng về nhà với ta, ta dẫn nàng đi mua trang sức.”
Thẩm Diên đánh vào ngực Bùi Dực, nổi giận đùng đùng: “Không cần, ngươi mau thả ta ra, nếu không, ngày mai ta lại đi cáo quan, nói ngươi lăng nhục thai phụ.”
Lúc trước Thẩm Diên bán trang sức, đổi được hơn một vạn bạc.
Mấy ngày trước đây, Bùi Dực lại cho nàng hai vạn lượng, thêm tòa nhà này nữa.
Bây giờ nàng đã có được hơn bốn vạn bạc, tất nhiên không hề thèm trang sức Bùi Dực cho.
Phía trước, khi Bùi Dực đi quan phủ đã từng thông qua vị đại nhân kia, hắn đặc biệt dặn về sau nếu Thẩm Diên tới kiện hắn, hy vọng đại nhân kia theo lẽ công bằng xử lý, không cần bận tâm thân phận Thừa Tướng của hắn.
Bùi Dực nói sẽ không trách tội đại nhân kia, chỉ cần theo ý Thẩm Diên làm nàng vui vẻ là được.
Bùi Dực kiếp này không biết chuyện xảy ra mấy ngày trước đây, cảm thấy Thẩm Diên quá mức đơn thuần ngây thơ, hắn cong môi cười lạnh: “Báo quan cũng vô dụng, nàng đã quên thân phận của ta rồi sao?”
Hắn đỡ quy đầu cực lớn nhắm ngay nụ hoa ướt át của nàng rồi ưỡn thẳng về trước, đồng thời, bàn tay to ấn mông vểnh của nàng dùng sức đè xuống.
Phụt, quy đầu to bằng quả trứng gà căng thịt mềm khin khít ra, chậm rãi đi vào trong, quả chuối thô dài đẩy từng chút vào trong.
“A… Đồ khốn, mau thả ta ra… Hu… Đi ra ngoài…” Thẩm Diên nhíu mày, cố hết sức nuốt cây gậy thô to của hắn.
Tư thế nữ bên trên cắm đặc biệt sâu, Bùi Dực nắm mông nàng dùng sức nhấn mạnh xuống một cái, trọng tâm của Thẩm Diên không vững, cả người ngồi xuống thật mạnh.
“A… Đau…” Bởi vì trọng lượng mà Thẩm Diên không cẩn thận lại ngồi đến cùng, vật nam tính thô to căng ra tầng tầng thịt non chật chội xông vào trong, thẳng tắp cắm tới chỗ tử cung.
Quy đầu siêu to ép chặt cửa động nhỏ hẹp, bởi vì quán tính mà dập mạnh hai phát.
Thẩm Diên nhíu mày cắn môi dưới, cong lưng khóc nức nở thành tiếng.
Thẩm Diên thật sự tức giận, nàng vung nắm đấm nhỏ lên nện vào người Bùi Dực, vừa đánh vừa khóc thút thít nói: “Ta nói đừng, ngươi còn xông vào, đồ khốn, ai thèm làm thiếp của ngươi, cho ta bao nhiêu tiền cũng không làm, ta chán ghét ngươi, hic…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...