Editor: Mứt Chanh
Tô Hành Chỉ thấy Thẩm Diên nhìn chằm chằm vào hoa cài tóc kia lại không nhận, huynh ấy mở bàn tay nhỏ của nàng ra, đặt hoa cài tóc vào trong lòng bàn tay nàng rồi nói với giọng ấm áp:
"Em họ, muội tới Nam Dương đã lâu như vậy mà biểu ca cũng chưa đưa qua lễ vật gì cho muội, hoa cài tóc này coi như là lễ gặp mặt, chớ có khách khí với biểu ca."
"Anh họ, không cần đâu, muội có vật trang sức trên tóc, chớ có lãng phí bạc." Thẩm Diên uyển chuyển từ chối.
Nàng cảm thấy bản thân không xứng với Tô Hành Chỉ, nếu nhận quà của huynh ấy, đến lúc đó nàng phải đi, sẽ phụ lòng tình ý của huynh ấy.
Tô Hành Chỉ thấy Thẩm Diên không cần, huynh ấy nghĩ ngợi rồi lại sửa lại lý do thoái thác: "Em họ, biểu ca không có ý khác, chỉ đơn thuần muốn đưa lễ gặp mặt cho muội, cũng coi như là báo đáp muội trong khoảng thời gian này chăm sóc Uyển Uyển, xem như Uyển Uyển cảm kích muội.
Muội nhẫn tâm không cần đồ của Uyển Uyển sao?"
Tô Uyển một bên nghe cha nói như vậy cũng phụ họa theo: "Cô ơi, cái hoa cài tóc này rất đẹp, cô nhận lấy đi, chúng ta cùng nhau mang cùng một bộ trang sức trên tóc thật đẹp nha."
Hoa cài tóc kia và dây buộc tóc của Tô Uyển là trang sức mẹ con.
Từ nhỏ Tô Uyển đã không có mẹ, cũng không ai cùng mang loại vật trang sức trên tóc này với con bé.
Con bé thích Thẩm Diên, có thể muốn mang dây trang sức mẹ con với nàng.
"Được." Thẩm Diên nhìn ánh mắt chờ mong của Tô Uyển thì đáy lòng bỗng dưng mềm nhũn, nàng gật đầu, nhận lấy hoa cài tóc kia.
Sau khi nàng mang thai, đặc biệt thương yêu con nít.
Kiếp trước, không có cơ hội nuôi dạy đứa bé kia, cho nên nhìn thấy Tô Uyển hoạt bát đáng yêu thì không khỏi muốn gần gũi với con bé.
Thấy Thẩm Diên cuối cùng cũng nhận lấy hoa cài tóc kia, mày Tô Hành Chỉ lộ ra vẻ vui mừng, mỉm cười đầy ẩn ý.
Dưới chân tường, khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực u ám, mày nhíu chặt lại.
"Lại đây." Hắn ra hiệu, nhỏ giọng gọi một tiếng, lập tức có tùy tùng xuất hiện.
"Có thuộc hạ, tướng gia có gì phân phó?" Một chàng trai mặc áo choàng đen chắp tay nói.
Bùi Dực nhìn ba người mua vật trang sức trên tóc đã đi xa, hắn chỉ vào sạp hàng mà Thẩm Diên vừa đến lúc nãy rồi nói: "Đến cái sạp kia mua tất cả hoa cài tóc, tối nay, đưa đến trong phòng di nương."
"Vâng." Tùy tùng kia cung kính đáp.
Y đáp xong vốn muốn lui ra nhưng thấy Bùi Dực đã nhiều ngày đều đang âm thầm nhìn trộm Thẩm Diên, ban đêm vụng trộm ghé nhà họ Tô, trời gần sáng mới về khách điếm.
Thấy chủ tử luôn lén đi theo sau di nương, lại không dám đi lên nói một lời với di nương, y đều hơi chua xót, tướng gia nhà bọn họ khi nào lại hèn mọn như vậy.
Tùy tùng kia không khỏi lắm miệng một câu: "Tướng gia, ngài nhớ di nương thì đi gặp nàng ấy, nhìn trộm như vậy, nàng ấy cũng sẽ không biết."
"Lắm miệng." Bùi Dực liếc tùy tùng kia một cái, lạnh giọng căn dặn: "Mau đi làm việc."
"Dạ." Tùy tùng không dám nói thêm gì nữa, lãnh mệnh đi ngay.
Hôm nay, Bùi Dực tránh ở chỗ tối lén theo Thẩm Diên cả ngày.
Hắn nhìn nàng và Tô Hành Chỉ dọc theo đường đi tùy ý đi dạo, mua đồ.
Bọn họ đói bụng còn đi tửu lầu dùng bữa, Bùi Dực ngây ngốc đi theo bọn họ.
Chờ đến khi đói đến mức bụng đói kêu vang thì hắn mới nhớ tới bản thân chưa ăn cơm.
Hắn sợ sau khi bản thân đi ăn cơm, vừa lơ đãng sẽ lạc mất Thẩm Diên, không thể luôn nhìn thấy nàng, cũng không biết nàng hôm nay làm cái gì.
Cho nên cứ nhìn chằm chằm nàng.
Thẩm Diên và Tô Hành Chỉ dùng bữa ở lầu một, Bùi Dực tìm một góc nhìn tốt hơn, đã có thể thấy rõ ràng hành động của bọn họ.
Trong khoảng thời gian đó, do Tô Hành Chỉ chọn cá hầm ớt, món cá kia vừa lúc đặt ở trước mặt Thẩm Diên, mùi cá tanh nồng xộc vào mũi nàng.
Thẩm Diên đột nhiên cảm thấy buồn nôn, nàng vội vàng dùng khăn tay che miệng nôn khan một trận.
Tô Hành Chỉ thấy Thẩm Diên không thoải mái, vội vàng đứng dậy dò hỏi nàng: "Em họ, muội làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"
Thẩm Diên biết chuyện gì đang xảy ra, nàng xua tay giải thích: "Không sao đâu, chỉ là hơi buồn nôn, một hồi là ổn."
"Oẹ..." Nàng mới vừa nói xong, lại nôn khan một trận.
Tô Hành Chỉ thấy dáng vẻ nôn mửa thật sự nghiêm trọng thì trong lòng lo lắng, huynh ấy một tay nắm Tô Uyển, một tay dìu lấy Thẩm Diên: "Em họ, phía trước có cái y quán, biểu ca mang muội đi xem đại phu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...