Editor: Mứt Chanh
Bùi Dực chậm rãi đi đến trước giường, hắn liếc mắt nhìn Thẩm Diên nằm ở trên giường, thản nhiên nói: "Cởi quần áo đi."
Thẩm Diên nghe tiếng ngước mắt, nàng liếc nhìn Bùi Dực một cái, sau đó đột nhiên trở mình đưa lưng về phía hắn.
"Nàng..." Bùi Dực ngẩn người, người phụ nữ này bản lĩnh lớn vậy à? Thế mà dám ngỗ nghịch với hắn.
Hắn nhìn cái gáy của Thẩm Diên, quát khẽ: "Xoay sang đây, cởi quần áo ra."
Thẩm Diên vẫn đưa lưng về phía Bùi Dực, vẫn không nhúc nhích.
Bùi Dực hơi bực, tỳ nữ nho nhỏ này vậy mà dám làm lơ mệnh lệnh của hắn, nhưng mới mấy ngày mà thôi, lá gan vậy mà to ra rồi.
Hắn cất bước về phía trước, dùng bàn tay to nắm lấy cổ áo Thẩm Diên xoay người nàng qua đây, tức giận nói: "Làm càn, ta bảo nàng xoay sang, không nghe thấy sao?"
"Hu hu..." Thẩm Diên chớp mi, một giọt nước mắt lăn dài, nàng cắn chặt đôi môi hồng của mình, khẽ nức nở.
Bùi Dực ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Thẩm Diên mới ấp úng nói: "Nàng khóc cái gì?"
Thẩm Diên khịt mũi, nức nở nói: "Thiếp làm vỡ chiếc vòng ngọc mà lão phu nhân ban cho, lão phu nhân mà biết, khẳng định sẽ trách tội thiếp."
"Lại đổi một cái là được, có cái gì đáng giá mà khóc." Bùi Dực khó hiểu, hắn cảm thấy người phụ nữ này cứ thích khóc, lần trước động phòng khóc một đêm, lần này còn chưa bắt đầu ân ái, nàng lại khóc.
"Thiếp không có tiền, vòng tay kia quý giá quá."
Bùi Dực không để bụng, hắn vươn tay cởi áo Thẩm Diên ra, "Ngày mai ta gọi người đưa tiền cho nàng mua lại, đừng khóc, ta nghe thấy phiền."
Thẩm Diên dùng mu bàn tay lau nước mắt nơi khóe mắt, ngừng khóc lại nói: "Dạ, năm trăm lượng."
Tay Bùi Dực cởi áo chợt ngừng lại, hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Diên, ánh mắt hơi trầm xuống.
Bổng lộc một tháng của hắn mới 800 lượng, người phụ nữ này mua cái vòng tay đã muốn năm trăm lượng rồi đấy ư?
Thẩm Diên thấy Bùi Dực đánh giá nàng như thế, nàng sợ bị bại lộ nên vội vàng nhào vào lòng hắn, cởi đi quần áo hắn nhằm dời lực chú ý của hắn.
"Tướng gia, thiếp thân giúp ngài cởi áo, sớm chút sinh cháu cố cho lão phu nhân."
Bùi Dực vẫn không lên tiếng mà để mặc Thẩm Diên cởi quần áo của hắn ra.
Thẩm Diên cởi quần áo của người đàn ông này ra, dương v*t thô to của người đàn ông lập tức nhảy bật ra đánh lên mu bàn tay nàng.
Nàng né tránh ra sau, hơi nghiêng mặt rồi dời tầm mắt đi, không dám nhìn cây hàng thô to của người đàn ông kia làm người ta sợ hãi nữa.
Bùi Dực nắm bàn tay nhỏ của nàng bọc lấy vật nam tính đang cứng nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, nói giọng khàn khàn: "Tối nay, nàng ở trên đi."
"Tướng gia..." Thẩm Diên quay đầu, khó có thể tin mà nhìn Bùi Dực.
Kiếp trước, Thẩm Diên quan hệ với Bùi Dực đều là từ hắn chủ đạo, mỗi lần Thẩm Diên đều bị cái kia đè ở dưới thân.
Hai người luôn yên lặng tiến hành vận động pít-tông, ngoại trừ Thẩm Diên ngẫu nhiên đau đến nỗi không thoải mái ưm hai tiếng thì gần như là không có gì giao lưu.
Bùi Dực cũng sẽ không để nàng cưỡi ở trên người hắn.
Sau mỗi lần hắn qua loa bắn tinh thì đứng dậy rời đi, giữa hai người cũng chẳng hề có tình thú đáng nói.
Bùi Dực nhìn Thẩm Diên ngây ngốc, hắn ôm lấy nàng, bàn tay to nhanh chóng cởi đi quần áo nàng, ôm nàng ngồi lên trên đùi mình rồi thúc giục: "Mở chân ra, tự mình ngồi trên đi."
Thẩm Diên cúi người nhìn gây thịt cao ngất ngạo nghễ ưỡn lên kia của hắn thì hơi do dự, nàng chưa từng thử qua ở phía trên á.
Cây hàng thô to kia dài cả một cây, thân quấn những đường gân xanh nổi lên, đỉnh mã mắt khẽ nhếch phun ra chất lỏng trong suốt, nhìn hơi dữ tợn đáng sợ.
"Nhanh lên, đừng lề mề nữa." Bùi Dực vỗ lên mông Thẩm Diên, không kiên nhẫn thúc giục, hắn vừa mới ngủ với người phụ nữ này một lần đã phải tiêu năm trăm lượng bạc vì nàng.
Hơn nữa lần trước thời gian thể nghiệm quá ngắn, hiệu quả cũng không vừa lòng cho lắm.
Lần này, cũng phải để nàng hầu hạ hắn cho tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...