Tiền Không Thơm Sao


Đi theo người đàn ông vào trong văn phòng, cậu đi loanh quanh trong phòng làm việc tìm được một tấm danh thiếp có in tên của người đàn ông này.

Phương Dư Hoa.

Cậu hài lòng tìm chỗ ngồi xuống.

"Văn phòng của tôi không có gì khác ngoài trà, mong cậu hiểu cho." Phương Dư Hoa rót cho cậu một ly nước.

"Cảm ơn."
Chỉ là một câu nói đơn giản, lại triệt để làm cho đối phương phải kinh ngạc nhìn cậu.

Yến Thời Thu: "..."
"Cậu" rốt cuộc là thô lỗ đến mức độ nào vậy, quả nhiên tác giả thật không hổ danh là anti fan của cậu.

Phương Dư Hoa rót một ly trà hoa cúc, ngồi xuống sofa tay cầm lấy bình dữ nhiệt,quan sát cậu một lúc, miết cằm nói: "Cậu của hôm nay với mấy ngày trước gần như không quá giống nhau."
"Thay đổi cả phong cách ăn mặc." Người đàn ông nói.

"Tôi đang thử đổi sang phong cách khác."
"Cậu trong sách thích mặc quần áo có những màu sắc rực rỡ, đặc biệt là màu hồng, khi cậu vừa mở tủ ra cậu đã bị dọa sợ ngây người, trong tủ quần áo của cậu đủ xanh đỏ tím vàng, nói gọn hơn chính là bảy sắc cầu vồng.

Nhưng cũng may là cậu đẹp, cho nên mới có thể mặc được.

Cậu quả thực không thể nài chịu nổi gu ăn mặc này của nguyên chủ, không thể ăn mặc những bộ quần áo khó coi như này, cậu bới tung cả tủ quần áo lên cuối cùng cũng tìm được vài chiếc áo phông cùng quần jean ở phía góc tủ, là mẫu mã phổ biến nhất, có lẽ đã được nguyên chủ sử dụng khi còn đi học, dù cho có hơi nhỏ một chút, nhưng có mặc là tốt rồi.

Phương Dư Hoa gật đầu một cái, đánh giá: "Như vậy thì tốt quá rồi, trông rất gọn gàng, cậu ở cái tuổi này nên mang trong mình một tinh thần phấn chấn."
Yến Thời Thu cười: "Anh Phương đã nói như vậy rồi thì sau này có lẽ em sẽ dựa theo phong cách này để thay đổi dần vậy."
Phương Dư Hoa nhìn cậu: "Nghe lọt rồi?"
"Đương nhiên là em nghe lọt rồi, nếu là anh Phương đây chắc chắn sẽ không hại em.

"Đừng đặt hết niềm tin vào tôi như vậy, cậu vẫn phải có chút cảnh giác." Phương Dư Hoa nói: "Tùy tiện tin người rất nguy hiểm, nhất là ở trong vòng giải trí."
Yến Thời Thu uống một hớp trà, cậu mỉm cười, tiếp tục đội mũ cao (giống như tâng bốc ấy:V) cho Phương Dư Hoa: "Cái này em hiểu, nhưng anh phương đây là người tốt, anh rất đáng tin.

Thẻ người tốt này dùng rất tốt đấy chứ.

Phương Dư Hoa cười, trong đáy mắt cũng lộ ra chút ý cười: "Ngược lại cậu lại biết cách ăn nói rồi đấy, mồm miệng ngọt sớt."
Yến Thời Thu nháy mắt: "Anh Phương, học trò ba ngày đã làm thay đổi cách nhìn triệt để a, huống chi em với anh gần một tháng không gặp mặt, em cũng không giống trước kia nữa."
"Đúng là như vậy." Buông bình giữ nhiệt trên tay xuống, Phương Dư Hoa liền quay đầu: "Trở lại chuyện chính đi, cậu vừa mới nói, muốn ký hợp đồng lại một lần nữa với anh?"
Hàn huyên rồi tiến tới việc chính, biểu tình của Yến Thời Thu co lại, ưỡn thẳng sống lưng, ngồi ngay ngắn: "Đúng vậy.


"Lý do."
"Em phát hiện ra, em rất thích diễn xuất."
Nhờ mấy đứa anti lục tung thông tin về nguyên chủ vào hai ngày trước, cậu mới biết 'Cậu' trong truyện cũng có chút khả năng diễn xuất, tài năng và cả khí chất của cậu rất hiếm có, đây cũng chính là nguyên nhân tại sang ngay từ đầu Hằng Tinh lại chọn cậu ký hợp đồng, chẳng qua lúc đó 'Cậu' quá ngu dốt, gặp được Diệp Bùi Viễn liền trở thành chó liếm cho người ta, không có tâm tư để đặt vào diễn xuất, ngoại trừ từ lúc mới bắt đầu ký hợp đồng nhận một phân cảnh, sau đó liền không có sau đó nữa.

Theo suy nghĩ của cậu, tuy rằng tác giả là một anti fan nhưng ít ra cũng vẫn phải công nhận khả năng diễn xuất của cậu.

Bất quá khi nhân vật được thiết lập, ít nhất vẫn còn có chút giá trị, mặc gì giá trị ấy cũng chỉ nhỏ tin hin không đáng nói đến, trong văn học cũng không thể hiện ra.....!A, ngược lại cũng có chút kịch để cho cậu xem.

Phương Dư Hoa không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Yến Thời Thu, giống như đang cân nhắc xem lời nói của cậu có đáng tin hay không.

Yến Thời Thu ngồi im, cũng không hề có ý thúc giục.

Để có thể hoàn toàn tin nhiệm một người cũng không phải là chuyện làm trong một sớm một chiều, chứ còn nói gì đến, những hành động của nguyên chủ quả thật làm cho mọi người không thể tín nhiệm.

"Nếu như anh muốn cậu chia tay với Diệp tổng, trong thời gian ký hợp đồng, cũng không cho phép cậu nói đến chuyện yêu đương được chứ?" Ngữ khí của Phương Dư Hoa bình thản: "Anh nói những lời này không cố ý làm khó cậu, chỉ là bởi vì cậu quá si mê, một khi yêu vào ai đều cũng sẽ nguyện ý sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì tình yêu.

Trước kia tất cả mọi thứ cậu đều đội Diệp tổng lên đầu nói, vì Diệp tổng không phối hợp an bài công việc, làm cho anh với công ty phải đi theo lau mông cho cậu.

Anh cũng không hề đặt hy vọng vào những nghệ sĩ không tôn trọng cái nghề này, muốn đến là đến, muốn đi là đi, cậu cũng không phải là không thể thay thế được, người trẻ tuổi như cậu muốn dấn thân vào cái nghề này cũng rất nhiều, có vô số người muốn ký hợp đồng."
"Anh Phương, nếu như bây giờ em cam kết với anh sẽ chia tay với Diệp Bùi Viễn, anh mới tin sao?" Yến Thời Thu hỏi ngược lại.

Ngược lại cậu rất muốn chấm dứt với Diệp Bùi Viễn ngay lập tức, tránh xa kẻ thủ vai ác này càng xa càng tốt, nhưng trước hết cậu cần phải đảm bảo an toàn cho bản thân mình trước đã.

Diệp Bùi Viễn lòng dạ ác độc, tâm tư kín đáo, nguyên chủ trước kia sống chết muốn yêu đương với hắn, giờ lại là cậu nói chia tay, mà vừa chia tay xong cậu lại ký hợp đồng, nhất định tên kia sẽ nổi lên nghi ngờ.

Chuyện gì hắn cũng dám làm, nhưng vạn nhất nếu để hắn phát hiện mình bị đem ra bán, chắc chắn cậu sẽ gặp nguy hiểm.

Cậu của bây giờ ngay cả một chút nhân khí cũng không có, còn khiến nhiều người cảm thấy chán ghét, cũng không có nổi một người bạn, nguyên chủ cũng không thường xuyên liên lạc với mẹ của Văn Sâm, bây giờ dù cho cậu có bất chợt biến mất, thì cũng quá dễ dàng.

Cậu còn nói: "Em là người có chữ tín, bây giờ em có thể gọi điện cho Diệp Bùi Viễn ngay trước mặt anh Phương đây, nói chia tay với anh ra, nếu như em còn thích hắn, thì lời chia tay mà em nói ra liền không còn ý nghĩa gì, anh Phương nói xem, đạo lý này có đúng hay không?"
Phương Dư Hoa biểu tình không đổi, thậm chí còn tán đồng mà gật đầu một cái: "Đúng."
"Cho nên, cậu em đây là không muốn chia tay?"
Yến Thời Thu lắc đầu một cái: "Cũng không phải a, không còn tình cảm, thì sẽ chia tay, nói đến chuyện yêu đương, hợp rồi lại tan chẳng phải rất bình thường sao, chứ còn nói gì đến kết hôn rồi cũng sẽ ly hôn."
Phương Dư Hoa "Ừm" một tiếng.

"Không đề cập đến chuyện này nữa, nhưng cậu còn một vấn đề." Phương Dư Hoa thẳng thừng nối: "Mới hai hôm trước cậu với Quý Vân Niên vừa lên hot search, mặc dù ngoài mặt Quý Vân Niên cũng đã giải thích, nhưng cậu cũng đã đắc tội đến fan của Quý Vân Niên rồi, không khéo lại kéo phải một mớ anti fan rắc rối, anh cũng vừa mới hỏi thăm được, liền biết Quý Vân Niên rất ghét cậu.

Bọn anh cũng không cần phải vì cậu, mà đắc tội đến Quý Vân Niên."

Yến Thời Thu giống như đã đoán được trước Phương Dư Hoa sẽ nhắc đến việc này, cậu cũng đã sớm chuẩn bị xong câu trả lời đối phó: "Anh Phương, anh ở bên quản lý, chắc hẳn anh cũng biết, là một nghệ sĩ, điều sợ đáng sợ nhất không phải là anti fan, mà chính là không có sức ảnh hưởng không được mọi người chú ý, bây giờ tự em cũng đã có nhiệt độ, không phải là rất tốt sao."
Cậu đưa tay lên chống cằm: "Ngoài ra, Quý Vân Niên cũng không có dễ tức giận như vậy đâu, mặc dù anh ta không thích em, nhưng em khẳng định anh ta cũng không tận lực nhắm vào em."
Phương Dư Hoa trầm mặc, rơi vào dòng suy nghĩ.

Một hồi lâu, Phương Dư Hoa mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Yến Thời Thu: "Anh sẽ cho cậu một cơ hội."
Trong lòng Yến Thời Thu thở phào nhẹ nhõm, bắp thịt căng thẳng đến mức căng cứng lại cũng đã được thả lỏng: "Anh Phương, cảm ơn anh."
"Cậu đừng vội cảm ơn anh, cậu phải nắm chắc lấy cơ hội này đã rồi nói sau."
Phương Dư Hoa đan hai tay đặt ở bụng, lưng dựa vào ghế sofa: "Trần Đạo đang tổ chức một cuộc tuyển chọn vai diễn nam số bốn, ngày mốt là bắt đầu, nếu như cậu có thể dành được vai diễn này, anh sẽ ký hợp đồng với cậu một lần nữa."
Yến Thời Thu sửng sốt một chút: "Anh muốn em đi thử vai?"
Phương Dư Hoa gật đầu: "Cậu không cần phải kinh ngạc, Trần Đạo đã đăng thông báo tất cả nghệ sĩ có thể đến, buổi thử vai sẽ chọn ra người hoàn hảo nhất ngay tại đó, rồi nhanh chóng chuẩn bị trong mười phút, không cần anh đề cử, cậu vẫn có thể tự đi."
Còn có loại chuyện tốt như này!
Quả nhiên là thế giới trong sách với thế giới hiện thực chính là không giống nhau một chút nào.

Yến Thời Thu thu lại ánh mắt kinh ngạc, mi mắt cong lên: "Em nhất định sẽ giành được vai diễn này!"
"Vậy thì chúc cậu thành công." Nói xong Phương Dư Hoa đứng lên đi về phía bàn làm việc ngồi xuống, hạ lệnh đuổi khác: "Cậu có thể đi rồi."
Từ Hằng Tinh bước ra, Yến Thời Thu ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút, cậu bắt một chiếc taxi rồi ngồi lên.

"Đến trung tâm mua sắm gần đây."
Trước tiên cậu phải mua thêm ít quần áo, cậu còn muốn đem mớ tóc bảy sắc cầu vồng này nhuộm lại, mặc dù màu sắc này cũng không có khó coi cho lắm, nhưng cậu vẫn thích màu đen hơn.

Mười phút sau, taxi dừng ở bên ngoài trước cửa một trung tâm mua sắm, Yến Thời Thu thanh toán tiền xe, liền mở cửa bước xuống.

Hôm nay vẫn là ngày làm việc, cho nên trong trung tâm cũng không có mấy mống người, Yến Thời Thu bước vào, sau khi xem bản đồ chỉ dẫn, cậu liền chạy thẳng tới mấy nhãn hàng nam giá rẻ mà cậu quen thuộc.

Ngày hôm qua cậu vừa mới tính qua tài sản còn lại của nguyên chủ, phải nói đến, con mẹ nó ít vê lờ.

Chỉ còn có vài đồng bạc lẻ.

Nghèo, thật sự cmn rất nghèo.

Cậu chọn ra ba bộ quần áo, có thể thay và giặt, liền đi thanh toán.

Sau đó cậu đến tiệm cắt tóc.

Chờ đến khi cậu từ trong tiệm làm tóc đi ra, tóc cũng đã được nhuộm trở lại thành màu đen, cũng đổi sang mọt kiểu tóc khác, nhẹ nhàng khoan khoái mà lại sạch sẽ, cái tuổi mười tám đã trôi qua dường như lại một lần nữa trở lại trên người cậu, mạnh mẽ tỏa sáng.

Yến Thời Thu đỏm dáng đứng ở phía cửa sổ thủy tinh có bày mấy cái poss, trông vô cùng hoàn mỹ.


Xú thí* một hồi, Yến Thời Thu men theo vỉa hè mà đi.

(*Đánh rắm)
Cậu chuẩn bị tìm chút thời gian để đi dạo phố một chút, mấy năm nay cậu không hề rảnh rỗi một chút xíu nào, hiện tại cũng đã có thể buông lỏng bản thân, đơn giản nhất chính là đi dạo trên đường.

Cùng lúc đó, phía sau tấm kính thủy tinh.

Phía bên trong quán cà phê,Quý Vân Niên mặt đối mặt với tên bạn tốt Thịnh Du, kính của sổ được làm bằng kính một chiều, ngồi phía bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn được vào bên trong, cho nên hai người họ đem hất thảy hành động của Yến Thời Thu thu vào trong mắt.

"...!Người lúc nãy, là Yến Thời Thu?" Thịnh Du trưng ra bộ mặt không thể tin nổi.

Khóe miệng Quý Vân Niên co rút một cái: "Ừ."
"Mấy ngày nay không gặp cậu ta, rốt cuộc cậu ta gặp phải chuyện gì vậy?" Thịnh Du khiếp sợ trợn tròn mắt: "Là câu ta phát điên, hay là tôi phát điên? Cậu nói coi sao cậu ta lại ăn mặc như vậy..."
Hắn đắn đo một lúc, mới tìm được một chữ: "Giản dị!"
"Trước kia cậu ta ăn mặc chẳng khác gì một con chim công đó!"
"Hơn nữa, tóc cậu ta còn nhuộm về màu đen, hai năm...lần đầu tiên tôi thấy cậu ta để tóc màu đen!"
Quý Vân Niên: "..."
Thịnh Du hồi thần lại, cảm khái thêm một câu: "Bất quá, hôm nay cậu ta ăn mặc như vậy, trông cũng thuận mắt hơn một chút."
Quý Vân Niên suy nghĩ một chút, trong lòng là ngầm thừa nhận, nhưng trên mặt không có chút biểu cảm nào khác.

Ánh mắt Thịnh Du sáng quắc lên, nghĩ đến chuyện gì đó vui vui, hào hứng nói: "Đi, tôi với cậu đi theo xem một chút xem cậu ta muốn làm gì."
"Không đi." Quý Vân Niên trực tiếp từ chối, hắn mới không nhàm chán như vậy.

"Cậu không đi thật?"
(Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad HEN24)
Quý Vân Niên không nhúc nhích, nhấc tách cà phê lên uống.

"Được thôi, vậy tôi tự đi." Thịnh Du cầm điện thoại, rời khỏi phòng cà phê.

Tâm tình Yến Thời Thu đặc biệt tốt, bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào cũng không thấy khó chịu.

Cậu đi dạo một hồi, chạy đến xếp hàng mua một cốc trà sữa nổi tiếng, rồi vào của hàng kẹo bên cạnh, xách một túi kẹo đi ra.

Cậu không hề nhận ra có ai đó đang đi sau mình.

Trong lòng cậu nhanh chóng tính toán hôm nay đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền, Yến Thời Thu vốn muốn bước vào tiệm bánh ngọt, nhưng cậu lại im lặng quay lại.

...khụ khụ, lúc nào có tiền mình lại tới sau vậy.

Cậu tiếp tục đi về phía trước, Yến Thời Thu quẹo vào công viên gần đó.

Ở giữa công viên có một sân chơi, cây cối mọc cao chót vót, ánh mặt trời chỉ có thể chiếu xuống được những đốm sáng li ti, tương đối mát mẻ, mặc dù hôm nay không phải cuối tuần, nhưng cũng có không ít mấy đứa bé chưa đến tuổi nhập học chạy xung quanh.

Yến Thời Thu ngồi xuống chỗ xích đu trống, nhìn vào bọn trẻ con đang chạy loạn xạ, bay nhảy cách đó không xa.


Cha mẹ của bọn nhóc đang ở bên cạnh, một chút lại đem bọn nhỏ kéo qua lau mồ hôi, cho đứa nhóc uống chút nước, thông thật ấm cúng.

Cậu không nhịn được, khẽ cười một tiếng.

Bông nhiên, cậu thấy có một bé gái tranh chấp với một đứa bé khác, liền bị đẩy ngã, oa oa khóc lớn.

Đứa bé đẩy đứa bé gái kia đứng yên một chỗ như trời trồng.

Ba mẹ của hai nhóc không biết đã đi đâu, không thấy xuất hiện, một đứa khóc, mấy đứa nhỏ khác cũng hòa vào khóc theo.

Cậu đứng dậy, bước tới chỗ cô bé bị ngã.

Hắn đứng dậy,
Ngồi xuống trước mặt cô bé, Yến Thời Thu ôn nhu, nhẹ giọng hỏi: "Bạn nhỏ này, anh thử làm ảo thuật cho em xem được không?"
Bé gái nấc lên một cái, vẫn còn khóc, nhưng ánh mắt của cô bé đã nhìn sang.

"Em nhìn nè, giờ trong tay anh không có gì hết đúng không." Cậu đem hai tay mở ra cho cô bé nhìn một chút, nói tiếp: "Sau đó, anh nắm tay lại, em thử đoán xem giờ trong tay anh có kẹo không?"
Mất mấy giây, cô bé mới lắc đầu một cái.

"Sai rồi nha." Yến Thời Thu chậm rãi mở tay ra: "Trong tay anh có hai viên kẹo thỏ đường."
Kẹo cậu vừa mới mua ở cửa hàng kẹo, túi đựng kẹo tương đối đặc biệt, chủ yếu là hình họa tiết các nhân vật hoạt hình với động vật vô cùng đáng yêu.

"Cho em." Yến Thời Thu đưa cho cô bé.

Cô bé cầm viên kẹo bọc đường, liền toét miệng cười.

Yến Thời Thu cười ôn hòa, xoa đầu cô bé một cái.


Sau khi Thịnh Du vừa rời đi, quản lý của Quý Vân Niêm liền gọi điện tới, liền đến phòng làm việc.

Mới vừa đậu xe xong, hắn thấy Thịnh Du gửi tới một đoạn video.

Chưa đến 1 phút sau, Thịnh Du liền gọi tới.

"Cậu có chuyện gì?" hắn hỏi.

"Chỉ muốn nhắc cậu nhớ xem video tôi gửi, con mợ nó chứ, cái này có thể làm tôi ngủ gặp ác mông nguyên một năm luôn đó cậu có hiểu không!!!!"
Quý Vân Niên: "?"
Thịnh Du lặp lại một lần nữa: "Cậu nhất định phải xem!"
Cúp điện thoại Quý Vân Niên cảm thấy không thể nào hiểu nổi tên điên Thịnh Du này, hắn mờ mịt mở đoạn video, rồi sau đó, liền ngây ra tại chỗ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui