Văn/ Hủ Mộc Điêu Dã
Yến Thời Thu đã từng trải qua không ít cảnh chém giết chết chóc trong trường quay, từ trước đến giờ cậu luôn theo quan niệm "Chỉ cần mình không xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ là người khác", nụ cười của cậu luôn thường trực trên môi, ánh mắt còn đặc biệt vô tội, cho nên mỗi lần gặp những cảnh quay chết chóc trong phim trường khuôn mặt cậu không có chút gợn sóng,ung dung mà thuận theo, thành thạo lật ra một cách dễ dàng.
Nhưng lần này, cậu chỉ muốn ngay lập tức thăng thiên tại chỗ, để được sánh vai cùng mặt trời.
Trong cái khoảng khắc cậu vừa mở mắt ra, đã thấy bản thân mình gắt gao bám lấy nam nhận xa lạ như một con gấu túi, môi kề môi với đối phương, bởi vì khoảng cách quá gần, cậu có thể thấy được sự tức giận nơi ánh mắt của đối phương.
Bị đối phương dùng sức đẩy ra ném xuống đất, Yến Thời Thu lảo đảo một chút lập tức đứng lại nghiêm chỉnh, tay nắm lấy áo sơ mi của người đàn ông trước mặt, ngây ngẩn tại chỗ, cùng người đàn ông xa lạ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Người đàn ông xích lõa à không trần nửa người trên, cơ bắp rắn chắc cân đối rất có lực, tứ chi thon dài, thân hình cao lớn, tướng mạo cũng vô cùng xuất chúng, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt ẩn nấp dưới hàng lông mi, tỏ ra vừa thần bí vừa sâu xa.
"..." Nhưng mà anh ta là ai?
Trong đầu Yến Thời Thu hiện lên vô số dấu hỏi chấm.
Không khí như ngưng đọng lại mấy giây, ngườ đàn ông nhanh chống đi về phía ghế nghỉ ngơi, lấy áo choàng tắm mặc vào, dùng sức chà môi, chất giọng mang theo sự tức giận nồng nặc: "Cậu nổi điên gì vậy!"
"Anh là..."
Mới vừa nói ra hai chữ, Yến Thời Thu liền lập tức ngậm miệng, kịp phản ứng lại.
Vừa mở mắt ra đã gặp hiện thực thần kỳ như này sao, khả năng cao là do sau vụ tai nạn xe cộ, giống như tiểu thuyết hay phim truyền hình miêu tả cậu đã xuyên không rồi saoooo.
Đây là một thế giới song song.
Cậu còn nhớ cách đây không lâu, xe cậu đụng phải hàng rào chắn ở trên cầu liền bị văng ra, rơi xuống biển.
Cảm giác hít thở không thông mãnh liệt lúc ấy cậu có thể cảm nhận được.
Cho nên cho dù cậu có may mắn còn sống sót, cũng không có khả năng vừa mở mắt ra cậu không chỉ không tỉnh dậy bên cạnh hồ bơi, mà còn treo người trên một tên đàn ông xa lạ cùng nhau hôn môi, sau đó còn nắm chắc lấy áo sơ mi của hắn.
Ánh mắt Yến Thời Thu khẽ động, liếc xuống chiếc áo sơ mi đang nằm trong tay mình, ngay lập tức ném trả lại cho đối phương, thuận tiện lễ phép nói một câu: "...!xin lỗi."
Không nhận lấy áo cậu ném qua, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt đen bị ý niệm thù địch bao phủ: "Yến Thời Thu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
?
Anh ta gọi mình là Yến Thời Thu?
Anh ta biết mình?
Đợi chút.
Cậu cưỡng hôn một thằng đàn ông khác, hơn nữa còn đi lột áo người ta xuống, địa điểm là ở một cái biệt thự có hồ bơi, cách đó không xa cũng rất náo nhiệt, cách một tấm kính cửa sổ cũng có thể nhìn thấy bữa tiệc rất linh đình, giống như là đang mở tiệc...!Đậu xanh!!
Một suy đoán hết sức ngớ ngẩn không tài nào tưởng tượng nổi xẹt qua đầu cậu, Yến Thời Thu thử thăm dò gọi một tiếng: "Quý Vân Niên?"
"Đừng gọi tên tôi." Người đàn ông lộ ra vẻ mặt ghê tởm, giống như chỉ cần gọi tên anh ta, anh ta sẽ bị sút đi mấy cân thịt.
"..."
Hiện tại Yến Thời Thu chỉ cảm thấy đầu óc ong ong như sấm sét giữa trời quang.
Quả thật cậu đã xuyên không, hơn nữa còn là xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết đam mỹ cậu mới đọc mấy ngày trước, cậu trở thành nhân vật phản diện trùng tên trùng họ với cậu.
Cậu biết đến cuốn tiểu thuyết, là lúc đang dạo trên diễn đàn buôn chuyện, trong lúc vô tình cậu thấy tiểu thuyết này được anti-fan cậu mãnh liệt đề cử, trong tiểu thuyết không chỉ có nhân vật phụ trùng tên trùng họ với cậu, mà tác giả còn là anti-fan của cậu nữa.
Cậu chỉ đơn giản nghĩ thấy nó thú vị thì thử đọc qua một chút.
Hóa ra, lúc nhân vật tiểu thuyết cùng tên với cậu, cậu giống như đã thuộc lòng toàn bộ toàn văn.
Có thể sẽ xuyên sách.
Cậu thật sự đã xuyên rồi!
Nhưng mà lúc ấy cậu chỉ có mở ra mấy trang thôi, căn bản là không đọc kỹ, chỉ nhớ được đại khái cốt truyện, tỷ như nhân vật là nhân vật cậu trong sách, là một nhân vật phản diện trợ công cuối cùng 'Cậu' còn có cái một cái kết thê thảm.
Nhân vật chính của tiểu thuyết chính là Quý Vân Niên với Văn Sâm, nội dung chủ yếu nói hai người họ nói chuyện yêu đương với nhau, nếu như không quan tâm đến việc riêng của tác giả, thì tiểu thuyết này chính là một tiểu thuyết đam mỹ phổ biến hiện nay.
Quý Vân Niên là thiếu gia thứ hai nhà họ Quý, ngậm thìa vàng mà lớn lên, cha thương mẹ yêu, anh trai cũng đem em trai bảo bối mặc sức cưng chiều, sau đó hắn tiến vào giới giải trí, trở nên nổi tiếng nhanh chóng chỉ sau một đêm, trở thành vị ảnh đế với ánh hào quang trên người, còn có vô số fan; Văn Sâm sinh ra trong một gia đình có dòng dõi thư hương (có học), ông nội là bậc thầy về thư pháp, tiếp đến cha mẹ đều là giáo sư đại học, y tốt nghiệp trường đại học luật nổi tiếng, trở thành một luật sư nổi danh.
Mà nhân vật cậu trong sách, lại là em họ của Văn Sâm, một tên ngu ngốc não tàn, vừa ngu lại vừa xấu còn bị nhân vật phản diện chủ chốt nói vài câu lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ đến không biết trời đất, cuối cùng dẫn đến tan của nát nhà, một mình cô độc chết thảm không ai biết.
Bây giờ cậu đang ở trong cốt truyện của "Hành động của nhân vật phản diện điêu khắc cát đặc biệt".
Một màn này là 'Cậu' ra sân lần thứ ba trong truyện, với mục đích là giúp nhân vật phản diện chính Diệp Bùi Viễn tạo ra tai tiếng cho Quý Vân Niên, dư luận bàn tán về chuyện đời tư của hắn làm ảnh hưởng đến Quý thị, còn nhân vật phản diện lại lấy được lời từ việc này.
Diệp Bùi Viễn bảo 'Cậu' làm một chuyện đặc biệt đơn giản, chính là tỏ tình với Quý Vân Niên trong bữa tiệc, tạo ra scandal đồng tính luyến ái.
Trước đó Diệp Bùi Viễn đã tìm được người chụp lén, để cho 'Cậu' trong bữa tiệc tìm được cơ hội tiếp xúc một mình với Quý Vân Niên, tốt nhất cũng phải có tiếp xúc thân thể như hôn hít, vuốt ve những chỗ khác, để bức ảnh có thể dễ dàng dắt mũi dư luận hơn.
Khi Yến Thời Thu đọc cốt truyện này, biểu tình cậu giống như ông già ngồi tàu điện ngầm nhìn di động.
Nhưng bây giờ, cậu lại trở thành 'Yến Thời Thu' trong sách, đang phải trải qua một âm mưu khác với trạng thái đần độn hết nói nổi để có thể đẩy cốt truyện, cả người cậu liền cảm thấy khó chịu.
Cậu có ấn tượng rất sâu đối với việc sau đó sẽ sảy ra trong truyện.
Trong truyện 'Cậu' hôn Quý Vân Niên ở bên cạnh hồ bơi, cưỡng ép lột quần áo hắn, Quý Vân Niên tức giận đến mức đầu óc mê muôi, lấy chiêu gậy ông đập lưng ông —— dĩ nhiên là hắn không có cưỡng hôn lại cậu, mà lại làm giống hành động của cậu hắn lột đồ của 'Cậu', chỉ để lại cho 'Cậu' lại một cái quần sịp // quần nhỏ với một cái khăn tắm, rồi vứt 'Cậu' ngay tại chỗ.
Bên cạnh hồ bơi ngoài một cái quần sịp ra thì cũng chẳng còn gì, cũng may Quý Vân Niên vẫn còn có nhân tính, đưa khăn tắm cho cậu.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, 'Cậu' trong sách lại vô cùng lẳng lơ, cái cậu mặc lại chính là quần lọt khe*//quần ngắn.
Cậu muốn chết quá.
Tuyệt đối không thể nào dựa theo nguyên tác được!
Mắt thấy Quý Vân Niên nổi giận đùng đùng đi về phía cậu, Yến Thời Thu không còn nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, nhanh chóng điều động cảm xúc của bản thân, chóp mũi cậu chua xót, nước mắt ngắn nước mắt dài rơi xuống, trước mắt là một mảnh mơ hồ.
Yến Thời Thu không báo trước đột nhiên khóc, Quý Vân Niên dừng lại, ngây ngẩn nhìn cậu.
Anh vừa há miệng muốn nói chuyện, đã nhìn thấy Yến Thời Thu đột nhiên xoay người, nhảy vào trong hồ bơi, cả người chìm vào trong nước.
???
Làm gì vậy?
Quý Vân Niên đứng khoanh tay bên cạnh hồ bơi, không nhúc nhíc.
Thời gian cứ trôi qua từng phút, Yến Thời Thu vẫn còn chìm trong nước chưa có nổi lên, thậm chí còn chìm xuống đáy, giống như cậu đã mất đi ý thức.
Chú ý tới một màn này, mặt Quý Vân Niên liền biến sắc, không chút do dự nhảy vào hồ bơi, nhanh chóng bới đến chỗ Yến Thời Thu, đem người vớt lên lội ngược dòng.
Đem người trên vai đặt lên bờ, sau anh mới trèo lên.
Lạnh lùng dùng chân đạp đạp Yến Thời Thu, Quý Vân Niên diễu cợt nói: "Sao vậy, lại dùng tới khổ nhục kế?"
Trong đầu Yến Thời thu nghĩ nghĩ, à, chính là khổ nhục kế đấy thì sao.
Cậu ngẩng đầu lên, hốc mắt còn đỏ bừng, kỹ năng diễn xuất bùng nổ: "Anh phải bồi thường tổn thất cho tôi tất cả là 8 trăm triệu tệ!"
Đại khái hắn cũng không nghĩ tới việc đối phương không chỉ không nói cảm ơn hắn đã cứu mạng, mà ngược lại còn cáo trạng trước, Quý Vân Niên ngây dại mấy mấy giây sau mới load được.
Hắn cười lạnh một tiếng: "8 trăm triệu, cậu thấy cậu đáng giá đến mức ấy à?"
Có được vài phút trì hoãn, Yến Thời Thu đã nhanh chóng phác thảo kịch bản trong đầu, suy nghĩ về những việc cậu cần làm sau này.
Cậu nhanh chóng liếc về phía bụi cây rậm rạp cách đó không xa, quả nhiên liền nhìn thấy người nấp phía sau bụi cây chụp lén.
Cậu liếc mắt nhìn khoảng cách giữa đối phương với hai người chắc chắn đối phương sẽ không nghe được những gì họ nói, cậu nói nhanh với Quý Vân Niên: "Tôi không đáng giá, nhưng anh thì đáng, cả nhà họ Quý của anh cũng đáng."
Quý Vân Niên nghe cậu nói xong, ánh mắt dừng trên người Yến Thời Thu, không lên tiếng.
Dáng dấp Yến Thời Thu rất đẹp mắt, nhưng bởi vì vừa mới được vớt lên từ bể bơi, bây giờ sắc mặt cùng môi của cậu trắng bệch, đuôi mắt vẫn còn đỏ hồng, trông hết sức đáng thương.
Áo sơ mí trắng trên người không thể chống nước, ướt nhẹp dính vào cơ thể cậu, làn da trắng nõn trực tiếp lộ ra.
(Bản dịch chỉ được đăng tại wattpad -hen24)
Yến Thời Thu không chút né tránh, hào phóng tự nhiên để mặc cho Quý Vân Niên nhìn ngắm.
Quý Vân Niên nhíu mày một cái, lập tức đem tầm mắt dời đi, lại nhìn thấy biểu cảm sao cũng được của Yến Thời Thu, lại nhớ đến mới nãy hắn còn bị cưỡng hôn, cho rằng đây vẫn là chiêu trò của Yến Thời Thu, trong lòng càng cảm thấy chán ghét.
"Kế hoạch này đổ vỡ lại có kế hoạch khác, cậu cho là tôi sẽ lại bị cậu lừa sao?"
"Tôi không lừa anh, nếu tôi mà lừa anh tôi liền biến thành chó." Yến Thời Thu nháy mắt mấy cái, bán manh lấy lòng hắn: "Tin tôi đi nha."
Quý Vân Niên kinh ngạc chớp mắt, nhanh chóng lấy lại tinh thần, Yến Thời Thu lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Chuyện xảy ra hôm nay là do có người sai khiến tôi.
Ở đằng sau anh khoảng chừng hai trăm mét, sau lùm cây kia đang có người chờ để chụp trộm."
Chân mày hắn nhíu chặt lại, đang muốn quay đầu lại, Yến Thời Thu nói tiếp: "Theo tôi thấy anh chớ có bứt giây động rừng, dù sao thì hành động khi người đó không đề phòng mới có thể dành được thắng lợi, không phải sao?"
Biểu tình của Quý Vân Niên liền thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Yến Thời Thu cũng thế mà thay đổi theo.
Hắn đứng thẳng lên, đi đến bên cạnh cầm khăn tắm ném lên người Yến Thời Thu: "Nói rõ ràng đi."
Yến Thời Thu quấn khăn tắm kỹ lưỡng, rũ rũ mái tóc còn ướt, không trở lời ngay: "Bây giờ ở đây không tiện nói chuyện, anh đi trước đi, chờ tôi tìm lại được anh, tôi sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho anh biết."
Quý Vân Niên khoanh tay: "Dựa vào cái gì mà tôi phải tin là cậu sẽ không chạy trốn?"
Yến Thời Thu suy nghĩ một chút, trả lời lại: "Bởi vì tôi rất đáng yêu?"
Quý Vân Niên: "..."
"Tôi đùa tí." Yến Thời Thu nói: "Không phải anh biết nhà của tôi ở đâu sao, tôi còn có thể chạy đi đâu được?"
Dừng lại một chút, cậu nói: "Nếu không thì tôi đưa thẻ căn cước của tôi cho anh giữ."
Vừa nói xong, cậu liền bò dậy chuẩn bị lục túi để tìm thẻ căn cước.
"Không cần, tôi đợi cậu ở thư phòng tầng hai." Quý Vân Niên bỏ lại câu này, định xoay người rời đi.
"Chờ một chút." Yến Thời Thu gọi hắn lại: "Anh có bộ quần áo sạch nào không?"
Quý Vân Niên không để ý đến cậu cứ thế đi thẳng.
Yến Thời Thu: "..."
Quỷ hẹp hòi!
Quên đi.
Không nên tức giận.
Hít tHít thở sâu mấy lần, Yến Thời Thu tự nói với lòng mình cậu phải cố gắng ôm đùi nhân vật chính nhiều hơn, mới có thể đảm bảo an toàn cho cậu được, lúc này tâm tình cậu mới dịu xuống.
Tiếp đến, cậu phải xử lý xong người chụp lén này.
Xoay người, cậu trùm khăn tắm đi về phóa lùm cây cách đó không xa.
Tên chụp lén còn chưa đi.
Đối phương là phục vụ trong bữa tiệc ngày hôm nay, Yến Thời Thu nhớ trong sách có đề cập đến một cái tên, gọi là Triệu Lượng.
"Chụp được rồi sao?" Cậu hỏi.
"Chụp được rồi, còn chụp được rất nhiều nữa, còn có cả một đoạn video, ngài có thể xem một chút." Triệu Lượng cười cười, hai tay đem máy chụp hình tới trước mặt cậu.
Yến Thời Thu xem lại toàn bộ hình chụp được, còn xem lại video, cậu cảm thấy bản thân mình cũng thật sự quá ghê tởm rồi mà, vừa rồi Quý Vân Niên còn chưa lôi cậu ra đánh một trận tơi bời rồi ném ra ngoài, chứng tỏ hắn là người được dạy dỗ rất tốt
Không để ý đến cậu còn coi thường cậu, cũng phải thôi.
Mặc dù cậu vô tội bị đội cho cái nồi to tướng.
"Cậu không có ảnh dự phòng đâu đúng không?" Ánh mắt cậu đặt trên mặt Triệu Lượng, thản nhiên nhắc nhở: "Nếu như cậu dám tự ý bán ảnh hay tiết lộ mấy tấm hình và đoạn video vừa rồi, tôi có thể kiện cậu, làm cho cậu phải ngồi tù, cậu hiểu không?"
Triệu Lượng gật đầu như giã tỏi: "Biết, biết."
"Ừ."
Yến Thời Thu trả lời.
"Ngài cảm thấy đã ổn chưa? Nếu được rồi, tôi liền đem hình với đoạn video này gửi cho Diệp tổng."
"Không cần đâu." Yến Thời Thu tháo thẻ nhớ ra, trả lại máy ảnh cho Triệu Lượng: "Tôi còn đến gặp anh Bùi Viễn vào tối nay, để tôi trực tiếp đưa cho anh ấy."
"Cái này..."
"Sao vậy? Cậu không tin tôi?" Yến Thời Thu nhíu mày, giả cáo mượn oai hùm: "Nếu không cậu có thể gọi cho anh Bùi Viễn hỏi thử?"
Trong sách có miêu tả 'Cậu' vào lúc này, nhân vật phản diện chủ chốt vì để lợi dụng được 'cậu', cho nên vô cùng cưng chiều 'cậu', hằng ngày đều đi theo bên cạnh cậu, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cậu bằng những viên đạn bọc đường.
Triệu Lượng vội vàng lắc đầu, hắn nào có gan dám động đến Yến Thời Thu phiền phức này.
"Vậy là được rồi."
Yến thời Thu quơ quơ thẻ nhớ, lướt qua Triệu Lượng rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...