- Xảy ra chuyện gì?
Dương Phàm cảm thấv sự khác thường trong thần sắc của Vũ Tịch.
Ngay sau đó hắn đột nhiên thấv được sự khác lạ trong khuê phòng.
Trong phòng trúc, trừ hắn ra còn có một người!
Dương Phàm trống rồng xuất hiện tại đây cho nên không cảm giác được trước tiên.
Cái “người" này dung nhập vào vùng thiên địa này cùng tự nhiên, nếu Không phải cành giới cảm quan của Dương Phàm siêu nhiên vô cùng chi sợ còn không dễ dàng phát hiện nhanh như vậy.
Chấn động tâm thần, ánh mắt Dương Phàm nhìn chằm chằm vào bên kia bàn trà.
Trên bàn trà có một ly trà.
Hắn đương nhiên không nhìn vào chén trà mà là nhìn vào nam nhân trước bàn trà.
Mặc dù dung nhập hư không tự nhiên cũng không trốn khỏi cảm quan của Dương Phàm.
- Ha ha, ngươi chính là Dương Phàm hả.
Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
Thanh âm của nam nhân ôn hòa giàu từ tính vang lên trong phòng giống như tiếng trời.
Chi vẹn vẹn là một thanh âm được ban cho mị lực vô hạn.
Khó thể đoán được chủ nhân của thanh âm này có được dung mạo và khí chất tuấn mỹ cỡ nào.
Nhưng khi ánh mắt Dương Phàm nhìn thấv tướng mạo của nam nhân này.
phát hiện hắn có một gương mặt bình thường, nhưng lại rất thu hút.
Điểm sáng duy nhất chính là đôi con ngươi màu lam nhạt nớ rộ hào quang mộng huyễn mê ly.
Đôi mắt này.
chi sợ có thể khiến bất kỳ nữ nhân nào không thể tự kiểm chế.
Mà nam nhân này khí chất cao nhã, lịch sự, nói cười như gió nhẹ.
Mỗi một động tác thần thái đều ngầm phù họp với thiên địa tụ nhiên, được giao cho một loại ôn hòa như nước.
“Suối nước nóng?”
Đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Dương Phàm.
Cái nhìn đẩu tiên nhìn vào nam nhân này đồng thời ở trong khuẻ phòng của Vũ Tịch, Dương Phàm không tự chủ sinh ra địch V.
- Dương đại ca.
muội giới thiệu với huynh...!
- Không cẩn giới thiệu.
Vị này chắc là Phù Lâm Tiên Đế có danh hiệu đệ nhất tân tú của Thiên giới hả?
Dương Phàm tùy ý ngồi, dường như nửa chủ nhân, nhìn thẳng Phù Lâm Tiên Đế, không ngừng đánh giá.
ở trong cảm quan của hắn.
Phù Lâm Tiên Đế nhưmột đại dương mênh mông, sâu không lường được đồng thời ẩn chứa bác đại vô hạn và bao dung.
Yên tĩnh, ôn nhu.
ôn hòa.
văn nhã.
Đây là đặc tính mà cảm quan của Dương Phàm bắt giữ được.
- Hai người biết nhau?
Vân Vũ Tịch có chút kv quái.
- Nghĩ đến vị Dương đạo hữu này hẳn là giòi về suy tinh, liếc mắt một cái nhìn ra thản phận của ta.
Phù Lâm Tiên Đế lại cười nói, cũng không bời vì sự có mặt của Dương Phàm mà có gì mất tự nhiên.
Dương Phàm trầm mặc không nói.
hết sức lãnh đạm đối với thái độ của Phù Lâm Tiên
Đế.
Bầu không khí trong phòng lập tức có chút tẻ nhạt.
Vân Vũ Tịch có chút ngượng ngùng, vội vàng thần niệm truyền âm:
- Dương đại ca.
Phù Lâm Tiên Đế là bạn tốt của muội trong đạo khí nhạc.
Huynh như vậy là không tôn trọng người ta.
- Tòn trọng?
Dương Phàm cười lạnh, giọng chắc nịch không thể phủ nhặn:
- Ta sẽ không tôn trọng một người từng hạ sát thủ với ta.
Kiếp trước.
Lam Ngân Quán mang theo Tinh Không Thành Lũv buông xuống Thiên Thần Tinh, khôngtiếc làm cho ức vạn sinh linh của cả tinh cầu chôn cùng cũng phải giết chết hắn.
Chỗ dựa sau lưng của Lam Ngân Quán kia chính là Phù Lâm Tiên Đế.
Căn cứ vào trí nhớ của kiếp trước, Dương Phàm từng nhiều phen suy tính, hoàn toàn xác định Phù Lâm Tiên Đe này chinh là đại địch muốn đẩy mình vào chỗ chết.
Thử nghĩ: Đối với một người như vậy, Dương Phàm làm sao nể mặt hắn.
- Nãy giờ Dương đạo hữu không nói gì.
dường như có chút ý kiến với Phù Lâm.
Phù Lâm Tiên Đế tươi cười, trên khuôn mặt bình thường kia lại mẻ người như thế.
Dối trá!
Dương Phàm ngược lại thẳng thắn nói:
- Chẳng những Dương mồ có ý kiến với ngươi, cũng có ý giết ngươi.
Lời nói của hắn vô cùng thẳng thắn vô tư.
Đối với loại ngụy quản tử này.
Dương Phàm cũng lười lá mặt lá trái với hắn.
- Dương đại ca...!
Vân Vũ Tịch biên sắc, vội vàng nhắc nhớ hắn.
Phù Lâm Tiên Đế là khách của nàng, Dương Phàm như vậy quả thật có chút không lễ phép.
- Dương đạo hữu có thể nói rõ ràng hay không? Chúng ta gặp mặt lần đẩu tiên, tại sao như hu vá hái thâm cừu?
Phù Lâm Tiên Đế tươi cười ấm áp nhưtrước, thinh giáo không ngại phiền.
Ngươi già bộ với ta?
Khinh bi trong lòng Dương Phàm đối với người này lại càng đạt tới mức tận cùng.
- Tốt.
tốt tốt.
Dương Phàm không giận ngược lại cười nói:
- Lam Ngân Quán cùng ngươi có quan hệ gì?
- Hắn là một người đường đệ (em họ) bà con xa của ta.
Phù Lâm Tiên Đế trấn định tự nhiên, mặt không đổi sắc.
- Năm đó.
Lam Ngân Quân khống chế Tinh Không Thành Lũv.
ở Vực ngoại Tinh Hà vì giết chết Dương mồ không tiếc hủy diệt cả một tinh cầu.
Việc này ngươi có biết không?
Dương Phàm lạnh lùng cười.
- Lại có việc này?
Trên mặt Phù Lâm Tiên Đế hiện lên một tia tức giận, sau đó nửa tin nửa ngờ nói:
- Đường đệ kia của ta vì sao lại làm ra chuyện này.
Xin hỏi Dương đạo hữu có chứng cớ
gì?
- Chứng cớ?
Dương Phàm ngẩn ra.
Nếu nói chứng cớ, hắn thật sự không có.
- Vậy có nhân chứng gì hay không? Chi cẩn kiểm chứng việc này, ta nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc.
Phù Lâm Tiên Đế nói rất nghiêm túc, trong lời nói có một loại thán thiện kỳ dị, khiển ngươi vô hình trung bị cuốn hút.
Người không rõ chân tướng hơn phân nửa sẽ theo chủ quan mà đứng về phía Phù Lâm.
Nhưng Dương Phàm là ai.
làm sao dễ dàng lừa dối.
- Nhân chứng?
Dương Phàm cười cười:
- Cả viên tinh cầu đêu bị hủy diệt, nhân chứng vật chứng đêu bị tiêu hủy.
Kế hoạch của các ngươi thật đúng là đủ chu đáo.
Đương nhiên trên Thiên Thần Tinh cũng có mấy người còn sống rời đi.
Bao gồm đệ tử Phương Chân, cùng với Lãnh Kiếm Phong, Hoa Nguyệt...!
Nhưng những người này lúc đó bị Cửu Kiếm Di Chi truyền tống đi, không thấy được cảnh tượng khi đó.
- Dương đại ca.
Nơi này có thể nào có hiểu lẩm gì chăng?
Vân Vũ Tịch không kìm nổi hỏi.
Nàng thật sự không thể tin tưởng.
Phù Lâm Tiên Đế ôn nhu văn nhã, một nam nhân gần như hoàn mỹ lại làm ra chuyện như vậy.
- Cũng thôi.
Việc này khôngnói nữa.
đối với Phù Lâm các hạ mà nói có lẽ thật sự là một sự “Hiểu lầm”.
Dương Phàm không nói tới đề tài này nữa.
Không nhân chứng cũng không có vật chứng.
Cho dù nói như thế nào cũng đều uổng công.
Dương Phàm ngược lại có thể đem trí nhớ năm đó chiếu lại bang thủ đoạn hình ảnh.
Nhưng vấn đề là.
tói trình tự Tiên Đế.
cho dù trống rỗng chế tạo một đoạn hình ảnh giả cùng hết sức dễ dàng.
Cho nên Dương Phàm dứt khoát không nói nữa.
Nói nhiều tới đâu cũng không bang sự thật như hành động thực tế.
Kế tiếp trong phòng liên tiếp tè nhạt.
Vân Vũ Tịch cảm giác rất không tự nhiên.
Phù Lâm Tiên Đế ngược lại nói cười tự nhiên, lúc nói thòa thuê thậm chí trực tiếp bó qua sự tôn tại của Dương Phàm.
Nhưng Vân Vũ Tịch rõ ràng lộ vẻ thiếu hứng thú.
Phù Lâm Tiên Đế rất nhanh nhìn ra.
đứng dậy ôm quyển nói:
- Hôm nay có thẻ gặp tu thế oai hùng của Dương đạo hữu.
chính là vinh hạnh của Phù Lâm.
Rõ ràng hắn muốn cáo từ.
Tronglòng Vân VũTịch có chút loạn, cũng không có tâm tình lưu hắn lại.
Dương Phàm lạnh lùng nhìn thẳng.
Dưới loại tình huống này.
Phù Lâm Tiên Đế lại cám giác một chút xấu hổ.
cuối cùng lại cươi fnói:
- Tin tưởng lời nói lúc trước theo lời Dương đạo hữu đều là hiểu lầm.
Trong Thiên giới này, Phù Lâm đắc tội không ít tiểu nhân, bới vậy chuyện vu oan hãm hại trước kia không phải không có.
Dứt lời hắn chuẩn bị ròi đi.
- Đứng lại.
Một thanh âm lãnh đạm truyển đến.
- Dương đạo hữu có gì chi bảo?
- Muốn đi thì đi, ngươi coi Vân Tiêu cung này là vườn rau?
Dương Phàm lạnh lùng cười, cảm quan Đại Luân Hồibao phủ Phù Lâm Tiên Đế.
Sắc mặt Phù Lâm Tiên Đế biến đổi.
hắn mơ hồ cảm giác linh hồn và sinh mệnh của mình bị một cồ lực lượng vô hinh ngăn chặn.
Cho dù khí tức của hắn hoàn toàn dung nhập tự nhiên cùng thiên địa cũng không thể loại bỏ cảm giác mạng như chi mành treo chuông này.
- Quan hệ giữa Phù Lâm cùng Cửu Công chúa là hào hữu nhạc đạo không tồi.
ở Thiên giới này cũng không phải bí mật gì.
Cho dù lúc Đại Đế ở nhà, Phù Lâm tới làm khách cũng đà vài lần.
Phù Lâm Tiên Đế rất nhanh khôi phục bình tĩnh, cuối cùng nói lòi khẩn thiết:
- Nếu Dương đạo hữu cho rang như vậy vi phạm quy tắc của Vân Tiêu cung, có thể trừng phạt ta.
- Trừng phạt?
Dương Phàm vừa chuẩn bị lên tiếng lại cảm nhận được ánh mắt cầu xin của Vân Vũ Tịch: “Dương đại ca, không cân làm khó Phù Lâm nữa”.
Làm khó?
Trong lòng Dương Phàm sinh ra lửa giận vô hình.
Nhưng hắn lại thay đổi ý nghĩ, Vân Vũ Tịch căn bản không biết bản chất ngụy quản tử của Phù Lâm Tiên Đế này, hai người còn có quan hệ hào hữu không tồi.
Hiện tại hắn làm khó nguời này.
ngược lại sẽ mang đến cơ hội cho tình địch.
Cùng lúc đó.
một cỗ khí tức kiểm đạo lạnh băng từ noi nào đó của Vân Tiêu cung truyền đến.
tập trung Dương Phàm.
Người ra tay chính là Ám Thiên.
Đổi với Ám Thiên có thể khống chế giam cẩm thời không, Dương Phàm cố ky rất sâu.
Cuối cùng hắn hiểu được, muốn lưu Phù Lâm Tiên Đế ở lại Vân Tiêu cung có chút không sự thật.
Hiên nhiên Phù Lâm Tiên Đế cùng Ám Thiên kia là hảo hữu quan hệ không tồi.
- Coi nhưxong.
Nếu là hào hữu cùa Vũ Tịch, ta cũng không làm khó dễ ngươi.
Dương Phàm cười cười, khôi phục bộ dạng lạnh nhạt, cùng Vũ Tịch tiễn Phù Lâm Tiên Đế rời đi.
Phù Lâm Tiên Đế thở dài một hơi.
cảm giác bị Dương Phàm tập trung thật sự không dễ chịu.
Đợi cho Phù Lâm Tiên Đe rời đi, Vân Vũ Tịch kéo tay Dương Phàm, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn:
- Dương đại ca.
Mọi điều huynh nói đều là thật?
- Thiên chân vạn xác.
Dương Phàm vung tay.
trước mặt hai người hiện lẻn một quầng sáng xanh biếc, phía trên hiện lên từng hình ảnh.
Chính là toàn bộ quá trình lúc trước Lam Ngân Quân Hủy diệt cà Thiên Thần Tinh.
Lúc ấy Dương Phàm cũng bị bức đến tuyệt cảnh nổ tan xác mà chết, tiến vào Đại Luân Hồi.
- Điều này...!làm sao có thể...!Phù Lâm là người nhưvậy...!
Trong mắt Vân Vũ Tịch lộ ra thất vọng và thương tâm nhàn nhạt.
Một nam nhân từng có cảm tình, một bạn tốt từng được coi là tri kỷ không ngờ lại là một người như thế này.
Dương Phàm xem biến hóa tình cảm của Vân Vũ Tịch vào trong mắt.
nhẹ giọng an ủi nàng một lát.
Đợi sau khi tâm tình Vân Vũ Tịch bình tĩnh, Dương Phàm lặng yên rời đi.
- Dương đại ca!
Vân Vũ Tịch ý thức được không ồn, chờ khi nàng phản ứng lại thì Dương Phàm đã sớm khôngbiết tung tích.
Dương Phàm đi nơi nào?
Đây cũng không phải là một vấn đề thám ảo gì.
ở ngoài Vân Tiêu cung mấv ngàn ức dặm, một nơi núi hoang sươngmù.
Ông-
Một hư quang luân hình trống rồng hiện ra.
lộ ra thân hình Dương Phàm.
Hắn nhìn phia trước, ánh mắt xuyên thấu tầng tảng chướng ngại trong không gian, thấv được một bóng người vội vàng rời đi.
Thản hình thon dài của Phù Lâm Tiên Đế xuyẻn qua trong tầng mây tiên vụ.
thi thoảng thi triển Đại na di.
Mỗi một lần na di đều có thể đi được quãng đường mấy trăm ức dặm.
Dương Phàm lạnh lùng cười, bị một Tầng hu quang luân hình bao phủ, hoàn toàn ngăn cách cùng thiên địa này.
Bá!
Hắn lặng yên biển mất.
đi theo như âm hồn.
- Cường giả Huyển Tiên nhị trọng, tu vi thần thông thậm chí tâm kế cẩn thận đều vượt xa Ảm Quy.
Muốn giết hắn có khó khắn nhất định, trước tiên phải rời xa Vân Tiêu cung, tìm một nơi thích họp.
Nếu không một khi bị cường giả khác quấy nhiễu sẽ rất khó thành công.
Trong lòng Dương Phàm âm thầm tính toán.
Hắn phái gạt bò tình địch này khói thế gian.
Người này chẳng những là tình địch của Dương Phàm mà còn là thủ phạm chính đứng sau màn giết chết hắn kiếp trước!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...