Trong Đại Luân Hồi vô hình, Dương Phàm có thể cảm nhận được một phen ý tốt cùng chân thành của Du Vân Tiên Đế.
- Một lòi đã định.
Trong mắt Dương Phàm lộ ý cười, nửa thật nửa giả nói ra lời này.
-Tốt.
Du Vân Tiên Đe càng thêm nhìn Dương Phàm với cặp mắt khác xưa, hơi thám ý liếc hắn một cái:
- Bản đế sẽ chờ mong cái ngày ngươi tấn chức Tiên Đế.
Hai người đứng trên Đông Vân môn, trò chuyện câu được câu chăng.
Du Vân Tiên Đe phát hiện mình nói chuyện với thiếu niên trước mắt này rất họp duyẻn.
Là nhân vật cấp Tiên Đe.
hắn cò đơn không thể nghi ngờ.
Địa vị càng cao càng khó tìm được bạn tri kỷ.
Dõi mắt khắp các tiên vệ đoàn của Vân Tiêu cung, người nào không cung cung kính kính với hắn.
Mà duỵ nhất có Dương Phàm có thể nói chuyện thẳng thắn thành khẩn tự nhiên với hắn nhưmột băng hữu.
Đương nhiên hắn cũng không biết, Dương Phàm có thể làm được điểu này là Bởi vì tự tin vào thực lực của mình.
Dương Phàm tin chắc, gặp phải Tiên Đế trình, tự bình thường, vị tất mình không có lực đánh một trận.
Biểu hiện của Du Vân Tiên Đế cùng Dương Phàm lọt vào trong mắt của những tiên nhân và tiên vệ chấp pháp khác trong Vân Tiêu cung, lại nhấc lên sóng gió ngập trời.
- Xem ra đồn đại không giả.
DươngPhàm nàyquà thật được Tiên Đế tán thường.
Một gã chấp pháp Kim Tiên tứ trọng nhìn tình hình này, kinh ngạc vô cùng.
- Đoàn trướng thật tài ba.
Không ngờ có thể ngang hàng cùng Tiên Đế, nhìn qua quan hệ bọn họ không tồi.
Rất nhiều tiên vệ trong tiên vệ đoàn thứ chín không khỏi sinh lòng tự hào.
Lúc này Dương Phàm thân là nhân vật cấp Tiên Quân đã có thể kết giao bằng hữu với nhân vật cấp Tiên Đế, ngày sau chi sợ có tiềm lực trờ thành Tiên Đế.
Hai người đứng trên Đông Vân môn ước chừng một canh giờ.
Thẳng đến khi một cỗ kiệu Bích Ngọc Phù Vân tỏa ra hào quang nhiều màu dịu dàng từ trong cửa đông lơ lửng trôi qua, cũng có hai chục vệ sĩ bích ý (y phục màu xanh biếc) hộ giá.
Khiến Dương Phàm ngạc nhiên chính là tu vi của hai mươi vệ sĩ ý phục xanh biếc này đều đạt tới trinh tự Kim Tiên thượng vị.
Cồ kiệu Bích Ngọc Phù Vân kia được một đám mây rực rỡ như chiếc lá xanh biếc phụ trợ.
bốn phía chiếu rọi hào quang nhiêu màu mù mịt.
mòng lung huyên ảo.
- Tròi ạ.
Không ngờ là Bích Diệp Phù Vân kiệu của Cửu Công chúa...!
Toàn bộ gần cửa đông ồ lẻn chấn động, vô số kiếm quang bay múa.
vô số thần niệm xẹt qua.
- Tránh đường!
Dương Phàm quát lớn một tiếng, Hoàng kim chiến kích trong tay vung lên.
Trong huyết mạch thân thể phát ra một cồ khí tức nguyên thủy dã man sinh ra lực lượng kinh sợ tâm hồn.
khiên toàn trường yên tĩnh.
BáBáBá!!!
Hơn vạn tiên vệ canh giữ cửa đông giống như sớm có chuần bị.
nhanh chóng dọn dẹp đám người, mở ra một con rộng lớn cho Cừu Còng chúa.
Những tiên nhân ý đồ tói gần bị đè tại chỗ.
người lớn tiếng hò hét trực tiếp bị và miệng.
Trong khoánh khắc bầu không khí chung quanh cửa đông yên tĩnh, tiên vệ quan duy trì trật tự gọn gàng ngăn nắp.
Ngay cả những nhân vật tu vi đạt tới cấp bậc Tiên Quân cũng không dám lồ mãng.
Đối kháng với tiên vệ quân cũng tương đương chống lại Vân Tiêu cung.
Huống chi trên Đòng Vân môn kia còn có Tiên Đe tọa trấn.
Toàn bộ quá trình duy trì trị an hết sức thuận lợi.
Du Vân Tiên Đế đứng trên Đỏng Vân môn, ánh mắt trầm tĩnh chăm chú nhìn cồ kiệu Bích Diệp Phù Vân phát ra hào quang mông lung, vẫn không nhúc nhích.
Bích Diệp Phù Vân kiệu vừa bay ra khói Đòng Vân môn.
Bá!
Một dáng người oai hùng chắn trước Phù Vân kiệu.
- Người nào? Dám chắn đường của Cửu Công chúa!
Một gã vệ sĩ bích ý quát to.
- Ta chính là tiên vệ đoàn trường Dương Kỳ trấn thủ Vân Tiêu cung.
Công chúa du lịch, hộ giá không chu toàn, đặc biệt đến xin tạ tội.
Dương Phàm không kiêu ngạo không siểm nịnh, thi lễ hướng Bích Diệp Phù Vân kiệu.
Một bức rèm che xanh biếc trong suốt chắn tẩm nhìn của hắn.
Hắn vốn muốn thông qua cảm quan Đại Luân Hồi thăm dò tình huống bén trong, lại cảm giác trên Bích Diệp Phù Vân kiệu kia ân chứa một cỗ thần thông đáng sợ, vô hạn suy yếu cảm quan của hắn.
“Loại lực lượng này...”
Trong lòng Dương Phàm chấn động.
Hắn có thể cám giác được sự đáng sợ cùa cỗ lực lượng kia, đã chạm đến cấm kỵ của thế giới này.
Vào lúc Dương Phàm chặn đường xin tạ tội, toàn bộ phụ cận cửa đông một vùng tĩnh mịch.
Rất nhiều người đều đứng yên tại chỗ.
ngừng hò hấp.
Không ai nghĩ đến.
“Ngôi sao kỳ tích” quật khới trong mười vạn năm gần đây của Vân Tiêu cung lại tò vẻ săn đón Cừu Công chúa.
Ngay cà Du Vân Tiên Đế kia trong mắt cũng lộ vẻ khác thường.
Sau một lát.
Trong cảm quan của tẩt cà mọi người, dường nhưtrải qua thời gian thật lâu.
- Dương đoàn trướng làm hết chức trách, làm sao có tội? Ngược lại là bản điện du lịch, mang phiền toái đến cho các ngươi...!
Một thanh âm dịu dàng như tiếng trời, phảng phất truyển ra từ trong mây mù mờ mịt.
có một loại âm luật tự nhiên như suối chảy róc rách.
Khoánh khắc này, tất cả phiền não trên thế gian như mây khói biến mất theo gió.
Thanh âm tươi đẹp kia dung họp giai điệu đẹp nhất trong tự nhiên, trước mắt như có thể rõ ràng nhìn thấv Tinh linh đang nhảy múa trong gió, như con cá tự do trong nước.
Thanh âm này khiến Dương Phàm vừa cảm thấy quen thuộc lại cảm thấy xa lạ.
Một loại cám giác cực kỳ mâu thuẫn.
Thông qua nhận biết thanh âm hắn có thể xác định người lên tiếng là Vân Vũ Tịch, nhưng lại có chút xa lạ.
Vào thời khắc tất cà ngần ra, Bích Diệp Phù Vân kiệu đã bay hướng cuối thiên địa hào quang mịt mờ.
- VũTịch...!Lại không nhận ra ta?
Dương Phàm có chút thất thần, hoảng hốt trong nháy mắt.
giống như đã qua một đòi.
Quá trình quen biết Vân Vũ Tịch, chung sông với nhau bình thán xẹt qua trong đâu.
Giờ khắc này.
hắn lại có thể ngộ kỳ diệu đối với ảo nghĩa của Đại Luân Hồi.
Thật lâu sau, hắn âm thầm thở dài: “Dương Phàm của kiếp trước đã chết.
Kiếp này ta là Dương Kỳ!”
Dương Kỳ cùng Dương Phàm, từ một trình độ nào đó mà nói đã không phải một người.
Bất kể là linh hồn hay là thán thể đều biến thành nguời khác.
Duy nhất không biến là linh hồn tâm ấn.
còn có trí nhớ của kiếp trước vượt qua Luân hồi mà tới.
“Vũ Tịch không nhận ra ta cũng rất bình thường!”
Dương Phàm thở dài thật dài.
Ngay cả hắn khi nghe đến thanh âm của Cừu Công chúa cũng có vài tia cảm giác xa lạ.
“Vũ Tịch mà ta đau khổ truy tìm rốt cục có còn là Vân Vũ Tịch ngày trước hay không?"
Dương Phàm đột nhiên có chút mẻ mang.
Trong Đại Luân Hồi vô hình, hắn bắt giữ được một tia cảm ứng nghiệm chứng trực giác của hắn.
Dương Phàm đã chết, như vậy Vũ Tịch còn chân chính tồn tại hay không?
- Ha ha.
Tinh Thiên thế giới này lại có thểm một kẻ thần phục dưới váy Cửu Cóng chúa.
Một thanh âm nghiền ngẫm vang lên bên tai Dương Phàm.
Du Vân Tiên Đế xuất hiện tại bên cạnh, trên mặt dường như có vài phần đồng tình.
- Xem ra.
Đại thống lình cũng là một trong những người ngẩm hâm mộ Cửu Công chúa.
Dương Phàm phản kích không chút nể nang.
Du Vân Tiên Đế ngẩn ra, thần kỳ là không tức giận.
Hắn ngược lại có chút chột dạ.
Dương Kỳ này làm sao biết trong lòng hắn cũng thẩm mến ngôi “Ám Dạ Chi Tinh” xinh đẹp rực rỡ nhất của Tinh Thiên thế giới?
Ám Dạ Chi Tinh khiến tất cả tinh tú trời đêm của Tinh Thiên thế giới ảm đạm thất sắc.
Có lễ chỉ có danh hiệu này mới có thể hình dung vẻ đẹp tuyệt trần của Cửu Công chúa.
Không phủ nhận lời Dương Phàm, Du Vân Tiên Đế đưa tay vỗ vai hắn:
- Ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định đi.
Cửu Công chúa chính là một giấc mộng hoàn mỹ của Tinh Thiên thế giới.
Rất nhiều người ngưỡng mộ thậm chí còn chưa từng ra mắt dung mạo của nàng.
Bói vi phàm là người từng nghe thanh âm của nàng, từ đó về sau sẽ không thể quên đi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...