Bốn mươi khối linh thạch, đối với tu sĩ Luyvện Khí Kỳ bình thường mà nói. gần như là con số táng gia bại sản.
- Sở tiểu thư thật dễ chịu.
Dương Phàm mặt lộ vẻ mĩm cười. ra hiệu cho Lâm Chung tới nhận linh thạch lại cho hắn.
Lâm Chung lộ vẻ mặt kinh ngạc. bốn mươi khối linh thạch, cái nàynày cũng quá dễ dàng vậy sao?
Nhớ ngày đó. thời điểm hắn còn là một tán tu cộng toàn bộ tài sản. cũng không được bốn mươi khối linh thạch.
- Hừ! Dương dược sư quả thật là y thuật siêu quần. ngay cả phí dụng so với dược sư bình thường cùng phải cao hơn mấy phần!
Trên gương mặt xinh đẹp của Sở Ngọc Yên ửng đỏ thoáng hiện lên sắc giận. dường như đối với Dương Phàm cố ý bắt chẹt. có vẻ không vui. Dương Phàm làm như không thấy vẻ bất mãn của nàng và địch ý trong ánh mắt Sở Nghĩa Vân gần như có thể giết chết người, hắn thản nhiên nói:
- Xin hỏi Sở tiểu thư. các ngươi không tiếc chạy đến Vụ Liễu trấn. hẳn không phải đơn giản chỉ là vì xem bệnh phải không?
- Dương công tử không hổ là người thông minh tuyệt đỉnh
Sở Ngọc Yên dịu sắc mặt xuống, trong mắt lộ ra ý cười. lời nói hàm chứa ý tán thưởng.
Dương Phàm thu linh thạch vào trong túi trữ vật. khẽ phất tay một cái. nói riêng với Sở Ngọc Yên:
- Mời Tiểu thư vào bên trong bàn bạc. chỉ cần chịu đưa ra giá cả hợp lý, chuyện gì đều dễ tính.
Trong đôi mắt sáng của Sở Ngọc Yên thoáng hiện lên một tia khác thường, liền đi theo Dương Phàm vào nội đường y quán.
- Nhị vị dừng lại.
Lâm Chung khẽ quát một tiếng, ngăn cản Sở Nghĩa Vân cùng Hồ Nhân.
- Hai người các ngươi cứ chờ ở bên ngoài đi!
Sở Ngọc Yên lộ vẻ lãnh đạm nói.
- Nhưngan toàn của tiểu thư ngài
Sở Nghĩa Vân lo lắng nói.
- Tại Vụ Liễu trấn nho nhỏ này, các ngươi còn lo lắng cho an toàn của ta sao?
Sở Ngọc Yên cười lạnh nói.
Dương Phàm cười dài nói:
- Ngươi hẳn là nên lo lắng cho an toàn của Dương mỗ mới đúng
Nghĩ lại cũng đúng! Sở Ngọc Yên là tu sĩ Luvện Khí đại viên mãn. cùng Dương Phàm một mình trò chuvện với nhau. ai lo lắng an toàn cho ai. điều đó thật đúng là khó nói.
Lâm Chung nhìn theo bóng hai người đi vào trong, không khỏi có chút lo lắng: "Sở Ngọc Yên là tu sĩ Luvện Khí đại viên mãn. còn là Đại tiểu thư của Vũ Vụ Sơn Trang, có thể thấy rõ thực lực của nàng, công tử một mình ở chung với nàng, có thể có nguy hiểm hay không"
Hắn dù là tu sĩ tầng dưới chót nhưng rất am hiểu thế sự. hắn cũng không cho rằng Sở Ngọc Yên này chỉ là xinh đẹp thanh thuần như biểu hiện bên ngoài của nàng.
Dương Phàm cùng Sở Ngọc Yên đi vào nội đường, thực rõ ràng cảm nhận được ánh mắt ghen tị từ sau lưng. đúng là Sở Nghĩa Vân. Hắn cười thầm trong lòng. thì ra người này không phải lo lắng vì an toàn của Sở Ngọc Yên. mà lại vì nguyên nhân này.
Bởi vì khí chất. phong độ của Dương Phàm đối với phái nữ rất có lực sát thương. Sở Nghĩa Vân mơ hồ cảm thấy sư muội đối với người này không bình thường. Thời gian trước. Sở Ngọc Yên rất hiếm khi nguyện ý một mình ở chung với nam nhân nào. lúc này đây lại dễ dàng đáp ứng như thế.
- Sở tiểu thư! Hiện tại bốn bề vắng lặng. có thể nói ra mục đích chân chính chuyến đi này của nàng được rồi!
Dương Phàm đợi Sở Ngọc Yên ngồi vào chỗ của mình. sau đó mới lên tiếng dò hỏi. Sờ Ngọc Yên cùng Dương Phàm ngồi đối diện. dưới cặp mắt đen nhánh thâm thúy của đối phương, trên gương mặt ngọc của nàng nhiều thêm một ít đốm ửng hồng. Trong lúc nhất thời bầu không khí bên trong có chút quỷ dị.
- Từ mấy ngày trước, theo Trịnh dược sư cùng Lâm dược sư nơi đó biết được Dương công tử y thuật siêu quần. Đặc biệt Trịnh dược sư có vẻ tôn sùng ngài. thậm chí cảm thấy không theo kịpLúc này tận mắt chứng kiến y thuật của công tử. quả thật là danh xứng với thực.
Sở Ngọc Yên nở nụ cười tươi. ngẩng đầu lên ánh mắt sáng ngời. thản nhiên đối mặt cùng Dương Phàm. tâm tình cũng bình tĩnh trở lại. Nàng không phải là thiếu nữ đơn thuần chưa từng trải thế sự. hơn nữa còn là tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn.
- Ha ha! Một cái Mê Hồn Thuật nho nhỏ. dược sư bình thường dù rằng không thể lập tức giải trừ. cũng có thể hiểu được nguvên do trong đó. Thì ra tiểu thư tới Vụ Liễu trấn lần này là để khảo cứu y thuật của Dương mỗ.
Dương Phàm tựa cười như không cười nói.
- Công tử nói đùa
Sở Ngọc Yên hơi chột dạ. ở dưới ánh mắt của hắn. có chút không được tự nhiên, bàn tay ngọc vân vê góc áo. Trong lòng nàng có điều không rõ, Dương Phàm rõ ràng chỉ là một tu sĩ Luvện Khí sơ kỳ. vì sao mình ở trước mặt hắn không thể giành được quyền chủ động, ngược lại biểu hiện thất thố như thế.
Trong mơ hồ. nàng còn có một loại cảm giác không được tự nhiên, dường như tất cả bí mật của mình đều bị vạch trần ra hết dưới ánh mắt của đối phương, trần trụi như một con sơn dương.
Dương Phàm cũng thấy được vẻ khác thường của nàng. vội vàng ngưng thần vận chuyển Khô Mộc Công. cố sức để mình ổn định bình thường trở lại.
- Ta lần này đến đây là vì chuyện đi QUỸ Thi Sơn ba tháng sau. Việc này, Trịnh dược sư hẳn là đã nói qua với công tử.
Sở Ngọc Yên rốt cục nói ra mục đích tới đây.
Vũ Vụ Sơn Trang, trải qua các đời đều có thông lệ thí luvện thực chiến. Ba tháng sau. đệ tử đời thứ ba sẽ đi QUỸ Thi Sơn. chuvến đi nàv rất có thể sẽ xảy ra thương vong, thậm chí gặp phải một số quỷ vật tà đạo. vì thế mới phải mời vài vị dược sư hỗ trợ nhằm giảm bớt thương vong.
Dương Phàm không thấy bất ngờ. nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
- Thù lao.
Trực tiếp hỏi giá!
Thật đúng là đủ thẳng thắn.
Sở Ngọc Yên không khỏi lườm hắn một cái. trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút ủy khuất, trong lòng cũng thoáng hơi mất mát. thầm nghĩ: "Chẳng lẽ mình đã mất đi sức quvến rũ trước kia rồi sao?"
Nàng là đại tiểu thư thân phận cao quý, xinh đẹp thanh thuần, thanh tú đáng yêu, khí chất hợp lòng người, thường ngày nam nhân đối thoại với nàng, có bao nhiêu người không phải là vạn phần nịnh nọt. hết sức kính sợ như nữ thần hay sao?
Nhưng, nam nhân trước mắt chẳng những không có một chút kính ý, còn mở miệng hỏi giá. Nếu là nam nhân bình thường thì cũng miễn bàn. nhưng đối phương lại là người khác phái hiếm thấy ở cuộc đời này, làm cho người ta tâm động. Khí chất tuấn nhã vô thượng, khí tức ôn nhuận như gió. hài hòa cùng tự nhiên, dường như có thể bao dung hết thảy.
Lòng tự trọng của Sở Ngọc Yên đã bị một ít đả kích. lại có chút không cam lòng.
- Hừ! Ngài muốn bao nhiêu linh thạch!
Nàng bực tức nói.
Dương Phàm đưa ra một bàn tay, thản nhiên nói:
- Năm trăm linh thạch!
- Năm trăm?
Sở Ngọc Yên kinh hô một tiếng, vội vàng đưa tay che cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
Năm trăm!
Đây đúng thật là ăn dày.
Cho dù đổi là cao nhân Ngưng Thần Kỳ, cũng rất khó có được tư sản như thế.
- Không được! Vậy nhiều lắm. so với thù lao của Trịnh dược sư mấy người còn nhiều hơn gấp mấy lần.
- Nhiều lắm là trả cho ngài một trăm linh thạch!
Sở Ngọc Yên kiên quyết nói. trên gương mặt xinh đẹp thêm vài phần linh hoạt. Đột nhiên một luồng linh áp không tầm th, từ trên người nàng phóng xuất ra. Luvện Khí đại viên mãn đứng ở trên đỉnh của Luyện Khí Kỳ, nàng lấy ưu thế tuvệt đối nhìn xuống Dương Phàm xem ra chỉ có Luvện Khí sơ kỳ như nhìn một con kiến.
- Sở tiểu thư dũng mãnh vô địch!
Dương Phàm nghiêm nghị nói. khóe miệng lại mang theo vài tia cười tà quái.
Dũng mãnh vô địch!
Sở Ngọc Yên vừa nghe mấy chữ này, thiếu chút nữa không nén được hộc máu. Khí thế của nàng thật vất vả mới nổi lên. lập tức xẹp xuống như đoàn quân bại trận. Sở Ngọc Yên đột nhiên phát hiện một sự thật. mình hoàn toàn thất bại dưới tay đối phương.
- Dương công tử! Năm trăm linh thạch nhiều lắm. thật sự nhiều lắm
Sở Ngọc Yên lại làm ra một bộ dáng đáng thương động lòng người.
- Tiểu thư nói thật xem, trả cho Trịnh dược sư bọn họ là bao nhiêu?
Dương Phàm thản nhiên hỏi. trong lòng hắn cũng biết năm trăm linh thạch đích thật là giá trên trời.
- Một trăm linh thạch, thời gian ba ngày.
Sở Ngọc Yên nói đúng sự thật.
Dương Phàm thông qua Toàn Tri Mô Thức. nắm trong tay nhịp đập trái tim cùng hô hấp. thậm chí tốc độ máu chảy, mồ hôi phân bố trên làn da của nàng, nên xác định nàng không có nói sai.
- Ừ! Nếu như thế. vậy Dương mỗ sẽ không đòi hỏi nhiều, một giá duy nhất hai trăm linh thạch!
Dương Phàm quả quvết nói.
- Hai trăm linh thạch, hơi nhiều, giá này sẽ khiến cho Trịnh dược sư bọn họ bất mãn. nếu không thì một trăm năm mươi. như thế nào?
Sở Ngọc Yên cò kè mặc cả. Đột nhiên nàng phát hiện. cò kè giá cả với nam nhân trước mắt này, trong lòng lại thoải mái một chút. trước nay chưa từng khoan khoái như vậy.
- Hai trăm linh thạch, đây là giá thấp nhất.
Dương Phàm đứng dậy, bộ dáng như không bàn lại vấn đề này nữa.
- Được rồita thua ngài rồi!
Sở Ngọc Yên u oán liếc mắt nhìn hắn một cái. lấy ra mười khối trung phẩm linh thạch đặt trên bàn. nói:
- Đây là mười khối trung phẩm linh thạch, giá trị tuvệt đối cao hơn một trăm khối hạ phẩm tinh thạch, coi như tiền đặt cọc.
Dương Phàm thoáng nao nao: "Nàng này như thế nào đột nhiên trở nên dễ chịu như vậy?"
- Dương công tử! về sau nếu có thời gian rãnh. có thể đến Vũ Vụ Sơn Trang làm khách. Ngọc Yên nhất định sẽ dùng hết tình địa chủ. nhiệt tình khoản đãi
Sở Ngọc Yên cổ lấy dũng khí thấp giọng nói. cuối cùng sâu kín liếc nhìn Dương Phàm một cái. gương mặt đẹp đỏ bừng như hoa. vội vàng rời đi.
Dương Phàm lập tức hiểu rõ thâm ý của nàng này, còn thoáng chút tâm động. Thân phận của thiếu nữ nàv không tầm thường, nếu có thể dựa vào lực lượng của nàng, nhất định có thể thật mau đẩy nhanh hơn tốc độ tiến quân vào Tu Tiên Giới của mình.
Tuy nhiên, ý niệm này chỉ là chợt lóe qua. hắn đột nhiên nhớ tới Vân Vũ Tịch: trong hơi thở thanh tân tươi mát. gương mặt ẩn dưới tấm sa màu trắng mờ mờ ảo ảo đó. hình dáng hoàn mỹ, mái tóc đen nhánh tung bay như sóng nước. từng đường cong uyển chuyển còn có mùi thơm tự nhiên thoang thoảng làm người ta khó có thể quên được
Ước hẹn một năm cùng Vân tiên tử còn lại mười tháng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...