Hai vị cường giả tuyệt thế giơ tay nhấc chán bộc phát ra lực lượng cấm kỵ bễ nghễ thế gian, sau khi giao kích kinh hôn gân như gây ra đại nạn hủy diệt nhân giới.
Lực lượng như thế vượt qua khói phạm vi nhân giới đại lục có thể chịu đựng.
Vào thời khắc chi mành treo chuông, hai người dưới tác dụng của lực trường tuyệt cường, trong nháy mắt vượt qua đến Vực ngoại tinh không.
Không gian Vục ngoại lạnh băng trống trải, vô số tinh tú vẫn Thạch trôi nổi, hoang vắng không tiếng động, mênh mông khôn cùng.
Nơi này là biên giới hoang vu của không gian nhân giới, không thể hò hấp nhưng lại tồn tại linh khí không có trật tự.
không thể khống chế.
Muốn từ mặt đất vượt qua đến Vực ngoại tinh không, cho dù là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đều không làm được.
Bới vi trong quá trinh từ mặt đất đến trời cao tồn tại một lực trường cực kỳ cường đại.
càng lênt ròi cao chịu đựng áp lực càng lớn.
mà sau đó còn có cửu thiên cương phong, thiên hỏa, thiên lôi tập kích.
Ngay cà là Đại Thừa Kỳ bán tiên cũng rất khó đụng chạm đến Vực ngoại tinh không - mảnh đất cấm kỵ thần bí nhất này.
Giờ phút này, Tiên Hồng Đạo Tổ cùng Vô Song Kiếm Tổ trong một lẩn giao phong liền vượt qua đến Vực ngoại tinh không, đứng lặng trong tinh không rộng lớn hoang vu vô ngẩn.
Từ không gian Vực ngoại xa xa nhìn xuống, hình dáng đại lục phia dưới như ẩn như hiện, đại dương vô tận kéo dài đến cuối thiên địa.
Cả không gian nhân giới, trừ Đông Thắng Đại Lục, khu vực chung quanh rải rác một ít hòn đảo linh tinh, nơi cực kỳ xa xôi không ngờ còn có hai vùng đại lục.
chỉ là quy mô không bằng Đông Thắng Đại Lục.
Hai người nhìn phía dưới một lát rồi ra tay không hề cố kỵ.
Hào quang chói mắt cùng gió lốc Hủy diệt rang động ở Vực ngoại tinh không, do vũ trụ muôn đời này chịu đựng hấp thu.
không sinh ra tai nạn đối với đại lục nhân giới.
Phần lớn tu sĩ ở khu vực mặt đất không thể thăm dò trận chiến đinh phong có một không hai trên Vực ngoại tinh không.
Chỉ có một bộ phản tu sĩ đinh cấp thần thức miễn cưỡng kéo dài đến trời cao; chịu đựng áp lực của lực trường, cám thụ phong độ tư thái cùa hai vị cường giả tuyệt thế trong trận chiến thiên cồ.
Ằm ẩm ẩm!
Một tia dư âm chiến đấu rất nhỏ kia lan đến khu vực mặt đất.
tầng mây trên bầu trời lẩn lượt vỡ nát.
thi thoảng mây đen trải rộng, lúc thì ánh mặt trời tòa sáng.
Bóng dáng hai vị cường giả tuyệt thế chiến đấu có vẻ mờ mịt không chừng.
Tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ trờ lên.
thần thức kéo dài đến phia trên tầng mây.
không thể nắm giữ được hình dáng hai người, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được tàn ảnh cùng ức vạn luồng hào quang chiếu rọi Vực ngoại tinh không sáng tối không chừng.
Khí tức chiến đấu khủng bố đó khiến hầu hết tu sĩ đinh cấp kinh hãi nin sợ.
hô hấp dồn dập.
Chi vén vẹn cảm nhận được bầu không khí chiến đấu đến từ Vực ngoại tinh không liền khiến linh hồn áp lực, khí huyết nhộn nhạo.
Khó có thể tướng tượng, chiến đấu của Tiên Hồng Đạo Tổ cùng Vô Song Kiếm Tổ nếu như ở tại mặt đất sẽ tạo thành loại cảnh tượng kinh thế hãi tục nào.
Vực ngoại không gian.
Dương Phàm cùng Vô Song trong khoảnh khắc giao phong trăm ngàn lần.
vô số quang ảnh huyễn quang lóe lên.
gây nên từng đợt gió lốc dao động khủng bố.
Chung quanh khe không gian liên tiép hiện lên.
một vùng tối đen như mực.
Từng tia dư ba kia như sóng lớn đánh nát vẫn Thạch trong phạm vi mấy ngàn vạn dặm, chấn động Tinh Hà.
Chiến đấu lúc mới đẩu lúc nhanh lúc chậm, mơ hồ không chừng, không gian xung quanh hai người lúc thì đọng lại lúc thì sụp đổ.
lúc lại vặn vẹo...!
ở trong mắt người thường, không gian không thể lay động nhưng ở trước mặt hai người này lại có vẻ yếu ớt mỏng manh như thế.
Sự tồn tại của bọn họ đã bị thiên địa bài xích, không thể không chuyển di chiến đấu đến chiến trường Vực ngoại tinh không này.
Đột nhiên hai nguời đang từ di động tốc độ cao đột nhiên trở nên thong thả dị thường.
Khu vực nơi Dương Phàm bị một hư ảnh cự luân sặc sỡ chống đỡ thiên địa chiếm cứ.
phóng ra một cỗ lực lượng huyền bí kinh sợ cổ kim.
Hết thảy lực lượng sau khi tới gần hắn đều bị cuốn vào trong sông dài cuồn cuộn, bị vận mệnh cự luân dẫn dắt.
Không gian chung quanh Vô Song tràn ngập ức vạn đạo kiếm khí.
phát ra hào quang huyễn lệ đủ mọi màu sắc.
cùng dung hợp với khe không gian không ngừng sinh ra biên mất.
diệt tuyệt thiên địa, thôn phệ vạn vật.
Phàm là thần thông cùng công kích tới gần hắn đều bị nghiền nát thành bụi phấn trong khoảnh khắc.
VÔ hình trung, hai nguời ở trên Vực ngoại tinh không đều tự chiếm cứ một vùng lĩnh vực, cùng tạo thành một Vực ngoại chiến trường không lồ.
Đột nhiên!
Hai cỗ lực lượng như lĩnh vực va chạm cùng một chỗ.
phát ra tiếng nổ lay động thiên địa.
Sinh linh ở đại lục và hài vực chi cảm thấy từng trận sét đánh từ trong thiên địa bùng nổ, nhưng lại không thấy tia sét và mây đen.
Một cỗ phong lực thổi qua nhân giới, ức vạn sinh linh không tự chủ kinh hãi run rẩy.
Đại năng nhân giới quan sát trận chiến này, giờ phút này rốt cục thấy rõ phong thái tuyệt thế của hai vị cường giả ngang tài ngang sức.
Thậm chí Ngay cà số ít tu sĩ đinh cấp Ngoại đại lục đều bắt giữ đến trận chiến siêu cấp trong Vực ngoại tinh không, trong lòng không khỏi hoàng sợ:
- Thể gian lại có người thần thông đạt tới cảnh giới nghịch thiên như thế...!
Văn minh tu tiên của Ngoại đại lục xa xa không bằng Đông Thắng Đại Lục, tu vi cao nhất chăng qua là ngũ kiẻp Tán tiên, đâu từng chứng kiến loại trường hợp này.
Không nói đến Tán tiên và cường giả Độ Kiếp của nhân giới, Ngay cả những tiên nhân cá biệt lưu lại ở nhân giới đều cảm thấy kinh hãi không thôi.
Trong Huyết Nhật Điện.
Trên một quầng sáng lập thể không ngờ hiện lên hình ảnh hai cường giả siêu cấp chiến đấu trên Vực ngoại tinh không, tất cả chi tiết đêu cực kỳ rõ ràng.
Quảng sáng màu máu này lại từ một chiếc máy kim loại hình tròn phát ra.
ngưng tụ trong không trung, chiếu ra là cảnh tượng động thái lập thê toàn bộ.
vượt xa phạm trù thán thòng Tu Tiên giới.
- Chậc chậc...!Hai tên biển thái này không ngờ đánh tới Vực ngoại tinh không, nhân giới không chịu nổi bọn họ gây sức ép.
Sửu Diện Tà Nam nhìn chằm chằm quầng sáng lặp thể, khuôn mặt tươi cười không biết là khinh thường hay là biểu dương.
Ánh mắt Phân thânĐại Đế bình tĩnh mà cơ trụ trầm ngâm nói:
- Dương Phàm này tiêm lực gân như vô hạn, có lẽ rất có hv vọng hấp thu năng lượng của Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết.
Nếu quả thật như vậy...!
- Chẳng lẽ lão sư thật hy vọng Nghịch Thần Huyết trải qua muôn vàn gian khổ luyện chế ra để cho một người ngoài được lợi? Nếu để người này thành công, chẳng phái là nuôi hổ gây họa?
Sửu Diện Tà Nam mặt mang ý cười nói.
Phán thản Đại Đế ánh mắt cơ trí.
gợn sóng không sợ.
nhìn không ra ý nghĩ của hắn.
Vân Tiên Đào.
- Hai người này rốt cục là quái thai gì, thực lực vượt xa cực hạn nhân giới, đủ để Tiên Ma sợ hãi.
Tửu Kiếm Tiên Lý trường lão đẩy vẻ kinh nghi, khó thể tin nói.
Đều là người sắp phi thăng, vì sao chênh lệch to lớn như thế.
Đại Thừa Kỳ bán tiên hoặc là lục kiếp Tán tiên bình thường, có thể địch lại Chân tiên nhất trọng đã là không tồi.
Mà hai người này, trảm Tiên đồ Ma.
đều không có khó khắn gì.
- Cho tới bây giờ.
bọn họ mới chi giao thủ mang tính thăm dò.
còn không vận dụng lực lượng chân chính.
Ánh mắt Tư Đồ trưởng lão xa xăm, nhìn chằm chằm Vực ngoại tinh không trên đỉnh đầu.
Đại năng quan sát trận chiến này, có rất nhiều người có liên quan với Dương Phàm.
Tại Ngoại Hải vực, vô số tu sĩ cao nhất nhu Đạo Hư Thiên Tồ, Cửu Thiên Long Hoàng, Bạch Vũ lão tiên...!giờ phút này nhìn đại chiến có một không hai trên Vực ngoại tinh không xa xôi, rung động vô cùng.
Mà ở Đông Thắng Đại Lục.
rất nhiều cường giả Chí tôn của Nội Hải như Đông Phương dược sư, Không Tước Vương; Hà Lạc.
lão yêu của Bắc Tân; Hàn Kỳ.
Tân Hân.
Tân Vong của Đại Tần; cho đến Yêu Long Hoàng.
Thanh Vũ của Yêu Hoàng Cành...!
Thậm chí Ngay cả nơi Cực Bắc.
những người từng có qua lại với Dương Phàm như Tinh Tôn, Băng u Cung, Bắc Cực Thân Tông...!đêu nhìn lên Vực ngoại tinh không xa xôi, hướng về nam nhân truyền kỳ đã từng có duyên gặp mặt hoặc thậm chí đã từng giao thủ.
Hiện nay.
nam nhân truyền kỳ này với cái tên Tiên Hồng Đạo Tổ đặt chân lên đinh nhân giới, ngạo thị thế gian, bễ nghễ vô địch.
- Vô hình trung, khoảng cách giữa chúng ta đã càng Ngày càng xa xôi...!
Đông Phương dược sư đã tấn chức Hợp Thể hậu kỳ thở dài thật dài.
Nhớ ngày đó.
Thiên Thu Vô Ngân, Dương Phàm nhiều nhất là cường giả cùng một tầng lớp với lão.
Nhưng hiện nay, Thiên Thu Vô Ngán đã sớm phi thăng mà đi.
Dương Phàm mặc dù còn ở lại nhân giới, nhưng thần thông thực lực lại khiến tiên nhân sợ hãi.
Chính khi mọi người tâm thần mê mang, kinh sợ ngưỡng mộ thì chiến đấu trên Vực ngoại tinh không đã sinh ra biến hóa.
VÔ Song quát lạnh một tiếng, tay áo tung bay.
lĩnh vực quanh thân ức vạn đạo kiếm khí hào quang khác nhau xuất hiện khựng lại trong chóp mắt.
Rồi sau đó một cỗ kiếm ý trùng thiên cắt qua Tinh Hà cửu thiên, kiếm khí kinh thiên địa khiếp quy thần lại càng vọt tới nơi sâu nhất Vực ngoại, đánh nát vụn một tàng vẫn Thạch đường kính mấy ngàn dặm.
Ngay sau đó.
chiến trường Vực ngoại nơi hai người tràn ngập kiếm khí sắc bén mua gió không lọt.
Ngàn vạn đạo kiếm khí sáng tối chiếu rọi mang theo từng vùng từng vùng khe không gian, ở phía trên hình thành một thanh thân kiếm không lô chém ngang thiên địa.
Thần kiếm khổng lồ hào quang huyễn lệ.
quanh quẩn từng tia ngân quang, hàn quang lạnh băng hội tụ kiếm khí tràn ngập ngàn vạn dặm tinh, không cùng ý chí vô cùng lại cùng một chỗ.
Chỉ một thoáng, Tinh Hà chấn động, bão kiếm khí trùng kích vũ trụ thái cồ.
Trong một tiếng quát lạnh, kiếm khí trong hư không ngàn vạn dặm bị rút sạch, chỉ còn lại một thanh kiêm tựa như một kiếm khai thiên từ thái cô chém tới.
Thanh thế uy lực của một kiếm đó dung hợp vũ trụ vô tận.
có ý cảnh chém rách thiên địa.
độc đáo duy nhất.
Một kiếm như thế, nếu ở trên Đỏng Thắng Đại Lục, ức vạn sinh linh có thể sẽ đi hướng Hủy diệt.
Hào quang chiểu sáng Tinh Hà.
khiến cho Vực ngoại trống trải sáng ngời, tráng lệ vô cùng.
Đối mặt một kiếm này.
Dương Phàm cảm giác mình nhỏ bé như con kiến.
Đồng dạng một kiếm, từng xuất hiện khi Vô Song chiến đấu với Thiên Thu Vô Ngân.
Nhưng là so sánh với ngày đó.
một kiếm hiện nay đã đạt tới đại thành, khai thiên tích địa.
khí thế rộng rãi, kinh sợ vũ trụ tinh không.
ỏng ông...!
Hư ảnh cự luân dẫn dắt hồng lưu nơi Dương Phàm phát ra một tiếng kêu chói tai khi một kiếm kinh thiên địa khiếp quy thản kia chém xuống.
Kiểm ý sắc bén xuyẻn qua thiên địa thẳng vào linh hồn kia khiến Dương Phàm muốn tránh cũng không được, thậm chí dùng Tiêu Luân Hôi vận Chuyênđẻu cố sức vô cùng.
Rắc!
Cự luân vô hình bào vệ Dương Phàm trong khoảnh khắc vỡ vụn.
Mà một kiếm khai thiên vang dội cổ kim kia khiến thiên địa trăng sao mặt trời, vạn vật thất sắc, trong chóp mắt chém tới trước mặt Dương Phàm.
Thậm chí một kiếm kia còn chua tới gần.
một cái khe rộng đến mấy vạn dặm kéo dài qua thiên địa, không gian bị chém thành hai nửa.
́m ẩm ẩm!
Từng trận dư ba thổi quét tới không gian nhân giới, một số ít nơi bỗng dung sinh ra khe không gian, hình thành tuyệt địa tử vong.
Nội Hải.
Ngoại Hải.
nhiều chỗ sinh ra sóng gợn không gian, khiển nhất giới hỗn loạn vô cùng.
Đại năng nhất giới quan sát trận chiến này.
trái tim đều nhảy lẻn tới cổ họng.
- Không ai có thể ngăn cản công kích của Vô Song...!
Sửu Diện Tà Nam cười nói.
- Công pháp cảnh giới trước mắt của Dương Phàm chung quỵ Không phải theo đuổi chiến đấu cực hạn và công kích.
Tư Đồ trưởng lão khẽ thở dài.
- Ngay cà Thiên Thu Vô Ngân nghịch diễn Tam Thanh đều khó khắn hiểm nguy bại bới Vô Song.
Dương Phàm có thẻ ngăn cản một kiếm cuối cùng kia không?
Tâm thần Tửu Kiếm Tiên xuất hiện mê mang ngắn ngủi.
Kiểm đạo của Vô Song khiến lão tự thấy xấu hổ.
chỉ có ngưỡng mộ cúng bái.
Kiếm đạo vô thượng theo đuổi lực công kích mạnh nhất, trong thất giới không gì không phá.
Phốc...!Xuy
Thần kiếm khổng lồ chém rách tinh không chém qua trên người Dương Phàm nhỏ bé như con kiến, trên mặt mọi người lộ rõ một tia không đành lòng.
Gẳn như có thể tưởng tượng đến kết cục hắn bị nghiền thành hạt nhỏ.
Dương Phàm khẽ thở dài, tự biết không thể chinh diện ngăn cản công kích của Vô Song.
Hắn không thể.
Thiên Thu Vô Ngân cũng không thể.
Một con đau đớn tràn khắp toàn thân Dương Phàm.
Tần Hán ở Đại Tần.
sắc mặt trắng bệch, kinh hò một tiếng, gần như hòn mê.
Một kiếm qua đi, Tinh Hà trống rỗng.
Trên Vực ngoại tinh không, một kiếm kinh thế như khai thiên tích địa chém Tinh Hà vô tận thành hai nửa.
Khe không gian tối đen hình thành từng tâng nếp gấp.
Thần kiếm khổng lồ hội tụ ức vạn kiểm khí cùng ý chí sau khi xẹt qua ngang trời, vô số tinh tú vẫn Thạch trong phạm vi ức dặm đều hóa thành bột mịn.
Một cái rành màu đen rộng đến mấy vạn dặm kéo dài vài trăm vạn dặm khiến thiên địa Thần Ma run rẩy.
Khoánh khắc đó, không gian nhân giới khẽ chấn động.
Khi một kiếm này qua đi, Tinh Hà trống rỗng.
Đại năng nhân giới quan sát cuộc chiến đều trợn mắt há hốc mồm.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vị trí nơi Dương Phàm, chuyện kế tiếp xảy ra mói làm cho bọn họ chân chính rung động, con ngươi như muổn rớt ra ngoài.
- Một kiếm này uy lực tuy mạnh, nhưng không cách nào tiêu diệt thần hồn cùng ý thức của ta...!
Một thanh âm mờ mịt hư vô từ trong một đoàn lốc xoáy ngũ sắc lưu ly trong vực sâu tối đen truyền ra.
Đưa mắt nhìn qua, trong lốc xoáy kia có một quang môn màu sắc không rõ.
Ngô...!ông--
Trong quang môn hồng quang run lên, một quang đoàn màu đó hiện lên, một đứa bé như phá kén mà ra, rôi sau đó trong chóp mắt trường thành thành một thanh niên, đông thỏi mặc vào một bộ quán áo.
Sau đó.
lốc xoáy trong quang môn kia thu vào trong cơ thể Dương Phàm.
Khóe miệng Dương Phàm mỉm cười, giờ phút này không hề là thân thể già nua, tinh khí thần cùng sinh mệnh sức sống càng thêm tràn đầy.
đạt tới cường thịnh muôn đời.
Cái gì!!!
Vô Song biến sắc.
ánh mắt thoáng ngưng.
Woaaa
Đám đại năng nhân giới quan sát trận chiến này đều nang động, chấn động từng hỗi.
- Chẳng lẽ hắn chết mà sống lại?
Một cường giả Độ Kiếp Kỳ khó tin nói:
- Thế gian lại có thần thông như thế?
Trong lòng hắn rung động, đồng thời cũng ngưỡng mộ ghen tị.
Nếu chính mình cũng có thể nắm giữ thần thông nhưthế, cho dù đối mặt thiên kiếp cũng ở vào thế bất bại.
Chết mà sống lại?
Thần thông tuyệt thế nhưthấ hoàn toàn ra ngoài sự tưởng tượng.
Trong Huyết Nhật Điện.
Sửu Diện Tà Nam cùng phần thán Đại Đế chăm chú nhìn cảnh tượng rung động xảy ra trên quâng sáng lập thê.
liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt lộ vẻ kinh dị.
- Từ một trình độ nhất định mà nói, hắn đã chết một lẩn.
nhưng linh hồn cùng ý thức cũng không tan biến, tiến vào Không phải Luân Hồi thiên địa mà là...!Luân Hồi của chính hắn.
Phân thânĐại Đế lần đẩu tiên động dung.
- Loại thần thông này ta cũng thấy hắn từng thi triển.
Thông qua cái giá một lẩn Luân Hồi.
tiêu hao chia sẻ thương tổn.
Nhưng là lân này giống như thật sự tử vong một lân.
cũng từ trong Luân Hồi đạt được tân sinh, thật sự khó tin.
Sửu Diện Tà Nam cũng đầy vẻ kinh sợ.
Trong thiên địa này.
chuyện có thể khiển hai người này động dung có thể nói đã ít lại càng ít.
Phán thản Đại Đế trầm mặc giây lát, thở dài thật dài:
- Như thế xem ra.
trong thời gian ngắn khả năng hắn sẽ không dùng Nghịch Thán Huyết...!
Vân Tiên Đảo.
- Tiến bộ của Dương Phàm quá thật làm cho người ta ngạc nhiên vui mừng...!
Thanh âm già nua của Nhân Sâm Tiên Thụ vang lên.
Hắn từng luận đạo trăm năm với Dương Phàm, có hiểu biết nhất định đối với Tiên Hồng Quyầ.
Tửu Kiếm Tiên Lý trường lão từ trong sững sờ tinh táo lại, khẽ thờ một hơi, ngạc nhiên
nói:
- Một kiếm vừa rồi, hắn căn bản không né tránh, cũng không chống cự!
- Đúng, không né tránh, cũng không chống cự, trực tiếp chịu đựng một kiếm này.
Lúc Thiên Thu Vô Ngân chiến đấu với Vô Song cũng không dám khinh suất như vậy.
Trên mặt Tư Đồ trưởng lão cũng mang theo vài phần ngạc nhiên vui mừng.
- Càng ra ngoài dự đoán là, Dương Phàm thông qua phương thức tử vong Luân Hồi này đạt được tân sinh, khiến chính mình đạt tới trạng thái đinh.
Nguyên lai Dương Phàm căn bản không sợ một kiếm này.
Không né tránh, cũng không phòng ngự, trực tiếp ngạnh kháng.
Thậm chí, hắn còn có thể dùng phương thức này đẩy chính mình lên tới đinh.
Bỡi vì trong lòng hắn có nắm chắc, một kiếm này của Vô Song...!không giết chết được hắn!
Tu sĩ cao nhất cùng đại năng nhân giới quan sát trận chiến này không phải số ít, nhưng là
Hoàng cung Đại Tần.
Đám người Hàn Kỳ.
Tần Vong nhìn chằm chằm hướng Vực ngoại tinh không, thật lâu không thể bình tĩnh.
- Không chết...!Hắn không chết...!
Tần Hân rơi lệ như mua.
May mắn Dương Phàm không có cho thản hữu của hắn ra xem cuộc chiến này.
Nếu việc này xảy ra trước mặt đám thân hữu, có khi sẽ khiến bọn họ lo lắng không yên.
TạiNộiHải.
- Ta sớm biết...!Hắn sẽ không chết dễ dàng, nhất định có thể sáng tạo kỳ tích.
Trái tim nhảy lên đến cổ họng của Đông Phương dược sư rốt cục hạ xuống, trong lòng bàn tay đêu là mồ hôi lạnh.
Lão không phải lần đầu tiên chứng kiến Dương Phàm sáng tạo kỳ tích.
Năm đó u Ảnh Ma Chủ mang theo Ma Vân Thành đụng vào Thiên Lan Điện cùng Thượng Giới Tiên Khí, thời khắc ức vạn sinh linh Nội Hài sắp bước vào hủy diệt, nam nhân đó một mình một kiếm xoay chuyên càn khôn.
Một kiếm phá trời, cứu vãn vận mệnh vô số sinh linh.
Vào trận chiến phong ma, Địa Mạch Chi Tích tràn ngập nguy cơ.
lại là hắn đứng ra.
tọa trấn địa mạch hơn trăm năm, chữa trị địa mạch khắp nơi thương tổn.
Dấu chân của Dương Phàm đi khắp thiên hạ, uy danh lại càng kinh sợ Nội Hải, Ngoại Hài.
Trận chiến giờ khắc này.
những cường giả quen biết năm xưa bất kể là địch là bạn đều cảm thấy tự hào, vì hắn mà thẩm toát mồ hôi lạnh.
Thiên Vân Cháu Đại Tần.
-...!Dương Phàm, ngươi lại làm được rồi!
Lục Vân hít sâu một hơi.
nhìn lên Tinh Hà Vực ngoại, sắc mặt cực kỳ phúc tạp.
Võ Hầu cổ bảo.
Thiên Vũ Châu.
Đương kim Hoàng Vũ Hầu Hoàng Phù thân mặc kim bào.
hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm Tinh Hà phía trên tầng mây, cũng thớ phào một hơi.
Cùng lúc đó.
Tại Băng Tuyết Tiên Vực nơi Cực Bắc.
Một nam nhân thản mặc ngân bào, trên người tản ra từ quang kỳ dị.
nhìn vòm trời xa xôi, thấp giọng lẩm bẩm:
- Mặc dù lúc trước chúng ta là địch nhân, nhưng là hiện tại...!
Người này chính là Bắc Cực tông chủ năm đó, hiện nay tu vi đã đạt tới Độ Kiếp Kỳ!
Từ sau khi Chân Tiên buông xuổng, Tể Thiên Phệ Huyết Đại Trận bị phá.
linh khí của Đông Thắng Đại Lục cân băng với Ngoại Hải vực.
có thể nói là gia tăng một hai chục lân.
Những cường giả đất liền từng đứng ở đinh trong thời gian mấy trăm năm cũng lân lượt bước lên đinh.
Đương nhiên, tu sĩ sùng bái Vô Song cũng không phải sổ ít.
Vô Song mặc dù không thường xuất hiện thế gian, nhưng mỗi một lẩn xuất hiện đều là chấn động trời đất.
khiêu chiến những cường giả không thể vượt qua, nhiêu lân sáng tạo kỳ tích.
Có thể nói, hắn là “Thần linh” mà vô số kiếm tu nhân giới sùng bái hiện nay.
Tam Kiếm trưởng lão của Tiên Đạo Tông, Tửu Kiếm Tiên của Vân Tiên Đảo chính là hai đại biêu điên hình.
Còn có Tần Vong - Tần Hoàng hiện nay, hắn nhìn chăm chú vào nam nhân áo trắng như tuyết, thần sắc cực kỳ phúc tạp.
Nhớ ngày đó.
Thanh Long Kiếm bị nam nhân này nhìn vào, không ngờ muốn theo hắn mà đi.
Vực ngoại tinh không, trống vắng không tiếng động.
Hai cường giả siêu cấp xa xa giằng co, trầm mặc hồi lâu.
Sắc mặt Vô Song càng ngày càng ngưng trọng, không còn vé nhẹ nhàng như lúc trước.
Đối mặt với Tiên Hồng Đạo Tổ thần thông ngạo thị cổ kim này.
cho dù hắn có công kích thiên hạ vô song cũng cảm thấy thật vô lực.
Thần thông của Dương Phàm cơ hỗ khiến hắn gánh chịu thương tổn trong Luân Hồi, rồi tân sinh sau Luân Hồi!
Pháp lực vô hạn, sinh mệnh vô hạn!
Vô Song thẩm cảm thấy áp lực cường đại chưa từng có.
Bất kể là Thiên Thu Vô Ngán trạng thái Tam Linh Hóa Nhất, hay là Dương Phàm tự thôi diễn Tiên Hồng đại đạo.
đều là tòng sư nhân giới mà hắn bội phục.
Thiên Thu Vô Ngân, nghịch diễn Tam Thanh, rung động cổ kim.
Vô Song cũng là thắng hiẻm trong đường tơ kẽ tóc.
Thậm chí từ một trình độ nào đó mà nói, hắn cũng không hoàn toàn chiến thắng Thiên Thu Vô Ngân.
Bởi vì một kiếm ngày đó, hắn không giết chết được Thiên Thu Vô Ngân tại chỗ.
còn mình thì lại mất chiến lực.
Chinh theo như lời Thiên Thu Vô Ngân:
- Thắng có vui gì.
bại cũng có buồn gì!
Lòng cầu thắng của hắn không mạnh như Vô Song, trong lòng chỉ có đại đạo.
thậm chí
Mà giờ khắc này Dương Phàm chết rồi sống lại mang đến cho hắn áp lực còn lớn hơn so với Thiên Thu Vô Ngân.
- Ngươi còn khó đổi phó hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều...!
Vô Song nhìn Dương Phàm, trên mặt không có ý lui bước, không có nổi giận, càng không có sợ hăi.
Có...!chính là hưng phấn cùng nin rẩy giấu ở sâu trong xương tủy...!
Dương Phàm cảm nhận được sinh mệnh lực mênh mòng vô tận trong cơ thể, Luân Hồi Quá lại trở về trạng thái hông quang tràn đây.
Hô—
Bỗng nhiên, Luân Hồi Quả thiêu đốt rừng rực.
phóng ra một cỗ sinh cơ to lớn cường thịnh muôn đời.
Toàn thân Dương Phàm được hồng quangbao phũ, một cồ tinh thần ý chí rộng rãi mênh mông kết nổi thiên địa tự nhiên, tràn ngập nhất giới.
- Đến lượt ta ra tay...!
Dương Phàm hét lớn một tiếng, trên nguời phóng ra ngân vạn luồng hồng quang sinh mệnh, chiếu rọi thiên địa một màu đó như lửa.
Vút Vút Vút —
Trong Tinh Hà vũ trụ.
hồng quang khuếch tán như tia chóp.
Trong mắt Vô Song lộ ra kinh hãi.
Lúc ngàn vạn luồng hồng quang kia phóng tới gần như khiến sinh mệnh trong cơ thể hắn ngưng đọng.
Nếu bị hồng quang như bão táp này xuyên thấu, chờ đợi hắn chỉ có khô héo tử vong sau khi sinhmệnh lực trôi đi.
Xuy
Trên người Vô Song bốc lên một làn khói đen.
Mặc dù hắn vận chuyển vô thượng kiếm đạo.
bộc phát ra kiêm khí húy diệt thế gian cũng không thể hoàn toàn ngăn cản hòng quang sinh mệnh không chỗ không vào.
Cỗ lực lượng kia cho dù không có lực lượng hủy diệt trực tiếp nhưng lại cực kỳ ngoan cường, cứng cỗi.
sinh sôi không ngừng...!
Trong phút chổc.
hắn cảm thấy sinh mệnh trong cơ thề nhanh chóng trôi đi.
Chi vẻn vẹn thời gian một hô hấp.
Vô Songnhin như già nua rất nhiều năm.
Vút Vút Vút Vút
Một vùng dư quang đó nhạt bị cương phong cuốn đến hải dương và lục địa nhân giới.
- Không tốt!!!
Đám đại năng nhân giới kinh hô không ổn.
Nếu hổng quang sinh mệnh này cuốn khắp đại lục, vậy chẳng phải là diệt sạch sinh linh?
Tuy nhiên, chuyện ngoài ý liệu đãxày ra.
Khi những hồng quang sinh mệnh này rơi xuống mặt đất.
hoa cỏ cây cối nhanh chóng sinh trướng.
Rơi xuống ruộng đổng, các loại cây nông nghiệp đều chín tới.
hạt ngũ cốc cực kỳ tràn đầy no đù.
Rơi xuồng sa mạc hoang vu, rất nhanh sinh ra những ốc đảo.
Người sắp chết, bệnh nặng quán thân sau khi bị dư ba hồng quang đảo qua lập tức sức sống bừng bừng, còn khóe mạnh hơn người bình thường.
Không ít người tu tiên sau khi bị hổng quang sinh mệnh đào qua, cơ năng thân thể sinh ra một số lột xác không người biết rõ.
Nhưng là Vô Song đổi mặt với Dương Phàm, trong quá trinh chống lại hồng quang này lại cảm thấy sinh mệnh lực nhanh chóng trôi đi.
Xuy Xuy Xuy —
Trên người Vô Song bốc khói đen, sinh mệnh lực trôi đi.
tinh khí thần nhanh chóng trôi
đi.
Hắn nghiến chặt răng, vẻ mặt đau đớn thống khổ.
Nếu tiếp tục như vậy, chỉ cần hắn rơi xuống đến một trình độ nào đó.
không cần chiến tiếp cũng sẽ bại bới Dương Phàm.
- Vô Song không có khả năng thua dễ dàng...!Kiếm kỹ cường đại lần trước đại chiến với Thiên Thu Vô Ngân còn chua sử dụng.
Từu Kiếm Tiên Lý trưởng lão có chút khẩn trương.
Đều là kiếm tu.
hắn càng thiên về Vô Song.
Trên thực tế.
hiện tại Vô Song gặp phải nguy cơ chưa từng có.
Sau mấy hô hấp, hắn đã già đi một hai chục năm, ánh mắt không còn sắc bén bức nguời như trước.
Chẳng lẽ trận đại chiến nhân giới có một không hai thiên cổ này sẽ kết thúc như vậy?
Người đang xem cuộc chiến ít nhiều có chút thất vọng.
- Ta sẽ không thua...!
Răng của Vô Song đã cắn rách môi, trong hồng quang đầy trời, hắn đua một bàn tay già nua.
run rẩy đua ra sau lưng.
Rốt cục dường như qua một vạn năm, tay của hắn mới nắm lấy kiếm sau lưng...!Một thanh kiếm gãy!
Choeng
Vô hình trung, một tiếng réo rất giòn tan vang lên như hư vô, trong thiên địa hiện lên một vùng bạch quang chói mắt, khiên cho những người trong nhất giới đang quan sát trận chiến này chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một cái.
theo bản năng nhắm mắt lại.
ở trung tâm bạch quang huyễn lệ chói mắt kia, một đạo kiếm khí quang hỗ kinh thiên địa khiếp quỷ thần tràn ngập một cỗ tinh thần ý chi bất khuất không từ bỏ.
chém tan hết thảy.
Xuy...!Phốc
Kiểm khí quang hỗ từ đoạn kiếm trong tay Vô Song, từ sau lưng xẹt qua vòm trời, từ xa nhìn lại gần như hiện ra một nửa hình tròn.
Nơi đi qua, hồng quang sinh mệnh chiếu rọi thiên địa bị mạnh mẽ đánh tan.
Thậm chí kiếm khí quang hỗ như tia chóp màu rắng kia xẹt qua hơn nửa hình tròn, còn đâm về phía Dương Phàm đang mở rộng hai tay.
như thiêu đốt trong ngọn lửa đò.
Lúc Dương Phàm thi triển thần thông “Lấy thán Chứng Quả”.
Luân Hồi Quả rào rạt thiêu đốt và quanh quán toàn thân, từ xa nhìn lại giống như một mặt trời đó trong tinh không.
Kiểm khí quang hỗ kia vừa mới tới gần Dương Phàm, liền bị bám vào một tầng hồng quang, thế tiến giảm đi.
Hây
Dương Phàm hét lớn một tiếng, hai mắt hóa thành thái cổ kim ô.
trong một bàn tay bắn ra một cột sáng màu đỏ kinh thiên, dập nát chân không, xé mớ ra một vực sâu màu đen.
Bồng...!Đinh!
Bàn tay hồng quang trong suốt của Dương Phàm cùng nửa thanh kiếm gãy giao kích cùng một chỗ.
bắn ra một chùm đốm lửa.
Cách xa nhau ngàn dặm, đoạn kiếm trong tay Vô Song lại chém tới trước mặt hắn.
Không gian nhân giới chẳng những móng manh yếu ớt, đối với Vô Song mà nói kiếm ý này càng có thể bó qua cự ly không gian nhất định.
Đẳng đẳng đẳng!!!
Hai người đồng loạt lui ra sau vài trượng, sừng sững trên tinh không.
Vô Song nhìn qua già nua rất nhiều, hai bên mai có vài sợi tóc trắng, sinh mệnh sức sống xa không bằng lúc trước.
Nhưng là cỗ tinh thần ý chí trên người hắn lại không chút suy yếu.
cỗ lực lượng tinh thần này gân như siêu thoát khỏi cực hạn của cơ thê.
Trong lòng Dương Phàm âm thầm thán phục.
Vô Song cường đại Không phải Bởi vì thân thể hắn mà là kiếm đạo vô thượng cùng tinh thần ý chí hắn có được.
Lúc trước ngăn chặn Tam u lão ma, Vô Song lại bó đi thân thể túi da, phát ra một kiếm chí tử siêu việt thiên cô.
Ngay cả thân thể tan biến, sinh mệnh tiêu vong, tinh thần ý chí muôn đời bắt diệt!
Sinh mệnh hồng quang chiếu rọi thiên địa trên thân Dương Phàm thong thà thu vào trong cơ thể.
Khi Vô Song cẩm trong tay đoạn kiếm, sẽ không phòng ngự.
Phòng ngự tốt nhất chính là công kích - Công kích không gì không thể phá!
Hít vào một hơi thật sâu, đoạn kiếm trong tay Vô Song nin nhè nhẹ.
Dương Phàm biết, chiêu tiếp theo của hắn là gì.
- Phá Hư Đoạn Kiếm!
Trong mắt Vô Song lệ quanglóe lên.
Phốc!
Một thanh đoạn kiếm bó qua không gian cách trở.
trực tiếp xuyên vào lồng ngực Dương Phàm.
Dương Phàm chi nhìn thấy động tác hắn xuất kiếm, căn bản không có cơ hội né tránh.
Thân thể hắn cứng đờ, cảm nhận được kiếm ý hửv diệt ẩn chứa trong một kiếm này.
Tí tách!
Máu tươi từ trên ngực nhỏ xuống.
Giờ khắc này, thời gian phảng phất như đọng lại.
Rất nhiều đại năng nhất giới quan sát trận chiến này đều ngừng hô hấp.
Thần hồn Dương Phàm đau nhức dữ dội.
không khỏi kêu một tiếng đau đớn.
lộ ra vẻ mặt thống khổ vô cùng.
Trong đoạn kiếm kia ẩn chứa một cỗ kiếm ý công kích kinh người, càng đảm vào linh hồn hắn.
Chẳng những thân thể hắn bị đảm thủng, Ngay cả linh hồn cũng bị xé ra một vết rách trí mạng.
- Chính là một kiếm này...!Ngay cà Thiên Thu Vô Ngân cũng không thể né tránh.
Ánh mắt Tửu Kiếm Tiên Lý trưởng lão sáng lên.
Lúc trước.
Thiên Thu Vô Ngân đối mặt với một kiếm này.
đồng dạng không có cơ hội phán kháng, thậm chí ba phán thân đồng thời bị một kiếm này.
cuối cùng bị bức bách phái thi triển Nghịch Diễn Tam Thanh.
Như vậy Dương Phàm, hắn sê nhưthế nào đối mặt một kiếm này?
Vào lúc mọi người chờ mong, phát hiện thân thể Dương Phàm bị đoạn kiếm đảm xuyên nhanh chóng già nua, sau đó lại tân sinh, trướng thành.
Nhưng là dù vậy, khuôn mặt hắn vẫn tái nhợt.
Ông—
Thân thể hắn lại già nua tân sinh.
Như thế lặp lại thật nhiều lần, khí sắc trên mặt mói khôi phục đến đinh.
Ước chừng trải qua tám lẩn Luân Hồi.
mói hoàn toàn gánh chịu phán tán cồ thương tổn này.
Dương Phàm không giống nhu ba hóa thân của Thiên Thu Vô Ngân, có thể cùng chung gánh chịu thương tổn, nhưng là có thể lặp lại Luân Hồi.
Choeng--
Đoạn kiếm trong tay Vô Song rút về, tâm thần chấn động.
Không ngờ Dương Phàm có thể lặp lại Luân Hồi như vậy.
Ngay cà công kích của hắn cường hãn như thế.
nhưng là thân thông của đối phương kinh thiên vĩ địa, ngạo thị cô kim.
- Với trinh tự giờ phút này của ngươi, chi sợ rất khó chân chính thương đến ta...!
Dương Phàm cực kỳ thản nhiên đứng trong tinh không, nhìn Vô Song đã lộ vé già nua ở đối diện.
- THông qua Luân Hồi, pháp lực và sinh mệnh lực của Dương Phàm gần như vô hạn...!Cứ tiếp tục như vậy.
Vô Song chi sợ không chiến mà bại.
Tư Đồ trường lão trầm ngâm nói.
Trong Huyết Nhật Điện.
- Hai người này.
thuộc về hai cực đoan khác nhau...!
Cặp mắt đẳng sau kính lưu ly của phán thản Đại Đế trầm ổn, bình tĩnh, cơ trí
Một người là thần thông không cực hạn, một người là công kích vô cực hạn.
Hộc hộc—
Sắc mặt Vô Song tái nhợt, hô hấp hơi dồn dập.
thân hình sừng sững Vực ngoại tinh không nhưng đã có chút không xong.
Công kích kiếm đạo ảo nghĩa vô thượng như vậy tiêu hao lực lượng bản thân là hết sức khủng bố.
Lực công kích của hắn tuy mạnh nhưng lực lượng có hạn, không có khả năng sử dụng vĩnh viễn.
Từ thế cục trước mắt mà xem, Vô Song đã rơi vào thế hạ phong.
Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng, không có bất kỳ một tia khinh địch.
Hắn hiểu được rất rõ; cho dù tới một khắc cuối cùng, Vô Song đều có năng lực chuyển bại thành thắng.
Huống chi bây giờ còn xa xa không đến thỏi điểm cuối cùng.
Vực ngoại tinh không một vùng tĩnh mịch.
Vô Song đột nhiên hít sâu một hơi.
đoạn kiếm trong tay chậm rãi giơ lên.
Đột nhiên, trong cặp mắt tối như màn đêm của hắn hiện lên một thanh đoạn kiếm hư vô mờ mịt.
giống như cách một tâng thời không luân hôi.
Dương Phàm đột nhiên sinh ra một cám ứng nguy hiểm.
Hắn bị một cỗ kiếm ý huyển diệu vô cùng, sắc bén tận xương tập trung.
Cỗ kiếm ý kia càng giống như có thể xuyên qua thời không và Luân Hồi.
Phốc!
Một kiếm đám thủng Dương Phàm, hắn kêu một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu.
trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Thân thể nhanh chóng già nua, rồi sau đó tân sinh.
Nhưng mà cùng lúc Luân Hồi Dương Phàm còn cảm nhận được thương tổn liên miên không dứt gia tăng lên trên thân mình.
Mặc dù thượng tổn này sau khi trải qua Luân Hồi đã bị giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể thương tổn đến Dương Phàm đang trong Luân Hồi.
Đột nhiên, khi Dương Phàm lại biến hóa thành đứa bé.
“Phốc” một tiếng, một cồ kiếm ý chấn động cửu thiên áp bách tới.
Tâm thần Dương Phàm run lên.
mặc dù hắn gần như có thể bỏ qua sinh lão bệnh tử, nhưng là thân thể thời kỳ trẻ con vẫn rất yếu ớt.
Trong phút chốc, linh hồn hắn bị thương rất nặng, ý thức chấn đọng, thiếu chút nữa hoàn toàn bị đánh tan.
Cũng may ở trong Luân Hồi hắn vận chuyển dẫn dắt thương tổn.
- Không thể tiếp rục bị động như vậy.
nếu không...!
Trong lòng Dương Phàm đậy nên sóng gió ngập trời, không nghĩ tới công kích của Vô Song có thể thẩm thấu vào trong Luân Hồi.
Nhưng hắn tưởng tượng bản thân Vô Song đã trải qua rất nhiều luân hỗỊ kiếm ý có thể có đột phá như thế cũng hợp tình hợp lý.
- Không tốt! Dương tông sư sắp không chống đỡ được...!
Đám người Hà Lạc, lão yêu.
Tu Đồ trưởng lão liên tục kinh hô thất sắc.
TrongHuyết Nhật Điện.
- Đây cũng không phải kết quả mà ta muốn...!
Sửu Diện Tà Nam khẽ hò một tiếng.
Ánh mắt Phân thânĐại Đế lóe lên một cái:
- Dương Phàm làm sao có thể dễ dàng chết đi?
Đúng lúc này.
Mọi người kinh hô một tiếng.
Phốc...!Rắc
Dương Phàm trạng thái trẻ con bị một cỗ kiếm khí kinh thiên đánh nát.
thậm chí Ngay cả linh hồn dao động đều trống rồng tiêu tan.
Vô Song thu hồi đoạn kiếm, sắc mặt trầm trọng.
Ngay sau đó.
dị biến lại sinh ra.
̀m...!UỲnh-
Một tia chóp hư vô từ trong lốc xoáy luân bàn trên đỉnh đầu Vô Song buông xuống.
Tổc độ của tia chóp hư vô kia cực nhanh, Vô Song căn bán không có cơ hội né tránh, chi miễn cưỡng giơ đoạn kiêm lên ngăn cản.
̉m
Trên thản đoạn kiếm trong tay Vô Song hiện ra từng vết rạn, thán thể lập tức chia năm xẻ
Chuyển biến này khiến mọi người kinh hô thất sắc, ồ lên.
Vô Song không có thân thể bất diệt, cũng không thể sống lại.
Rồi sau đó trong lốc xoáy luân bàn trên đỉnh đầu kia, Dương Phàm từ trong Luân Hồi tân sinh, nguyên khí đại thương.
Loại tổn thương này ảnh hướng đến ý chí cùng linh hồn, cho dù thông qua Luân Hồi cùng không thể hoàn toàn khôi phục.
Hô hô—
Trong miệng Dương Phàm phun ra một ngụm trọc khi, thân thể lại nhanh chóng già cả.
rôi luân hôi tân sinh.
Đại năng nhất giới đang xem cuộc chiến, thần thức đều tập trung trên thân thể máu thịt mơ hồ của Vô Song.
Sinh cơ gần như tan biển, thậm chí Ngay cả linh hồn dao động cũng không cảm ứng được.
Đã chết?
Chẳng lẽ Vô Song Kiểm Tổ vô địch nhân giới như vậy ngã xuống hay sao?
Không ít cao thủ kiếm đạo tiếc hận trong lòng.
Dương Phàm cũng chăm chú nhìn thân thể máu thịt mơ hồ của Vô Song, trong mắt có vài phần không đành lòng.
Cảm giác Vô Song mang đến cho hắn giống như đã chết, nhưng tinh thần cũng không tiêu tan.
Thi thể tàn phá kia vẫn đang nắm chặt đoạn kiếm.
ỏng...!ông--
Trong đoạn kiếm tản ra một cỗ tinh thần ý chí ngạo thị thiên cổ.
tràn ngập Vực ngoại tinh không, áp bách Nội Hải, Ngoại Hải.
cả đại lục nhân giới.
Thân thể đã chết, sinh mệnh tiêu tan, nhưng là cồ ý chí kia bất khuất vĩnh hẳng bất diệt!
Dưới cỗ tinh thần ý chí bao hàm kiếm đạo vô cùng kia, thân thể tản phá dẩn lấy lại một tia sinh cơ...!
Mặc dù không thể như Dương Phàm Luân Hồi tân sinh, nhưng hỗi quang phản chiếu như trước khi chết cũng không ngạc nhiên.
Bồng nhiên, kỳ tích sinh ra.
Toàn bộ thân thể Vô Song, bao gồm tinh khí thần, hết thảy lực lượng sinh cơ.
thậm chí Ngay cà đoạn kiếm...!Tất cả.
tất cà đều bốc cháy rừng rực...!
Trong phút chốc, tất cả mọi thứ của Vô Song thiêu đốt.
hóa thành một quang cầu màu bạc tràn ngập ức vạn kiếm đạo ý chí.
Quang cẩu màu bạc lơ lửng ở Vực ngoại tinh không, cỗ kiểm đạo ý chí kia trong nháy mắt tăng cường mấy chục lân.
Kiếm khí kinh hãi thiên địa tràn ngập từng ngóc ngách một giới, khiến thần ma cúng bái run rẩy.
PHốc PHổc PHốc
Đám đại năng thần thức thẳm thấu kéo dài đến Vực ngoại tinh không đều đổng loạt hộc máu.
Trong Vân Tiên Đào.
Tư Đồ trưởng lão kêu một tiếng đau đớn, mặt hơi trắng nhợt.
Tửu Kiếm Tiên Lý trưởng lão phun một búng máu.
thân thể té trên mặt đất, lập tức khoanh chân ngồi.
Rất nhiều đại năng khác, tâm thần bị thương nhiều không đếm được.
Cỗ kiếm ý kia chi vẻn vẹn là Bởi vì thần thức tới gần Vực ngoại tinh không mà bị thương đế linh hồn.
- Chinh là một kiếm này...!
Linh hồn Dương Phàm run rẩy, một đời pháp lực và tinh hồn trong khoảnh khắc bị kinh sợ, không thể thớ nổi.
Đây chính là một chiêu cuối cùng của Vô Song lúc trước chiến thắng Thiên Thu Vô Ngân.
Thiên, nhân, kiểm hợp nhất, dung hợp kiếm đạo ý chí chí tử, phát ra một kiếm siêu việt thiên cổ.
không gì không phá nổi!
̀m...!̉m
Không gian nhất giới nin rẩy dữ dội, dường như có xu thể sụp đổ.
Xuy
Quang cẩu màu bạc trong khi thiêu đốt rừng rực hóa thành một thanh đoạn kiếm sáng bạc kinh thiên triệt địa.
Không tốt!
Dương Phàm khiếp sợ bởi uy lực một kiếm này, chi sợ sẽ nháy mắt chôn vùi linh hồn ý thức của mình.
Cho dù thực lực hắn mạnh hơn vài lẩn, đều không thể may mắn thoát khỏi.
Trong khoảnh khắc sinh tử một đường.
Luân Hồi Quả trong cơ thể Dương Phàm hoàn toàn bùng nổ thiêu đổt.
hồng quang chiếu rọi cửu tiêu Tinh Hà.
toàn thân hóa thành một “quả tròn” hồng diễm thiêu đốt.
Phốc...!Xuy
Thiên địa nhân giới chấn động kịch liệt, ngán hà chói mắt vắt ngang thiên địa.
Chợt lóe mà qua!
Tinh khôngvên tĩnh, thiên địa àmđạm không ánh sáng.
Trong Vực ngoại tinh không.
Không thấy bóng Vô Song, cũng không nhìn thấy Dương Phàm.
Chỉ còn lại có một quá tròn hồng diễm thiêu đốt mặt ngoài hiện ra nhiều vết rạn, ở giữa có một lỗ thủng đõ máu.
hạt nhỏ tỏa ánh bạc một vùng...!Kiếm ý muôn đời bất diệt tràn ngập từng ngóc ngách..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...