Đúng vào ngày một tháng sau. phía bắc thôn Dật Hà. Trong rừng hoang núi sâu. Dương Phàm mặc một thân quần áo mộc mạc. lưng đeo một gùi thuốc, trong tay cầm mấy cọng cỏ màu tím đưa lên miệng khẽ nhai hai miếng, lộ ra một tia mĩm cười.
- Dương đại ca! Huynh không sợ cỏ này có độc sao?
Lạc Thủy ở một bên hé miệng xinh cười nói. bộ dáng ngây thơ hoạt bát rất đáng yêu. Dương Phàm ném mấy cọng cỏ màu tím vào gùi thuốc sau lưng. vô cùng tự tin nói:
- Cỏ này chính là Tử lãn hoa sau khi khô héo xót lại, năm sau lại có thể phát triển thành cỏ hoa mới. sẽ giống như một hạt giống linh dược vậy. Nếu nói tới độc tính. cỏ này thực ra có một chút. nhưng không tới mức trí mạng. Chỉ có chút uy hiếp đối với người bình thường mà thôi. Chỉ khi nào trộn nó với độc tố của Lam nguyệt ngô công (con rết màu xanh lam) mới sinh ra độc lực cực kỳ đáng sợ.
Lạc Thủv cười "hì hì" liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Dương đại ca chẳng những y thuật siêu quần. ngay cả phương diện độc thuật cũng trình độ không thấp.
- Trong một tháng qua. huynh đã học được từ nơi thôn trưởng rất nhiều.
Trong mắt Dương Phàm toát ra vài phần tưởng nhớ và cảm kích. Bất tri bất giác hắn đã ở thôn Dật Hà được thời gian một tháng. Trong một tháng qua. lão già lưng còng đã truyền thụ cho hắn rất nhiều học thức và kinh nghiệm về y đạo.
Giờ phút này, cho dù hắn không tu luvện Tiên Hồng Quvết, trên phương diện y thuật cũng có trình độ không tầm thường. Lão già lưng còng chẳng những dạy hắn làm thế nào để chữa bệnh. còn truyền thụ cho hắn cách phân biệt các loại kỳ Hoa dị bảo trong thiên địa. phương pháp thuần hóa hoa cỏ và công hiệu. Hơn nữa. lão già lưng còng truyền thụ không chỉ có dừng lại ở trên giấy cùng bằng miệng, còn thường xuvên phái hắn đi vào một số núi rừng xung và trong tuyệt cốc xung quanh tiến hành quan sát thực tế.
Bởi vậy, Dương Phàm cũng phát hiện không ít kỳ hoa dị thảo cùng những nơi dược liệu sinh trưởng, thu hoạch quả thật không ít. Thì ra xung quanh thôn Dật Hà. trong những tuyệt cốc chẳng những có bóng dáng yêu vật bậc thấp. còn tồn tại lượng lớn tài liệu quý hiếm cùng các loại kỳ hoa dị thảo nữa. Mỗi một nơi bí ẩn thậm chí có thể nhìn thấy được bóng dáng thiên tài địa bảo.
Trong vườn nhà Lạc Thủy cũng gieo trồng không ít dược liệu quý hiếm. đều là lão già lưng còng kiếm được từ bên ngoài rồi mang về trồng trong nhiều năm qua. Đương nhiên, rất nhiều kỳ hoa dị thảo sinh trưởng trong hoàn cảnh khắc nghiệt, lão già lưng còng có thể lấy về trồng cũng là cực kỳ có hạn.
- Dương đại ca! sắc trời đã muộn rồi, chúng ta về nhà trước đi. Không thì gia gia sẽ lo lắng. Ngày trước huynh đi một nơi tuyệt địa. một ngày một đêm không về khiến cho gia gia và muội lo lắng gần chết.
Trên khuôn mặt Lạc Thủy vẫn lộ ra thần sắc sợ hãi. đứng ở bên cạnh Dương Phàm. đưa tay kéo tay áo hắn.
- Cũng được. chúng ta về trước đã.
Dương Phàm có chút không cam lòng. xung quanh thôn Dật Hà có vô số tuvệt địa, tồn tại những tài liệu quý hiếm khiến hắn vô cùng động tâm. hận không thể hái hết tất cả những dược liệu đó đi. Đương nhiên. Dương Phàm cùng biết ý tưởng này là không thực tế, xung quanh mỗi một loại thiên tài địa bảo đều có yêu thú hoặc là linh thú lợi hại canh giữ, hoặc là môi trường xung quanh cực kỳ ác liệt. với tu vi của hắn căn bản không thể giành được.
- Chúng ta đi nhanh lên thôi.
Lạc Thủy kéo tay Dương Phàm. hai người chậm rãi chạy trong sơn dã trở về nhà. Một tháng ở chung, quan hệ giữa Dương Phàm và Tiểu cô nương xinh đẹp. chất phác. thiện lương Lạc Thủy này cũng có chút thân mật. Dương Phàm ra ngoài hái thuốc hoặc là lĩnh giáo học vấn thực tiễn của lão già lưng còng thxuvên đều có nàng làm bạn.
Mặt trời chiều ngả về tây, trên sườn núi trải đầy cỏ xanh cùng hoa dại làm nền. hai người dắt tay nhau cùng chạy. Gió nhẹ nhàng thổi qua, từng ngọn tóc đen nhánh tỏa ra mùi thơm thoang thoảng bay qua trước mặt Dương Phàm. dường như cũng tỏ rõ tâm lý vui mừng hoạt bát của Lạc Thủy giờ phút này.
Rốt cuộc trước khi vầng thái dương xuống núi, hai người về tới thôn Dật Hà. nhìn thấy mấy cột khói bếp. Dương Phàm nhiệt tình chào hỏi một số người trong thôn. Trong lòng Dương Phàm dị thường yên bình. không hề có một tia tạp niệm hay tranh giành ích lợi nơi thế tục. ở nơi này hắn tạm thời quên hết đủ loại tạp niệm cùng áp lực trong lòng. dường như đã trở thành một bộ phân của thôn. Nhưng hắn biết, những ngày như vậy không có khả năng kéo dài lâu.
Thời gian một tháng cũng đã tới. cho dù lão già lưng còng không đuổi hắn đi, hắn cũng sẽ chủ động rời đi. Bởi vì ở Vụ Liễu Trấn và Dương Gia Bảo còn có người nhà của hắn. bằng hữu của hắn. còn có y quán của hắn nữa. Có lẽ một tháng yên bình này sẽ trở thành một thời gian quan trọng trên con đường tu tiên gian khổ trường kỳ của Dương Phàm. một sự biến chuvển trọng yếu. Từ trong sự đuổi giết của địch nhân. cực kỳ nguy hiểm. lặn lội đường xa, tranh đấu với độc vật và yêu vật
Từ khi tán công trở thành phế nhân. cho tới tìm đường sống trong tuvệt cảnh lúc này, chính là giai đoạn trùng nhất trong cuộc đời người. Rất nhanh. Dương Phàm về tới trong nhà thôn trưởng. Lạc Thủy bỏ những đồ vật dụng cụ xuống, rồi rất nhu thuận đi xuống bếp. Một tiếng ho khan truyền đến. thân ảnh lão già lưng còng tập tễnh từ trong phòng đi ra, trong ánh mắt đục ngầu tỏa ra một tình cảm khác lạ.
Đối với lão già này, trong lòng Dương Phàm mang sự biết ơn. tôn trọng, kính sợ. phức tạp vô cùng. Tình cảm trong lòng tuy khó hiểu, nhưng bề ngoài Dương Phàm lại dị thường bình tĩnh. rất thân thiết nói:
- Tiền bối!
- Ngươi phải đi rồi
Lão già lưng còng ngồi trên ghế. nhẹ thở ra một hơi. trong con mắt mờ đục lóe ra một đạo tinh quang. Giờ khắc này, lão giống như hồi quang phản chiếu vậy, sắc mặt khôi phục không ít sắc hồng. thanh âm cùng không còn khàn khàn nữa.
- Tiền bối. làm sao ngài biết?
Dương Phàm không có phủ nhận. lại vô cùng kỳ quái hỏi.
- Làm thầy thuốc thì không thể thiếu tứ chân nhìn. nghe. hỏi. sờ được. Nếu không thể nhìn người đoán bệnh. thì làm sao có thể nhìn rõ tâm linh
Lão già lưng còng tươi cười. giọng điệu cũng rất hòa nhã:
- Hơn nữa lào phu còn biết được Thuật nhân tướng, đối vói con đường y đạo rộng lớn của chúng ta cũng có liên hệ hồ trợ lẫn nhau. Làm thầy thuốc, không phải chỉ có dùng y chữa bệnh. đề cao uy vọng bản thân. đó chỉ là tiểu đạo.
- Xin hỏi tiền bối. như thế nào mới là đại đạo?
Dương Phàm hơi kinh hãi.
- Đại đạo của nghề y, hẳn là đạt được trường sinh bất tử.
Trong đôi mắt lão già lưng còng phát ra một cỗ ánh sáng như sao. giống như sinh ra chớp vậy, một cỗ uy áp cường đại mà không mất tính ôn hòa khiến cho không gian trong phòng chịu một trận áp lực không yên.
- Đa tạ tiền bối dạy bảo. vạn pháp đều có thể thông, y thuật cũng có thể đạt tới trường sinh.
Dương Phàm gật đầu nói. rất đồng ý với quan điểm này, bởi vì hắn đang tu luvện Tiên Hồng Quvết. lấy phụ trợ là việc chính, nhưng cũng đồng dạng có thể đạt tới trường sinh bất tử.
- Ngươi có thể hiểu được điểm này, trong lòng sẽ sinh ra một tia tín niệm. dung hợp y thuật vào đại đạo. khiến cho hai thứ này không thể tách thành hai phần riêng lẽ.
Lão già lưng còng rất tán thưởng nói.
Sáng sớm ngày hôm sau. Dương Phàm thu thập đồ dùng cá nhân. rồi nói lời tạm biệt với lão già lưng còng và Lạc Thủy. Hồi tưởng lại cuộc sống một tháng vừa rồi, Dương Phàm có một loại cảm giác giống như mộng ảo vậy.
Lão già lưng còng nói
- Một tháng này ta đã truyền thụ cho ngươi không ít học thức y đạo. hiện tai ta lại tặng cho ngươi mấy đồ này.
Dứt lời. lão lầy từ trên người ra một ngọc giản phong cách cổ xưa. một cái bình ngọc có thiết lập cấm chế đặc biệt cùng với một cái roi da màu đen cổ quái.
- Trong ngọc giản này ghi lại kinh nghiệm cùng những kiến thức y đạo mà cả đời lão phu tâm đắc nhất. Trong bình ngọc niêm phong lưu giữ một số mầm mồng linh dược quý hiếm. để lại bên ta cũng không có tác dụng gì. Ngươi nếu có điều kiện và đủ thọ nguyên, có thể gieo trồng chúng, từ đó sinh ra một đám dược thảo quý hiếm và thiên tài địa bảo. Còn về chiếc roi da màu đen này là một kiện linh khí phụ trợ. công hiệu phi phàm. từng là pháp bảo tùy thân của lão phu không lâu trước, cũng tặng ngươi để phòng thân.
- Cái nàytiền bối. ngài
Dương Phàm cũng ngượng ngùng nhận những đồ vật trân quý đó. Đồng thời trong lòng hắn cũng hiểu được. thế gian không có bữa cơm nào miễn phí cả. Lão già lưng còng đặt lên người mình nhiều tâm huyết và trả giá lớn như thế. cũng có nghĩa sau này hắn phái gánh vác một nghĩa vụ tương ứng.
- Ngươi hãy nhận lấy, lão phu làm như vậy cùng không phải là không có chỗ cầu ngươi. Trong ba năm. nếu ngươi có thể tăng tới Ngưng thần kỳ thì hãy trở lại thôn Dật Hà. Khi đó lão phu sẽ đem tất cả sở học chân chính cả đời cùng những đồ trân quý bên người đều tặng cho ngươi.
Lão già lưng còng ý vị thâm trường nói.
- Ngoài ra. sau khi ngươi rời khỏi nơi này. phải không được nói cho bất cứ người nào về bất cứ chuyện gì liên quan đến thôn Dật Hà và ta. Lão già lưng còng cuối cùng lại dặn dò.
- Vãn bối ghi nhớ!
Dương Phàm nghiêm túc đáp.
Rốt cuộc trải qua một phen từ biệt. Dương Phàm dứt khoát xuất phát rời thôn nhỏ nơi tuyệt cảnh này đi.
- Dương đại ca! Sau này huynh đừng quên quay lại đây gặp Thủy nhi đó!
Lạc Thủy thở nhẹ nói. thanh âm thánh thót như từ nơi xa không ngừng vang vọng. quanh quẩn xung quanh Dương Phàm.
Dựa theo chỉ dẫn của lão già lưng còng. Dương Phàm đi trong ba ngày. thỉnh thoảng lại phi hành. rốt cuộc rời khỏi thâm sơn tuyệt cảnh. về tới trên quan đạo. Đi tới một trấn nhỏ. mua một con khoái mã. liên tục chạv mấy ngày, rốt cuộc hắn cùng về tới Vụ Liễu Trấn.
Trở lại Vụ Liễu Trấn. Dương Phàm cũng khôi phục diện mạo ban đầu. suy nghĩ một chút. vẫn bảo trì tu vi tại Luyện Khí Kỳ. Tính ra từ ngày tán công đến giờ đã hơn hai tháng, cho dù tăng lên tới luyện khí kỳ cũng không tính là kinh thế hãi tục. Huống chi hắn chuyển sang y đạo. ở trong mắt người khác cùng khó có thể hình thành uy hiếp. Bởi vì y đạo được tu tiên giới coi là bàng môn tả đạo. chỉ là thần thông thấp kém.
Dương Phàm cưỡi ngựa đi vào Vụ Liễu trấn. đi thẳng tới trước nhà. Nhưng khi đi tới gần cửa nhà. Dương Phàm lại dừng lại. ở nơi này hắn thấy được một gian y quán mới tinh. Trên bảng hiệu y quán ghi rất rõ ràng mấy chữ: Phổ Yêu Y Quán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...