Tiên Hồng Lộ

"Ầm" một tiếng, thân thể Băng U công chúa đánh lên vách băng ốc, kêu một tiếng đau đớn, liên tục hộc máu. Trên băng bào thậm chí xuất hiện vài vết rách, khuôn mặt tái nhợt, dần dần thanh tỉnh, hoảng sợ không hiểu.

Trong mắt nàng đầy vẻ kinh hãi nhìn chằm chằm nam tử thần bí ngồi trên vai Viễn cổ Cự Thạch Tinh.

Khi Dương Phàm cùng viễn cổ Cự Thạch Tinh tổ hợp cùng một chỗ, thực lực không thể tính toán theo lẽ thường.

Giờ này khắc này, Băng U công chúa mới rốt cục hiểu được chênh lệch giữa hai người là to lớn như vậy.

Trước đó trong cơn lốc băng khủng bố như vậy, Dương Phàm cùng viễn cổ Cự Thạch Tinh ngay cả lắc lư cũng không bị chút nào, trực tiếp không nhìn. Lực phòng ngự như thế quả thực là biến thái.

Cho dù công kích của bất kỳ người nào tại đây cũng không thương tổn đến mảy may.

Thế cục chuyển biến cực nhanh, cũng khiến Bắc Cực tông chủ ở một bên khác kinh hãi, khó có thể tin nhìn sang bên này.

Khoảnh khắc trước Băng U công chúa tu vi pháp lực tăng vọt, gần như có thể bễ nghễ Nguyên Anh, mà ngay khoảnh khắc sau đó, không ngờ bị một chưởng đánh bay, thân bị thương nặng.

Bắc Cực tông chủ lúc này mới phát hiện mình hoàn toàn xem nhẹ thực lực Dương Phàm.

Thực lực nguyên bản của Viễn cổ Cự Thạch Tinh hắn biết, về mặt lực lượng thân thể đều mạnh hơn Hóa Thần Kỳ, nhưng lại bị Bắc Cực Từ Quang của mình áp chế, nhưng bởi vì sự tồn tại của Dương Phàm, giờ phút này lực lượng đại biểu cho tổ hợp hai người quả thực không thể tưởng tượng.

- Ha haBăng châu này thuộc về Dương mỗ.

Dương Phàm mặt lộ ý cười, từ trên vai Viễn cổ Cự Thạch Tinh nhảy xuống, chuẩn bị lấy băng châu từ bàn băng.

- KhôngĐừng mơ!

Khuôn mặt đẹp của Băng U công chúa lại phủ kín dữ tợn điên cuồng, thân thể mềm mại nằm trên mặt đất hóa thành một đạo tàn ảnh màu trắng nhoáng một cái xuất hiện trước mặt Dương Phàm.

Chỉ thấy nàng xòe tay ra, trong lòng bàn tay hiện lên một ngọn Băng Diễm như hoa mới nở, sâu thẳm vô hạn.

Băng Diễm này màu lam nhạt trôi nổi phảng phất như hư vô, nhưng trung tâm ngọn lửa lại hiện rõ thâm thúy vô hạn, lộ ra cực hàn thương đến linh hồn.

- Băng U Hàn Cực Diễm.

Bắc Cực tông chủ ở một bên khác đầy vẻ kinh dị.

Băng U Hàn Cực Diễm: Băng Diễm chí hàn truyền thừa vạn năm của Băng U Cung, được xưng là Cực Hàn Băng Diễm đệ nhất Cực Bắc, có thể đông kết vạn vật thế giới.

Ở trong các đời truyền thừa của Băng U Cung, hiếm có người có thể tu luyện thành công thần thông này.

Mà Băng U công chúa này không ngờ tu luyện thần thông này đến cảnh giới cực cao, khó trách có thể trở thành người kế nhiệm tiếp theo của Băng U Cung.

Khi Băng Diễm lộ ra, máu toàn thân thể Dương Phàm đọng lại trong chớp mắt, một cảm giác lạnh lẽo cứng đờ truyền khắp toàn thân.

Tiến vào Cực Bắc cho tới nay, lần đầu có tu sĩ có thể tạo thành nguy cơ mãnh liệt như vậy đối với hắn.

Trong lúc nhất thời sắc mặt Dương Phàm cùng ngưng trọng vài phần.


- Nếu không giết chết được các ngươi, vậy thì phong

Trong mắt Băng U công chúa chợt lóe hàn quang màu lam nhạt, Băng U Hàn Cực Diễm trong tay trong nháy mắt khuếch trương phạm vi mấy trượng, hình thành một tử vực màu lam đóng băng tuyệt đối.

Dương Phàm tại thời khắc nguy cơ tế ra một đoàn quang diễm màu lục nhạt mông lưng, trên đỉnh đầu lộ ra đoàn linh quang trong suốt khiến Sinh Linh Chi Khí trong thiên địa rung chuyển.

PhốcTiti

Ngay sau đó, một tầng băng quang màu lam thẫm trong suốt mắt thường khó thấy đảo qua Dương Phàm cùng Viễn cổ Cự Thạch Tinh.

Đầu tiên là Dương Phàm thân thể cứng ngắc, trong ngoài đồng thời bị đông lại, một tàng bông tuyết màu lam lưng linh đóng băng hắn, Khai Quang Tịnh Thế Diễm trong tay hắn cũng không ngoại lệ.

Trong khoảnh khắc, hắn hóa thành một tượng băng màu lam.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh phía sau cũng không có năng lực phản kháng, lập tức bị đóng băng hóa thành một pho tượng khổng lồ hai đầu bốn tay.

Sắc mặt Băng U công chúa tái nhợt không màu, thân thể mềm mại hơi lắc lư, trong mắt lại lộ vẻ đắc ý:

- Mặc kệ công kích phòng ngự của ngươi mạnh nhất, thần thông lại không địch lại được Băng U Cung truyền thừa ngàn vạn năm.

Tuy nhiên nàng cũng mơ hồ cảm ứng được bất kể là Dương Phàm hay là Viễn cổ Cự Thạch Tinh đều không phải là hạng tầm thường. Băng U Hàn Cực Diễm của nàng có thể đóng băng bọn họ một đoạn thời gian, nhưng nếu muốn chân chính diệt sát bọn họ chỉ sợ là còn không đủ.

Nghĩ đến đây, nàng vội vàng cúi xuống, chuẩn bị đưa tay lấy Băng Phách Lưu Ly Châu trên bàn băng kia.

- Đừng mơ., Hôm nay cho dù trả một cái giá lớn như thế nào, cũng không thể cho Băng U Cung có được vật đó.

Trong mắt Bắc Cực tông chủ thoáng hiện lệ quang, hóa thành một vệt sáng cong màu bạc, Bắc Cực Từ Quang trong tay bắn nhanh tới Băng U công chúa.

Hắn biết rõ nếu để Băng U Cung lấy được vật ấy, chắc chắn đánh vỡ cục thế cân bằng hiện giờ, trở thành một nhà độc đại.

Mà Thạch Thiên Hàn tay cầm Ma Hoàng Kiếm chặn ở cửa, trong mắt đầy vẻ châm chọc, không nói một lời.

Chỉ cần hắn đứng ở chỗ này, bất kể ai chiếm được bảo vật đều phải trải qua, cho nên cũng không ra tay ngăn cản.

- Khách kháchngươi chậm rồi.

Chỉ thấy trong tay Băng U công chúa lóe ra lam quang mù mịt, đã cầm lấy Băng Phách Lưu Ly Châu ở trên bàn.

Bắc Cực tông chủ kinh giận đan xen, đang định chuẩn bị phát động công kích lôi đình.

Nhưng vào lúc này, dị biến đột nhiên sinh ra.

Ngay khoanh khắc Băng U công chúa cầm lấy Băng Phách Lưu Ly Châu, một cỗ cực hàn đóng băng vạn vật thế gian từ phía dưới vọt lên.

PhốcẰm


Phía dưới Lam Tinh băng ốc, băng dịch trong Vạn Hàn Băng Uyên Trì ầm ầm bùng nổ, từng giọt Vạn Hàn Băng Phách Dịch toát ra bắn lên.

Mặc dù băng ốc vốn đặc thù có thể ngăn cách hấp thu uy lực Vạn Hàn Băng Phách Dịch nhưng vẫn như trước có một cỗ hàn ý kinh khủng ập tới, khiến cho máu toàn bộ mấy người trong phòng đông cứng.

Giờ khắc này, một cỗ nguy cơ tử vong bao phủ toàn trường.

Tại sao lại như vậy?

Biểu tình trên mặt Băng U công chúa cứng ngắc, lúc máu đông lại, băng châu trong tay lại rơi xuống bàn băng.

Khi băng châu trở lại bàn tăng, Vạn Hàn Băng Uyên Trì phía dưới cũng ổn định, khôi phục bình tĩnh.

Sau đó, cỗ khí tức chí hàn cực lạnh kia mới chậm rãi tiêu tan.

Trong quá trình này, bất kể là Bắc Cực tông chủ hay là Thạch Thiên Hàn, trên mặt đều lộ ra vẻ hồi hộp, thầm lau mồ hôi lạnh.

Mấy người trong băng ốc chậm rãi khôi phục trực giác, Băng U công chúa vẻ mặt lại càng không cam lòng.

- Ha ha haHạt châu này không thể đụng vào lại càng không thể lấy đi, nếu không chúng ta đều sẽ chết.

Bắc Cực tông chủ cười dài một tiếng, dáng vẻ hết sức đắc ý.

Băng Phách Lưu Ly Châu đối với tu sĩ Bắc Cực Thần Tông mà nói không có tác dụng gì, chỉ cần không rơi vào trong tay Băng U Cung như vậy mục đích của hắn đã đạt được.

Băng U công chúa nghe vậy, mặt đẹp xanh mét, lại lúc đỏ lúc trắng.

- Vậy thì chưa chắc.

Thạch Thiên Hàn trầm mặc hồi lâu thình lình nói.

Bắc Cực tông chủ cùng Băng U công chúa biến sắc.

- Chẳng lẽ ngươi có biện pháp nào?

Hai người quá sợ hãi, đối với vị nam tử thân phận lai lịch thần bí khó lường này, bọn họ sớm đã có lòng kiêng kị e dè.

- Đương nhiên là có. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là giết sạch tất cả các ngươi.

Thạch Thiên Hàn lạnh lùng cười.

Chỉ nghe "rầm" một tiếng, hắn đóng cửa băng ốc lại.

Thoáng chốc, trong băng ốc ánh sáng ảm đạm, nhưng hàn ý đến tận xương vẫn tồn tại như cũ.


- Ngươi muốn làm gì?

Hai người tư thế sẵn sàng, vẻ mặt kiêng kị đề phòng.

Giờ phút này, Thạch Thiên Hàn tay cầm Thông linh Pháp bảo thực lực cường đại nhất ở đây.

- Giết sạch các ngươi, sau đó lấy viên châu này đi. Lợi dụng tính ngăn cách phong bế của băng ốc này, Thạch mỗ nhiều nhất là bị hàn khí đóng băng một đoạn thời gian. Chỉ cần kiên trì được, chờ sau khi bình ổn lại, tự nhiên có thể thong dong bỏ chạy.

Thạch Thiên Hàn ngạo nghễ cười lạnh nói.

Hai người Bắc Cực tông chủ nghe vậy, hơi chút ngây ra, không nghĩ tới đối phương còn có thể nghĩ ra loại phương pháp này.

- Chẳng lẽ ngươi không sợ chết

Bắc Cực tông chủ khó tin nói.

Loại phương pháp này mặc dù có khả năng, nhưng phiêu lưu cũng thật lớn.

Nếu Vạn Hàn Băng Uyên Trì toàn diện bùng nổ bao phủ toàn bộ băng ốc, trường kỳ đóng băng nơi đây, như vậy chờ đợi Thạch Thiên Hàn Chỉ có một con đường chết.

Đương nhiên, nếu uy lực bùng nổ nhỏ một chút, hắn đích xác có thể thành,

Tóm lại, đây là liều đánh bạc, biểu hiện không sợ chết. Người bình thường kiên quyết không dám làm.

Nhưng là Băng U công chúa sau khi nghe lời này, lại cực kỳ động lòng.

Nàng đối với phương pháp này dường như có dị động.

"Chỉ cần có thể lấy được băng châu này, cho dù tấn chức Hóa Thần Kỳ ta đều có nắm chắc. Trăm năm sau trở thành đệ nhất nhân Băng Tuyết Tiên Vực cũng vị tất không có khả năng."

Băng U công chúa đang đấu tranh tư tưởng, cuối cùng trong mắt hiện lên một tia kiên quyết lạnh băng, trên mặt lại hiện vẻ dữ tợn.

Tham lam, dã tâm, dục vọng khiến nàng cam nguyện buông tay đánh liều một phen.

- Các ngươi, hai người điênchẳng lẽ đều không muốn sống nữa?

Bắc Cực tông chủ khiếp sợ không thôi, chợt đầy mặt cười lạnh nói:

- Bản tông chủ cũng không bồi các ngươi chơi.

Dứt lời, thân hình hắn hóa thành một vệt sáng cong mỹ lệ, xông ra phía cửa.

- Chạy đi đâu?

Ma Hoàng Kiếm trong tay Thạch Thiên Hàn nâng lên, lạnh, băng bá đạo:

- Các ngươi một người cũng đừng mơ sống sót.

Đứng ở lập trường của hắn, chỉ có giết chết mấy người mới có thể thực thi kế sách mạo hiểm lúc trước.

Bắc Cực tông chủ nổi giận lôi đình:


- Ngươi muốn chết thì cũng thôi, còn muốn kéo ta xuống nước?

Trong tay hắn từ quang mãnh liệt hóa thành từng đạo từ quang hình kiếm va chạm cùng một chỗ với Thạch Thiên Hàn.

Nhưng Thạch Thiên Hàn có được Thông linh Pháp bảo, giơ tay nhấc chân đều mang theo uy lực lớn lao, mạnh mẽ phá tan từ quang lực.

Băng U công chúa lộ vẻ châm chọc, không tham dự vào.

Hai người này tốt nhất là liều mạng ngươi chết ta sống là tốt nhất, thừa dịp cơ hội thở dốc này, nàng ghé mắt nhìn vào Băng Phách Lưu Ly Châu ở chỗ lõm giữa bàn, khó có thể che giấu dã tâm cùng tham lam, dục vọng ở trong mắt.

- Ha ha. Hạt châu này có công hiệu thế nào lại có thể khiến Công chúa các hạ không tiếc dấn thân nguy hiểm?

Tiếng một nam tử cười khẽ truyền đến khiến Băng U công chúa cực kỳ sợ hãi.

Thanh âm kia dĩ nhiên là truyền ra từ trong tượng băng do Dương Phàm biến thành.

Ngay sau đó, chỉ thấy tượng băng màu lam long lanh lập tức trở nên ảm đạm, băng khí bốc hơi.

Dường như khối băng bị mặt trời chiếu vào, lập tức hòa tan.

Trong thời gian hô hấp, băng tinh trong ngoài cơ thể Dương Phàm biến mất, hắn như gió mát trong thiên địa, tươi cười ấm áp.

Nhưng nụ cười của hắn rơi vào trong mắt Băng U công chúa dường như trở thành ác mộng.

- Làm sao có thể nhanh như vậy

Trong mắt phượng của Băng U công chúa đầy vẻ nghi ngờ, khiếp sợ vạn phần.

Dựa theo dự đoán của nàng, Băng U Hàn Cực Diễm cho dù không thể giết chết Dương Phàm ít nhất cũng có thể đóng băng hắn mấy ngày.

Nhưng không nghĩ tới, mới được thời gian mười mấy hô hấp Dương Phàm liền thoát khỏi đóng băng.

Ánh mắt của nàng rất nhanh rơi vào quang diễm màu trắng như một đám nòng nọc trong lòng bàn tay Dương Phàm, đỉnh đầu hắn nở rộ một đoàn linh quang, giống như thần tiên.

- Thần thông Băng U của các hạ ta lĩnh giáo, như vậy Công chúa cũng nếm thử Khai Quang Tịnh Thế Diễm của Dương mỗ một chút.

Lời vừa dứt, ngọn lửa màu trắng kia "BáVút" một tiếng, bắn tới trước người Băng U công chúa.

Băng U công chúa theo bản năng tế ra Băng U Hàn Cực Diễm.

Lúc đầu, Khai Quang Tịnh Thế Diễm lập tức bị đóng băng, trên mặt Băng U công chúa lộ vẻ châm chọc cười nhạo, nhưng mà ngay khoảnh khắc sau đó, thân thể mềm mại của nàng đột nhiên run lên, mặt như tro tàn.

Đóng băng bị tan chảy.

Chợt Băng Diễm lam nhạt như hư vô ảm đạm, như đóa hoa héo tàn.

- Cái giá phải trả của tham lam dã tâm.

Trong mắt Dương Phàm lóe ra hàn quang, Khai Quang Tịnh Thế Diễm tiến thêm một bước đánh trúng thân thể Băng U công chúa.

- A! Không nên

Sắc mặt Băng U công chúa trắng bệch, thân thể mềm mại đứng thẳng bất động, phát ra một tiếng rên rỉ cầu xin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui