- Không thấy Dương đạo hữu!
Lâm Thanh kinh hãi hô lên khiến mọi người Băng Phách Tông rơi vào tĩnh mịch.
Đám người Tần tiên tử, Liễu Tuyết Cầm nghe thế thì đưa mắt nhìn về bốn phía, không thấy bóng dáng Dương Phàm đâu thì sắc mặt đều biến đổi.
- Không thấy?
Tên nam tử họ Phương nhìn quanh bốn phía, trong mắt lộ ra một tia vui mừng, không đổi sắc nói:
- Có phải đã bị Cổ Thụ Tinh bắt mất rồi?
- Nếu có người mất tích thì hẳn là trong chiến đấu đã bị cổ Thụ Tinh lôi đi, chỉ sợ không thể sống sót được!
Tên đại hán mặt đen kia nói.
- Dương đạo hữu
Lâm Thành có chút thất hồn, vẻ mặt Tần tiên tử có chút trắng bệch.
Vẻ mặt của Liễu Tuyết Cầm tràn đầy thương tiếc, thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói với Lâm Thành:
- Ngươi cũng chớ quá bi thương, hây tự bảo trọng. Trong Kỳ Thạch Lâm này vô cùng nguy hiểm, hơi phân tâm là sẽ bỏ mạng đó!
- Đều do taquá tự tin đối với hắn. Thậm chí còn nghĩ rằng hắn không có gì là không làm được!
Hai mắt Lâm Thành cũng hơi đỏ lên, thân mình hơi run run.
Tần tiên tử ở bên cạnh hắn, đôi mắt cũng hơi ảm đạm, thấp giọng nói:
- Ta cũng có cảm giác giống như ngươi, thế cho nên ngay cả việc hắn mất tích khi nào ta cũng không biết!
- Chẳng lẽ người vừa mất tích có thân phận đặc biệt ở trong quý tông sao?
Tên đại hán mặt đen nghi hoặc hỏi.
- Là một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ vừa mới gia nhập bổn tông được vài năm.
T ên họ Phương nói.
- Chỉ là một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ chết đi mà thôi, cần gì phải nói tới. Trong Kỳ Thạch Lâm này, ngay cả tu sĩ bậc cao cũng có thể ngã xuống.
Đại hán mặt đen kia có chút kinh ngạc.
Vừa rồi, cũng không chỉ có một tu sĩ của Băng Phách Tông vẫn lạc, giờ lại mất tích thêm một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ nho nhỏ thì cần gì phải chuy ện bé xé ra to làm gì?
Mọi người Băng Phách Tông cũng cảm thấy lời này rất có đạo lý.
Chỉ là ấn tượng về Dương Phàm ở trong đầu bọn họ cũng coi như là sâu sắc.
Bình tĩnh từ đầu tới cuối, không chút động dung sợ hãi, chưa bao giờ có gì kinh hoảng.
Ấn tượng sâu sắc nhất là khi hắn dùng Lôi Long Mật Quyển diệt sát hai đại Kim Đan bậc cao.
- Ai bảo ta mất tích?
Đột nhiên, một thanh âm bình thản từ sau lưng Lâm Thành truyền ra.
Chỉ thấy một nam tử mặc cẩm bào màu xanh ngộc đang ngồi trên một khối đá lớn ở cạnh đó, bộ dáng hắn vô cùng thản nhiên, dường như đã ngồi đó từ rất lâu rồi!
- Ngươingươi không sao sao?
Lâm Thành mừng rỡ như điên, cả người nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Tần tiên tử cùng khẽ thở phào một hơi, đám người Liễu Tuyết Cầm lại có chút ngạc nhiên.
- Vừa rồi sao chúng ta lại không thấy ngươi?
Liễu Tuyết Cầm hơi nghi ngờ hỏi.
- Lúc trước khi cổ Thụ Tinh sắp thua, ta đã ở chỗ này, ẩn náu.
Dương Phàm mỉm cười, linh khí quanh thân đột nhiên rung lên, thân ảnh hắn liền biến mất, mắt thường không nhìn thấy được.
Sau đó linh khí lại rung động, thân ảnh hắn lại hiện ra.
Thì ra là thế.
Mọi người bừng tỉnh đạo ngộ.
Dương Phàm thoải mái hài lòng đi về phía đội ngũ Băng Phách Tông, chỉ là cặp mi của Tần tiên tử cùng hơi nhíu lại, bộ dáng như có chút suy nghĩ.
Mà đại hán mặt đen kia lại lộ ra vẻ cổ quái, cảm giác người này khiến hắn không thể chân chính nhìn thấu được người này.
Liễu Tuyết Cầm vội vàng hướng về phía đại hán mặt đen này hỏi về tình huống của Kỳ Thạch Lâm.
Hóa ra, hơn phân nửa đối phương là tới từ Huyền Băng Môn.
Huyền Băng Môn cũng chính là một đại tông phái của Băng Tuyết Tiên Vực, thực lực tương đương với Băng Phách Tông.
- Xin hỏi tiền bối, trong Kỳ Thạch Lâm này có gì hấp dẫn mà khiến nhiều tu sĩ chạy về nơi này như thế?
Tần tiên tử tò mò hỏi.
Tên đại hán này đáp:
- Nửa tháng trước có một tin tức truyền tới nói rằng có một tu sĩ bậc cao cơ duyên xảo hợp, không ngờ ở ngoài Kỳ Thạch cấm Phủ tìm được một khối Băng Phách Kỳ Thạch!
Băng Phách Kỳ Thạch!
Mọi người lâm vào kinh hãi, tim đập thình thịch.
Dương Phàm cũng lâm vào động dung.
Ở Cực Bắc, Băng Phách Kỳ Thạch là một trong những thiên địa kỳ vật có nhiều truyền thuyết nhất! Cũng tương tự như Băng Ngọc Nham.
Nếu không tính tới hiệu quả ngưng luyện, tăng cường thần thức của Băng Ngọc Nham thì Băng Phách Kỳ Thạch thậm chí còn có sự trợ giúp cho tu sĩ băng tu nhiều hơn nữa.
Đối với điểm này, tu sĩ của Băng Phách Tông là có phản ứng lớn nhất, cả đám đều sáng hết cả mắt.
Tục truyền, ở mấy vạn năm trước, Băng Phách Tông chỉ là một tiểu gia tộc chưa đâu vào đâu, hơn nữa cũng chưa gọi là Băng Phách Tông.
Nhưng một tiểu tu sĩ của gia tộc này dường như gặp phải vận may không tồi, ngẫu nhiên thu được một khối Băng Phách Thạch trong truyền thuyết, hơn nữa phẩm chất cực giai. Ngoài ra, tư chất tự thân của tên tiểu tu sĩ này cũng khá, liên tiếp kỳ ngộ, mượn khối Băng Phách Kỳ Thạch tuyệt giai kia, tu luyện ra một loại thần thông đặc biệt, trở thành cường giả danh chấn nhất phương ở Cực Bắc, cũng là người khai sáng ra Băng Phách Tông.
Ngoài ra, chỉ cần là tu sĩ băng tu nếu có được Băng Phách Kỳ Thạch thì cơ bản đều có được một thành tựu không kém.
Cho nên, đối với đa số băng tu sĩ mà nói thì đây chính là bảo vật rất được ao ước, có được hấp dẫn trí mạng.
Cho dù là cường giả Nguyên Anh bình thường cũng sẽ vì thế mà đỏ mặt tía tai.
Dương Phàm cũng đã tới Cực Bắc được mấy năm, tự nhiên từng nghe nói qua về thứ này.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Dương Phàm khi nghe tới thứ này là hắn muốn sử dụng nó để tăng cường tu vi của Lưu Ly Hàn Tinh Xà.
Sau khi cắn nuốt không ít Băng Ngọc Nham, Lưu Ly Hàn Tinh Xà có thể nói là đã nắm chắc sẽ tấn chức Biến Hoá Kỳ.
Nhưng sau khi tấn chức, thực lực nếu có thể tăng lên, đạt tới Biến Hóa trung Kỳ thì cơ bản đã có thể tung hoành Nguyên Anh, đạt tới hậu Kỳ thì có thể ngạo thị Nguyên Anh, thậm chí cũng có thể chống lại cường giả Hóa Thần Kỳ vài phần!
Nếu có một man hoang dị chủng cường đại như thế tương trợ thì trên cơ bản Dương Phàm có thể thoải mái hành tẩu ở Cực Bắc này!
- Theo như lời của đạo hữu, Kỳ Thạch cấm Phủ chính là thượng cổ cấm phủ bị phong ấn trong Kỳ Thạch Lâm này sao?
Liễu Tuyết Cầm tò mò hỏi.
Tên đại hán mặt đen gật đầu:
- Chính là cấm phủ này. Lúc trước có một tu sĩ bất minh nào đó không biết động vào cái gì khiến cho đại trận của Kỳ Thạch Lâm kịch biến, khiến chúng ta bị vây khốn trong này, không thể thoát ra được. Nghe đồn chính là tên tu sĩ đạt được Băng Phách Kỳ Thạch kia, xúc động thượng cổ cấm phủ, do đó mới dẫn tới một phen biến hóa này.
Mọi người nghe thế cuối cùng mới hiểu ra nguyên căn.
Tẩt cả đều đơn giản là do Băng Phách Kỳ Thạch từ trong Kỳ Thạch cấm Phủ phiêu dạt ra, đã phá vỡ sự yên lặng trường tồn của Kỳ Thạch Lâm.
Mà mọi người chỉ là người bị vướng vào mà thôi.
Chỉ có Dương Phàm là khóe miệng khẽ mân khởi, lông mi hơi nhíu.
Giờ phút này, Thạch Thiên Hàn và Huyễn Linh tiên tử đang không ngừng liệp sát cổ Thụ Tinh trong Kỳ Thạch Lâm, chỉ cần không gặp phải gốc cổ Thụ Tinh Biến Hoá Kỳ lúc trước thì với những cổ Thụ Tinh bình thường, hai người thoải mái đuổi giết.
Trong lúc này, về cơ bản trong Kỳ Thạch Lâm không có cường giả cấp Nguyên Anh, cho nên Dương Phàm chiếm được đại tiện nghi.
Hắn cũng có thể đoán được không lâu nữa sẽ có.
Chúng tu sĩ Băng Phách Tông và Huyền Băng Môn chậm rãi di chuyển trong Kỳ Thạch Lâm, những khi gặp phải cổ Thụ Tinh cùng có thể thong dong ứng phó.
Mấy ngày qua đi, rất nhiều tu sĩ phát hiện ra số cổ Thụ Tinh trong Kỳ Thạch Lâm đã ngày càng ít đi.
Ngoại trừ gốc cả Thụ Tinh t lớn biến thái mà không ai nguyện trêu chọc kia thì số cổ Thụ Tinh còn lại đều bị cường giả Nguyên Anh chém giết.
Tục truyền, trong Kỳ Thạch Lâm này có hai vị Nguyên Anh Thần bí cường đại, đang không ngừng chém giết cổ Thụ Tinh khắp nơi.
Trong đó nổi bật nhất là một vị cường giả ma đạo, thực lực có thể nói là khủng bố.
Những nơi hắn đi qua, cơ bản không có mấy gốc cổ Thụ Tinh có thể chống đỡ được hắn quá lâu.
Mà tu sĩ ma đạo ở Cực Bắc này lại vô cùng hiếm gặp.
Thực lực cường đại như ma đầu Nguyên Anh kia thì khắp Cực Bắc này cũng khó tìm được một vài người.
Một đám tu sĩ Băng Phách Tông và Huyền Băng Môn khi di chuyển ở nơi này cũng từng nhìn thấy bóng dáng của hai vị cường giả Nguyên Anh thần bí kia.
Bọn họ từng tận mắt nhìn thấy thanh niên lãnh khốc kia, tay cầm một hắc phiến có phong cách cổ xưa. Dưới cổ phiến này đã khiến một gốc cổ Thụ Tinh hồn phi phách tán.
Khi tên đại hán mặt đen kia nhìn thấy cây hắc phiến cổ xưa kia thì không khỏi khẽ hô lên:
- Không ngờ là U Minh Pháp Phiến, một trong tám đại bảo phiến!
Tám đại bảo phiến đều là những pháp bảo nổi bật trong hàng cổ bảo, uy lực cũng gần tiếp cận tới Thông linh pháp bảo!
Mặc dù ở thời kỳ thượng cổ thì những cổ bảo này cũng đã vô cùng nổi danh.
- Trước mắt, cổ Thụ Tinh trong Kỳ Thạch Lâm này đã ngày càng ít, chúng ta cũng không thể rời khỏi đây, sao không thăm dò một chút cái Kỳ Thạch cấm Phủ trong truyền thuyết kia nhỉ?
Một thanh niên thử sinh trong Huyền Băng Môn lên tiếng.
Mọi người nghe thế đều liên tiếp gật đầu tán đồng.
Dù sao cũng không ra được, sao lại không kiến thức Kỳ Thạch cấm Phủ kia một cái?
Trên thực tế, trong lòng đa số mọi người đều có một ý nghĩ là người khác có thể đạt được Băng Phách Kỳ Thạch trong Kỳ Thạch cấm Phủ, thay đổi vận mệnh thì sao bản thân mình lại không có may mắn như thế?
Đa số mọi người đều rất chờ mong.
Những người nơi này cơ bản đều là băng tu, đối với thiên địa linh vật mang màu sắc truyền kỳ như thế ở Cực Bắc thì sao lại không động tâm được?
Sau khi mọi người đạt được thống nhất thì tên đại hán Kim Đan Kỳ kia lại làm người dẫn đường.
Trong số mọi người, cũng chỉ có hắn là đại khái biết được vị trí của Kỳ Thạch cấm Phủ.
Tuy rằng bị trận pháp bap phủ, cảm quan rất hạn chế nhưng trải qua mấy ngày dò dẫm, địa hình nơi này cũng chẳng còn xa lạ gì nữa, chỉ cần chịu khó tốn chút thời gian là có thể tìm được Kỳ Thạch cấm Phủ.
Cứ như thế, cũng không biết mọi người đi nhầm mấy lần, thạch lâm phía trước đột nhiên mở rộng.
Thạch lâm nơi này đa số cao tới mấy chục trượng, nhìn có khí thế và cảm giác tràn ngập thần bí hơn so với rừng cây hỗn loạn lúc trước,
- Kỳ Thạch cấm Phủ hẳn là ở sâu trong phiến thạch lâm này!
Tên đại hán mặt đen cũng không quá khẳng định.
- Ta cũng chưa từng chân chính bước vào Kỳ Thạch cấm Phủ, đa số chỉ là nghe nói và suy đoán mà thôi! Hơn nữa, lúc trước có không ít cổ Thụ Tinh không rõ lai lịch, gồm cả gốc viễn cổ cả Thụ Tinh kia đều từ trong phiến thạch lâm này đi ra.
Dương Phàm nghe thế, đôi mắt liền nhìn sâu vào trong phiến thạch lâm này. Hắn mơ hồ cũng cảm ứng được một cỗ khí tức nguy hiểm xuất phát từ sâu trong đó.
Trên cơ bản, hắn đã xác định rằng Kỳ Thạch cấm Phủ hẳn ở sâu trong này.
Hưu -
Khi mọi người còn đang do dự thì từ phương xa phóng tới một đạo huyễn quang màu xám, hàn khí quấn quanh.
Đồng thời một hàn khí khiến linh hồn cũng phải run rẩy tràn tới, thân thể mọi người đều khẽ chấn động.
Chúng tu sĩ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên trời cao xuát hiện một nữ nhân mặc băng bào màu lam, trong huyễn quang màu lam kia cũng khó nhìn rõ dung mạo, nhưng dáng người tuyệt đẹp, lại ẩn chứa một cỗ lãnh ý vô tận.
Án tượng nhất chính là bộ băng bào màu đen trên người nàng ta, lộng lẫy như trân bảo, tràn đầy cảm giác như mộng, khiến nàng càng thêm cao quý, mỹ lệ.
Khi ánh mắt Dương Phàm nhìn vào bộ băng bào này thì đồng tử hơi co rụt lại, lộ ra kinh sắc.
- Lam Tinh Huyền Băng bào
Liễu Tuyết Cầm nhìn bộ băng bào huyền ảo kia thì khẽ hô một tiếng.
- Không nghĩ tới Băng U Công chúa cũng tới đây!
Nàng vừa dứt lời thì thấy Băng U Công chúa đưa mắt nhìn về phía này. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia lại lạnh như băng, không chút biểu tình nào cả.
Cặp đồng tử của nàng ta không ngờ lại có màu lam, vô cùng thâm thúy, bắn ra hai đạo lam quang nhàn nhạt, quét về phía mọi người.
Một cỗ khí tức vô cùng lạnh lẽo bức tới, linh hồn chúng tu sĩ nơi này rùng mình một cái, như bị hãm vào trong một tầng băng sương.
Giờ khắc này, linh hồn Dương Phàm cũng truyền tới một cỗ nguy cơ lạnh lẽo, trong mắt lóe lên đôi chút kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...