- Kiểm tra thi thể của sư phụ? Điều này không được!
Sắc mặt của Ngọc cốc chủ trầm xuống, quả quyết từ chối.
- Dược Vương tiền bối chết tuyệt đối là chuyện kỳ quái!
Dương mỗ muốn đích thân kiểm tra!
Dương Phàm trầm giọng nói. Giọng điệu rất cương quyết Vân Vũ Tịch ở bên cạnh cũng có chút không biết làm sao. Một người là sư phụ của mình, người kia lại là người mình yêu thương.
- Đây là chuyện của Dược Tiên cốc, Dương Dược sư vẫn không cần nhúng tay đâu.
Ngọc Cốc chủ cắn răng một cái tuyệt đối không thể nhượng bộ. Nàng tự cho rằng là sư phụ của Vân Vũ Tịch đồng thời mẹ đẻ của Dương Phàm còn là đệ tử của mình cho nên Dương Phàm tuyệt đối không dám thương tổn mình cũng không dám bất kính với nàng. Cho dù Dương Phàm muốn động thủ thì Vân Vũ Tịch cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn được.
- Dương đại ca. ngươi đừng như thế có được không?
Vân Vũ Tịch vội vàng đi tới trước người Dương Phàm nắm lấy cánh tay hắn ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, có chút cầu khẩn.
- Vũ Tịch. ta đây cũng là vì nàng mà thôi. Nếu không ta cũng đã không quan tâm tới chuyện này rồi!
Dương Phàm khẽ ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng nói.
- Dương đại ca, nếu là huynh muốn tốt cho Vũ Tịch thì không nên làm khó sư phụ!
Đôi mắt Vân Vũ Tịch trân trân nhìn lên ám chỉ với hắn. Sớm đã có ước định có thể lén lút đi kiểm tra thi thể Dược Vương. Dương Phàm mĩm cười kề sát mặt xuống tai nàng, hôn nhẹ nàng một cái.
- Ngươi
Vân Vũ Tịch không kịp đề phòng, sợ ngây người, khuôn mặt đỏ bừng lên vội vàng trốn vào lòng ngực hắn, ở trước mặt sư phụ mà lần đầu tiên lại bị người ta hôn một cái nàng vừa thẹn vừa giận trong lòng nhưng cùng có một chút cảm giác kỳ lạ.
Thạch hóa!
Tinh quang đột nhiên lóe lên trong mắt Dương Phàm hắn nâng ngón tay chỉ về phía Ngọc Cốc chủ. Một cỗ dao động huyền ảo và kỳ dị từ trên người hắn phát ra.
- Dừng tay!
Mục sư thúc kinh hãi hô lên. Vẻ mặt của Ngọc cốc chủ lập tức kinh hãi không kịp thốt lên điều gì đã bị thạch hóa rồi. Đối phó với một tu sĩ Kim Đan Kỳ, Dương Phàm thi triển Thạch Hóa Thuật quá rất dễ dàng không cần đối phương phải cùng đứng chạm mặt đất.
- Đại ca. ngươi sao lại gây hại cho sư phụ?
Vân Vũ Tịch lúc này mới kịp phản ứng khuôn mặt lập tức đại biến thậm chí có đôi chút tức giận.
- Yên tâm bà ta không gặp nguy hiểm gì cả!
Vẻ mặt Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Đợi ta kiểm tra thi thể của Dược Vương tiền bối rồi sẽ giải trừ thạch hóa cho bà ta.
- Dương đại ca
Khuôn mặt Vân Vũ Tịch tràn đầy nước mắt, nhìn hắn:
- Từ khi trở lại Bắc Tần sao huynh lại bá đạo như thế? Người là sư phụ của Vũ Tịch, đại ca không thể làm thế được!
- Dương Phàm bối phận của Ngọc cốc chủ chính là Sư tổ mẫu của ngươi, làm sao ngươi có thể làm thế được.
Mục sư thúc cũng giận dữ nói.
- Được nể mặt Vù Tịch ta tạm thời tha cho bà một lần.
Trong mắt Dương Phàm tràn đầy lãnh ý, hơi nâng tay lên thân thể Ngọc cốc chủ vốn đã bị thạch hóa lại dần khôi phục trở lại. Sau khi được giải trừ thạch hóa bộ dáng của Ngọc cốc chủ vẫn còn mang vẻ sợ hãi thần sắc ảm đạm.
Dương Phàm âm thầm cười lạnh:
"Tự cho là bối phận cao cậy già lên mặt, trước hạ mã uy ngươi đã đỡ gây nhiều phiền toái!
Hắn làm như thế đương nhiên có mục đích. Một là Ngọc Cốc chủ có địa vị rất cao trong lòng Vân Vũ Tịch gần như là nói gì nghe nấy. Ai có thể đoán được nàng có gây ra cản trở gì cho việc kết hợp giữa Dương Phàm và Vân Vũ Tịch hay không?
Hai là quyền chủ đạo và lớn nhất ở Dược Tiên cốc chính là nằm trong tay của Ngọc cốc chủ. Vân Vũ Tịch mặc dù đã tấn chức Nguyên Anh Kỳ nhưng cũng không dám làm trái lệnh sư phụ. lại càng không có quyền hành gì. Thái độ ương ngạnh và bá đạo của Dương Phàm trực tiếp hạ mã uy của nàng. Trái qua chuyện này, Ngọc cốc chủ thần sắc ảm đạm không dám phản đối nữa. Vừa sợ hãi vừa kiêng kị Dương Phàm.
- Chúng ta đi!
Dương Phàm nắm lấy tay của Vân Vũ Tịch, ánh mắt hơi đảo qua Ngọc cốc chủ và Mục sư thúc.
- Còn hắn thì sao?
Mục sư thúc chỉ vào pho tượng Liệt Vô Huyễn đã bị thạch hóa.
- Cứ đặt đây vài ngày, cường giả Nguyên Anh Kỳ cũng không chết dễ dàng như thế đâu!
Dương Phàm thản nhiên nói.
Ngọc Cốc chủ và Mục sư thúc không khỏi nhìn nhau trong lòng càng thấy sợ hãi. Thực lực của Dương Phàm thật rất khủng bố, không ngờ ngay cả cường giả Nguyên Anh KỲ cũng bị thạch hóa.
Không lâu sau, bốn người đã đi tới mộ địa của Dược Tiên cốc. Thi thể Dược Vương được niêm phong đặt trong một chiếc quan tài bằng gỗ đặc biệt. Chiếc quan này có chút tối màu. Dương Phàm nâng tav lên vỗ nhẹ tầng tầng cấm chế xung quanh chiếc quan tài này lần lượt tiêu tan. Sau khi mở ra bên trong là thi thể của một lão già tóc bạc trắng. Trên người lão già đầu bạc này không có chút sinh cơ nào, hô hấp và nhịp tim cũng đã ngừng lại. Bởi vì bảo tồn trong mộc quan đặc thù của Tu Tiên Giới có cấm chế bảo hộ. Hơn nữa. Dược Vương là cường giả Nguyên Anh Kỳ cho nên thi thể cũng không có chút dấu hiệu hư thối nào. Dương Phàm đặt tay lên trán Dược Vương, sau đó nhắm mắt lại cảm ứng. Thật lâu sau hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi đặt nắp quan tài lại. Thấy cảnh này, Ngọc cốc chủ và Vân Vũ Tịch khẽ buông lỏng, thở dài một hơi.
- Hắn vì sao phải giả chết?
Nhưng mà Dương Phàm lại đột nhiên nói một câu khiến sắc mặt hai người lập tức đại biến.
- Giả chết cái gì?
Mục sư thúc kinh dị không hiểu.
- Dược Vương tiền bối đang ở trong một trạng thái chết giả rất đặc biệt. Dưới tình huống như thế hắn thậm chí không có cảm ứng gì đối với ngoại giới. Nếu không có thủ đoạn đặc biệt. hoặc gặp phải đả kích mãnh liệt thì hắn thậm chí sè ngủ mãi không dậy
Dương Phàm ngạc nhiên thán phục nói:
- Loại bí thuật này ta cũng chỉ mới nghe nói qua. Ưu điểm của nó chính là không khác gì với chân chính tử vong. Cho dù người có tu vi cao hơn một đại giai cũng rất khó có thể phát hiện ra sơ hở.
- Dương đại caVậy sao huynh lại nhận ra?
Vân Vũ Tịch cảm thấy khó tin. Ngọc Cốc chủ cũng đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Dương Phàm. Người này dường như biết việc Dược vương giả chết.
- Chẳng lẽ các ngươi quên rằng thân phận của ta cũng là Dược sư?
Dương Phàm cười nói. Hết thảy dấu hiệu sinh mệnh đều không thể che dấu được người nắm sinh mệnh tự nhiên như hắn!
- Vũ Tịch. Dược Vương tiền bối vì sao phải giả chết?
Dương Phàm ôn tồn hỏi.
Vũ Tịch đáp:
- Gia gia nói hắn là muốn tránh việc Độc Vương giao phong với Dược Tiên cốc ta. Mặt khác là để cự tuyệt liên hôn tránh vướng vào tranh đấu của Tu Tiên Giới.
- Liên hôn?
Dương Phàm nhướng mày. Ngọc Cốc chủ giải thích:
- Năm đó. Độc Vương tiến hành sự trả thù khủng khiếp đối với Dược Tiên cốc, các loại độc thuật chưa từng có được áp dụng lên người các đệ tử Dược Tiên cốc. Khi đó môn đồ đệ tử của Dược Tiên cốc tử vong vô số. Vì giải quyết vấn đề này, sư phụ đã thỉnh cầu bằng hữu là Tam u lão ma trợ giúp trừ khử Độc Vương.
- Tam u lão ma đáp ứng rồi nhưng lại đưa ra yêu cầu là phải để truyền nhân của Dược Tiên Cốc liên hôn với đệ tử thân truyền của hắn. Lúc ấy, sư phụ hận Độc Vương thấu xương, hơn nữa suy nghĩ cho đại cục Dược Tiên cốc nên cũng đáp ứng việc này!
- Đây là nguyên nhân chân chính dẫn tới việc liên hôn giữa mẹ ta Liễu Mộng Yên và Liệt Vô Huyễn sao? Khó trách Độc Vương lại bị Tam u lão ma đánh lén suýt nữa bỏ mạng.
Dương Phàm lúc này mới hiểu ra.
Tuy nhiên, do Liễu Mộng Yên chết đi nên việc liên hôn bí mật giữa Dược Tiên cốc và Ma Dương Tông cũng coi như thất bại.
- Nhưng mà. một năm trước. Tam u lão ma lại lần nữa đòi liên hôn với sư tôn, muốn kết hợp giữa Vân Vũ Tịch và Liệt Vô Huyễn. Không chỉ như thế. Đại trưởng lão của Huyết Luyện Tông cũng đưa ra yêu cầu tương tự.
Ngọc Cốc chủ nói tới đây không khỏi thở dài một tiếng.
- Huyết Luyện Tông sao lại tham gia vào chuyện này?
Dương Phàm khó hiểu.
Ma Dương Tông làm thế thì thật rất dễ lý giải. Nếu có thể liên hợp với Dược Tiên cốc hai nhà hợp làm một thì có cơ hội rất lớn để nhất thống Ngư Dương Quốc.
- Điều này lại phải hỏi Vũ Tịch vậy!
Ngọc Cốc chủ thở dài.
Khuôn mặt Vân Vũ Tịch đỏ lên thấp giọng nói:
- Mấy năm trước, vì luyện chế một kiện pháp bảo mà Vũ Tịch đi tới tu tiên phường thị của La Sơn Quốc lại đụng phải Chúc Phong!
- Chúc Phong? Chính là nam tử mặc huyết bào họ Chúc kia sao?
Vẻ mặt Dương Phàm lộ ra một chút kinh dị mơ hồ hiểu ra nguyên nhân trong đó.
- Đúng thế.
Vân Vũ Tịch gật đầu, cúi đấu không nói dường như có chút áy náy.
- Thân phận của Chúc Phong rất đặc biệt chính là con cháu của Đại Trưởng lão Huyết Luyện Tông. Ngày đó sau khi gặp Vũ Tịch ở phường thị thì cứ theo đuổi không dứt. Thậm chí thông qua vị gia gia này để tạo áp lực đối với sư phụ đưa ra yêu cầu liên hôn.
Ngọc Cốc chủ cảm thán nói:
- Dưới ba áp lực này, sư phụ nghĩ ra một kế sách đơn giản. Thậm chí có thể lừa dối được cả đám người Tam u lão ma và Độc Vương.
- Trước khi Dược Vương tiền bối giả chết có để lại di ngôn gì không?
Dương Phàm dò hỏi.
- Không. Người chỉ nói rằng không tới vạn bất đắc dĩ thì đừng gọi hắn tĩnh lại!
Ngọc Cốc chủ đáp.
Trong mắt Dương Phàm không ngừng lóe lên trầm tư thật lâu rồi rốt cuộc lên tiếng:
- Được rồi. hôm nay ta sẽ khiến người tỉnh lại.
Dứt lời hắn bỗng nâng tay lên, đánh một chưởng lên quan tài.
Răng rắc.
Mộc quan tài của Dược Vương bị chém vỡ tung, một cỗ quang lưu màu lục mạnh mẽ tiến nhập vào trong cơ thể hắn.
- Ngươi làm gì?
Ba người đều thất sắc.
Dương Phàm mĩm cười:
- Đương nhiên là làm hắn tỉnh lại giúp ta chống lại Tam u lão ma.
- Dương Phàm. ngươi quá tự cao tự đại. coi trời bằng vung rồi! Dược Tiên cốc ta vì sao lại giúp ngươi chống lại Tam u lão ma?
Mục sư thúc giận dữ hét lên thân mình run rẫy. Nếu không phải thực lực giữa hai người chênh lệch tuyệt đối thì hắn e đã động thủ rồi!
- Hắn chắc chắn sẽ đáp ứng!
Dương Phàm tự tin nói.
- Đại ca. huynh sao lại phải làm thếVân Vũ Tịch đau khổ nhìn về phía Dương Phàm trong mắt có vài phần thất vọng.
- Sẽ có một ngày các ngươi sẽ hiểu ra
Hai tay Dương Phàm chắp sau lưng, trong mắt lộ ra vài tia thâm ý.
- Bởi vì Ngư Dương Quốc đã rơi vào thế cục hỗn loạn không có bất cứ thế lực nào có thể thoát được. Dược Tiên cốc cũng không thể!
Hai tròng mắt hắn như bắn ra mấy tia thâm thúy, như đã hiểu rõ hết thảy tương lai. Đúng lúc này, Dược Vương đang trong trạng thái chết giả chậm rãi mở mắt ra. Khuôn mặt hắn dần hiện lên vài tia huyết sắc.
- Dược Tiên cốc xảy ra chuyện gì? Sao lại đánh thức lão phu?
Trong mắt Dược Vương hiện lên lệ quang, nhìn qua ba người nơi này.
- Sư phụ. người đánh thức người là Dương Phàm!
Ngọc Cốc chủ rụt rè nói.
- Là ngươi?
Dược Vương chậm rãi đứng lên mái tóc bạc trắng không gió tự động. Trong hư không bỗng nhiên sinh ra một cỗ uy áp.
- Ngươi sao lại đánh thức ta?
Dược Vương không giận tự uy, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Phàm. Uy thế cường đại bức bách về phía một mình hắn. Mấy người nơi này đều cảm nhận được cơn tức giận của Dược Vương, thậm chí trong đó còn có sát khí nhàn nhạt.
- Dược Vương tiền bối. ba mươi năm không gặp người vẫn rất khỏe mạnh!
Thần sắc Dương Phàm rất bình tĩnh nói.
- Ngươi có biết thi triển Thiên Khô Giả Minh Thuật phải tiêu hao một trăm năm tuổi thọ không?
Lửa giận dường như thiêu đốt hai mắt Dược Vương, thanh âm lạnh như băng hỏi.
- Khi vãn bối đánh thức người đã biết chuyện này.
Dương Phàm vẫn rất thong dong, dường như muốn chọc giận Dược Vương vậy!
- Là ngươi muốn chết?
Dược Vương vừa tỉnh lại, tính tình vô cùng táo bạo. không nói hai lời. nâng tay lên đánh ngay một chưởng về phía Dương Phàm!
Ầm-
Đại địa đột nhiên chấn động. Đây là một kích toàn lực của cường giả Nguyên Anh sơ kỳ, đủ để khai sơn liệt địa.
- Không nên!
Vân Vũ Tịch biến sắc lúc này mới kịp phản ứng. Nhưng tinh quang màu vàng trên người Dương Phàm đột nhiên sáng lên vẫn không nhúc nhích. Một chưởng này đánh thẳng vào ngực Dương Phàm. Dương Phàm không nhúc nhích chút nào vững như thái sơn khóe miệng lộ ra chút tươi cười. Mấv người nơi này đều trở nên kinh hãi, sắc mặt dại ra. Mạnh mẽ chống đỡ một kích của cường giả Nguyên Anh Kỳ mà lông tóc vô tổn. Điều này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng mọi người. Bàn tay Dược Vương cứng đờ ở giữa không trung, trong mắt vô cùng kinh ngạc.
- Dược Vương tiền bối có thể tỉnh táo nói chuyện được chưa?
Thanh âm nhàn nhạt của Dương Phàm truyền ra.
Dược Vương thu tay lại rốt cục khôi phục bình tỉnh nhìn hắn một cái thật sâu, gật đầu nói:
- Được. ngươi có tư cách này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...