- Lão bằng hữu cách biệt gần ba mươi năm ngươi vẫn khỏe chứ?
Dương Phàm lẳng lặng nhìn Lâm Chung, mặt mang ý cười, trong biểu tình thanh âm có một loại ý cảnh không thay đổi siêu thoát khỏi năm tháng tang thương. Lâm Chung gần như lệ nóng doanh tròng, hai mắt đỏ bừng thân hình cao lớn giờ khắc này lại có vẻ bình thường mà đơn bạc.
- Lâm gia gia
Thiếu niên áo trắng kia gọi một tiếng, nhưng Lâm Chung căn bản không để ý đến hắn có chút không biết làm sao. Đám học đồ cùng thầy thuốc ở bên cạnh nhìn vào nghe được hai người đối thoại, trong lòng không khỏi rung động.
Cách biệt gần ba mươi năm?
Nếu như vậy, nam tử thần bí trước mắt cùng Lâm đương gia đức cao vọng trọng của Phổ Ái Y quán đã có giao tình hơn ba mươi năm. Lâm Chung nhìn qua khoảng ba mươi đã là có chút không bình thường. Mà nam tử trẻ tuổi trước mắt nhìn qua cùng chỉ khoảng hai mươi, thật sự vượt qua lẽ thường. Lại nhìn thái độ Lâm đương gia đối với người này, trừ bỏ tình hữu nghị thâm sâu còn lộ ra tôn kính cùng khâm phục phát ra từ đáy lòng.
Hắn rốt cục là ai?
Một bí ẩn lớn lao khiến đại bộ phận người ở đây rung động cùng tò mò trong lòng cũng không thể hiểu được. Chỉ có thầy thuốc già bị đả thương lúc trước, ánh mắt dừng trên người Dương Phàm vẻ mặt kính ngưỡng cùng kích động.
- Thật tốt quá. ngươi rốt cục đã trở lại. Ta đã đợi ngươi chừng 28 năm.
Lâm Chung hít sâu một hơi đi tới trước mặt Dương Phàm. Hai người bốn mắt nhìn nhau cười hai bàn tay nắm chặt một chỗ thật lâu không tách ra.
- Không xong
Thiếu niên áo trắng thấy tình cảnh này mặt lộ vẻ kinh hoàng. Hắn hiểu được Lâm gia gia tại Vụ Liễu trấn thế hệ này đức cao vọng trọng, ngay cả đại nhân vật thế lực tu tiên xung quanh như Dương gia bảo chủ, Vũ Vụ trang chủ đều hết sức tôn kính ông. Người này có giao tình với Lâm gia gia như vậy, mình lại vừa vô lễ với hắn chỉ sợ không ổn
- Các ngươi đều đi thôi. Hôm nay y quán đóng cửa sớm.
Lâm Chung mĩm cười cho chúng học đồ cùng thầy thuốc tản đi. Chỉ là còn có hai người không đi. Một người là thiếu niên áo trắng, hắn đứng tại chỗ cảm nhận áp lực từ trên người Lâm gia gia truyền tới hô hấp khó khăn khuôn mặt đỏ bừng không chút nhích động. Cho dù cho hắn một trăm lá gan cũng không dám cãi lời cường già Trúc Cơ Kỳ. Huống chi Lâm Chung này còn là cường giả Trúc Cơ đại viên mãn. Còn có một người không đi chính là thầy thuốc hơn sáu chục kia, lão kích động nhìn chằm chằm Dương Phàm dường như còn muốn chiêm ngưỡng một lát chân không chút di động.
- Ha ha. Bên ngoài có khách nhân nào tới?
Đúng lúc này, từ nội đường lại truyền ra thanh âm một nam tử trầm ổn. Một uy áp thản nhiên truyền đến, thiếu niên áo trắng chỉ cảm thấy sức ép trên người biến mất mặt lộ vẻ vui mừng nói:
- Phụ thân
Một nam tử trung niên mặc tử sam đi ra. ánh mắt thản nhiên đảo qua Dương Phàm cùng Lâm Chung:
- Xảy ra chuyện gì?
Hắn hỏi con mình.
- Phụ thân người này lai lịch không rõ vừa rồi gây chuyện trong y quán ta chuẩn bị trừng trị. Cũng không biết hắn là bạn tốt của Lâm gia gia hiện tại chỉ sợ hắn
Thiếu niên áo trắng hạ giọng nói, vẻ mặt ủy khuất.
- Hừ!
Trung niên tử sam hừ lạnh một tiếng, lập tức hiểu được chuyện gì ánh mắt dừng trên mặt Dương Phàm:
- Các hạ là tiền bối đến y quán ta gây sự là vì cớ gì?
Rất rõ ràng, trung niên tử sam này bày ra bộ dạng bao che khuyết điểm. Cũng khó trách có đứa con ngang ngược kiêu ngạo như thế. Dương Phàm khẽ thở dài một hơi thầm than: "Đệ tử Trịnh Tiểu Mạn này cũng không tệ, chỉ là thái độ làm người của song tu đạo lữ cùng con trai"
Hắn thậm chí lười tranh luận với cha con này, bởi vì bọn họ căn bản không xứng.
- Câm miệng!
Lâm Chung giận quát một tiếng, khí thế hùng hậu của Trúc Cơ đại viên mãn như Thái Sơn bao phủ trung niên tử sam. Trung niên tử sam chẳng qua là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ không khỏi kêu một tiếng đau đớn sắc mặt thật khó coi lui lại vài bước.
- Lâm báNgài đây là ý gì?
Trung niên tử sam kinh giận đan xen.
- Quỳ xuống, đều quỳ xuống cho ta!
Lâm Chung vẻ mặt giận dữ hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
Cái gì!
QUỲ xuống
Trong lòng trung niên tử sam lửa giận phun trào nhìn Lâm Chung nói:
- Đừng cho ta kính ngươi gọi một câu "Lâm bá" liền thực cho rằng cao nhân hơn một thế hệ. Nếu không phải nể mặt Tiểu Mạn ngươi ta dựa theo tu vi tính toán chẳng qua là quan hệ ngang hàng.
Hắn nói cũng là sự thật. Tu Tiên Giới chú ý lấy tu vi luận bối phận trong cùng một cấp bậc về nguyên tắc là ngang hàng. Lâm Chung nếu có thể đạt tới bậc cao Kim Đan. Trung niên tử sam mới có thể chân chính vui lòng tự xưng vãn bối. Đương nhiên, phân chia bối phận của Tu Tiên Giới cũng không phải hoàn toàn như thế, đại phạm vi lấy tu vi luận bối phận nhưng cũng có chút môn phái nghiêm khắc tuân theo lễ nghi bối phận. Theo Dương Phàm biết, Nho môn trong Thiên cầm Nội Hải sẽ không lấy tu vi luận bối phận, bọn họ đều "Tôn sư trọng lễ".
- La Nham à La Nham!
Vẻ tức giận trên mặt Lâm Chung càng tăng:
- Bình thường ta đối xử với ngươi, cũng chỉ xưng hô ngang hàng chưa từng tự cho mình là trưởng bối!
- Nhưng hôm nay. ngươi nhất định phải quỳ xuống. Còn có ngươi, La Tường, còn không thi lễ sư tổ của ngươi!
Thanh âm Lâm Chung như sấm đánh vang lên, toàn bộ y quán đều rung động "ông ông".
- Sư tổ?
Thiếu niên áo trắng La Tường nao nao khó tin nhìn phía Dương Phàm. Trung niên tử sam La Nham ngẩn ra mặt lộ vẻ trầm tư. Đột nhiên hắn nhớ tới một nhân vật truyền kỳ chưa từng gặp mặt đã bị mình quên điTính tình Lâm Chung bình thường đều rất tốt, hiện tại lại giận dữ như thế.
- Chẳng lẽ
La Nham trong đầu vang lên ong ong sắc mặt cứng ngắc.
- Ngàichẳng lẽ ngài là
La Nham miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
- Bên ngoài làm sao tranh cãi ầm ĩ như thế khiến cho lần luyện đan này của ta thất bại trong gang tấc
Đúng lúc này, tiếng khẽ than thở của một nữ tử truyền đến. Thanh âm nữ tử này, Dương Phàm nghe có chút quen thuộc ít đi vài phần non nớt có thêm vài phần già dặn. Trong y quán một mảnh tĩnh mịch, thầy thuốc già há to miệng không biết làm sao. Tiếng bước chân truyền ra từ nội đường y quán có một nữ tử đẹp đẽ quý giá mặc váy dài màu vàng đi ra sắc mặt đoan trang xinh đẹp. trên người có một cỗ khí chất xuất trần. Giờ phút này, trên mặt nàng có một tia mệt mỏi ánh mắt nhìn phía ngoài y quán.
- Các ngươi làm sao đều ở đây
Bỗng nhiên, thanh âm của nàng ngừng lại ánh mắt nhìn chằm chằm vào một người. Trong đôi mắt nàng lóe ra thần sắc ngạc nhiên vui mừng cùng khó tin. Ba mươi năm nay, bóng dáng cao lớn chỉ có thể nhìn lên vẫn chưa từng bị xóa nhòa trong tâm trí nàng. Hôm nay, nàng lại chân thật nhìn thấy.
- Sư tôn!
Trịnh Tiểu Mạn lệ rơi như mưa đôi mắt sáng đỏ ửng "Phịch" một tiếng quỳ gối trước mặt Dương Phàm.
Oanh!
Giờ khắc này, thiếu niên áo trắng La Tường chỉ cảm thấy đầu "Oanh" một tiếng, thiếu chút nữa té xỉu. Hắn ngược lại muốn tạm thời chết ngất đi để tránh nhận sự thật tàn khốc này.
- Các ngươi còn không quỳ xuống, ra mắt lão sư cùng sư tổ.
Trịnh Tiểu Mạnh quát lên một tiếng.
Phịch! Phịch!
Cha con hai người La Nham cùng La Tường đồng loạt quỳ xuống, vẻ mặt hổ thẹn. trong lòng thấp thỏm lo âu. Truyền thuyết có liên quan đến Dương Phàm bọn họ cũng đều biết. Ba mươi năm trước, nhất đại danh y quật khởi, cường giả ma đạo như sao chổi quét qua để lại một bóng dáng hoa mỹ tại Tu Tiên Giới Ngư Dương quốc. Càng làm cho bọn họ sợ hãi chính là, nghe nói vị Dược sư truyền kỳ kia là tu sĩ bậc cao vạn người của Tu Tiên Giới kính ngưỡng.
Bậc cao Kim Đan!
Chỉ là thân phận này đủ để cho bọn họ kinh hãi run người. Phải biết rằng trong phạm vi Tu Tiên Giới mấy trăm dặm Vụ Liễu trấn này, bậc cao Kim Đan một người cũng không có. Cường giả Trúc Cơ ở nơi này chính là nhân vật cấp bậc lão tổ. Nghe nói bậc cao Kim Đan trong truyền thuyết, mới ngẫu nhiên thoáng xuất hiện ở Ngũ Bàn Thiên Thai ngoài ngàn dặm.
- Các ngươi đều đứng lên đi.
Dương Phàm phất phất tay, trên mặt một mảnh bình thản không kinh không giận. Trở về Vụ Liễu trấn sự thật biến hóa quá lớn, bất kể là người hay vật hết thảy hắn thấy đều phai nhạt. Chỉ là khi nhìn phía Trịnh Tiểu Mạn vui vẻ cười:
- Không tồi Có thể thấy được ngươi tiến triển về mặt y đạo không giống bình thường, tu vi cũng đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ.
- Đây đều là kết quả sư tôn chỉ dạy.
Trịnh Tiểu Mạn đối với Dương Phàm tôn trọng cùng kính sợ trước sau như một. Cho dù giờ phút này nhìn qua tuổi nàng dường như còn lớn hơn Dương Phàm hai tuổi.
- Sư tôn. Đây là phu quân ta La Nham cùng con trai La Tường.
Trịnh Tiểu Mạn vội vàng giới thiệu vói Dương Phàm.
- Ra mắt lão sư.
- Ra mắt sư tổ.
Cha con La Nham hai người ngoan ngoãn dễ bảo trong mắt tràn ngập kính sợ trong lòng thấp thỏm lo âu. Cho dù Dương Phàm không có thả ra khí tức áp lực gì. nhưng áp lực về tâm lý lại càng thêm đáng sợ. Dương Phàm gật đầu. ánh mắt đảo qua hai người, vẻ mặt lạnh nhạt cũng không hỏi đến, nói:
- Chúng ta vào trong tán gẫu đi.
Hắn đi vào phòng khách nội đường, ngồi ở vị trí cao nhất mấy người theo sau. Lâm Chung ngồi ở bên dưới. Trịnh Tiểu Mạn cùng với hai cha con La Nham căn bản không dám ngồi xuống.
- Đều ngồi đi.
Dương Phàm khoát tay. Cha con La Nham như được tha bổng ngồi ở trên ghế trong lòng vẫn còn thấp thỏm lo âu. Dương Phàm cũng mặc kệ hai người này, hứng trí bừng bừng cùng Lâm Chung, Trịnh Tiểu Mạn ôn lại chuyện cũ. Hắn mặc dù thân ở Tu Tiên Giới lạnh lùng vô tình, giết người không chớp mắt. Nhưng là đối với người một nhà như bằng hữu thân nhân, đệ tử. lại có cảm tình chân thật. Loại cảm tình này thậm chí khiến hắn bỏ đi cảm giác ưu việt về tu vi cảnh giới. Vào lúc ba người ôn chuyện hai cha con La Nham gần như không dám hé răng chỉ có khi hỏi tới bọn họ mới dám lên tiếng. Mãi cho đến đêm khuya, Dương Phàm ôn chuyện xong mới hỏi Lâm Chung, Trịnh Tiểu Mạn một ít tình huống. Bọn họ thân ở Vụ Liễu trấn thậm chí có thể xưng là "Địa đầu xà", hiểu biết về nơi đây hiển nhiên là rõ ràng một hai.
- Nghe nói Tuệ Tâm lúc trước được một vị tiên trưởng thần bí mang đi, lúc ấy rốt cục là tình huống như thế nào?
Dương Phàm dò hỏi.
Lâm Chung đáp:
- Tiên trưởng thần bí kia tu vi sâu không lường được từng ở lại Vụ Liễu trấn một đoạn thời gian tiến hành một phen thuyết phục Tuệ Tâm. Cuối cùng thuyết phục được Tuệ Tàm cùng Dương mẫu cho Tuệ Tâm muội muội theo hắn tu tiên.
- Ta nhớ rõ Tuệ Tâm cũng không có thiên phú tu tiên gì?
Dương Phàm chau mày, nhất thời cũng không nghĩ ra nhưng trong lòng hắn cũng an tâm một chút. Theo tình huống Lâm Chung miêu tả, Dương Tuệ Tâm cũng không phải bị bắt buộc hẳn là không có nguy hiểm về sinh mệnh.
- Tuy nhiên. Tuệ Tâm muội muội trước khi đi từng để lại cho Dương công tử một phong thư ở chỗ Dương Lỗi thiếu gia.
Lâm Chung lại nói thêm.
- Được. Ngày mai ta liền đi Dương gia bảo.
Dương Phàm thoải mái thở ra một hơi.
Hô -
Ngay khi mấy người nói chuyện phiếm, bên ngoài truvền đến một luồng âm phong.
- Khạc khạc khạc
Tiếng lệ quỷ liên miên không ngỮg làm cho người ta rùng mình sởn tóc gáy.
- Lại tới nữa. Tà tu sĩ thần bí kia lại tới.
La Tường rùng mình một cái.
Lâm Chung vội vàng đứng dậy, hít sâu một hơi:
- Tà tu sĩ này dường như chuyên môn nhằm vào Phổ Ái Y Quán ta liên tiếp đến xâm phạm.
- Tà tu sĩ?
Dương Phàm hơi sầm mặt:
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
- Tà tu sĩ lai lịch không rõ, xuất quỷ nhập thần, giảo hoạt dị thường. Tuy nhiên hôm nay có công tử ở đây, ta yên tâm.
Lâm Chung mĩm cười.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Nếu tà tu sĩ kia biết hôm nay trong y quán có bậc cao Kim Đan tọa trấn không biết có còn có gan hoành hành không cố kỵ như vậy hay không?"
Nhưng mà bất kể tà tu sĩ lai lịch không rõ kia hay là Lâm Chung nắm chắc thắng lợi chỉ sợ đều tính sai lầm. Dương Phàm tọa trấn y quán cũng không phải bậc cao Kim Đan gì mà là nhân vật so với lão quái Nguyên Anh còn đáng sợ hơn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...