- Này
Dưới áp lực lớn lao của Dương Phàm. Ân Tam gần như hỏng mất, cuối cùng cắn răng một cái, dứt khoát nói:
- Lão bộc đoán làm phản bên trong tổ chức có thể là Phệ Thiên Quân Vương. Nhưng lão bộc không có chứng cứ rõ ràng chỉ là đoán.
- Phệ Thiên Quân Vương?
Dương Phàm nhẹ thốt lên bốn chữ này, trên mặt một mảnh lạnh băng:
- Nói một chút suy đoán của ngươi.
- Điểm thứ nhất. hắn từng cực lực phản đối Hồ Phi trở thành Quân vương mới. Điểm thứ hai. gần mười năm qua. thủ hạ của hắn có nhiều cường giả lai lịch không rõ, thậm chí không thiếu bậc cao Kim Đan. Điểm thứ, từ sau khi Ám Thiên Quân Vương ngã xuống, hắn ý đồ trở thành đứng đầu tứ đại Quân vương, hơn phân nửa quyền lợi trong tổ chức đều bị hắn nắm trong tay.
Ân Tam nói theo suy đoán bản thân.
- Nói như vậy, hiện tại hắn đã trở thành nhân vật số một trong Ám Huyết Vương Triều. Mà ta trở về Bắc Tần lại không có quyền lợi thực chất gì?
Dương Phàm cười lạnh hỏi.
- NàyThành viên tổ chức ban đầu trung thành với Ám Thiên Quân Vương còn lại có mấy chục người, bọn họ tuyệt đối trung với ngài.
Thần sắc Ân Tam có chút kích động rất sợ Dương Phàm tức giận. Trên mặt Dương Phàm lộ vẻ xơ xác tiêu điều trong mắt chợt lóe lệ quang:
- Sau hôm nay, ngươi nghĩ cách truyền tin cho ba Quân vương khác. Dương mỗ trở về Ngư Dương, có chuvện quan trọng thương lượng. Trong hai tháng, cần phải gấp tới Vụ Liễu trấn. người trái lệnh giết không tha!
- Vâng!
Ân Tam lập tức đáp lời nhưng trên mặt lại có chút do dự cùng lo lắng.
- Ngươi là tâm phúc khi cha ta còn sống có nghi vấn gì có thể trực tiếp nói ra.
- Thiếu chủ nhân làm như vậy có thể không ổn. Thủ hạ của Phệ Thiên Quân Vương lung lạc rất nhiều cường giả trong tổ chức danh vọng cực cao sau lưng chỉ sợ còn có thế lực khác duy trì. Nếu Quân vương không có nắm chắc tuyệt đối tốt nhất vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.
Ân Tam vẻ thành khẩn nói.
- Hiện tại ta thích nắm quyền chủ động, mà không phải bị địch nhân nắm mũi dắt đi.
Dương Phàm hai tav chắp sau lưng bễ nghễ nhìn phương xa nắm chắc thắng lợi nói:
- Nếu hắn dám tới ta có nắm chắc tuyệt đối khiến hắn có đến mà không về. Nếu hắn không đến ta liên hợp Bổ Thiên Quân Vương cùng Hồ Phi cũng có thể chấn hưng lại Ám Huyết Vương Triều.
- Dạ!
Trong lòng Ân Tam cực kỳ yên tâm, hắn từ trên người Dương Phàm cảm nhận được tính toán chu đáo của chủ nhân Ám Thiên Quân Vương. Lại thương nghị một số việc với Ân Tam. Dương Phàm mới xua tay cho hắn rời đi. Lúc này, mặt trời đã xuống núi, chân trời có thể nhìn thấy một vệt đỏ ửng còn chưa hoàn toàn biến mất. Dương Phàm phát hiện, phòng ốc nhà minh hàng năm mặc dù không có người ở, cũng không có bao nhiêu bụi bậm, quét tước sạch sẽ.
- Là đệ đệ phái người đến quét tước sao?
Hắn nghĩ như vậy, đi ra khỏi phòng, dựa theo cảm giác trong trí nhớ đi về phía Phổ Ái Y Quán, ở dưới bầu trời màu đỏ nhạt Dương Phàm tìm được tới y quán. Mấy chữ Phổ Ái Y Quán trên bảng hiệu y quán trải qua năm tháng gió táp mưa sa lộ ra vẻ cổ xưa tang thương. Dương Phàm đột nhiên nhớ tới, chữ trên bảng hiệu này vẫn còn do chính mình viết lên. Giờ phút này nhìn lại có một loại siêu nhiên nhìn lại chuyện cũ mây khói và nhớ lại.
Hắn bước vào y quán, mặc dù trời đã gần tối, bên trong vẫn còn mấy người bệnh cũng có vài Dược sư cùng thầy thuốc tọa trấn. Dương Phàm đi vào y quán ngửi mùi dược thảo nồng đậm phảng phất tản ra tang thương năm tháng, trong lòng lại sinh ra một loại hiểu được khác biệt. Hắn chìm vào trong ngộ đạo ngắn ngủi. Đây không phải là thôi diễn tìm hiểu đối với công pháp Tiên Hồng mà là một loại hiểu được về cuộc sống sinh mệnh. Ba mươi năm năm tháng tang thương, chờ khi hắn trở về Vụ Liễu trấn cảnh còn người mất thế sự biến đổi. Bất kể là người hay là vật. ở trước năm tháng đều có vẻ nhỏ bé mà vô lực. Mặc dù hắn thân là người tu tiên nếu không thể tấn chức cảnh giới tiếp theo cuối cùng cũng sẽ trở về với cát bụi.
Thậm chí. Dương Phàm vẫn hoài nghi: "Cho dù là tiên nhân chân chính, bọn họ cũng có thể làm được vĩnh hằng bất tử chân chính trước năm tháng vô tận sao?"
Cho dù tiên nhân thật sự có thể làm được sống lâu cùng thiên địa. Như vậy. nếu khi thiên địa này cũng đi tới thời điểm hủy diệt tiên nhân còn có thể sống sao?
Hắn cứ như vậy đứng trầm tư tại chỗ, thời gian qua đi từng chút. Rất nhanh, màn đêm bao phủ toàn mặt đất bên ngoài bóng đêm càng sâu. Một học đồ trong y quán ngáp dài một cái.
- Tiểu tử. Trời đã muộn như vậy, ngươi đứng ở đây đã thật lâu làm sao còn chưa trở về?
Một thầv thuốc già tuổi hơn sáu chục đi tới ôn hòa nói. Dương Phàm nghiêng người nhìn lão từ trong ngộ đạo mở bừng hai mắt tròng mắt hiện lên một tia sáng ngời giống như tinh tú trong trời đêm.
- Vì sao ta phải đi?
Dương Phàm mĩm cười nhìn phía vị thầy thuốc già này. Y quán nậy chính là của hắn trước kia qua đêm ở đây thậm chí là bế quan cũng đều thường xuyên.
- NgươiNgười là
Bỗng nhiên thầy thuốc già lộ ra thần sắc kích động cùng khó tin. Lão thấy được chính diện Dương Phàm. Ba mươi năm trước, khi lão vẫn còn là một thầy thuốc bình thường không tiếng tăm gì. từng ra mắt một nam tử được xưng là Dược sư truyền kỳ.
- Ngài làDương Dược sư?
Giọng thầy thuốc già hơi run rẩy, toàn thân lại có vẻ thấp thỏm lo âu.
- Đúng ta họ Dương, là một Dược sư. Y quán này do ta mở ra.
Dương Phàm mặt đầy ý cười. Hắn lại không biết đối phương. Ba mươi năm năm tháng tang thương có thể khiến cho một người quen thuộc trở nên không quen huống chi là một người qua đường vốn không có nhiều ấn tượng?
- Dương Dược sư. ngài chính là vị Dược sư truyền kỳ kia. Tiểu lão nhi trong đời này còn có thể gặp mặt ngài một lần
Thầy thuốc già gần như có chút kích động nói năng lộn xộn trong mắt tràn ngập kính ngưỡng.
- Ba mươi năm. bộ dạng ngài một chút cũng khôngbiến hóa.
Dược sư già ngạc nhiên thán phục không thôi. Mấy tên Dược sư còn lại cùng học đồ của y quán đều chạy lại, vẻ mặt tò mò. Tuy nhiên những người này tuổi cũng không lớn, học đồ chỉ khoảng 15 16 đến 20. Dược sư cũng không đến 40. Ba mươi năm trước, bọn họ phần lớn còn chưa sinh ra hoặc là vẫn còn mặc yếm. Cho nên những người này cũng không biết thân phận Dương Phàm chỉ tò mò nhìn hắn thấp giọng nghị luận.
- Đã xảy ra chuyện gì ồn ào thế!
Đúng lúc này, từ nội đường một thiếu niên 17 18 tuổi đi ra mày kiếm khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng trên mặt mang theo vài phần non nớt cùng ngang ngược kiêu ngạo. Thiếu niên mặc áo trắng, khí chất xuất trần vượt xa người thường, nhưng trên người có một loại cảm giác ưu việt từ khi sinh ra, thản nhiên khinh miệt nhìn mọi người tại đây. Hắn rất nhanh phát hiện Dương Phàm. Được mọi người trong y quán kính ngưỡng cùng tò mò cũng là tiêu điểm của mọi thầy thuốc cùng học đồ trong y quán. Thiếu niên áo trắng vừa lên tiếng, mọi người đều câm như hến thậm chí có mấy học đồ không khỏi rùng mình một cái.
Dương Phàm nhìn thiếu niên áo trắng này, có chút tò mò thân phận hắn cho tới giờ chưa từng gặp qua. Với tuổi của thiếu niên áo trắng này, trước khi Dương Phàm rời Bắc Tần chỉ sợ hắn còn chưa sinh ra.
- Dương Dược sư. hắn là con trai độc nhất của Trịnh đương gia.
Thầy thuốc già cười nói với Dương Phàm.
- Trịnh đương gia?
Dương Phàm hơi chút nghĩ ngợi cười nói:
- Nguyên lai là con trai độc nhất của Tiểu Mạn.
Trịnh Tiểu Mạn là đệ tử ký danh đầu tiên Dương Phàm thu nhận. Không nghĩ tới hiện tại cũng đã có con. Dương Phàm trong lòng nảy sinh cảm thán. Thiếu niên áo trắng nghe Dương Phàm dùng "Tiểu Mạn" xưng hô mẫu thân mình không khỏi nổi giận lôi đình:
- Ngươi là ai. dám làm nhục mẫu thân ta.
- Công tử, không được
Thầy thuốc già thấy thiếu niên áo trắng vô lễ với Dương Phàm lập tức kinh hô lên tiếng ngăn cản:
- ông ta là
- Cút!
Thiếu niên áo trắng cao ngạo khinh miệt nhìn lão một cái một tay đẩy ra.
Phịch!
Thầy thuốc già bị một chưởng đánh bay đánh mạnh lên vách tường, kêu một tiếng đau đớn khóe miệng thậm chí còn rỉ ra một tia máu. Lão là một lão nhân bình thường tuổi hơn sáu mươi. làm sao chịu nổi lực lượng mạnh mẽ của thiếu niên. Huống chi thiếu niên áo trắng này cũng không phải người thường. Vừa thấy tình cảnh này, Dương Phàm giận dữ không khỏi hoài nghi: "Đây thật sự là con của Trịnh Tiểu Mạn?"
- Lão nhân gia. người không sao chứ?
Dương Phàm đi qua đỡ thầy thuốc già không để ý đến thiếu niên áo trắng. Thiếu niên áo trắng cảm nhận được một tia khinh thị cùng từ trên cao nhìn xuống trong mắt Dương Phàm. tựa như ánh mắt người tu tiên nhìn xuống người thường con kiến. Thấy vậy, trong lòng hắn càng thêm không vui. Mà lúc này Dương Phàm đã đỡ thầy thuốc già dậy, vỗ nhẹ vài cái sau đó thản nhiên nhìn hắn:
- Tùy tiện ra tay đánh người, đây là mẫu thân ngươi dạy? Huống chi lão nhân gia này còn là thầy thuốc trong y quán.
Thiếu niên áo trắng nao nao chợt cười lạnh nói:
- Ta cũng không có giết hắn hơn nữa con kiến như các ngươi, cùng ta căn bản không thuộc về một thế giới.
- Con kiến?
Dương Phàm chữa khỏi thương thế cho thầy thuốc già nghe hai chữ đó không khỏi nở nụ cười vẻ trào phúng trong ý cười khiến thiếu niên áo trắng thấy trong lòng khó chịu. Lúc này, thầy thuốc già vừa bị đánh bay đứng ở bên cạnh không nói một lời lạnh nhạt nhìn thiếu niên áo trắng, thậm chí có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
- Một người thường nhỏ bé như ngươi dám cười nhạo ta?
Thiếu niên áo trắng không giận mà cười.
- Người thường?
Dương Phàm lắc đầu cảm thấy thật buồn cười thật đáng buồn:
- Một tu sĩ Luyện Khí Kỳ nho nhỏ ếch ngồi đáv giếng, hoành hành thế giới người thường, sao biết trời cao đất rộng?
- Ngươi cũng là người tu tiên?
Thần sắc thiếu niên áo trắng biến đổi trong lòng tức giận tăng cao có một loại cảm giác bị đối phương đùa bỡn trêu chọc. Nhưng hắn lại hoàn toàn nhìn không thấu tu vi Dương Phàm. Nếu cho hắn biết, đứng ở trước mặt chính là nhân vật khủng bổ có thể so với lão quái Nguyên Anh còn có bao nhiêu kiêu ngạo giận dữ?
- Tốt tốt tốt! Ngươi là người tu tiên, vậy ta cũng không khách khí nữa.
Thiếu niên áo trắng kinh ngạc giận dữ hai tay vung lên, sóng khí nóng rực tỏa ra một hỏa xà dài bốn năm tấc đánh tới Dương Phàm. Dương Phàm đứng yên tại chỗ há mồm thổi một phát. hỏa xà hùng hổ kia giống như ánh nến trong bão táp nháy mắt tắt ngấm.
Cái gì!
Thiếu niên áo trắng giật mình cả kinh. Với tu vi Luyện Khí hậu kỳ của hắn công kích bị đối phương tùy ý thổi tắt như vậy ít nhất là cao nhân Trúc Cơ Kỳ.
Trúc Cơ Kỳ!
Đặt ở Tu Tiên Giới quanh đây, đó là cường giả có thể kinh sợ một phương! Đối mặt với cường giả Trúc Cơ Kỳ hắn lập tức có chút sợ hãi.
- Ai ở bên ngoài đấu pháp? Quấy nhiễu thanh tĩnh y quán!
Đúng lúc này, một giọng nam tử tràn ngập uy nghiêm truyền đến. Vừa dứt lời. từ trong nội đường y quán một thanh niên tuổi chừng ba mươi tướng mạo cực kỳ bình thường, nhưng lại có một khí thế siêu nhiên thế ngoại.
- Lâm đương gia!
Chúng học đồ cùng thầy thuốc nhất tề nghiêm nghị thi lễ lộ vẻ cung kính.
- Lâm gia gia.
Thiếu niên áo trắng vẻ mặt ủy khuất, hô một tiếng, vội vàng giải thích:
- Lâm gia gia. Người tu tiên này dám giương oai ở Phổ Ái Y Quán ta, ta đang chuẩn bị trừng trị hắn một phen
Nhưng mà thanh niên được hắn gọi là Lâm bá bá kia lại căn bản không nghe hắn nói. Lúc này hắn đứng yên tại chỗ ánh mắt dừng trên người Dương Phàm. cũng không rời đi. Trên mặt hắn đầu tiên lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng rồi chuyển sang kích động hưng phấn, một giọt lệ nóng đảo quanh hốc mắt.
- Ngươi rốt cục đã trở lại.
Giọng nói có chút khàn khàn vui sướng hưng phấn. Dương Phàm vẻ ôn hòa ý cười lẳng lặng nhìn hắn:
- Lão bằng hữu, cách biệt gần ba mươi năm ngươi vẫn khỏe chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...