Trong nháy mắt này, Dương Phàm và Thạch Thiên Hàn đồng thời phun ra một búng máu, cả hai đều lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
- Đã vào tay rồi sao?
Dương Phàm và phân thân trao đổi ý niệm cho nhau, hiển nhiên hiểu rõ tình cảnh của nhau.
Ở phía bản tôn, Bích Dao Vân Tiên trong ao thủy tinh dường như sống lại, mỉm cười nhìn hắn. Thất Hương Ngọc Hồn Địch trong tay cùng không ngừng run rẩy.
- Chẳng lẽ đây là ảo giác?
Dương Phàm có một loại cảm giác không chân thực. Một pho tượng thì sao có thể sống lại được?
Nếu pho tượng này thật sự ẩn chứa khí tức sinh mệnh thì làm sao có thể che dấu được người nắm sinh mệnh tự nhiên trong tay như hắn?
Hống!
Ngay trước khi Thạch Thiên Hàn thu được Thất Thải Linh Châu thì tiếng rồng ngâm kinh nhân kia khiến toàn bộ Thiên Lan Điện rung chuyển.
Không chỉ những người ở Thiên Lan ngoại điện nghe được mà cả những cường giả Nguyên Anh Kỳ, Biến Hoa Kỳ ở bên ngoài cũng bị kinh động.
Nhưng không biết vì sao tiếng rồng ngâm kia đột nhiên im bặt, dường như gặp phải điều gì bất trắc vậy!
Trong một cái sơn động ở Thiên Lan ngoại điện.
- Chẳng lẽ trong ngoại điện này lại còn có một đại năng giả như thế?
Nữ tử Linh Nguyệt mặc ngân bào biến sắc, thân hình bỗng hóa thành một đoàn ánh sáng, vụt lên, lao về phía Thất Linh Hồ.
Trong một viên lâm có trăm hoa đua nở ở Thiên Lan ngoại điện.
- Long uy thật cường đại, như muốn hoán tỉnh càng nhiều Chân Long Chi Huyết trong cơ thể ta. Ta mau tới xem, biết đâu lại có kỳ ngộ!
Khuôn mặt Kim Giao Long tiểu điện hạ hiện lên vẻ hưng phấn, hơi suy tư một chút rồi bay về phía Thất Linh Hồ.
Tiếng rồng ngâm cũng kinh động toàn bộ tu sĩ, yêu thú trong Thiên Lan Điện. Mọi người đều lao về phía Thất Linh Hồ.
Mà lúc này, ở cạnh Thất Linh Hồ, Thạch Thiên Hàn đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng.
Ầm!
Quỳnh tương trong Thất Linh Hồ bỗng sôi trào, bốc lên từng đợt bọt khí, Long uy vừa biến mất lại biến thành một trận ma khiếu kinh thiên.
Một cỗ ma uy kinh thế từ sâu trong đáy hồ truyền lên.
Bọt khi liên tục bố lên chính là do ma khí cuồn cuộn tạo ra.
Ngay sau đó, một cỗ ma khí kinh thế hãi tục, thậm chí còn mạnh hơn ma thi vô đầu ngàn năm trên Quỷ Thi Sơn hàng trăm hàng ngàn lần ầm ấm dựng lên.
Tiếng ma khiếu kia khiến người ta sơn cả tóc gáy.
- Ha ha, hơn một vạn nămBản Ma Chủ rốt cục xuất thế! Ta muốn những kẻ từng là địch nhân của ta phải trả giá thập bội!
- Thiên Cầm Nội Hải, ngươi không nên tồn tại trên đời này! Theo sự thức tỉnh của ta, tất cả đều sẽ kết thúc!
Một thanh âm như từ viễn cổ, tràn ngập cuồng ngạo, bá đạo vang khắp Thiên Lan Điện.
Bọt khí bốc lên trong Thất Linh Hồ dần nổi lên, sau đó xuất hiện một lốc xoáy rộng tới mấy trượng.
Lốc xoáy dần khuếch trương, lộ ra một ma uyên tối đen sâu không thấy đáy. Theo sau, một Ma ảnh mờ mờ dần hiện ra ở trên ma uyên trong Thất Linh Hồ.
- Tại sao có thể như thế?
Thạch Thiên Hàn bị cảnh tượng trước mặt dọa cho vỡ mật!
Chẳng những thế, ngay cả trong Tiên Hồng không gian cùng bị cắt mất một đoạn.
Trên Sinh Tức Chi Địa, Dương Phàm mất hơn một năm bố trí lúc này hoàn toàn hỗn loạn.
Hống!
Hết thảy điều này đều là do viên Thất Thải Linh Châu kia tạo nên. Tiếng rồng ngâm kinh thiên nó phát ra vang khắp không gian này.
May mắn, long uy lực của nó cùng bị Tiên Hồng không gian áp chế!
Nhưng dù thế, Dương Phàm và Thạch Thiên Hàn đều cảm giác trong đầu ong ong.
- Câm miệng cho ta!
Con chó nhỏ ở bên thương khố không kìm nổi rống lên một tiếng:
- Còn ấm ĩ ta nuốt ngươi bây giờ!
Chỉ thoáng chốc, viên Thất Thải Linh Châu như run lên, tiêng rồng ngâm cùng theo đó dần biến mất.
Cùng với đó, con chó nhỏ lại nhìn ra tình cảnh ngoại giới do Tiên Hồng không gian chiếu vào, không khỏi thì thào lẩm bẩm:
- Chủ nhân, có vẻ ngài lại vừa chọc phải đại phiền toái rồi!
- Hú? Ta sao lại nói
Biểu tình của con chó thật rất giống con người!
- Hỏng rồi, lấy thứ không nên lấy rồi!
Thạch Thiên Hàn nhìn Ma ảnh và ma uyên trong Thất Linh Hồ, cảm nhận Cửu u ma khí trong cơ thể đang không ngừng run rẩy!
- Xú tiểu tử, mau đặt hạt châu vào chỗ cũ!
Trong đầu Thạch Thiên Hàn đột nhiên vang lên một thanh âm già nua.
- Đặt trở lại ư? Ta làm sao có thể?
Thạch Thiên Hàn sa nhiên, đồng thời có chút kỳ quái. Thanh âm này nghe sao có chút quen tai nhưng khoảng cách quá xa, không thể nghĩ ra được.
- Xú tiểu tử, mau đặt hạt châu vào lại chỗ cũ!
Mấy vận dặm trên cao, nơi có ánh sáng bảy màu bao phủ có mười mấy thân ảnh đang vòng quanh Thượng giới Tiên khí cao tới nghìn trượng.
Người nói ra những lời này chính là một bóng người trong đó.
- Thật là tốt! U Ảnh Ma Chủ vất vả lắm mới bị phong ấn vạn năm trước chỉ sợ sẽ chạy thoát!
Thanh âm của một nam tử mờ ảo vang lên.
- Sợ cái gì? Hắn nếu dám đi ra. Chúng ta lại lần nữa phong ấn lại! Một thanh âm bá đạo lớn tiếng vang lên. Người nói chuyện có dáng người như thiết tháp, kim quang từ trên thân mình lóe ra bốn phía.
- Thác Thiên Ma Vương, không thoải mái như thế đâu. Mười mấy người chúng ta liên thủ trấn thủ Thượng giới Thiên khí này, không rảnh phân thân. Nếu Thất Tình Trấn Ma Kiếm bị cường giả hải ngoại cướp chạy thì hàng tỷ sinh linh trong Thiên cầm Nội Hải sẽ bị huy hoại chỉ trong chốc lát.
Một thanh âm ôn hòa nho nhã nói tiếp.
- Thôi thì thế này đi, trong chúng ta có một người đi ra đối phó với U Ảnh Ma Chủ đi! Ít nhất không thể cho hắn cơ hội tạm nghỉ. Nếu Ma Chủ khôi phục tới cảnh giới Hóa Thần Kỳ thì không ai có thể chế ngự nó được!
Người có thanh âm già nua vang lên lúc đầu lại lên tiếng.
- Được.
Mười mấy người phát ra khí tức chí cường nhất tề gật đầu!
- Vậy thì ai đi là thích hợp nhất?
Mười mấy người này đưa mất nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về một người.
- Thiên Mộng Vô Ngân, ta thấy ngươi là người thích hợp nhất! Lão phu và Linh đạo hữu không thể phân thân được!
- Được! Chỉ một tiểu ma đầu không đủ để nhấc lên sóng gió gì? Người nọ thản nhiên nói một câu!
Ông!
Đột nhiên, mười mấy người đồng loạt trấn thủ Thượng giới Tiên khí phóng xuất ra một cỗ dao động khí tức vô hình.
- Trấn Ma Kiếm tỏa định Ma đầu.
Thanh âm nho nhã ôn hòa vang lên.
Cùng lúc đó, ở Bắc Tần xa xôi.
Ngư Dương Quốc, trong một mật thất dưới lòng đất đen tối, có ba thủy tinh băng quan (quan tài bằng thủy tinh) đặt song song nhau.
Chiếc thủy tinh băng quan bên trái có một nữ nhân bình thường nằm.
Chiếc ở giữa có một gã nam tử có tướng mạo giống Dương Phàm tới bảy phần.
Mà chiếc ở bên phải lại có một gã nam tử tướng mạo bình thường mặc đồ trắng. Trong tay hắn có một thănh kiếm gãy.
Cọt kẹt
Trong một chiếc thủy tinh băng quan không ngờ phát ra một tiếng động.
Trong mật thất tối đen không có bóng người, ba chiếc quan tài đặt song song, vô cớ sinh ra thanh âm như thế đủ để dọa người ta kinh hồn táng đảm.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện ra chiếc băng quan bên phải đang hơi run rẩy.
Nếu cẩn thận quan sát tình cảnh trong chiếc quan tài này sẽ phát hiện ra âm thanh kia không phải do xác chết kia tạo ra.
Ong!
Thứ rung động chính là thanh kiếm gãy mà thi thể Vô Song đang nắm chặt!
- Là ai thức tỉnh ta?
Đột nhiên Vô Song mở mắt, thì thào lẩm bẩm!
Hắn cầm lấy đoạn kiếm, khẽ nâng người đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thiên Cầm Nội Hải.
- Hóa ra là khí tức Thượng giới Tiên khí. Ngươi thật sự là tội nhân, lại khiến ta tỉnh lại đầu tiên!
- Muôn đời Luân Hồi chi kiếp, thất bại trong gang tấc!
Vô Song chậm rãi đứng lên. Băng quan trên đỉnh đầu dưới một cỗ lực lượng không thể kháng cự đã hóa thành mảnh nhỏ.
Chợt hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, như xuyên qua mặt đất, phòng ốc, tầng mây, thậm chí là giới hạn không gian, nhìn tới một nơi vô cùng xa xôi.
Nhưng mà Vô Song đứng thẳng một lúc, thanh kiếm gãy trong tay lại rơi xuống đất.
Thân thể hắn ngã xuống đất, hóa thành một đống mảnh nhỏ, lóe lên tinh quang rồi biến mất.
Trong chiếc quan tài thủy tinh kia chỉ còn lại một thanh kiếm gãy màu trắng bạc nhìn rất bình thường.
Về phần Vô Song, hắn dường như đã hoàn toàn biến mất trên thế gian!
Hắn từ đâu tới, không ai biết! Hắn đi đâu cũng không ai biết được!
Hết thảy những điều này đều phát sinh khi Thạch Thiên Hàn lấy đi Thất Thải Linh Châu. Không chỉ có những cường giả trong Thiên cầm Nội Hải này bị kinh động và bối rối.
Cùng thời khắc này, ở Đông Thắng Đại Lục cũng có dị tộc hoặc cường giả thông thiên nào đó cảm giác được một ít dị biến.
Mấy vạn dặm Thiên Lan Điện, ánh sáng bảy màu rơi vào trạng thái không ổn định. Thượng giới Tiên khí dài tới ngàn trượng tản mát ra từng đạo lôi xà lực, rồi sau đó tiêu tán.
Ầm!
Trên Thất Linh Hồ, lôi xà đầy trời nhất tề đánh xuống.
- Khốn kiếp! Thất Tinh Trấn Ma Kiếm!
Ma Ảnh thần bí trên Thất Linh Hồ phát ra một tiếng gầm gừ không cam lòng.
Hưu!
Đúng lúc này, một đạo lôi điện đánh xuống, vừa lúc đánh trúng nó. Ma Ảnh thần bí lại rơi vào trong ma uyên dưới Thất Linh Hồ.
Lúc này, lôi xà đầy trời cũng không dừng lại, từng đạo từng đạo tiếp tục đánh xuống. Từ trong Thất Linh Hồ phát ra từng đạo tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sợ hãi.
- Đây chính là khí từ Thượng giới Tiên khí. Những Nguyên Anh Kỳ bình thường nếu gặp phải cũng sẽ lập tức bị giết chết. Dưới nhiều đòn như thế mà Ma Ảnh thần bí này không ngờ còn chưa bị tiêu diệt!
Thạch Thiên Hàn tránh ở xa xa lặng lẽ nhìn, trong lòng vô cùng kinh hãi.
- Ha ha haMới chỉ là lực lượng Nguyên Anh Kỳ đỉnh mà đã nghĩ giết ta sao? Không thể đâu! Trong một giới này, không có lực lượng nào có thể hoàn toàn tiêu diệt ta được!
Ma Ảnh thần bí cuồng ngạo cười lớn, một lần bị đánh xuống lại một lần đứng lên.
- Ồ? Dường như hắn không phải là thật thể!
Dương Phàm cũng nhìn ra đôi chút manh mối.
Đồng thời, hắn cùng cảm thấy kỳ lạ, lực lượng của Thượng giới Tiên khí hẳn phải vượt xa Nguyên Anh Kỳ đỉnh phong mới đúng chứ?
- Nhưng nghĩ lại, hơn chín thành lực lượng của Thượng giới Tiên khí đang dùng để trấn áp Địa Mạch Chi Tích bạo động, hơn nữa, bản thân Thiên Lan Điện cũng có trận pháp cấm chế cường đại thủ hộ.
Dương Phàm liền nhận ra!
Theo thời gian trôi qua, càng lúc càng có nhiều cường giả chạy tới nơi này. Mọi người ai cũng kinh hãi nhìn Ma Ảnh khủng bố trên Thất Linh Hồ kia.
- Hình như Ma Ảnh này có được lực lượng vô cùng vô tận, dùng mãi không hết?
Thạch Thiên Hàn nhìn khẽ ma uy vô tận và Ma Ảnh kia, cảm thấy rất khó tin!
Một lúc sau, ánh mắt của hắn nhìn về phía ma uyên sâu không thấy đáy dưới Ma Ảnh kia, ánh mắt bỗng sáng ra:
- Thì ra là thể!
Ma uyên không đáy kia dường như là một thông đạo, không ngừng cung cấp cho Ma Ảnh lực lượng cuồn cuộn. Hơn nữa, lực lượng từ trong ma uyên kia truyền tới Ma Ảnh mang tới co hắn một cảm giác rất quen thuộc!
- Xú tiểu tử, còn không mau đem hạt châu thả vào chỗ cũ!
Đúng lúc này, thanh âm già nua kia lại rơi vào tai Thạch Thiên Hàn.
- Thả vào lại?
Khuôn mặt Thạch Thiên Hàn mang theo vẻ không cam lòng:
- Nhưng ta vất vả lắm mới lấy được hạt châu này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...