- Tiểu cô nương, đưa nó cho ta!
Cánh tay của Đồ Cấm giơ lẽn giữa không trung, không ngờ run rẩy không ngừng, trong mất lộ ra dục vọng điên cuồng, lòng tham đã làm mất đi lý trí.
Một cỗ khí tức âm lãnh khủng bố kinh hồn như nước thủy triều từ trên người hắn lan tỏa ra, không ngờ vượt qua cành giới của đại tu sĩ bình thường.
- Ai?
Đặng Thi Dao hoa dung thất sắc, vẻ mặt vẫn quật cường nói:
- Linh đan này là do ta đạt được, vì sao phải đưa cho ngươi?
Mặc dù dưới áp bách như thế nhưng nàng vẫn như cũ có một ý trí cao ngạo quật cường, ngọc thủ khẽ nhấc, trước người xuất hiện một tấm bức họa cuộn tròn màu sắc rực rỡ.
Đồ Cấm và Đặng Thi Dao nảy sinh xung đột dẫn tới sự chú ý của những tu sĩ còn lại.
Ngay cả Kim Giao Long tiểu điện hạ kia cùng hiếu kỳ nhìn về phía này.
Chỉ là bọn hắn khôngbiết Đặng Thi Dao thu được linh đan gì.
- Xảy ra chuyện gì?
Kim Đan đại tu sĩ đầu bạc từ phía xa phi thân lại quay đầu nhìn về phía Đồ Cấm.
- Qua đó xem đi!
Những tu sĩ còn lại bao gồm cả đám người Kim Giao Long tiểu điện hạ cũng đi về phía này.
Đồ Cấm tinh thần rùng mình, mở rộng hai tay ra, bắn ra hai tia điện quang màu tím như hai âm hồn, một đạo bắn về phía Đặng Thi Dao, một đạo bắn về phía thanh niên Nho Môn mặc lam bào.
Gần như là cùng lúc, trong miệng hắn thốt ra một đoàn đoa hoa lửa đỏ thẫm như máu trên trỡi, không ngờ đánh trúng chiếc hộp đựng Tấn Thần Đan trung hoàng lộng lẫy kia.
Chính xác mà nói, Đồ Cấm chính là nhằm vào ba chữ "Tấn Thần Đan" đập vào mắt kia.
Bản mệnh ma hỏa này của hắn vô cùng cường đại, không ngờ có thể khiến cho hộp ngọc lập tức bị ăn mòn tan chảy, ba chữ trên mặt hộp kia trong nháy mất bị "hủy thi diệt tích".
"Tuy rằng người biết bí mật về Tấn Thần Đan ít lại càng ít, nhưng để ngừa vạn nhất"
Trong mất Đồ Cấm một mảnh hàn ý âm lãnh.
"A"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh niên Nho Môn mặc lam bào đứng bên cạnh Đặng Thi Dao ngã ra trên mặt đất, thần hồn tan biến.
Một tia điện quang màu tím kia ẩn chứa công kích linh hồn không thể tưởng tượng, trực tiếp tiêu diệt thanh niên Nho Môn Kim Đan trung kỳ đỉnh này.
Không có bất cứ năng lực trả đòn nào, trực tiếp bị diệt chết.
Mà đạo điện quang màu tím khác hóa thành tàn ảnh âm hồn gần như không chút trở ngại nào xuyên qua Pháp Bảo bức họa cuộn tròn rực rỡ trước người Đặng Thi Dao, đánh trúng giữa thân thể nàng.
Đặng Thi Dao kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt tươi cười ủng hồng như máu chợt tái nhợt như tờ giấy, dường như sắp lâm vào hôn mê, thống khổ vô cùng.
Dưới công kích này tâm thần nàng lại bị thương.
- Ồ? Cấm điển của Nho Môn, Thái Thượng Vong Tình Quyết!
Đồ Cầm phát hiện đỉnh đấu Đặng Thi Dao xuất hiện một quang hoàn âm dương thần bí, tản mát ra tầng phòng hộ cường đại, không ngờ hấp thu một nửa lực đạo công kích của hắn.
Khi Đồ Cấm thì thầm mấy tiếng " Thái Thượng Vong Tình Quyết", ngay cả chính hắn cùng hít một ngụm khí lạnh.
Mà lúc này lão già Kim Đan đấu bạc cùng đám người Kim Giao Long lực tục chạy tới.
- Thái Thượng Vong Tình Quyết!
Trong những tu sĩ này cùng không thiếu người có kiến thức.
- Hừ, cho dù ngươi tu luyện Thái Thượng Vong Tình Quyết thì thế nào chứ? Tu vi cùng công lực của ngươi cũng không đủ, làm sao có thể ngăn cản ta?
Đồ Cấm dứt lời cách không bổ ra một chưởng, hóa thành một lưỡi dao sắc bén màu đen bạc lao về phía thân thể Đặng Thi Dao.
Khi quang hoàn âm dương thần bí lên đến trên đỉnh đầu Đặng Thi Dao, những tình cảm trong mất đều bị một cỗ lạnh nhạt tuyệt đối thay thế.
Nàng che bức họa cuộn tròn ở trước mặt, sau đó ở giữa không trung lăng không xoay tròn mấy vòng, làn váy trên người bay múa, với tư thái tự nhiên tuyệt mỹ tránh thoát khỏi công kích của Đồ Cầm.
"Phù phù"
Bức họa cuộn tròn kia mất đi pháp lực của chủ nhân rót vào, lập tức bị lưỡi đao sắc bén màu hắc bạc cắt thành hai nửa.
- Nàng lấy được linh đan gì mà có thể khiến cho Đồ Cấm không tiếc thất thố mà xuất trọng thủ như thế?
Những tu sĩ còn lại sau khi chạy tới không có lập tức tra xét, đồng thời cùng ngạc nhiên thán phục tư thái bay múa tuyệt mỹ ở giữa không trung của Đặng Thi Dao.
- Mau ngăn cô ta lại!
Đồ Cấm không nghĩ tới Đặng Thi Dao đã tu luyện được dạng năng lực như Thái Thượng Vong Tình Quyết không ngờ lại dùng phương thức tốt nhất đột phá sơ hở của mình, chạy thoát ra khỏi công kích của mình, vội vàng hô lên hạ lệnh cho lão già đầu bạc.
Đồng thời hắn cùng thập phần lo lắng, nếu không bắt được Đặng Thi Dao trong khoảng thời gian ngắn, đến khi những tu sĩ còn lại tham dự vào vậy đến lúc đó sẽ phiên toái lớn.
"Hưu hưu"
- Cô nương, lưu lại!
Lão già Kim Đan đầu bạc cười khổ một tiếng, hắn bị Đồ Cấm khống chế không thể không phục tùng mệnh lệnh.
"Vù"
Hắn dùng ưu thế về tốc độ lập tức ngăn cản đường đi của Đặng Thi Dao.
Khóe miệng Đặng Thi Dao tràn ra tơ máu, nhưng lại lộ ra mấy phần tươi cười tuyệt mỹ, quang hoàn trên đỉnh đầu đột nhiên trở nên run lên.
Bỗng nhiên, thân thể mềm mại của nàng xoay tròn rơi xuống phía dưới, không ngờ đảo ngược quay lại, làn váy tơ tằm bay múa theo, hình thành một đoa hoa sen nở rộ đang xoay tròn vậy, hai tay hướng xuống dưới, mái tóc như thác nước trút xuống.
"Phốc"'
Lúc này, Kim Đan đại tu sĩ đầu bạc xuất ra một kích sượt qua mái tóc nàng gần như chỉ cách có nửa tấc.
Trong nháy mất này nàng ở trong " cấm phi lĩnh vực" bên trong Thiên Lan Điện hoàn thành một bước khó tin này.
Chúng tu sĩ tại trận vô cùng khiếp sợ, ngay cả tu sĩ Kim Đan đầu bạc cùng ngây ngẩn cả người.
Đặng Thi Dao cứ như vậy đầu hướng lên trên, làn váy bay lượn phấp phới, động tác như múa, phát huy ra hết uy lực của Thái Thượng Vong Tình Quyết.
Đặng Thi Dao giống như một đóa hao sen xoay tròn bay ra xa mấy trượng, sau đó lại lăng không lộn một vòng rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất.
"A!"
Với linh hồn bị tổn thương, nàng hướng vào phía trong bỏ chạy.
Mặc dù biết phía sau có đại tu sĩ truy kích, cơ hội chạy thoát có lẽ rất nhỏ, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.
"Hô"
Đột nhiên cách đó không xa có một ma ảnh cao ngất lạnh lùng lao tới. Thạch Thiên Hàn!
Đặng Thi Dao vẻ mặt cười sầu thảm:
"Chết ở trong tay cố nhân có lẽ là một kết cục không tệ."
Nàng cùng Thạch Thiên Hàn đều là đến từ Bắc Tần, ở nơi Thiên cầm Nội Hải đất khách xa xôi này thực ra có thể xem như là người cố hương.
Đặng Thi Dao sâu sắc hiểu được nếu Thạch Thiên Hàn xuất thủ chính mình không có bất cứ cơ hội gì, đây là một loại trực giác.
Thân thể mềm mại của nàng lảo đảo sắp ngã, lại được một cánh tay mạnh mẽ có lực đỡ lấy.
Thạch Thiên Hàn ôm nàng vào trong ngực, Đặng Thi Dao thậm chí có một loại cảm giác mờ mịt, dường như quay về mười năm trước, nơi Chiến trường cổ Triệu Quốc được "người kia" ôm ấp.
- Ngươi không giết ta?
Đặng Thi Dao hoảng hốt khẽ động, khó tin nhìn khuôn mặt Thạch Thiên Hàn.
- Cô lấy được linh đan gì?
Thạch Thiên Hàn có chút khó hiểu, Đồ Cấm luôn âm trầm trấn định kia vì sao đột nhiên lại nổi sát tâm đối với Đặng Thi Dao?
Hắn vừa rồi ở khá xa nên không biết chuyện về Tấn Thần Đan.
- Mặc kệ là linh đan gì, chỉ cần ngươi có thể hết sức cứu ta một mạng hoặc là dẫn ta trở về Bắc Tần an toàn, Thi Dao đều có thể tặng nó cho ngươi.
Trong đôi mắt long lanh của Đặng Thi Dao lộ ra một mảnh ngấn nước.
Thạch Thiên Hàn cho nàng ăn mấy khỏa Hồi Thần Đan rồi thản nhiên nói:
- Không cần, ta cứu ngươi một lần, tạm thời vẫn còn một nhân tình nữa.
- Nhân tình?
Đặng Thi Dao có chút khó hiểu.
Nhưng đúng lúc này, Đồ Cấm và lão già Kim Đan đầu bạc đã chạy tới đây.
Không chỉ có hai người bọn hắn, ngay cả đám người Kim Giao Long tiểu điện hạ cùng đuổi theo góp vui.
Đồ Cấm thấy Thạch Thiên Hàn cứu Đặng Thi Dao, thầm nghĩ không tốt.
Hắn sắc mặt âm tình bất định, rốt cuộc hạ quyết tâm: "Vì Tấn Thần Đan, liều mạng!"
Dứt lời hắn vỗ vào túi trữ vật, thả ra tám Thanh Đồng Cương Thi đều có tu vi có thể so với Kim Đan trung kỳ.
Chúng tu sĩ tại trận không khỏi hít một hơi khí lạnh, vừa xuất thủ chính là tám bộ Pháp bảo Thanh Đồng Cương Thi.
Những Thanh Đồng Cương Thi này cho dù đồng thời đối phó hai Kim Đan đại tu sĩ cũng dư dả.
Huống chỉ bản thân Đồ Cấm cũng có thực lực vượt qua Kim Đan đại tu sĩ, bên cạnh còn có lão già Kim Đan đầu bạc kia nữa.
- Giao nàng ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Ánh mắt Đồ Cấm càng trở nên âm lãnh hơn.
- Người mà Thạch Thiên Hàn ta muốn bảo vệ, bất cứ ai cũng không thể thương tổn một chút nào.
Cho dù trước mặt là một đội hình cường đại, Thạch Thiên Hàn cũng trước sau như một cường ngạnh bá đạo.
- Được lắm! Cùng tiến lên!
Đồ Cấm khống chế tám con Thanh Đồng Cương thi vây công về phía Thạch Thiên Hàn.
Đồng thời, hắn cùng vói lão già Kim Đan đầu bạc cũng phát động công kích rất mạnh.
Thạch Thiên Hàn ôm Đặng Thi Dao vào lòng, Tường Vân Ngõa dưới chân chớp động lập tức bay lên không trung về phía trước bảy tám trượng tránh thoát ngoài bảy thành công kích, số công kích còn lại đều bị ma khí tảo ra xung quanh trên người hắn đánh tan.
Ở trong Thiên Lan Điện thi độn pháp bị quản chế, có thể phi ra ngoài bảy tám trượng đã là cực hạn lúc này của Thạch Thiên Hàn.
Vừa tránh thoát công kích, Thạch Thiên Hàn đột nhiên lấy ra một cái chuông đồng, quán nhập pháp lực vào trong đó, dùng sức rung lên một cái.
Đây chính là một trong những Cổ Bảo mà hắn có được từ trên Cửu u Thai.
"Đinh đang"
Một cỗ tâm hồn dao động quỷ dị khiến người khiếp sợ vang vọng ra bốn phía.
Trong phút chốc toàn bộ tu sĩ trong dược phòng mật thất bao gồm cả những yêu tu đều cứng đờ thân hình lại, trong mất một mảnh ngây dại.
Ngay cả hạng nhân vật cường đại như Kim Giao Tiểu Long thân thể cũng cứng đờ lại, sắc mặt dại ra, nhưng chỉ trong thời gian một lần hô hấp hắn liền khôi phục thanh tỉnh.
Nhưng mà người khôi phục nhanh nhất cũng không phải Kim Giao Tiểu Long, mà là Đồ Cấm.
- Cái gì! Đó là Khống Thi Linh
Đồ Cấm kinh hô một tiếng, trong mắt thoáng hiện lên vẻ tham lam.
"Xoạt xoạt xoạt"
Đúng lúc này Đồ Cấm đột nhiên phát hiện tám cỗ Thanh Đồng Cương Thi kia nhất tề bị mất khống chế, phóng về bốn phương tám hướng, gặp người liền nào phát động công kích.
Cũng may Khống Thi Linh kia chỉ vang lên một tiếng, những cường giả còn lại cũng kịp thời thanh tỉnh lại.
Nhưng bọn họ vừa mới thanh tỉnh liền gặp phải một đám Thanh Đồng Cương Thi nổi điên đánh tới.
"A!"
Một cường già Kim Đan phản ứng chậm một chút liền bị một Thanh Đồng Cương Thi một trảo xuyên thủng ngực.
Lập tức toàn bộ dược phòng mật thất trở nên một mảnh hỗn loạn.
Đồng thời, dược phòng mật thất hỗn loạn càng dẫn tới nhiều tu sĩ, yêu tu tới hơn.
Đồ Cấm gần như muốn nổi giận gầm lên, trong đó có một Thanh Đồng Cương Thi còn xông giết về phía chủ nhân như hắn.
- Thật đáng tiếc, với cảnh giới pháp lực hiện tại của ta chỉ có thể phát huy hai thành uy lực của Khống Thi Linh, nếu không có thể hoàn toàn khống chế đám Cương Thi này làm của mình rồi.
Thạch Thiên Hàn khẽ thở dài một hơi, thu hồi cái chuông đồng lại.
Cổ Bảo thuộc về Pháp Bảo cao nhất, thậm chí cấp bậc phẩm chất còn cao hơn, khi sử dụng vô cùng tổn hao pháp lực.
Ngay như một lần vừa rồi cũng đã tiêu hao hết một phần tư pháp lực của Thạch Thiên Hàn.
Hắn vội vàng thừa dịp tràng cảnh hỗn loạn nhân cơ hội khôi phục pháp lực.
"Ba"
Đồ Cấm xuất ra một chưởng đánh bay Thanh Đồng Cương Thi đang định công kích mình kia, sau đó chuẩn bị nghĩ biện pháp khống chế lại Thanh Đồng Cương Thi của mình.
"Đinh đinh ầm ầm"
Nhưng hắn lại phát hiện Thanh Đồng Cương Thi của mình đã bị những tu sĩ, yêu tu tại trận đang chiến đấu.
Chúng yêu tu phe Kim Giao Tiểu Long xuất thủ rất nặng tay, chỉ sau khoảng nửa khắc liền diệt chết bốn năm cỗ Thanh Đồng Cương Thi.
- Tạ ơn Thạch đạo hữu đã cứu mạng.
Đặng Thi Dao sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, từ trong lòng ngực của Thạch Thiên Hàn tránh ra.
- Cô tốt nhất không nên rời khỏi ta nửa bước, nếu không Thạch mỗ khó có thể bảo đảm tánh mạng cho cô.
Thạch Thiên Hàn thản nhiên nói.
Giờ phút này, chúng tu sĩ, yêu tu tập trung trong dược phòng mật thất đã tới hai ba mươi người.
Thạch Thiên Hàn ngẩng đầu nhìn lên tấm cổ kính trên đỉnh trần nhà cùng bảy khỏa Dạ Minh Châu chung quanh đang tỏa sáng rực rỡ kia, khẽ lẩm bẩm:
- Kế hoạch có thể thi hành được rồi, phải đạt được mục đích, chỉ sợ sẽ phải chết rất nhiều người, tình cảnh sẽ rất hỗn loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...