Đây chỉ là một hòn đảo nhỏ phạm vi trăm dặm, số lượng nhân loại bình thường chiếm khoảng tám phần, số lượng yêu thú cùng tu sĩ mỗi bên chiếm một phần. Dương Phàm có thể nhìn ra, thực lực yêu thú mạnh hơn tu sĩ nhân loại. Dưới tình huống cùng cấp địa vị vêu thú phải cao hơn tu sĩ nhân loại nửa phần, về phẩn người phàm không có phép lực gì lại ở trong một trạng thái nô dịch. hoặc là nói bị yêu thú thống trị. Địa vị người tu tiên thoáng cao hơn một chút, cơ bản có thân tự do nhưng mà lúc thấy yêu thú đều có vẻ rất cung kính. Dương Phàm là tu sĩ bậc cao duy nhất tới đảo nhỏ này, ngay cả lĩnh chủ hòn đảo con hắc mãng quấn trên cây nằm ngủ cũng phải vô cùng cung kính hắn.
"Thần kinh tên này thô thiển, hay là không hề sợ hãi. Một tu sĩ bậc cao nhân loại tới lãnh địa của nó lại còn có thể ngủ ngon như vậy?"
Dương Phàm quả thật khó có thể lý giải phương thức suy nghĩ của đối phương. Đổi lại mình mà nói nếu như mình chỉ là một tu sĩ cấp thấp có một yêu thú bậc cao lai lịch không rõ tới nhà ngươi, thử hỏi dưới tình huống như vậy, ngươi còn có thể ngủ ngon không?
Dương Phàm mở ra thần thức tìm nơi tu sĩ nhân loại tụ tập trên đảo. Dọc theo đường đi, bất luận là yêu thú cấp thấp hay là tu sĩ nhân loại lúc nhìn thấy hắn trong mắt điều hiện một tia kính nể.
Điều này làm cho trong lòng Dương Phàm an tâm một chút. Thiên Cầm Nội Hải tuy khắp nơi lộ ra vẻ quỷ dị, nhưng định luật cường giả làm đầu vẫn không thay đổi.
- Bái kiến tiền bối.
Một thiếu niên Ngưng Thần Kỳ lanh lợi nhanh chóng chạy tới trước Dương Phàm. Thiếu niên mặc áo gai bộ dạng khoảng mười lăm mười sáu tuổi ánh mắt sáng ngời cố lấy dũng khí nói chuyện với Dương Phàm nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trương. Dương Phàm cười hì hì nhìn hắn tạm thời không lên tiếng. Thấy vậy, trong lòng thiếu niên này hơi định. nói:
- Ta thấy tiền bối vừa đến nơi này, thiếu một người dẫn đường, không bằng để tiểu nhân dẫn đường cho ngài.
- Ha ha. ngươi rất thông minh cũng rất có dũng khí
Dương Phàm cười khẽ lộ vẻ khen ngợi. Hắn lấy thân phận tu sĩ bậc cao bước đi trên đảo nhỏ này, các tu sĩ nhân loại đều kính sợ có thừadám tiếp cận. Còn thiếu niên áo gai này nhìn ra người ta không quen nhân sinh nơi đây cố lấy dũng khí nói chuyện với tu sĩ Kim Đan bậc cao cao cao tại thượng. Phần dũng khí cơ trí này, thiếu niên bình thường không thể có được.
- Tiền bổi khích lệ, tiểu nhân Phó Bình. Gia gia ta đã từng là một vị tu sĩ bậc cao sau đó cùng phụ mẫu ta chết trong hải chiến, chỉ còn ta may mắn tồn tại hậu thế.
Thiếu niên áo gai thần sắc ảm đạm nói đơn giản thân thế của mình với Dương Phàm.
- Thì ra là hậu nhân bậc cao khó trách ngươi còn nhỏ tuổi, đã tu luyện đến Ngưng Thần Kỳ.
Dương Phàm thoáng than thở. Với tuổi mười lăm mười sáu tu luyện đến Ngưng Thần Kỳ, nếu đặt ở nơi Bắc Tần cũng là cấp bậc thiên tài. Nhưng mà ngẫm lại Thiên Cầm Nội Hải, độ dày linh khí gấp đôi Bắc Tần trong lòng liền cân đối một chút.
- Ta họ Dương, tên Phàm là một dược sư, ngươi có thể gọi ta là Dương dược sư.
Dương Phàm cười nói.
- Bái kiến Dương dược sư.
Thiếu niên Phó Bình lộ vẻ kinh dị, dược sư bậc cao ở Thiên cầm Nội Hải cũng rất hiếm thấy.
- Đi theo ta. Dương mỗ có chuyện muốn hỏi ngươi.
Dương Phàm dẫn Phó Binh tới một góc vắng, vung tay vẽ giữa hư không, bố trí một tầng cấm chế để ngừa người ngoài rình xem. Sau đó. Dương Phàm bắt đầu hỏi Phó Bình những vấn đề của mình. Phó Bình đương nhiên có hỏi tất đáp, đồng thời trong lòng cũng rất kỳ quái. Vị dược sư bậc cao này hỏi đều là những vấn đề có tính thường thức. Đương nhiên, hắn nghi hoặc chỉ đặt dưới đáy lòng không dám hỏi nhiều. Ước chừng nửa canh giờ sau Dương Phàm thở ra một hơi dài thu hồi cấm chế xung quanh. Trải qua một phen giao lưu hắn đã có lý giải nhất định với thế cục Thiên cầm Nội Hải.
Thế cục Thiên cầm Nội Hải cùng Bắc Tần Thập Tam Quốc quả nhiên bất đồng. Nơi này là nội hải không phải nơi đất liền, thế lực yêu tộc cao hơn nhân loại một bậc. Dùng lời Phó Bình mà nói. Thiên cầm Nội Hải vô biên vô hạn này, chín mươi chín phần trăm khu vực đều thuộc bộ tộc yêu thú.
- Như vậy nhân loại sinh tồn ở nơi nào? Lẽ nào đều bị yêu thú thống trị?
Dương Phàm cảm thấy không thể tin được. Người phàm cùng tu sĩ cấp thấp có thể sẽ thuần phục yêu thú thống trị nhưng Kim Đan bậc cao, thậm chí Nguyên Anh bậc cao bọn họ đâu phải loại người dễ chơi. Cảnh giới tu vi càng cao liền càng không thích bị người quản thúc.
- Thiên Cầm Nội Hải. chín mươi chín phần trăm khu vực đều thuộc về yêu tộc điều này không sai. Nhưng tu sĩ là nhân loại vẫn có thể sinh tồn ở vùng hải vực này. Chỉ cần không chủ động sát hại yêu tu Thiên cầm Liên Minh sẽ bình yên vô sự, trừ khi gặp phải mãnh thú không lệ thuộc vào Liên minh.
Phó Bình đáp.
- Nhân loại không có bao nhiêu địa bàn thuộc về mình, coi như là sinh tồn bình yên, cũng là thuần phục dưới yêu thú thống trị, điều này có khác gì tham sống sợ chết chứ?
Khóe miệng Dương Phàm hơi hiện một tia trào phúng.
- Đúng vậy, chính là tham sống sợ chết.
Trên mặt Phó Bình lộ ra vài phần giận dữ kích động:
- Cho nên ta hy vọng tiền bối có thể mang theo ta rời khỏi đảo nhỏ này.
- Rời khỏi đảo nhỏ? Vậy là có ý gì? Lẽ nào rời khỏi đảo nhỏ là có thể thu được tự do.
Dương Phàm càng hồ đồ. Đảo nhỏ Thiên cầm Nội Hải đều bị yêu tộc chiếm lĩnh, chẳng lẽ còn muốn sinh tồn trên biển rộng mênh mông hay sao.
- Hồi bẩm tiền bối, tu sĩ chân chính có quyền tự do không bị yêu thú thống trị đều sinh tồn trên hải vực vô biên. Bọn họ đều sinh hoạt ở trên các Pháp Khí đi trên nước cỡ lớn như "Pháo đài trên biển", "Chiến thuyền trên biển".
Phó Bình bắt đầu nồng nhiệt giải thích.
Thì ra các tu sĩ nhân loại cũng có địa bàn của mình nhưng mà cũng là trôi nổi trên biển rộng vô biên. Căn cứ địa nhân loại nổi danh nhất là "Nhất đảo, tứ thành, một trăm lẻ tám thần thuyền".
Nhất đảo: đó là Vĩnh Hằng Đảo, một tòa đảo cỡ lớn phạm vi mấy chục vạn dặm trôi giữa hải vực vô biên, có Vĩnh Hằng Trận Địa lực phòng ngự cực mạnh, hàng tỳ yêu thú cũng không thể công phá.
Tứ thành: là bốn tòa thành trì cỡ lớn có thể di động trên biển, mỗi tòa thành trì lớn mấy ngàn dặm, có thể chìm xuống đáy biển. Lực phòng ngự bốn tòa thành cũng rất mạnh, mỗi tòa thành đều có mấy vị cường giả Nguyên Anh KỲ tọa trấn cũng là Thánh địa tu sĩ Thiên cầm Nội Hải hướng tới.
Một trăm lẻ tám thần thuyền: đây là chỉ số lượng, là một trăm lẻ tám chiếc Pháp Bảo nổi trên nước cường đại, mỗi một chiếc đều có thể chịu tải mấy vạn tu sĩ quy mô cực lớn, xuất quỷ nhập thần, vị trí trôi nổi không ngừng. Một trăm lẻ tám thần thuyền, mỗi một chiếc đều là pháo đài trên biển lực phòng ngự cường đại, mặc dù tạo thành một trận gió tanh mưa máu cũng có thể ung dung bỏ chạy.
Đương nhiên. "Nhất đảo, tứ thành, một trăm lẻ tám thần thuyền" chính là căn cứ địa nhân loại có danh tiếng thực lực hùng hậu ở trên hải vực vô biên này, còn có ngàn vạn pháo đài trên biển. chúng đều là nơi đất lành của tu sĩ nhân loại. Những tin tức trên đều là Dương Phàm biết từ miệng Phó Bình, về phần giữa nhân loại cùng cao tầng yêu tộc đạt thành hiệp nghị ước định gì, lại làm sao bình yên tồn tại từ xa xưa như thế vậy Phó Bình không có khả năng biết được. Mặc dù gia gia Phó Bình là tu sĩ bậc cao, hắn là một thiếu niên mười sáu tuổi tu sĩ cấp thấp, tin tức biết được cũng cực kỳ có hạn. Bởi vì hắn cũng quanh năm ở trên hòn đảo nhỏ này, bị yêu tộc quản thúc. Muốn thoát ly yêu tộc thống trị chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất: tu luyện đến bậc cao, như vậy có thể bảo đảm an toàn cơ bản một mình chạy khỏi hải vực tìm được căn cứ địa tu sĩ nhân loại gia nhập vào đó, được một vùng đất an bình. Có người nói tu sĩ dưới bậc cao một mình rời bến rất ít có khả năng còn sống trở về.
Thứ hai có chiến thuyền trên biển hay pháo đài trên biển đi ngang qua đảo nhỏ cùng giao dịch tài nguyên với đảo. Tuy nhiên, xác suất xuất hiện chiến thuyền cùng pháo đài trên biển tương đối thấp, có thể mấy chục năm mới gặp một lần. Hơn nữa một hòn đảo nhỏ bé chật hẹp như vậy, không có tài nguyên gì, ngay cả pháo đài trên biển có đi ngang qua cũng chưa chắc sẽ dừng lại.
Mặc kệ là tu luyện đến bậc cao hay là đợi pháo đài trên biển đi ngang qua đều hết sức khó khăn. Vì vậy, đối với tuyệt đại đa số tu sĩ cấp thấp trên đảo mà nói, tự do chân chính khó có thể với tới
ở trong lãnh địa yêu thú hơi có chút vô ý, đắc tội lĩnh chủ tính tình táo bạo liền có thể bị yêu thú ăn tươi nuốt sống, kết cục tuyệt đối thê thảm. Vì vậy ngày thường, những tu sĩ bậc thấp bọn họ đối với yêu thú trên đảo đều cung kính có thừa.
Sau khi hiểu rõ tình huống sơ bộ, trong lòng Dương Phàm đã định. nói với Phó Bình:
- Ngươi dẫn ta đi phường thị giao dịch trên đảo xem thử.
Dương Phàm biết, đại đa số yêu tộc đều sinh tồn ở trong biển hoặc trên cao, đảo nhỏ tồn tại là vì xúc tiến thương nghiệp mậu dịch giữa nhân loại cùng yêu tộc. Yêu tộc cấp thấp thiếu linh trí. cần một loại Khai Linh Thạch xúc tiến khai phá linh trí, chỉ có yêu thú cấp hai trở lên sau khi thần thức rời thể tương đương với tu sĩ Ngưng Thần KỲ mới có thể sử dụng Khai Linh Thạch thấp kém. Một khi khai linh thành công là có thể thoát ly phạm trù mãnh thú trở thành một thành viên của Liên Minh Thiên cầm Yêu Tộc. Yêu thú sau khi khai linh có trí lực cùng lý trí nhất định sẽ không tùy ý công kích nhân loại. Lại còn có thể tăng cường năng lực học tập tu luyện, đây cũng là một trong những nguyên nhân là nhân loại có thể cùng tồn tại với yêu tộc.
Ngoài ra Thông Ngôn Châu cũng là một loại đạo cụ giao lưu giữa yêu thú cùng nhân loại, cùng là những hạt châu mà Dương Phàm thấy yêu thú mang theo người. Khai Linh Thạch, Thông Ngôn Châu cùng với các Pháp Khí, Pháp Bảo, các loại đạo cụ linh đan khác đều là do tu sĩ nhân loại sản xuất. Bởi vì những kỳ nghệ tương đối tinh vi, đa số yêu tộc cấp thấp không cách nào đảm nhiệm được. Còn Với yêu tu cấp cao mặc dù có năng lực luyện khí, luyện đan nhưng so sánh với tu sĩ cùng nhân loại cùng cấp, vẫn có khác nhau rất lớn. Trừ khi đạt tới yêu thú cấp năm. Hóa Hình Kỳ. Thế nhưng con số yêu thú Hóa Hình KỲ ở Thiên cầm Nội Hải cũng cực kỳ thưa thớt, giống như địa vị lão quái Nguyên Anh KỲ ở trong tu sĩ nhân loại. Yêu tộc có tài nguyên đất đai, tu sĩ nhân loại nắm giữ thủ đoạn kỹ xảo, vì vậy liền duy trì cân đối đặc biệt ở Thiên cầm Nội Hải.
Mậu dịch thương nghiệp trên biển cũng trở thành trọng yếu nhất. Mang theo lòng hiếu kỳ này, Dương Phàm để Phó Bình dẫn mình đi tới con đường giao dịch phồn hoa nhất đảo. Hai bên đường phòng ốc cao chót vót hơi thô ráp nhưng cao lớn hùng vĩ. Dương Phàm cũng nhìn thấy mấy chục người phàm đang xây dựng phòng ốc cho yêu thú. Bởi vì nguyên nhân yêu thú cùng nhân loại cùng tồn tại, phòng ốc trên đảo đều cực kỳ to lớn.
Nhìn những người phàm bị yêu tộc nô dịch thống trị, trong lòng Dương Phàm không có tư vị gì. Nhưng bằng lực lượng của hắn còn xa mới thay đổi được đại cục Thiên cầm Nội Hải.
- Dương dược sư, mời. Nơi đây là phường thị giao dịch lớn nhất đảo nhỏ này.
Phó Bình cung kính dẫn Dương Phàm vào một tòa kiến trúc hùng vĩ cao hai mươi trượng. Bên trong là phòng khách cực kỳ trống trải, giống như một quảng trường cỡ nhỏ, bên trong đủ loại yêu thú hình dáng kỳ quái: hoặc rắn hoặc hổ hoặc cá hoặc tôm, rùa, ưng khổng lồ, mãng xà cái gi cũng có.
Dương Phàm vừa nhìn tràng diệnvô cùng kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...