- Người nào lớn mật như thế
Theo Dương Phàm lên tiếng, mọi người đều thầm kinh hãi không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà.
"Vèo!"
Một bóng trắng mơ hồ không rõ, từ trên nóc nhà chợt lóe rồi bỗng nhiên biến mất. Dương Phàm chợt lạnh mình nắm bắt được một tia khí tức quen thuộc, hắn cũng không cho rằng đối phương cứ như vậy mà rút đi.
- Ha ha! Từ biệt ở Cửu u đến nay ngươi cùng đạt được đột phá lớn lao có đủ tư cách chiến một trận với ta.
Trong phòng, sau lưng mọi người đột nhiên truyền tới thanh âm của một nam nhân, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo lại có vài phần chờ mong và khen ngợi.
- Cái gì?
Lệ Hồng Phi cùng gã bậc cao Kim Đan bên cạnh đột nhiên lạnh cả người, vội vàng quay đầu lại nhìn. Tại trong phòng bình thường lúc này, không biết khi nào lại nhiều thêm một gã nam nhân lưng đeo bảo kiếm toàn thân áo trắng như tuyết. Chỉ có điều hai mắt người áo trắng này nhắm nghiền, cả người đều bao trùm trong một loại ý cảnh đặc thù.
- Vô Song! Không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng đến giúp vui
Tại trong nháy mắt bóng trắng kia chợt lóe. Dương Phàm liền đoán ra thân phận của đối phương, cũng không khỏi cười khổ một tiếng.
- Vô Song!
Lệ Hồng Phi hơi biến sắc, cường giả Kim Đan phía sau hắn lập tức lộ ra ý đề phòng. Bảo vệ thiếu chủ là chức trách của hắn phải làm.
- Ngươi cũng biết ý của ta đến đây?
Vô Song đột nhiên mở mắt lộ ra đôi con ngươi đen nhánh, nơi đó mơ hồ lóe lên hư ảnh của một thanh kiếm, giờ phút này nó lại hơi run run. Hắn không nói gì nhưng trong mắt đó dường như đang truyền tới Dương Phàm vô cùng chiến ý và quyết tâm tất thắng. Chỉ đơn giản mở ra đôi mắt hắn đã truyền tới Dương Phàm chiến ý cùng mục đích của mình. Dương Phàm thầm than trong lòng hiện tại hắn thật không còn lòng nào muốn chiến đấu cùng tên võ si này. Tuy nhiên, hắn rất nhanh nghĩ ra một kế sách ứng phó, nét mặt hắn không vui không giận nói:
- Vô Song! Dương mỗ thật vất vả quay về Vụ Liễu trấn giờ phút này lại nguy cơ tứ phía. Chẳng lẽ ngươi cũng muốn nhân cơ hội này đối phó với Dương mỗ sao?
Vừa nghe lời ấy, Vô Song khẽ nhíu mày suy nghĩ một lát gật đầu nói:
- Vô Song ta đâu phải hạng tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ức hiếp. Nếu đã như thế, vậy chuvện của chúng ta để chậm lại một thời gian đi.
Dương Phàm khẽ thở một hơi nhẹ nhõm vì hiểu biết cá tính của Vô Song, hắn mới dùng đến kế sách kéo dài này.
- Tuy nhiên, ta sẽ ở lại Vụ Liễu trấn không dễ dàng rời đi.
Vô Song khóe miệng nhếch lên thành một độ cong quỷ dị:
- Bất cứ người nào nếu ảnh hưởng tới trận quyết chiến giữa chúng ta chắc chắn phải bị Vô Song ta giết bỏ.
"Vèo!"
Bóng trắng nhoáng một cái, bóng dáng Vô Song toàn bộ trống không. Không coi mọi người vào đâu hắn biến mất trong hư không.
"Thuấn độn thuật của hắn càng ngày càng huyền ảo và thuần thục" Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
Cũng may hiện tại hắn có được Tường Vân Ngõa gặp phải loại tình huống xuất kỳ bất ý này, cũng không đến mức không có sức phản kháng.
"Độn thuật thật đáng sợ, hắn chính là Vô Song?"
Bên cạnh Lệ Hồng Phi gã cường giả Kim Đan cả kinh thầm nghĩ trong lòng: "Nếu như mình gặp phải cường giả như thế chỉ sợ không có nhiều phần thắng."
- Tề thúc! Hắn chính là Vô Song duy nhất hoạt động một mình trong Bí Cảnh thực lực sâu không lường được.
Lệ Hồng Phi giải thích nói.
- Thật sự là nghe tiếng không bằng gặp mặt.
Tề thúc ngạc nhiên thán phục nói:
- Thực lực như thế trong bậc cao Kim Đan ở Ngư Dương quốc ít nhất có thể xếp hạng trước hai mươi. Chỉ có một số ít đại tu sĩ Kim Đan mới có cơ hội dễ dàng thắng hắn.
Sau khi sự việc xen ngang này qua đi, Dương Phàm bắt đầu trò chuyện cùng Lệ Hồng Phi, rất nhanh bên ngoài lại tiến vào mấy người.
- Yến Vương, Vũ Văn gia chủ, Trịnh lão tiên
Dương Phàm hơi kinh ngạc không nghĩ tới còn có thể gặp mặt những người quen này.
- Dương Phàm! Rốt cục ngươi đã trở lại!
Đúng lúc này, truyền đến một thanh âm quen thuộc, ngoài phòng nhảy vào một gã thiếu niên cực kỳ xấu.
- Hồ Phi!
Dương Phàm vô cùng vui mừng, không ngờ có thể liên tiếp nhìn thấy hai vị chiến hữu từ trong Bí Cảnh còn sống ra tới!
Ngoài ra trong gian phòng nho nhỏ này, còn có không ít người khách khác, có số Dương Phàm nhận biết, có một số là mộ danh mà đến. Dương thị cùng Dương Tuệ Tâm lập tức bận rộn, châm trà dọn lên điểm tâm ngay cả cơ hội gặp riêng Dương Phàm ôn chuyện xưa cũng không có. Dương Phàm cũng mệt mỏi lo tiếp đãi, quay tới quay lui bận rộn thiếu chút nữa không chịu nổi
Cuối cùng Dương Phàm khom người nói với các tu sĩ:
- Các vị! Hàn xá quá nhỏ không bằng chúng ta dõi tới y quán trò chuyện đi.
- Được! Được! Được!
Đám người Yến Vương, Lệ Hồng Phi cười ha hả biết rằng Dương Phàm không muốn để chuyện Tu Tiên giới liên lụy tới thế tục. Rất nhanh Dương Phàm dẫn một hàng khách nhân, tới Phổ Ái Y Quán. Trịnh Tiểu Mạn thấy sư tôn trở về, vội vàng bước tới thi lễ:
- Ra mắt sư phụ!
Dương Phàm gật gật đầu phân phó nói:
- Những người này đều là khách quý, ngươi chiêu đãi cho tốt. Đúng rồi, Lâm Chung đi đâu rồi?
- Hắn ở phía sau luyện đan, có cần đệ tử kêu hắn ra gặp ngài hay không?
Trịnh Tiểu Mạn hỏi dò.
- Không cần, cứ để hắn làm gì làm đi.
Dương Phàm không hỏi tiếp phụ trách chiêu đãi những người khách này. Tin tức Dương Phàm trở lại Vụ Liễu trấn rất nhanh truyền đi các nơi, lại có thêm nhiều tu sĩ lại đây bái phỏng. Không đến nửa canh giờ Phổ Ái Y Quán nho nhỏ này cũng rất nhanh chật kín người. Nếu để ý quan sát sẽ phát hiện người tu tiên nơi đây số lượng kinh người, thậm chí số lượng người tu tiên còncòn đông hơn phàm nhân.
- Báo, đạo hữu Thanh Nguyên Tông đến bái phỏng
- Báo, đạo hữu Quỷ Huyễn Môn cầu kiến Dương dược sư
Các học đồ phụ trách tạp vụ ở y quán cảm thấy kinh hãi run sợ trong lòng. Dương Phàm nhức đầu nhức óc, hao hơi tổn tiếng khổ sở lắm mới đuổi được đám hỗn tạp này đi. Nhưng vẫn còn một số ngoan cố không chịu rời đi. Trong đó thái độ của tu sĩ Thanh Nguyên Tông, QUỷ Huyễn Môn là kiên quyết nhất. Nhóm trước là đại tông môn chính đạo thứ nhất ở Ngư Dương quốc, đầu lĩnh là một thiếu phụ xinh đẹp quvến rũ, mặc cung trang màu sắc và hoa văn rực rỡ còn là một cường giả Kim Đan. Nhóm sau là đại phái nhất lưu ở Ngư Dương quốc, thực lực hùng hậu. người cầm đầu là một lão già đầu bạc mắt sáng như ánh đuốc, cũng là cường giả Kim Đan. Đối mặt với cường giả hai thế lực lớn này. Dương Phàm nếu muốn đuổi đi cũng không phải dễ dàng như vậy.
Người thiếu phụ xinh đẹp quyến rũ và lão già đầu bạc đều hỏi về sự việc trong Cửu u Bí Cảnh, đưa ra nhiều điểm đáng ngờ trong đó đưa ra vấn đề Thạch Thiên Hàn cùng Dương Phàm là một người. Hơn nữa phía sau mỹ phụ quyến rũ này, còn có một đôi nam nữ anh tuấn xinh đẹp nhìn theo thái độ thân mặt của họ hẳn là một đôi song tu đạo lữ.
- Đây là hai đệ tử của tông môn ta từng tận mắt gặp qua Thạch Thiên Hàn.
Mỹ phụ quyến rũ cười nói.
Dương Phàm chú ý nhìn lại. hai người này không phải là hai tu sĩ Thanh Nguyên Tông: Lam Điền Ngọc và Bích Thiến Nhu sau khi mình Trúc Cơ công đã gặp sao. Giờ phút này, cách biệt chỉ mới hai năm. Lam Điền Ngọc cùng Bích Thiến Nhu này không biết có kỳ ngộ gì, tu vi đều tăng lên tới Trúc Cơ sơ kỳ. Lúc trước khi gặp họ đều còn là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.
Bích Thiến Nhu nhẹ giọng nói:
- Ngày ấy tại vùng núi không người cách kinh đô mấy ngàn dặm chúng ta tình cờ gặp Thạch Thiên Hàn đang đột phá Trúc Cơ Kỳ, tận mắt thấy hắn đánh chết ba gã ma đạo tu sĩ.
- Thạch Thiên Hàn có một loại bí thuật bá đạo có năng lực bất chấp khoảng cách trong nháy mắt loại bỏ tu sĩ tu vi thấp hơn mình. Lúc ấy, hắn hướng về phía hai phu thê chúng ta giơ lên cánh tay trái tử vong, khiến chúng ta trải qua khoảnh khắc cái chết gần kềRồi sau đó chúng ta trở lại tông môn, cảm tình cùng ý cảnh đồng loạt thăng hoa tu vi tiến triển cực nhanh, ở hai tháng trước đồng loạt đột phá đến Trúc Cơ Kỳ
Lam Điền Ngọc lòng còn sợ hãi nói. Hắn cùng với thê tử Bích Thiến Nhu bốn mắt nhìn nhau vô tận tình ý. Dương Phàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc không nghĩ tới thủ đoạn đe dọa vô tình của mình ngày đó nhưng lại giúp cho đôi song tu đạo lữ này cảm tình và cảnh giới đều tăng cao trở thành kỳ ngộ lớn lao của bọn họ.
- Ha ha! Cái này thì có thể chứng minh điều gì chứ?
Dương Phàm lạnh nhạt cười.
- Theo chúng ta điều tra, đoạn ngày Thạch Thiên Hàn bế quan đột phá Trúc Cơ Kỳ đó vừa lúc là cùng một thời gian Dược Sư rời khỏi y quán ở kinh đô. Sau khi Thạch Thiên Hàn chấm dứt bế quan, Dương dược sư vừa vặn lại trở về.
Lão già đầu bạc ánh mắt sáng ngời nói:
- Tính trên thời gian hoàn toàn ăn khớp. Hơn nữa có chứng nhân ở đây.
Dương Phàm vẫn bình tĩnh như thường, phong thái ung dung tự nhiên, nhìn hai người Lam Điền Ngọc Bích Thiến Nhu hắn cười nói:
- Các ngươi nếu gặp mặt Thạch Thiên Hàn như vậy hãy quan sát kỹ Dương mỗ xem, xem ta có giống là cùng một người với hắn không?
Bích Thiến Nhu liếc nhìn Lam Điền Ngọc rồi bắt đầu quan sát kỹ Dương Phàm, sau một lát nhất tề gật đầu:
- Đích xác không giống, hơn nữa hoàn toàn khác nhau.
- Nghĩ đến Dược Sư lấy thần thông từ bi cứu thế, tuyệt đối không phải là ma đạo ác nghiệt khát máu.
Bích Thiến Nhu kéo tay trượng phu, nở nụ cười xinh đẹp bình thản nói.
Dương Phàm cười ha hả, đưa mắt nhìn mỹ phụ quyến rũ và lão già đầu bạc:
- Ngay cả chứng nhân thấy mặt Thạch Thiên Hàn đều nói như vậy, các ngươi còn có cái gì hoài nghi? Cho dù tại hạ người mang công phép ma đạo có thể nào giấu diếm được ánh mắt của hai vị bạc cao Kim Đan?
Lão già đầu bạc Quỷ Huyễn Môn lập tức á khẩu không trả lời được, mục đích bọn họ đến Vụ Liễu trấn là tìm đến Thạch Thiên Hàn.
Mỹ phụ quyến rũ hé miệng cười:
- Mục đích Thanh Nguyên Tông ta tới đây chủ yếu không phải vì Thạch Thiên Hàn mà muốn điều tra một vấn đề. Trác Kinh đệ tử của môn phái ta có phải chết dưới tay các hạ hay không?
Dứt lời trong hai mắt của nàng mơ hồ lóe lên một tia sáng sắc bén nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.
- Trác Kinh?
Dương Phàm cười khẽ:
- Có thể nói là bị chín tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cùng nhau giết chết cũng có thể nói là bị Dương mỗ giết chết.
- Chỉ giáo cho?
Ánh mắt của mỹ phụ quvến rũ rực sáng.
- Trác Kinh lấy thực lực bậc cao là địch với chín tu sĩ Trúc Cơ Kỳ của các thế lực lớn, chín người chúng ta không muốn đi vào chỗ chết phải cùng quyết chiến với hắn. Cuối cùng hắn chết là kết quả của chín người chúng ta đồng tâm hiệp lực. Đương nhiên, cuối cùng người đưa hắn vào chỗ chết, đích thật là Dương mỗ.
Dương Phàm giải thích.
- Hừ! Mặc kệ nói như thế nào. Trác Kinh vẫn là chết trong tay ngươi.
Trong mắt mỹ phụ quyến rũ lóe ra tia sáng lạnh.
- Ha ha hatiền bối nói lời ấy là sai rồi Trác Kinh chết là do hắn ngông cuồng tự đại, tự chọn lấy diệt vong. Nên biết, vị nam nhân mắt quỷ QUỷ Huyễn Môn kia còn có các tu sĩ đệ tử tinh anh của Huyết Ma lão tổ, đều chết vào tay hắn.
Vừa nghe lời ấy, lão già đầu bạc quay đầu nhìn đám tu sĩ Thanh Nguyên Tông đứng chỗ mỹ phụ quyến rũ, trong mắt mơ hồ sinh ra vài tia địch ý.
- Lệ mỗ có thể làm chứng, là tên Trác Kinh tự cao tự đại kia coi mạng người như cỏ rác, muốn cướp đoạt thu hoạch của chúng ta trong Bí Cảnh. Nếu muốn tìm hung thủ. Lệ mỗ cũng là một người trong đó, đệ tử của các đại môn phái khác ở Ngư Dương quốc đều có thủ phạm.
Lệ Hồng Phi lạnh lùng cười:
- Chẳng lẽ Thanh Nguyên Tông muốn là địch với hơn phân nửa thế lực Ngư Dương quốc sao?
- Cái này
Mỹ phụ quyến rũ cứng người lại, nhất thời không còn gì để nói. Bận rộn suốt buổi tối, Dương Phàm tiếp đãi tu sĩ muôn hình muôn vẻ khắp nơi với giúp đỡ của Lệ Hồng Phi Vô Ưu cốc cuối cùng ứng phó được chất vấn của Thanh Nguyên Tông và Quỷ Huyễn Môn.
"Phù!"
Dương Phàm thở một hơi dài:
- Thật đúng là mệt a! Hôm nay ít nhiều nhờ có Lệ đạo hữu trợ giúp.
Lệ Hồng Phi vừa định lên tiếng, một tên học đồ vội vã từ ngoài phòng chạy vào thở hổn hển nói:
- Báotổ sư Dương gia bảo cầu kiến!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...