Dương Phàm gần như là gằn từng chữ. trong giọng điệu có một ý tứ không thể kháng cự.
- A! Này
Ba tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bao gồm cả trung niên họ Tôn đều há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc. Bọn họ tuvệt đối không nghĩ tới. Dương Phàm lại đưa ra yêu cầu quá phận như vậy. Cái gọi là thị thiếp, từ mặt ý nghĩa mà nói chính là một loại cơ hồ giữa tỳ nữ và thiếp. Không có địa vị, không có danh phận, không hơn bao nhiêu so với tỳ nữ, ở Tu Tiên Giới. nếu nói là song tu đạo lữ là tạo thành trong tình huống địa vị hai bên cơ bản là ngang nhau, như vậy giữa thị thiếp và chủ nhân chính là một loại quan hệ không ngang hàng. Dưới tình huống bình thường, thị thiếp để cho chủ nhân bình thường song tu, hoặc là tiết dục, thậm chí có thể dùng để giao dịch. Đương nhiên, cũng không thiếu một bộ phận chủ nhân hết sức tốt với thị thiếp.
Nếu Lệnh Hồ lão tổ vẫn còn ở đây, Dương Phàm đưa ra yêu cầu như thế. Trung niên họ Tôn nhất định là nổi giận lôi đình, chỉ mặt mắng to. Mà vào lúc này bọn họ lại giận mà không dám nói.
Lệnh Hồ Tiểu Tịch trong lòng Dương Phàm thân thể mềm mại cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn một hồi đỏ một hồi xanh. Nàng cắn chặt môi mỏng chăm chú nhìn Dương Phàm, trong mắt sáng lộ ra vẻ phức tạp vô cùng.
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ các ngươi có chỗ nào khó khăn? Nàng chẳng qua là một nữ tu Ngưng Thần Kỳ, chẳng lẽ Dương mỗ còn không có tư cách cho nàng làm thị thiếp của ta?
Dương Phàm mặt lạnh nhạt nói.
- Việc này
Trung niên họ Tôn cố nặn ra một vè tươi cười. nói:
- Chúng ta đương nhiên sẽ không phản đối. Chỉ không biết Tịch nhi nàng thấy thế nào.
- Tịch nhi. Ngươi có nguyện ý làm thị thiếp của Dương Dược sư?
Trung niên họ Tôn vội vàng nháy mắt với Lệnh Hồ Tiểu Tịch. Hắn hiểu được Dương Phàm giờ phút này đã nắm giữ vận mệnh sinh tử của bọn họ. Lệnh Hồ Tiểu Tịch cúi đầu do dự giây lát mang theo vài tia nức nở nói:
- Dược sư là ân nhân cứu mạng của ta. Tịch nhi nguyện ý.
- Ha ha. Nàng đều nguyện ý rồi, các ngươi còn dị nghị gì không?
Dương Phàm vui tươi hớn hở nói.
- Chúc mừng Dương Dược sư!
Ba người kia vội vàng chúc mừng Dương Phàm. đồng thời trong lòng cũng nhẹ thở phào một hơi. Lệnh Hồ Tiểu Tịch có thể trở thành thị thiếp của Dương Phàm. đối với bọn họ mà nói cũng có lợi không nhỏ. Sắc mặt Dương Phàm thoáng ngưng trọng, giọng điệu bỗng chuyển lạnh mặt nhìn ba người này:
- Các ngươi nhớ kỹ. Tịch nhi hiện tại là thị thiếp của Dương mỗ ta. Nếu nàng xảy ra vấn đề gì. Dương mỗ nhất định sẽ lấy mạng chó của các ngươi.
- Dạ dạ dạ!
Ba người này liên tục gật đầu, bộ dạng khúm núm nào dám làm trái lời Dương Phàm. Lệnh Hồ Tiểu Tịch vùi đầu trong lòng Dương Phàm lén nhìn về phía nam tử thần bí khó lường này, Khuôn mặt tuấn nhã ôn hòa kia còn có khí chất thong dong bình tĩnh. Bất kể từ phưong diện nào dường nhu đều hoàn mỹ không tỳ vết như vậy. Nhưng trong lòng nàng luôn có một loại cảm giác không thật. Bởi vì trong ánh mắt Dương Phàm. nàng không nhìn thấy ái mộ cùng mê luyến như nam tử khác nhìn về phía mình. Đôi mắt thâm thúy kia thủy chung gợn sóng không sợ hãi, bình tĩnh tự nhiên.
Nàng có chút mê man, cảm giác vận mệnh của mình đã không do mình khống chế.
- Trong mấy ngày này, các ngươi đều ngồi ở bên cạnh ta. không được rời khỏi nửa bước.
Dương Phàm hạ lệnh.
- Vâng. Dương Dược sư.
Mọi người bao gồm cả Lệnh Hồ Tiểu Tịch không có bất kỳ dị nghị gì. Trung niên họ Tôn có chút bất mãn. nhưng mơ hồ cảm thấy được Dương Phàm làm vậy có lẽ thật sự có mục đích. Dương Phàm khoanh chân ngồi. phép lục nhanh chóng khôi phục, thương thế cũng khôi phục được bảy tám phần. Hắn toàn lực mở rộng cảm quan, vẫn không nhúc nhích. Chính tại khoảnh khắc này, trong mắt hắn chợt lóe tinh quang, hô thấp:
- Toàn bộ không được lên tiếng!
Dứt lời. từ trên người hắn tràn ra một đám sương xanh biếc, trong phút chốc dung nhập vào môi trường xung quanh. Ngav sau đó. cảnh tượng trước mặt biến đổi. Mọi người bao gồm cả Dương Phàm đều hóa thành từng gốc cây, trở thành một bộ phận trong rừng râm, ở trong rừng cây, bí thuật Huyễn Thiên Hóa Hư của Dương Phàm phát huy ra hiệu quả càng cường đại. Huyễn Thiên Hóa Hư: Bí thuật độc môn của Tiên Hồng Quyết, thay đổi khu vực môi trường trong một phạm vi, có thể cho nhiều người ẩn giấu khí tức hoặc ẩn thân, thậm chí chế tạo ảo cảnh khiến địch nhân bị lạc bên trong.
Từ sau khi luyện ra Khai Quang Tịnh Thế Diễm ờ Quỷ Thi Sơn, thuật này đã được Dương Phàm tu luyện thành công bước đầu. Mấy người còn lại đều câm như hến, ngừng thở không dám động đậy. Đúng lúc này, một cỗ thần thức mạnh mẽ từ nơi này xẹt qua. Thần thức này không kiêng nể gì mang theo một cỗ uy áp cường đại. khiến mọi người lo lắng đề phòng. Rất hiển nhiên, đây tuyệt đối là thần thức của tu sĩ bậc cao. T
Dương Phàm bình tĩnh tự nhiên, hắn rõ ràng thần thức này đảo qua lần đầu. chỉ là thăm dò sơ sơ. Bất kể thần thức bậc cao Kim Đan kia có thể bao phủ bao xa. nếu lập tức bao phủ trong phạm vi mười mấy dặm. về mặt chính xác khẳng định là không quá lớn. Nếu kẻ địch ẩn trốn bí mật, xác suất thành công của loại phương phép này sẽ bị hạn chế rất lớn.
Thật lâu sau, đạo thần thức thứ hai đảo qua, đồng dạng là thần thức của một người, nhưng lại tinh vi khéo léo hơn rất nhiều. Lúc này, thần thức lại chỉ giới hạn trong khu rừng rậm này. Sau một lát. thần thức này vô thanh vô tức rời đi.
Lần đầu tiên thần thức rà soát phạm vi lớn. giống như là bao phủ toàn cảnh nhìn chung toàn bộ đại cục. Sau đó tìm khu vực khả nghi rồi lần thứ hai rà soát kỹ lưỡng. Sau khi đạo thần thức thứ hai đảo qua, trong lòng Dương Phàm khẽ thở phào nhẹ nhõm. Từ độ mạnh yếu thần thức vừa rồi, hắn đánh giá tu vi khoảng Kim Đan Trung Kỳ.
- Này
ở một nơi cách nơi đây vài dặm, Cẩn sư tỷ Kim Đan Trung Kỳ dưới chân chợt lóe độn quang rực rỡ, mang nàng bay về phía xa.
Hô -
Sau một lát. Dương Phàm thở nhẹ một hơi, nói với mấy người bên cạnh:
- Tạm thời không có việc gì. Chúng ta tốt nhất ở thêm trong này một đoạn thời gian sau đó mới rời đi.
Đám người trung niên họ Tôn đối với hắn càng thêm kính sợ, vừa rồi nếu không phải Dương Phàm thi triển thần thông huyền ảo, đám người bọn họ chỉ sợ đã bị tu sĩ bậc cao phát hiện. Từ đó về sau vài ngày, lại có thần thức đảo qua nơi đây vài lần. Dương Phàm đều ngựa quen đường cũ, thi triển bí thuật Huyễn Thiên Hóa Hư tránh khỏi tu sĩ Kim Đan điều tra. Tổng cộng sau bốn. năm ngày, không còn thần thức đảo qua nơi đây, hiển nhiên đã bỏ qua nơi này, đi về nơi xa hơn.
- Còn may chỉ là tu sĩ Kim Đan Sơ Kỳ cùng Trung Kỳ.
Dương Phàm cũng thầm thấy may mắn. Nếu là đích thân Kim Đan Đại Tu Sĩ tới điều tra, thần thông Huyền Thiên Hóa Hư của mình có thể che trời vượt biển hay không, vậy khó nói trước
Bí thuật Huyễn Thiên Hóa Hư là pháp quyết độc môn của Tiên Hồng Quyết, có hiệu quả ẩn nấp cường đại. Tuy nhiên nếu gặp phải tu sĩ cảnh giới quá cao cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Tỷ như bậc cao Nguyên Anh. đối phương chỉ sợ không cần lần thứ hai, mà chỉ cần bao phủ thần thức một lần là có thể bắt được sơ hở. Đây là chênh lệch lớn lao về cảnh giới.
- Chúng ta lại đợi thêm mấy ngày.
Vì cẩn thận đề phòng, Dương Phàm lại ở đây thêm nửa tháng. Nửa tháng qua đi, đám người Dương Phàm vẫn bình yên vô sự.
- Được rồi, trên cơ bản chúng ta an toàn. chỉ là không biết thế cục La Sơn quốc này như thế nào?
Trong lòng Dương Phàm trấn địnhm xác định đám tu sĩ Từ Phong của Tiên Huyễn Linh Vận Tông đã rời khỏi khu vực này. Dù sao bọn họ cũng thuộc về thế lực liên minh do Huyết Luyện Tông lãnh đạo, không có thể vì việc riêng nhỏ như vậy mà tiếp tục chậm trễ.
- Ngươi phái một người đi ra tra xét tình huống La Sơn quốc một chút. Nếu có khả năng. tốt nhất hỏi thăm tình thế Ngư Dương quốc một chút.
Dương Phàm phân phó trung niên họ Tôn.
- Vâng.
Trang niên họ Tôn vội vàng nghe theo. Hắn mặc dù là đứng đầu Tiên Lai Tông, nhưng ở trước mặt Dương Phàm vẫn ăn nói khép nép như cũ. không dám làm trái.
- Buổi tối hôm nay. ngươi cùng ngủ với ta.
Dương Phàm nói với Lệnh Hồ Tiểu Tịch.
- Ưm.
Khuôn mặt đẹp của Lệnh Hồ Tiểu Tịch đỏ như máu, cúi thấp xuống, rúc vào trong lòng Dương Phàm. Mặc dù nàng đã thành thị thiếp của Dương Phàm. nhưng những ngày này, Dương Phàm thậm chí chưa từng chiếm dụng thân thể nàng, ngay cả động tác thân mật một chút cũng đều rất ít. Đêm nay, nàng hiểu được. chuyện lo lắng không yên nhất cuối cùng vẫn đến. Trung niên họ Tôn làm bộ không nghe thấy, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ khinh bỉ mặt lộ vẻ trào phúng: "Sư tôn a sư tôn. Ngươi tin tưởng người này như thế. nhưng làm sao dự đoán được. sau khi ngươi chết. hắn mới lộ ra bộ mặt thật của mình."
Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng không có thương hại cùng đồng tình ngược lại lại mừng thầm. Thực lực cùng tiềm lực của Dương Phàm. là mọi người tận mắt thấy. Hiện tại đều có thể đánh bị thương bậc cao. vậy ngày sau tiến lên bậc cao là chuyện chắc chắn.
"Từ khi sinh ra tới nay, cho tới giờ chưa từng nghe nói có tu sĩ bậc thấp có thể khiêu chiến uy lực bậc cao. Cho dù là trong 13 nước Bắc Tấn. những đại thần thông tiếng tăm lừng lẫy kia. lúc còn trẻ cũng không có năng lực như thế."
Trung niên họ Tôn sợ hãi thực lực Dương Phàm. càng cảm thấy sợ hãi về tiềm lực của đối phương. Hắn thậm chí có một loại cảm giác, thành tựu ngày sau của Dương Phàm khẳng định sẽ không chỉ giới hạn ở bậc cao Kim Đan. có lẽ có thể đạt tới cấp bậc càng cao bậc cao Nguyên Anh. thậm chí là Hóa Thần trong truyền thuyết. Nếu lúc đầu có thể làm quan hệ tốt với người như thế, ngày sau chỗ tốt thật khó có thể tưởng tượng.
Vào lúc ban đêm.
Dương Phàm cùng Lệnh Hồ Tiểu Tịch cùng ở một phòng. Đây là động phủ lâm thời mở ra. Lệnh Hồ Tiểu Tịch lẳng lặng ngồi ở trên giường, tim đập như hươu chạy, đầu cúi thấp. Mà Dương Phàm lại khoanh chân mà ngồi vẫn không nhúc nhích giống như bàn thạch ngàn năm bất động.
Thời gian từng chút trôi qua.
Nhưng là, Dương Phàm một chút động tĩnh cũng không có.
Lệnh Hồ Tiểu Tịch bất yên không thôi. Mình đã thành thị thiếp của Dương Phàm. nhưng đối phương vì sao ngay cả thân thể của mình cũng không động một chút. Chẳng lẽchẳng lẽ bởi vì mị lực của mình không đủ.
Nhưng là Lệnh Hồ Tiểu Tịch thường xuyên có thể từ trong mắt của tu sĩ tuổi trẻ khác trong tông môn nhìn thấy cái loại ái mộ mê luyến, thậm chí là dục vọng.
- Dương đại ca
Giọng nói Lệnh Hồ Tiểu Tịch nhỏ như muỗi kêu truyền đến. Dương Phàm mở mắt nhìn Lệnh Hồ Tiểu Tịch khẽ thở dài:
- Tịch nhi. Chuyện tổ gia gia ngươi nhờ trên cơ bản ta đã hoàn thành. Mấy ngày nữa ta sẽ khởi hành. đi Ngư Dương quốc.
- Cái gì! Huynh muốn rời đi?
Lệnh Hồ Tiểu Tịch kinh ngạc vô cùng. thấp giọng hỏi:
- Huynh có thể mang ta cùng đi không?
- Không!
Dương Phàm vẻ quả quyết nói:
- Ngươi thuộc về La Sơn quốc, thuộc về Tiên Lai Tông. Ngươi cũng có sứ mạng của mình, mà ta phải về quốc gia của mình. Nơi đó có người thân, bè bạn, đệ tử, thậm chí là người ta âu yếm.
- Vì sao?
Đôi mắt Lệnh Hồ Tiểu Tịch đỏ lên. run giọng nói:
- Chẳng lẽ ta không phải thị thiếp của ngài?
- Đúng vậy!
Dương Phàm rốt cục đứng dậy, chậm rãi thốt ra một câu. dùng một loại giọng điệu kỳ lạ nói:
- Tuy nhiên, chỉ là trên danh nghĩa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...