Thấy bộ dạng Từ Phong suy yếu hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch. Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy biến sắc:
- Rốt cục xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ là gặp phải tu sĩ bậc cao khác?
Thực lực của Từ Phong, hắn vẫn còn rõ ràng. Bước vào Kim Đan Sơ Kỳ đã được hơn hai mươi năm, thực lực trong cùng cấp cùng tính là bậc trung. Theo lý thuyết, đuổi giết vài tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nên là dễ như trở bàn tay mới đúng.
- Để cho bọn họ thoát rồi
Từ Phong vẻ mặt chần chờ. trong mắt lộ ra vẻ độc ác thâm trầm. Bởi vì nguyên nhân thể diện. hắn không dễ trước mặt mọi người nói chân tướng.
- Chẳng lẽ ngươi gặp tu sĩ bậc cao khác của La Sơn quốc?
Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy một bên áp chế Lệnh Hồ Tùng. một bên thần thức truyền âm nói. Lệnh Hồ Tùng đang giao chiến gặp tình cảnh này, cảm thấy mừng thầm. Xem ra bọn Dương Phàm thành công trốn thoát. Chỉ là lão cảm thấy kỳ quái. tu sĩ Kim Đan Từ Phong thực lực không tầm thường này, như thế nào lại bị thương nặng tới mức độ ấy.
- Không có
Từ Phong vé mặt oán hận nói:
- Từ mỗ khinh địch bị một tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ trong đó đánh thương nặng.
- Điều này sao có thể?
Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy đang giao chiến, thất thần trong khoảnh khắc thiếu chút nữa bị Lệnh Hồ Tùng xoay chuyển thế cục.
- Ngụy đạo hữu ngươi không biết. Tên tu sĩ kia có rất nhiều thủ đoạn. nếu ta nói ra. ngươi liền rõ ràng.
Từ Phong vẻ mặt không cam lòng, sự thật hắn cũng không muốn nói át chủ bài của Dương Phàm ra. Nhưng bởi vì hận thù trong lòng. hắn mới làm ra lựa chọn như thế.
- Ồ?
Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy không cho là đúng nói:
- Ngụy mỗ tin tưởng, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cho dù có được bản lĩnh to lớn cũng không có thể thắng được bậc cao.
- Thanh niên Trúc Cơ KỲ kia. trong tay có một khôi lỗi. Là khôi lỗi bậc cao có thể sánh ngang Kim Đan!
Từ Phong tiếp tục thần thức truyền âm nói.
- Khôi lỗi bậc cao!
Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy tâm thần khẽ động. Đây chính là thứ trân quý hơn phép bảo vài lần. có nó liền tương đương có thêm chiến lực của một bậc cao Kim Đan.
- Không chỉ như thế. hắn còn có một Pháp bảo không kém gì "Ngự Phong Ngõa" trong truyền thuyết, có thể trong giây lát thi triển na di độn thuật, quỷ dị vô cùng
- Pháp Bảo không kém gì Ngự Phong Ngõa!
Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy hơi động dung. Đây chính là Pháp Bảo trong truyền thuyết, bảo vật mà bậc cao Nguyên Anh nằm mơ cùng đều muốn có được.
- Ngoài ra. trong tay hắn còn có vài kiện dị bảo hiếm có, thần thông phi thường, giá trị không kém gì khôi lỗi bậc caoTa bởi vì khinh địch. hứa hẹn chỉ sử dụng năm phần pháp lực. hơn nữa không sử dụng vòng phòng ngự mới bị hắn ám toán bị thương nặng
Từ Phong nghiến răng nói.
Hắn nói ra mấy đòn sát thủ của Dương Phàm, nhưng duy nhất không đề cập đến Cấm Pháp Chỉ Hoàn kia. Bí mật này hắn muốn độc chiếm, tối thiểu không thể để tu sĩ ngoài tông của mình biết được.
- Tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ này có lai lịch gì, cư nhiên có được những bảo vật như vậy
Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy có chút nghi ngờ. hắn hoài nghi Từ Phong muốn lợi dụng mình để báo thù.
- Trước tiên giải quyết lão thất phu này rồi tính. Từ Phong lạnh lùng nhìn vào Lệnh Hồ Tùng.
- Chạy
Lệnh Hồ Tùng cảm thấy vài tia không ổn, thân hình "vèo" một tiếng, bay về phương xa. Giờ phút này, lão cảm giác dược lực của "thứ phẩm Nghịch Linh Huyết"' đang yếu đi rất nhanh, quầng sáng màu lam bên ngoài thân bắt đầu mờ dần.
- Muốn chạy?
Từ Phong thầm cười lạnh, hắn thân bị thương nặng cũng không có đuổi theo. Hắn tự tin có Kim Đan Đại Tu Sĩ đuổi giết, một Kim Đan Sơ KỲ nho nhỏ không có hy vọng chạy trốn. Từ Phong nhìn Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy đuổi theo, hắn bắt đầu kiểm tra tổn thất và thương vong. Phát hiện trải qua một trận chiến này, lại tổn thất gần hai mươi tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
- Từ sư thúc. Tăng viện tới, tăng viện tới rồi
Chính vào lúc này, từ một phía bay tới vài tên tu sĩ. kinh hô.
- Tăng viện?
Thần thức Từ Phong đảo qua, thấy được một đám tu sĩ từ phương xa. ước chừng hơn ba mươi người, do một nữ tu bậc cao thần sắc lãnh đạm dẫn đầu. Nữ tu bậc cao kia thân mặc váy bảy màu, ung dung hoa quý, mày liễu như vẽ, khuôn mặt rất đẹp, chỉ là nhìn qua hơi có phần cao ngạo.
- Thật tốt quá, Cẩn sư tỷ cũng tới rồi
Từ Phong vội vàng lên đón. vẻ mặt tươi cười nói. Luận, đối phưong là Kim Đan Trung Kỳ, mạnh hơn so với mình. Luận thân phận. đối phương là thân truyền đệ tử của Huyễn Linh tiên tử. trưởng lão Nguvên Anh Kỳ của tông môn.
- Từ Phong. Ngươi bị làm sao vậy? Không ngờ suy yếu như thếMày liễu Cẩn sư tỳ khẽ nhíu, trong giọng điệu có vài tia khinh thị.
- Việc này quan hệ trọng đại
Từ Phong dứt khoát dùng thần thức truyền âm kể lại mọi chuyện từ lúc gặp Dương Phàm.
- Cái gìNgươi nói, cấm Pháp Chỉ Hoàn, khôi lỗi bậc cao. Hấp Huyết Xà Tiênđều ở trong tay người kia?
Cẩn sư tỷ hơi chút động dung.
Lập tức. nàng đưa mắt nhìn một nữ tu nhan sắc tuyệt đẹp ở bên cạnh.
- Mộng sư muội. ngươi ở lại. Mọi người còn lại lui ra.
Cẩn sư tỷ vội vàng cho mọi người trừ Mộng sư muội lui ra. sau đó bố trí một kết giới cách âm giữa ba người. Nếu Dương Phàm ở đây, nhất định có thể nhận ra. Mộng sư muội kia chính là Mộng Ban phát hiện hắn mở bảo vật bí mật ở quảng trường Cửu u, sau đó nhân cơ hội chạy trốn. Giờ phút này, Từ Phong, cẩn sư tỷ, Mộng Ban bắt đầu nói chuvện với nhau trong kết giới cách âm.
- Từ sư huynh. Bộ dạng người thanh niên kia thế nào? Họ gì, tên là gì?
Trong mắt Mộng Ban hiện lên một tia kinh dị. vội vàng hỏi.
- Ta chỉ biết hắn họ Dương, lúc chiến đấu từng tự xưng là Dương mỗ, về diện mạo. thuần túy là một tên "mặt trắng nhỏ". Hắn cũng từng nói mình là một Dược sư
Từ Phong nghiến răng nghiến lợi nói. đem khí chất ôn hòa tuấn nhã của Dương Phàm trực tiếp dán lên tiêu ký của "mặt trắng nhỏ".
Nếu Dương Phàm ở đây, không biết sẽ sinh ra ý tưởng gì.
- Hơn nữa. cây Thứ Hồn Châm trong tay ta. cũng là lấy được từ nơi của hắn.
Trong tay Từ Phong đột nhiên có thêm một cây ngân châm phong cách cổ xưa kỳ lạ tản ra một cỗ tinh thần dao động quỷ dị.
- Thứ Hồn Châm!
Mộng Ban kinh hô.
- Sư tỷ. Khẳng định chính là "hắn", tuyệt đối không sai!
Trong đôi mắt sáng ngời của Mộng Tuyền chợt lóe, thậm chi có vài phần kích động:
- Chỉ là không nghĩ tới. hắn lại đến La Sơn quốc. Có thể là bị tùy cơ truyền tống đến nơi này
- Một khi đã vậy, chúng ta nhất định phải bắt được hắn.
Trong mắt Cẩn sư tỷ chợt lóe hàn quang, vẻ mặt có thêm vài phần vui mừng cùng tham lam.
- Rốt cục là như thế nào? Nghe ý tứ của các ngươi, tựa hồ là biết người này?
Từ Phong ngược lại có chút không hiểu gì.
- Kẻ này thân phận phi thường, bí mật trong đó ta có thể nói cho ngươi, nhưng nhất định phải giữ bí mật
Cần sư tỷ thần thức truyền âm. nói lai lịch của Dương Phàm một lần.
- Cái gì? Thế nhưng có việc này! Nguyên lai Huyễn Linh trưởng lão bí mật lẻn vào Ngư Dương quốc. bí mặt chủ yếu không phải là muốn tấn công Ngư Dương quốc. mà là muốn thăm dò bí mật Cửu u Bí Cảnh. Khó trách được bảo vật trong tay người kia nhiều vô số, nguyên lai hắn không ngờ là người thu hoạch lớn nhất trong Cửu u Bí Cảnh.
Từ Phong kinh ngạc thở một hơi. không nghĩ tới việc này lại dây dưa với một bí mật kinh thiên.
- Vậy chúng ta còn chậm trễ cái gì. Nhanh phái người truy tìm người này!
Thần sắc Từ Phong rét lạnh.
- A!
Vào lúc này, ngoài mười dặm truyền đến một tiếng kêu thảm thiết,
dắc -
Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy trong tay cầm một thanh đại đao màu đen hình dáng tanh máu. mang theo răng ngược, biến hóa dài hơn trượng, chém Lệnh Hồ Tùng đang liên tục bại lui ra làm hai đoạn. Lập tức. thi thể máu tươi đầm đìa từ trên bầu trời rơi xuống, tan rã.
- Hừ! Cảnh giới Kim Đan Đại Tu Sĩ, há chỉ đơn giản như tưởng tượng của ngươi
Kim Đan Đại Tu Sĩ họ Ngụy thu thập thi thể Lệnh Hổ Tùng. rồi nhanh chóng chạy trở về.
- Ngụy lão ma cư nhiên cùng một chỗ với ngươi?
Sắc mặt Cẩn sư tỷ hơi đổi. vẻ mặt đầy kiêng kị.
Từ Phong lộ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Không có biện pháp. Đây là phân phó của Huyết Luyện Tông đứng đầu liên minh. ta không thể chống lại.
Vèo -
Một lát sau. ba tu sĩ Kim Đan hội tụ cùng một chỗ, thương nghị qua một chút rồi sau đó bắt đầu chia nhau tìm tòi tung tích Dương Phàm.
Dương Phàm cấp tốc phi hành dưới sự chỉ dẫn của Lệnh Hổ Tiểu Tịch. rốt cục tới một sơn cốc ít dấu chân người. Nơi đây sương mù chướng khí, rừng rậm vô số, trong đó còn có rất nhiều tuyệt địa.
- Được. Chúng ta ở lại nơi này.
Mấy người tiến vào trong rừng rậm sơn cốc vắng vẻ. Dương Phàm khoanh chân ngồi, không nghĩ gì khác toàn lực khôi phục phép lực, chữa trị thương thế. Trận đại chiến vừa rồi, hắn thắng thật là quá may mắn. Nếu không phải Từ Phong khinh địch, vừa bắt đầu chỉ dùng năm thành phép lực, cũng hứa hẹn không dùng vòng phòng ngự bảo hộ. Dương Phàm làm sao có thể thương nặng đối phương?
- Huhuhu
Đột nhiên, vào lúc này Dương Phàm nghe được tiếng khóc nức nở của Lệnh Hồ Tiểu Tịch. đau buồn muốn chết.
- Ngươi làm sao vậy?
Dương Phàm mở mắt, ánh mắt nhìn lên trên mặt cô bé đẹp đẽ ngây thơ.
- Gia gia chết rồi
Lệnh Hồ Tiểu Tịch nước mắt như mưa, mặt đầy cô độc bất lực nhào vào lòng Dương Phàm. Dương Phàm nao nao, cảm thụ thân thể mềm mại đang khóc nức nở trong ngực mình không khỏi sinh lòng thương tiếc. Giờ phút này, đám người trung niên họ Tôn trầm mặc mặt cũng lộ vẻ đau thương. Rất hiển nhiên, bọn họ thông qua phương pháp gì đó xác nhận cái chết của Lệnh Hồ Tùng. T
- Chết rồi
Dương Phàm cảm thấy rất bất ngờ. Lệnh Hồ Tùng sau khi dùng "thứ phẩm Nghịch Linh Huyết", thực lực tăng vọt hai lần, theo lý mà nói hẳn sẽ không bại nhanh như vậy. Chẳng lẽ. thực lực Kim Đan Đại Tu Sĩ so với tưởng tượng của mình còn đáng sợ hơn?
Dương Phàm trầm tư đưa tay nhẹ vỗ vai Lệnh Hồ Tiểu Tịch cũng dùng lời khéo léo an ủi nàng. Sau nửa canh giờ. Dương Phàm rốt cục làm Lệnh Hồ Tiểu Tịch tạm thời ngừng khóc khôi phục bình tĩnh.
- La Sơn quốc hôm nay, đã bị rơi vào tay địch. Các ngươi có ý định gì không?
Dương Phàm than thở.
Lúc này. hắn có chút nhớ nhung người thân, bè bạn ở Ngư Dương quốc. Tại dị quốc tha hương này, Dương Phàm có một loại cảm giác lạ lẫm.
- Chúng ta định ẩn cư núi rừng, tiềm tu. Yên lặng chỉnh lý tập hợp đệ tử khác của tông môn. chờ đợi ngày sau "Đông Sơn tái khởi". Vạn vạn không thể làm cho Tiên Lai Tông bị hủy trong tay ta.
Trung niên họ Tôn trịnh trọng nói.
- Ngươi vốn là tông chủ Tiên Lai Tông, việc này đương nhiên là trách nhiệm của ngươi.
Dương Phàm vẻ lạnh nhạt. chợt hỏi:
- Các ngươi định đối xử với Tịch nhi như thế nào?
- Tịch nhi? Nàng là huyết mạch duy nhất còn lại của lão tổ, ta đương nhiên sẽ đối xử thật tốt
Trong mắt trung niên họ Tôn hơi lóe lên. Trong lòng hắn rõ ràng. trước khi đi Lệnh Hồ Tùng đã giao vài món trọng bảo cho Lệnh Hồ Tiểu Tịch.
- Dương mỗ cứu vớt tính mạng các ngươi, lúc này có một yêu cầu.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
- Dương Dược sư là ân nhân cứu mạng chúng ta, có yêu cầu gì cứ nói. Đám người trung niên họ Tôn cung kính nói.
- Ta muốn nànglàm thị thiếp của ta!
Dương Phàm chỉ vào Lệnh Hồ Tiểu Tịch trong lòng. cơ hồ là nói gằn từng tiếng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...