Dương Phàm mắt nhìn theo hướng ngân ưng khổng lồ rời đi trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người cao ngạo áo trắng như tuyết, lưng đeo bảo kiếm.
- Vô Song tìm ngươi quyết chiến?
Trên mặt Hồ Phi lộ ra vẻ kinh ngạc trong mắt có một tia lo lắng. Hắn cùng Vô Song đánh vài lần hiểu được sự lợi hại của đối phương. Dương Phàm tuy đã tiến vào Trúc Cơ Kỳ nhưng muốn chống lại hắn. thật là có chút gian nan
- Quyết chiến trong vài ngày này, không nghĩ tới hắn lại chờ không được.
Dương Phàm nói nhỏ trên người bốc lên một cỗ chiến ý. Vừa mới tiến vào Trúc Cơ hắn cũng muốn nghiệm chứng thực lực chân chính của mình một chút. Kiêm tu Tiên Hồng Quyết nghịch thiên cùng ma công tuyệt thế rốt cục có thể phát huy ra loại uy năng nào, ngay cả chính Dương Phàm đều có chút chờ mong. Đêm đó, hai người trở lại Tiên Hồng Y Quán. Hồ Phi rất nhanh bắt đầu tu luyện.
Vù -
Một đạo huyết mang lóe lên trước mắt. Dương Phàm lộ vẻ khác thường, nhẹ vung tay lên bắt được một quả ngọc phù huyết sắc, bên trên tản ra một tia khí tức quỷ dị. Hắn rót thần thức vào trong, nhận được một số tin tức. Sau giây lát trên mặt Dương Phàm lộ vẻ cổ quái, bội phục vô cùng đối với tin tức của Ám Huyết Vương Triều. Minh cùng Vô Song sắp quyết chiến, không ngờ cũng không giấu được tổ chức. Khẽ thở dài một hơi Dương Phàm hóa thành một bóng dáng mơ hồ rời khỏi Tiên Hồng Y Quán. Đêm khuya, hắn một mình một bóng tiến vào thế giới ngầm. Bên trong Ám Huyết Vương Triều.
- Xin trình lệnh bài
Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến. Trong tay Dương Phàm xuất hiện một lệnh bài huyết sắc.
- Xin mời Trưởng lão vào.
Giọng nói kia lộ ra một tia kinh dị, sau đó chuyển qua thái độ cung kính không yên. Vẻ mặt Dương Phàm lạnh nhạt chậm rãi đi vào trong. Người gặp phải trên đường, trên người đều có một cỗ sát khí hung dữ, đều không phải hạng tầm thường.
- Dương trưởng lão. Quân vương đang chờ người.
Đúng lúc Linh Phượng đi tới, đón hắn vào trong một gian thư phòng ánh sáng lờ mờ.
- Nghe nói ngươi quyết chiến với Vô Song?
Trong mắt Ám Thiên Quân Vương lạnh nhạt như lúc đầu, không hề có một tia tình cảm ngồi ở ghế trên nhìn Dương Phàm.
- Đúng vậy. Không biết Quân vương có chỉ thị gì?
Dương Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói, hắn có chút nghĩ không thông. Với thân phận địa vị của đối phương, vì sao lại hỏi đến việc riêng của mình.
- Ngươi cùng Vô Song đều là thành viên bên trong tổ chức. bản Quân vương không hy vọng tinh anh Ám Huyết Vương Triều bồi dưỡng có gì sơ xuất.
Giọng nói kia xuyên qua mặt nạ màu đen có chút khàn khàn. Nhưng ngược lại ẩn chứa một ma lực khác thường.
- Chẳng lẽ Quân vương muốn ngăn cản chúng ta quyết chiến?
Dương Phàm nói:
- Chỉ sợ có chút khó khăn. Hơn nữa cũng khó có thể thuyết phục Vô Song.
- Không! Bản Quân vương cũng không phải muốn ngăn cản các ngươi chiến đấu. Chỉ là có một điều kiện tiên quyết.
- Điều kiện gì?
- Điểm đến là dừng.
Quân vương thần bí mặc trường bào hoa văn màu đen đầu mang mặt nạ chậm rãi đứng dậy.
- Vô Song nghĩ như thế nào?
Dương Phàm mặt không thay đổi hỏi.
- Người này bảo trì trầm mặc cao ngạo dị thường. Ám Huyết Vương Triều chung quy có một ngày khó thể giữ được hắn.
Trong mắt Ám Thiên Quân Vương lóe lên một tia sát khí.
- Nếu hắn không nghe theo thì làm thế nào?
Dương Phàm cười nói.
- Hừ. Nếu không nghe theo. như vậy vào ngày quyết chiến, để Phệ Thiên Quân Vương giúp ngươi diệt sát người này.
Ám Thiên Quân Vương lạnh lùng cười.
Diệt sát Vô Song!
Dương Phàm nghe nói lời này, không khỏi hít sâu một ngụm lãnh khí. Này cùng thật quá độc.
- Phệ Thiên Quân Vương là một trong ba vị Quân vương của Ám Huyết Vương Triều, khẳng định là tu sĩ bậc cao. Nếu vào thời khắc quyết chiến mấu chốt đột nhiên ra tay đích xác có nắm chắc rất lớn diệt sát Vô Song.
- Đương nhiên. Bản Quân vương sẽ không cưỡng ép. Quyền chủ động trong tay ngươi.
Sát khí trong mắt Ám Thiên Quân Vương dần thu liễm chờ đợi Dương Phàm trả lời. Sau một lúc lâu trầm tư, Dương Phàm rốt cục cho đáp án:
- Trận chiến của ta với Vô Song vốn đã ước định từ mấy tháng trước. Cho dù là vì thực hiện hứa hẹn này, ta cũng không thể không toàn lực ứng chiến.
Ám Thiên Quân Vương dường như khẽ nhíu mày một chút.
- Đúng. Sinh tử quyết chiến. Nếu không, hết thảy đều không còn ý nghĩa.
Ám Thiên Quân Vương trầm ngâm thật lâu. sau đó hỏi:
- Ngươi nắm chắc bao nhiêu?
- 50: 50!
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Nếu không tiếc hết thảy mọi giá. phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.
- Ha ha! Không nghĩ tới ngươi còn có phần thắng lớn như vậy.
Bản Quân vương thật ra xem nhẹ ngươi.
Ám Thiên Quân Vương nhẹ nhàng cười, trong mắt nhìn về phía Dương Phàm mơ hồ có thêm vài phần quan tâm cùng chờ mong. Dương Phàm ngạc nhiên, cảm giác Ám Thiên Quân Vương này đối với mình có một chút không tầm thường.
- Nếu như vậy, ngươi cứ yên tâm chiến một trận với hắn. Nếu ngươi thật sự có thể ngang tay với Vô Song. bản Quân vương sẽ tính toán cho ngươi trở thành người nối nghiệp Quân vương đời tiếp theo.
Ám Thiên Quân Vương cười tủm tỉm nói.
Người nối nghiệp Quân vương?
Dương Phàm ngẩn ra, đối với hành vi của vị Quân vương thần bí trước mắt này, cảm thấy không thể nắm bắt.
- Đa tạ quân chủ ưu ái.
Dương Phàm vội vàng cúi đầu nói lời cảm tạ.
- Nghe nói ngươi cùng Vân tiên tử của Dược Tiên cốc, có chút liên hệ?
Ám Thiên Quân Vương đột nhiên chuyển đề tài
- Đúng vậy.
Trong lòng Dương Phàm có chút không yên, Ám Thiên Quân Vương này như thế nào thích hỏi đến việc riêng của mình?
Mơ hồ. trong lòng hắn có chút không vui.
- Ngươi mất hứng?
Trong giọng nói Ám Thiên Quân Vương ẩn chứa một tia khác lạ.
- Dương mỗ lời thẳng không sợ. Quân vương vì sao ưu ái với ta như thế?
Dương Phàm nhìn thẳng vào vị Quân vương thần bí trước mắt.
- Ha ha. Ta là chịu bằng hữu nhờ vả.
Giọng điệu Ám Thiên Quân Vương thật ôn hòa.
- Bằng hữu nhờ vả?
Dương Phàm vẻ mặt cổ quái:
- Xin hỏi Quân vương. Vị bằng hữu kia của người là ai. có quan hệ gì với ta?
Ám Thiên Quân Vương khẽ thốt ba chữ:
- Liễu Vô Ngân!
Liễu Vô Ngân!
Tâm thần Dương Phàm chấn động vội vàng bắt lấy tay hắn. run giọng nói:
- Ngươi biết tin tức sư tôn ta?
Liễu Vô Ngân chính là ân sư thụ nghiệp của Dương Phàm. ở Dương gia bảo dốc lòng chiếu cố hắn mười mấy năm.
- ừm. Hắn là thành viên tổ chức, thân phận cũng là trưởng lão. Một năm trước từng tới kinh đô một lần.
Ám Thiên Quân Vương đáp lời.
- Sư tôn cũng là thành viên tổ chức?
Dương Phàm thất kinh không thôi. cũng không biết hắn nói là thật hay giả.
- Quân vương. Ta có một chuyện muốn nhờ.
Dương Phàm hơi chút dồn dập nói.
- Cứ nói!
Giọng điệu Ám Thiên Quân Vương rất bình thản.
- Ta hy vọng tổ chức có thể phái chút nhân thủ, hỗ trợ tìm kiếm sư tôn cùng phụ thân sinh tử không rõ của ta.
Dương Phàm thật sâu nói.
Cho tới nay, hắn đối với điều này đều hết sức coi trọng, nhưng lại không biết truy tìm từ đâu. Tâm có thừa mà lực không đủ.
- Việc nàv ngươi yên tâm đây cũng là chuyện tổ chức quan tâm. Ta sẽ phái thêm nhân thủ đi điều tra càng nhiều manh mối.
Ám Thiên Quân Vương thản nhiên nói:
- Ngoài ra. Thân nhân ở thế tục của ngươi cùng được Ám Huyết Vương Triều bảo hộ. Không cần phải phân tâm vướng bận đến những người phàm tục.
Dương Phàm nghe lời ấy, thần sắc hơi đổi
"Bảo hộ thân nhân của mình. đây có phải là biến tướng của uy hiếp hay không?"
Dương Phàm trong lòng khẽ chấn động. thầm nghĩ: "Xem ra trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo ta phải về nhà một chuyến."
- Được rồi, ngươi đi đi, buông tay đánh một trận với Vô Song. Không cần phải cố kỵ gì cả.
Ám Thiên Quân Vương phất phất tay, ra hiệu cho Dương Phàm rời đi. Hắn vừa đi, một góc trong gian phòng xuất hiện một lão già tóc bạc mặt hồng hào thân mặc áo vải
- Phàm nhi đi rồi? Thật không thể tưởng được. Thời gian không được hai năm hắn đã tiến vào Trúc Cơ Kỳ. Xem ra kế hoạch của chúng ta cùng nên đẩy nhanh tốc độ.
Lão già này nhìn phương hướng Dương Phàm rời đi. vẻ mặt phức tạp. Nếu Dương Phàm ở đây, nhất định sẽ kinh hô. Lão già này không phải là Liễu trưởng lão sư tôn của hắn sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...