Trên đường về, Hồ Phi hết sức rối rắm, trên mặt viết đầy không cam lòng và vô lực. Giờ phút này, trên đầu hắn có một khối u sưng húp, trong lòng rất nghẹn khuất, thậm chí không cho Dương Phàm trị liệu cho hắn.
- Bại bởi ta ngươi có phục hay không?
Dương Phàm như cười như không hỏi.
- Không phục!
Hồ Phi gần như gầm lên nói.
- Vậy được, chúng ta lại đi đánh một trận.
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Không không
Hồ Phi lại lắc đấu như trống boi, trong đôi mắt lộ ra bất đắc dĩ cùng vô lực thật sâu. Lúc này, hắn tình nguyên đi đại chiến trăm hồi cùng Vô Song cũng không muốn đánh vói Dương Phàm. Đích xác, chiến đấu vói Dương Phàm thật là mất hứng, hết sức mệt mỏi, quả thật là tra tấn về tinh thần. Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi. Nhưng vấn đề là bất kể ngươi cố gắng nhiều đến đâu đều thấy không thể hình thành uy hiếp thực chất đối với hắn liền cảm thấy có chút vô lực.
Đặc biệt lúc cuối cùng Dương Phàm đập Thanh Chuyên lên đầu Hồ Phi, đánh hắn tới mức không cách phản kháng.
- Hiện tại ngươi lợi hại như vậy, đã Trúc Cơ rồi còn cần ta bảo hộ?
Hồ Phi ủ rủ nói.
Dương Phàm lắc đầu:
- Không, ta hiện tại vẫn không thể tách rời bảo tiêu ngươi được. Bởi vì hiện tại ta chỉ có thể xuất hiện với tu vi Luyện Khí hậu kỳ, dưới trường hợp bình thường, vẫn cần sự "bảo hộ" của ngươi.
Cùng ngày, hai người trở lại Tiên Hồng Y Quán. Dương Phàm không nói hai lời lập tức bế quan. Hồ Phi trợn to mắt nhìn:
- Ngươi vừa mới thành công Trúc Cơ lại muốn bế quan nữa?
- Vừa mới Trúc Cơ, muốn củng cố tu vi còn phải tốn một thời gian nhất định. Không có tình huống đặc thù không nên quấy rầy ta.
Dương Phàm dặn dò vài câu liền khởi động trận pháp tầng bốn y quan sau đó bắt đầu tu luyện ma công. Hiện giờ tu vi cảnh giới của Tiên Hồng Quyết đã tăng lên tới Trúc Cơ Kỳ, dựa theo cảnh giới ngày trước, Cửu u Ma Công của hắn hẳn cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng lên cảnh giới tương ứng. Nhoáng một cái bảy ngày trôi qua. So với trong tưởng tượng của Dương Phàm còn thuận lợi hơn, ma công của hắn cũng tu luyện tới tầng thứ ba, cũng chính là tương đương với hỏa hầu Trúc Cơ Kỳ.
Khi hắn đạt tới Trúc Cơ Kỳ, lại lấy ra "Cửu u Ma Kinh - Tiền quyển", dòng tin tức khổng lồ tràn vào trong đầu, từng đám ký hiệu thần bí và ma diễm nhảy múa xoay quanh không ngừng. Liên tục thời gian mấy hô hấp, tin tức khổng lồ này mới bị hắn hấp thu xong. Giờ phút này, hắn cảm nhận được một tầng càng sâu về ảo diệu của Cửu u Ma Kinh. Không chỉ như thế Dương Phàm còn từ trong đống tin tức này biết được nhiều điều có liên quan đến lai lịch của Cửu u Ma Kinh.
Nguyên lai Cửu u Ma Kinh tên đầy đủ vốn là "Cửu u Hóa Thần Ma Công".
Tiền quyển chỉ có nội dung của 1/3 cho nên được xưng là "Tam u Hóa Thần Ma Công".
Tam u Hóa Thần Ma Công!
Sau khi Dương Phàm biết được tin tức này, tâm thần chấn động. Đây không phải là ma công mà Tam u Lão Ma ma đạo đệ nhất nhân của Tu Tiên Giới Ngư Dương quốc tu luyện hay sao?
Lúc trước hắn đã sớm đoán tới, hiện tại lại càng khẳng định. Lần trước khi hắn đi gần Vô Danh u Lâm ma xui quỷ khiến thế nào gia nhập trận doanh ma đạo tán tu. Huyết Ma lão thất cùng lão lục từ khí tức công pháp liền nghi ngờ hắn có quan hệ với Tam u Lão Ma.
Sau đó, ở phụ cận Tú Ngọc Các. Dương Phàm tu thành u Minh Ma Diễm. Ma diễm vừa xuất hiện liền trực tiếp dọa chạy tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đến rình coi. Hít sâu một hơi Dương Phàm đả tọa tu luyện u Minh Ma Diễm thêm một hồi. Sau khi tiến vào Trúc Cơ Kỳ, u Minh Ma Diễm lại có thể trong thời gian ngắn tăng lên một bậc khiến uy lực tăng cao. Giờ phút này, đoàn u quang trung tâm ma diễm lóe lên không thôi tản ra từng dao động quỷ dị. Tâm thần Dương Phàm hoàn toàn dung nhập vào trong, lập tức tiến vào một không gian sâu thẳm.
LÚC này hắn chỉ có một tia cảm ứng mơ hồ không nhìn thấy bóng ma cao lớn trong ma diễm đáng sợ trước kia. Tuy là như thế, Dương Phàm vẫn như cũ có thể cảm nhận được một uy hiếp vô hình.
- Chẳng lẽ ta chú định là địch của cường giả đệ nhất ma đạo Tu Tiên Giới? (chú định: vận mệnh quyết định)
Dương Phàm cười khổ một tiếng.
Thông qua tin tức hoàn chỉnh vừa rồi, hắn đã biết được u Minh Ma Diễm có một đặc điểm đó chính là duy nhất. Nếu thế gian còn có ma diễm cùng loại thứ hai như vậy sẽ phải nghĩ biện pháp cắn nuốt kẻ kia từ đó đạt được mục đích tăng cường bản thân. Tỷ như Dương Phàm hiện tại chỉ tu luyện tới cảnh giới Nhất u Ma Diễm mà Tam u Lão Ma kia lại tu luyện tới cảnh giới Tam u.
Nếu Tam u Lào Ma cắn nuốt u Minh Ma Diễm của Dương Phàm như vậy uy lực ma diễm của hắn cũng sẽ tăng lên.
- Tuy nhiên, nếu ta là Tam u Lão Ma khẳng định sẽ chờ cho kẻ kia tu luyện đến cảnh giới Nhị u Ma Diễm mới ra tay cắn nuốt dung hợp. Như vậy, có thể gia tăng thực lực bản thân rất nhiều.
Dương Phàm bắt đầu trầm tư.
Giữa Tam u cùng Nhất u cách biệt một trời một vực. Giờ phút này nếu Tam u Lão Ma tới đây cắn nuốt ma diễm của Dương Phàm tác dụng cực nhỏ. Nếu chờ Dương Phàm tiến vào Nhị u đại thành, hoặc là Tam u sơ thành, mới tới cắn nuốt. Vậy hiệu quả tốt hơn chục, trăm lần.
Đột nhiên, trong không gian tối tăm sâu thẳm kia, một góc khác đột nhiên sáng lên một đoàn ma diễm cùng loại. Chỉ là nơi trung tâm ma diễm kia không ngờ có ba đoàn u quang, một cỗ khí tức hủy diệt đáng sợ ập tới khiến tâm thần Dương Phàm chấn động. Ngay sau đó ở sâu trong không gian đó một thân ảnh cao lớn mơ hồ lộ ra. Bộ dạng nhìn không rõ, hoặc chỉ là một loại cảm ứng tinh tế.
- Phốc
Dương Phàm vội vàng rời khỏi không gian tối tăm sâu thẳm này, hô hấp gấp gáp tim đập nhanh hơn. Hít sâu một hơi, Dương Phàm trấn định lại tinh thần.
- Tam u Lão Ma này thật đáng sợ.
Trong mắt Dương Phàm lộ vẻ suy tư lại bắt đầu suy nghĩ đối sách. Theo tình huống trước mắt, cảnh giới u Minh Ma Diễm càng cao, đối với mình ngược lại càng không tốt. Nếu tiến vào cảnh giới Nhị u, nguy hiểm càng lớn. Tuy nhiên, muốn tiến vào cảnh giới Nhị u Ma Diễm, nhất định phải đứng trong hàng ngũ tu sĩ bậccao Kim Đan Kỳ, đối với Dương Phàm hiện tại mà nói còn rất xa xôi
Muốn từ bậc thấp bước vào bậc cao, rất khó, rất khó
Tu sĩ bình thường, cho dù tu luyện cả trăm năm cùng không thể vượt qua khoảng cách này.
- Còn may lão ma này chỉ có thể cảm ứng được sự tồn tại của ta mà không biết được vị trí cụ thể.
Hai tay Dương Phàm xiết chặt, trong lòng quyết định chủ ý: "Chờ sau khi Trúc Cơ đại thành, cùng lắm thì ta chạy khỏi Ngư Dương quốc, Đông Thắng Đại Lục ngang dọc hàng tỷ dặm. tùy tiện chạy tới một nơi cục xa xôi, lão ma kia cũng không làm gì được ta".
Nghĩ đền đây hắn hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tình huống cùng không nguy cấp như mình tưởng tượng như vậy. Sau khi tiến vào Trúc Cơ Kỳ. Dương Phàm lại tốn mấy ngày tìm hiểu một ít thần thông phép thuật.
Đến một ngày, Dương Phàm mạnh mẽ rời khỏi cảnh giới không tự kiềm chế. Hắn hít sâu một hơi mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ thì thào nói nhỏ:
- Tới rồi, rốt cục tới rồi
Rốt cục hắn đã đợi tới ngày hôm nay. Một năm trước hắn cùng Vân Vũ Tịch ở trong mấy vạn dặm Tú Ngọc Các, đã ước định về lần ước hội này. Mà ngàv này, cuối cùng cũng tới.
- Ngày mai ta muốn ra ngoài một chuyến.
Dương Phàm tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh nói với Thương Vân.
- Đại nhân có gì phân phó.
Thương Vân hỏi.
- Từ hôm nay trở đi, ta liền thu ngươi làm đệ tử ký danh.
Dương Phàm cười nói.
Thương Vân đầu tiên là cả kinh rồi mừng như điên. "Phịch" một tiếng, quỳ xuống đất. vẻ mặt kích động:
- Sư tôn. Xin nhận đệ tử một lạy.
Cộp - Cộp - Cộp -
Hắn liên tục đập đầu ba cái xem như lễ bái sư đơn giản.
- Ngày sau nếu ta không có mặt, ngươi cùng Lục Hồng quản lý y quán này.
Dương Phàm chậm rãi đi xuống lầu ba. Lục Hồng cùng Thương Vân liên tục vâng dạ nghe theo phân phó của hắn. Tuy nhiên, bọn họ đối với lời dặn bảo đột ngột của Dương Phàm cảm thấy dị thường. Chẳng lè Dương Phàm đã đoán trước, sau này sắp xảy ra chuyện gì?
- Sư tôn. Chẳng lẽ ngài có việc gấp gì sao?
Thương Vân khó hiểu hỏi.
- Hai ngày này, ta đích xác là có chuyện trọng yếu phải xử lý. Hơn nữa. thời gian ta ở lại kinh đô đã đủ dài. Chờ sau khi chuyện được xử lý ta sẽ về nhà một chuyến, thậm chí đến bao giờ trở lại, ngay cả ta cùng không thể quyết định.
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi sau đó tiếp tục dặn bảo hai người một ít chi tiết. Trước khi đi, Dương Phàm còn đưa cho Thương Vân mấy viên ngọc giản y đạo, còn có mấy viên linh đan giá trị xa xỉ. Đợi Dương Phàm rời đi thật lâu sau, Thương Vân đột nhiên phát hiện, trong số linh đan này không ngờ còn có một viên Linh Thần Đan trung phẩm cực kỳ trân quý.
Linh Thần Đan trung phẩm!
Thương Vân hít sâu một hơi:
- Có viên Linh Thần Đan trung phẩm này, ta hoàn toàn nắm chắc trong vòng hai tháng tiến vào Ngưng Thần Kỳ.
Lúc này hắn còn không biết, đối với Dương Phàm hiện tại mà nói luyện chế Linh Thần Đan trung phẩm đã không có khó khăn gì lớn.
Sau khi ra khỏi Tiên Hồng Y Quán, dương phàm ngoái đầu nhìn lại bảng hiệu một cái, đấu tranh tư tưởng một lát, trong lòng thở dài:
- Bảng hiệu này cứ để ở đây, để lại cho càng nhiều người có cơ duyên đi!
Vì thế. hắn cùng Hồ Phi rời khỏi Tiên Hồng Y Quán.
Dương Phàm có một tia lưu luyến nhàn nhạt. Hồ Phi đứng bên cạnh hắn nghĩ rằng hắn sợ hãi chiến đấu với Vô Song liền nói:
- Đến lúc đó ta trợ chiến, nếu Vô Song kia hạ sát thủ với ngươi, ta nhất định sẽ không cho hắn được như ý.
- Ha ha.
Dương Phàm mĩm cười không nói gì thêm. Rời khỏi y quán hai người đi tới phủ Yến Vương. Dương Phàm biểu đạt ý tứ muốn rời khỏi kinh đô với Yến Vương. Đương nhiên, còn muốn đi gặp mặt Vũ Văn Hàm một lần.
Vũ Văn Hàm biết được tin tức Dương Phàm sắp rời khỏi, hai mắt đỏ lên khí chất thánh khiết, không còn sót lại chút gì. bổ nhào vào trong lòng Dương Phàm khóc một hồi. Dương Phàm trấn an giây lát. rồi nói:
- về sau chúng ta khẳng định còn có cơ hội gặp mặt.
Vũ Văn Hàm lau khô nước mắt:
- Dương đại ca. Trước khi đi có thể để Hàm nhi bói cho huynh một quẻ?
- Bói?
Dương Phàm nao nao. cười nói:
- Muội làm theo sức mình thôi, đừng quá miễn cưỡng.
Hiện tại hắn đã tiến vào Trúc Cơ Kỳ, thực lực m
ạnh hơn, muốn bói toán ra vận mệnh của hắn vậy khó khăn càng lớn hơn.
Đêm đó, Hàm Trữ Cư.
Trong trời đêm, sao sáng đầy trời, hào quang mê người.
Vũ Văn Hàm đứng trước mặt Dương Phàm, đôi mắt đẹp nhắm chặt. Trên người nàng tản ra một tia khí tức yên tĩnh thánh khiết, ở dưới bầu trời sao nàng càng trở nên thần bí xinh đẹp làm cho người ta cảm giác được nàng xa xôi không thể chạm đến. Từng điểm sáng nhỏ vờn quanh thân nàng, mông lung mê ly như mộng như ảo.
Ông
Đột nhiên, nàng vung tay lên, trước người xuất hiện một bức họa cổ xưa dường như còn tản ra một làn hương thơm nhạt kỳ dị như tới từ Thượng cổ. Lúc đầu trên bức họa một mãnh tối đen, theo pháp quyết như hoa sen nở rộ trong tay Vũ Văn Hàm, từng đợt điểm sáng bày ra bên trên. Sau một lát, một nơi nhỏ ở trung tâm Tinh Nguyệt Đồ hình thành một tinh hà tráng lệ vô cùng.
Tinh tú xoay tròn, hào quang tản ra. Vũ Văn Hàm mở đôi mắt đẹp, trên khuôn mặt ngọc tuyệt sắc khuynh thành lại có vẻ tái nhợt vô cùng. Hiển nhiên là hao nhiều pháp lực.
Đột nhiên, tất cả tinh tú trên Tinh Nguyệt Đồ đều biến mất.
Thân thể mềm mại của Vũ Văn Hàm đổ vào trong lòng Dương Phàm. chỉ nói một câu:
- Hai năm sau xin Dương đại ca nhất định phải rời khỏi Ngư Dương quốc.
Dứt lời. nàng liền hôn mê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...