Ta có một nhân gieo một hạt giống, mượn tay của ngươi kết ra một quả.
Thanh âm già nua mờ mịt quanh quẩn trong thể giới màu xanh vô hạn này.
Lão đạo sĩ nhếch nhác đổi diện đi tới chính là lão đạo sĩ từng thoáng hiện trong đầu khi Dương Phàm tấn chức uẩn Chủng Kỳ trước kia.
Chuẩn xác mà nói, lão chính là lão đạo thần bí để lại một bộ Tiên Hồng Quyết không trọn vẹn.
- Ta tên là Diệp Phàm.
Thanh niên nhấn mạnh.
- Diệp Phàm cũng được, Dương Phàm cũng thể, đều chỉ là một danh hiệu.
Chính như ta, từng hóa thân Hồng Quân, Hồng Mông, Thái Nhất, Thái Sơ, Đại Thiên...!không dưới ba ngàn cái tên.
Đương nhiên còn không thể đánh đồng với hóa thân ngàn vạn chân chính của ngươi.
Trong vẻ mặt của lão đạo sĩ nhếch nhác như có một vẻ tiêu sái.
- Mấy vạn năm rốt cục ta mới thức tỉnh., cách bước cuối cùng Quy Nguyên Kỳ cũng chỉ có một bước.
Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Diệp Phàm đạm mạc nói.
- Một bước cuối cùng, không vội không vội.
Trước mắt là chuyện trọng yểu nhất, ngươi cũng đừng quên.
Lão đạo sĩ nhếch nhác vuốt râu cười.
- Làm sao có thể quên! Vì nó, ta tò bỏ việc chinh chiến Man hoang đại lục cùng bằng hữu, thậm chí mấy vạn năm qua còn xa rời người thân.
Nam nhân tên Diệp Phàm trước mắt so với đám người nam nhân hoa văn xanh ngọc, Ngao Thanh Long, Dương Phi hình như có chút bất đồng, nhưng không khác biệt về bản chất.
- Hắc hắc, vậy là tốt rồi.
Vẻ tiên phong đạo cốt của lão đạo sĩ nhếch nhác biển mất không còn, thần tình, có thể thấy được vài phần đáng khinh.
Đối với điều này, Diệp Phàm đã nhìn mãi thành quen.
- Tuy nhiên, trước đó ta muốn chân chính hiểu biết chuyện kia.
Dương Phàm đột nhiên nói.
- Ba người.
- Toàn bộ đại thể giới chỉ còn lại ba chúng ta.
Thanh âm như tới tò cuối của hắc ám vĩnh hằng hiện lên trong đầu Diệp Phàm.
- Không thành vấn đề.
Ý niệm lão đạo sĩ khẽ động, Diệp Phàm liền phát hiện hai người tiến vào một
thể giới u ám hỗn loạn.
Toàn bộ thể giới u ám không ánh sáng, khắp nơi đều là triều tịch nguyên lực hỗn loạn vô cùng.
Thiên địa đang rung chuyển, không gian như muốn vờ tan như bọt biển mộng
Lực lượng hủy thiên diệt địa có mặt khắp mọi nơi, bùng nổ ở bất kỳ chỗ nào đều có được lực lượng vượt qua lực Phá giới gấp trăm vạn lần.
Hơn nữa cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa này còn đang không ngừng mở rộng tăng lên không biết đến khi nào.
Trong hình ảnh hiện ra một giới diện hỗn độn vờ nát, Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy khá quen mắt.
- Nơi này là thất giới?
Hắn kinh hô một tiếng, mơ hồ thấy được hai bóng người đang chật vật giãy
Một bóng người trong đó là một Ma nhân đội trời đạp đất, quanh thân quanh quẩn nguyên lực hỗn độn đáng sợ, dường như con thuyền nhỏ bất kỳ lúc nào cũng có thể hủy diệt trong gió lốc thổi quét toàn bộ thể giới kia.
Thạch Thiên Hàn!
Trong mắt Diệp Phàm chợt lóe tinh quang, tắc lười kỳ quái:
- Không gian thất giới có thể kéo dài đến ngày tận thể của thất giới!
- Có sự chiểu cổ hết mực của ngươi, nơi cổ hương sao có thể dễ dàng tiêu vong trong vài giới niên?
Lão đạo sĩ nhếch nhác cười nhạo nói.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Hắn chưởng khổng căn nguyên sinh mệnh sẽ không để thất giới hoàn vũ dễ dàng bị diệt vong.
Một bóng người giãy dụa khác lại là chúa tể tối cao của thượng tam giới - Thiên Để Thiên cổ.
Hai nhân vật cấp bậc Hỗn độn thiên giai chỉ giãy dụa một lát đã dần dần bị Hỗn Độn Phong Bạo xé thành bụi phấn, ngay cả linh hồn tâm ấn đều bị nghiền thành hạt nhỏ, khiến cho Diệp Phàm kinh hãi run sợ.
- Nếu là linh hồn tâm ấn tan biển, vậy sinh linh sẽ hoàn toàn tử vong, không có khả năng hồi sinh.
Diệp Phàm đầy vẻ hồi hộp nói.
Không gian lại nhanh chóng xuyên qua, trong hình ảnh chỉ còn lại một sổ ít nhân vật cấp bậc Hỗn độn đang giãy dụa trong Hỗn Độn Phong Bạo có mặt khắp mọi nơi.
- Hỗn độn là lực lượng căn nguyên nhất.
Loại gió lốc này sẽ phá hủy mọi trật tự đã có, bao gồm không gian, thời gian, vật chất, sinh mệnh vạn vật...!
Lão đạo sĩ nhếch nhác thở dài, trong thanh âm có vài phần bất đắc dĩ.
Diệp Phàm thì lại im lặng không nói gì.
Rất nhanh hắn thấy được ở trong vũ trụ nơi có địa cầu, một bóng người quen thuộc hóa thành hạt nguyên thủy trong Hỗn Độn Phong Bạo.
- Luân Huyết Đại Để.
Diệp Phàm khẽ hô một tiếng.
Cho dù là văn minh khoa học kỹ thuật phát triển như thể giới địa cầu, đạt tới trình, độ có thể thoải mái “Không gian khiêu dược”, thậm chí hoàn toàn nắm giữ “Gien”, nhìn thấu bản chất vạn vật thậm chí là xuyên qua thời không thì cũng không có sức phản kháng dưới Hỗn Độn Phong Bạo.
ức ức vạn vạn sinh linh chủng tộc trong cảnh tượng không gian tan biển như bọt biển, rất nhanh chìm vào một màn tối đen.
Ngay sau đó hình ảnh lại xuyên qua đến Man Hoang đại lục, trung tâm khởi nguyên của Đại Thiên thể giới.
Trên Man Hoang đại lục, lúc đầu có mấy trăm sinh linh giãy dụa trong Hỗn Độn Phong Bạo, chỉ qua một lát chỉ còn lại sáu người.
Sáu người đó đều là cấp bậc Thần tổ.
Dương Phàm tập trung nhìn vào, nhận ra mấy người trong đó: Hồ Phi, Vô Song, Thiên Thu Vô Ngân, Vũ Vô Cực...!
Mấy người còn lại sau cùng đều là Thần tổ trên Man Hoang đại lục, thực lực cao hơn Hỗn độn thiên giai không chỉ một bậc.
Nhưng mà cường đại như hạng Thần tổ cũng không kiên trì được bao lâu dưới Hỗn Độn Phong Bạo uy lực tăng lên vô cùng.
Chỉ trong giây lát đã chết ba bổn người.
- Hồ Phi, Vô Song!
Diệp Phàm xiết chặt nắm tay, nín thở, trơ mắt nhìn Hồ Phi cùng Vô Song tan thành mây khói, sau đó hóa thành dạng hạt nguyên thủy.
Mà trước đó chúng thân hữu trên Luân Hồi Tinh Bảo cũng tan biển như bọt biển, với thần thông của Diệp Phàm trong đầu lại càng hiện ra quá trình, chúng thân hữu chết đi không hề có sức phản kháng.
Hai Thần tổ còn giãy dụa đấu tranh cuối cùng là Thiên Thu Vô Ngân cùng Vũ Vô Cực.
Sự cường đại của hai người này vượt qua sự tưởng tượng của Diệp Phàm, kiên trì nhiều hơn những Thần tổ khác hẳn nửa canh giờ.
Nhưng cuối cùng ba hóa thân của Thiên Thu Vô Ngân tan rã giải thể, ma khí hỗn độn kinh sợ bát hoang của Vũ Vô Cực cũng trở về nguyên bản, phát ra tiếng thét dài không cam lòng.
Diệp Phàm nhìn mà kinh hồn động phách.
Trơ mắt nhìn vô số không gian, vật chất, sinh linh bao gồm bằng hữu, người thân, chí ái lần lượt chết đi không còn một ai.
Đó là loại thê lương đáng sợ cờ nào?
- Chúng ta đi nơi nào, chẳng lẽ không thể ngăn cản?
Diệp Phàm hít sâu một hơi.
Lão đạo sĩ khẽ cười, ý niệm vừa động hai người tiến vào một không gian gió lốc đỏ thẫm cắn nuốt thiên địa.
- Nơi này là...!Tiên Hồng Không Gian.
Dương Phàm có thể từ trong thể giới bị phá thành mảnh nhỏ này cảm nhận được khí tức còn sót lại của Tiên Hồng Không Gian.
Chỉ thấy nơi căn nguyên của Tiên Hồng Không Gian có ba bóng người: Một đạo sĩ tiên phong đạo cốt, một nam nhân cương nghị tay nâng cổ tháp, một nam nhân nho nhã phong độ.
Ba người này chính là lão đạo sĩ, Trương Hằng, Dương Phàm.
Ở trung tâm ba người là nơi bắt nguồn của Hỗn Độn Phong Bạo, có thể thấy được một động khẩu màu xám không ngừng run rẩy vặn vẹo cắn nuốt thiên địa.
Trên người lão đạo sĩ nhếch nhác nở rộ ánh sáng Tam Thiên hỗn độn, trực diện với trung tâm của Hỗn Độn Phong Bạo khổng lồ kia.
Hai mắt Trương Hằng hóa thành một mảnh hư vô trống vắng, một quầng sáng trong suốt bao phủ nơi bắt nguồn của gió lốc, ngay cả lực hỗn độn bản nguyên cũng có thể cắn nuốt.
Hai tay Dương Phàm mở ra, căn nguyên sinh mệnh vô hạn lóe lên vạn ngàn dải sáng rực rờ, sương mù tỏa ra màu sắc kỳ dị rót vào thân thể hai người.
Sinh linh cuối cùng của đại thể giới đúng là đang liên thủ trấn áp ngọn nguồn của Hỗn Độn Phong Bạo.
- Chung quy không được, xem nhẹ uy lực của ngày tận thể Đại Thiên.
Cho dù chúng ta có thể trấn áp nhất thời cũng không thể kéo dài trọn đời.
Cho dù ta hao tổn tâm cơ có được hai đồng bọn mạnh mẽ nhưng vẫn vô lực xoay chuyển trời đất như cũ.
Thôi, thôi.
Cuối cùng cũng có thểm hai đồng bọn...!
Lão đạo sĩ nhếch nhác thở dài, trong lời nói lộ ra bất đắc dĩ thật sâu.
Có thể mơ hồ thấy được lệ quang nơi khóe mắt Trương Hằng cùng Dương Phàm, đầy vẻ bi thống, cũng thở ra một hơi.
Ằm
Ngay khoảnh khắc bọn họ buông xuôi, Hỗn Độn Phong Bạo cuồng bạo vạn lần trong khoảnh khắc hầu như nuốt hết toàn bộ Đại Thiên Tu Di Trụ.
Trong thể giới hắc ám tuyệt đối chỉ còn lại một góc bình yên cuối cùng.
Cho dù Hỗn Độn Phong Bạo mạnh thêm vạn lần đảo qua trên người ba người lại không cách nào tạo thành thương tổn thực chất.
Đại Thiên vũ trụ, ba sinh linh cường đại cuối cùng, chân chính vĩnh hằng bất diệt, bễ nghễ ngàn đời.
- Ba người!
- Toàn bộ đại thể giới chỉ còn lại ba chúng ta.
Thê lương, cô tịch, bất lực, hắc ám....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...