Cho dù trăm ngàn lần không muốn, cuối cùng An Nhiên vẫn phải quấn khăn quàng
cổ đi làm. Thậm chí cô có thể nhận thấy từ nháy mắt cô bước vào cửa công ty, ánh
mắt lộ vẻ kỳ quái của cô bé tiếp tân vẫn theo sát đến khi cô bước vào phòng làm
việc. Dường như cô đỏ mặt, không dám nhìn ai mà đi thẳng vào văn phòng.
"Hô......" Thở thật dài, An Nhiên ngồi xuống chỗ mình, mở máy tính, đặt
cặp công văn lên trên bàn, lấy ra tư liệu mang về ngày hôm qua.
Còn không đợi cô thở xong, cửa phòng làm việc được gõ vang, là Trần
Trừng.
An Nhiên cất giọng về phía cửa: "vào đi."
Trần Trừng đẩy cửa đi vào, đưa giấy tờ trong tay cho cô, nói: "đây là báo cáo
tiến độ em đi công trường ngày hôm qua."
An Nhiên nhận lấy, tiện tay liếc nhìn, gật đầu, nói: "tốt, tôi biết rồi. Buổi
chiều cô và tôi cùng đi tìm Trần công đi, về hạng mục trang viên này, cô đi cùng
xem xét, có ý kiến và đề xuất gì cũng có thể cùng nhau thảo luận kỹ càng."
"Bây giờ chị định cho em tham gia hạng mục của chị sao?" Trần Trừng hơi bất
ngờ, suy cho cùng cô vừa mới tới, thậm chí cô đã dự tính tháng đầu tiên sẽ bưng
trà rót nước, cầm giấy tờ gì đó cho cô (An Nhiên).
An Nhiên ngẩng đầu, nhìn cô ta, nhàn nhạt hỏi, "cô không tự tin?" Khóe miệng
khẽ cong lên.
"Đương nhiên là có." Trần Trừng quả quyết nói, đối với chuyên môn của mình,
từ trước đến giờ cô luôn tràn đầy tự tin.
An Nhiên gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra bản của bản thiết kế đưa cho
cô ta: "đây là bản thiết kế, cô lấy về xem trước một chút, buổi chiều chúng
ta sẽ cùng nhau đi phòng bản mẫu."
Trần Trừng đưa tay nhận lấy, lúc này mới chú ý tới chiếc khăn quàng trên cổ
cô, trong thời tiết kiểu này, trang phục của cô thấy thế nào cũng đột ngột, kỳ
quặc, liền không nhịn được tò mò, hỏi: "chị Cố, dự báo thời tiết hôm nay báo
rằng nhiệt độ ngoài trời là 28 độ đó."
Những lời này ngụ ý là, ngài còn quàng khăn như thế không cảm thấy nóng
sao?
An Nhiên sửng sốt, mặt thoáng cái đỏ lên, cả người hơi hơi xấu hổ, một lúc
lâu mới lúng túng ho nhẹ nói: "khụ khụ, cái này, cái này đêm hôm qua lúc ngủ đã
quên đóng cửa sổ, hôm nay lúc thức dậy cảm thấy có chút cảm mạo, cảm thấy còn,
còn lành lạnh." Nói xong, còn sợ cô ta không tin, cố ý ho khan mấy tiếng, chà
xát cánh tay mình.
Cái cớ sơ hở chồng chất như vậy dù ai nghe cũng nghe ra là bịa đặt, Trần
Trừng cố gắng chịu đựng để mình không cười ra tiếng, nhưng khóe miệng lại không
nhịn được mà cong lên thành một độ cong đẹp mắt, ôm bản thiết kế trước ngực, gật
đầu, nói: "em đi ra ngoài trước."
An Nhiên vội vàng gật đầu, "ừ, đi ra ngoài đi." Trên mặt nóng ran, không cần
soi gương, căn cứ vào nhiệt độ trên mặt này, cô nghĩ hiện tại khuôn mặt cô nhất
định là hồng như quả cà chua.
Đợi Trần Trừng đi ra ngoài, An Nhiên vội vàng tháo chiếc khăn quàng cổ kia
ra, lấy tay quạt quạt cho mình hạ nhiệt, tối qua cô cũng xem dự báo thời tiết
rồi, nhiệt độ hôm nay đúng là 28 độ trở lên!
Cả người nóng lên kịch liệt, chút ít gió trên tay này căn bản là không thể
làm giảm nhiệt độ trên mặt cô lúc này, lấy chiếc điều khiển từ xa của điều hòa
từ trong ngăn kéo, liền hạ nhiệt độ xuống thấp nhất.
Thật vất vả mới hạ nhiệt độ trên mặt xuống, ngồi trước bàn làm việc, An Nhiên
xem tài liệu trong tay mà không vào được chút nào.
Cô cảm thấy cô nên suy nghĩ thật kỹ vấn đề giữa cô và Tô Dịch Thừa, anh đúng
là rất tốt, không chỉ biết nấu ăn, đối xử với cô cũng không có gì có thể bắt bẻ,
không thể phủ nhận, anh đúng là một người đàn ông tốt hiếm có, cô có thể gả cho
anh, thật lòng cô cảm thấy mình rất may mắn. Nhưng mà, trừ một điểm, dường như
anh có đòi hỏi quá lớn đối với phương diện sinh hoạt vợ chồng, không, phải nói
là đòi hỏi vô độ! Rõ ràng hàng ngày đều đi làm, áp lực công việc còn cao hơn
người bình thường vài lần, thậm chí là chục lần, nhưng mà tại sao tinh lực của
anh ngày nào cũng tốt như vậy! Cô không thể giải thích được, thật không thể hiểu
được!
Có lẽ, cô thật sự phải suy nghĩ thật kỹ biện pháp để kiểm soát chuyện này,
nếu không, cô cảm thấy sớm muộn gì mình sẽ bị dày vò đến chết, với lại, chuyện
như hôm nay, cũng tuyệt đối không chỉ có lần này!
Trong lúc đang trầm ngâm suy nghĩ làm thế nào mới có thể kiểm soát yêu cầu
của Tô Dịch Thừa đối với phương diện này, An Nhiên liếc thấy tờ điều lệ và quy
chế đặt trên bàn, giữa đầu nhỏ bùng lên tia tính toán, có lẽ cô cũng có thể học
cách thức quản lý theo từng điều lệ như của công ty.
Nghĩ là làm, khi máy in cho ra bản A4 ‘ước pháp tam chương’ của cô, An Nhiên
hài lòng cong cong đôi mắt, cô định bụng tối nay sẽ đem bản ‘ước pháp tam
chương’ này đến cho Tô Dịch Thừa ký vào.
Buổi trưa An Nhiên không đi ăn cơm, chủ yếu là cảm thấy quá mất mặt, cuối
cùng vẫn là gọi điện thoại nội tuyến cho cô bé tiếp tân, bảo cô bé mang cho mình
một suất cơm.
Gần đây tối nào cũng ăn quen đồ ăn Tô Dịch Thừa làm, quay lại ăn cơm hộp,
mùi vị thật sự rất khác, rau cải xanh sắp biến thành rau cải vàng rồi, thịt bò
day đến nỗi cắn cũng không cắn được, còn canh trứng kia nhạt như nước lã cậy,
không có vị gì cả.
An Nhiên tự cảm thấy mình không phải là người hoang phí thức ăn, nhưng mà
suất ăn này, thật sự là khó có thể nuốt được. Cuối cùng An Nhiên cũng không
gượng ép mình, liền đậy nắp hộp cơm lại, bưng cốc cà phê trên bàn lên uống một
hớp lớn.
Ngay vào lúc này, bên ngoài phòng làm việc đột nhiên truyền đến tiếng cãi
vã.
Đại sảnh công ty lớn như thế, những người khác đều ra ngoài ăn trưa, trong
góc đại sảnh, Lăng Lâm và Trần Trừng đứng bên cạnh mô hình hạng mục trang viên
mà An Nhiên đang làm, cãi vã đỏ mặt tía tai.
"Lại là cô, Trần Trừng sao cô cứ như âm hồn bất tán vậy." Một tay bị Trần
Trừng nắm chặt, Lăng Lâm oán hận nói.
Trần Trừng nhìn chằm chằm cô ta, ối chao hỏi: "nếu muốn người không biết trừ
phi mình đừng làm, cô muốn làm gì, lại muốn tới phá hoại mô hình sao?" Trước đây
cô và Lăng Lâm ở cùng một trường học, khi tốt nghiệp, chính cô ta âm thầm phá
hủy mô hình của cô, hơn nữa còn đánh cắp bản thiết kế của cô.
"Tôi làm cái gì cô quản được sao, cô tốt nhất là nhanh tránh ra cho tôi, nếu
không, cô có tin không, chờ lát nữa tôi có thể khiến Hoàng Đức Hưng sa thải cô!"
Lăng Lâm kiêu căng nói lớn tiếng, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp.
"Làm sao, lại muốn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mang người cha thị
trưởng ra sao, trước đây cô khiến tôi không đi được Thâm Quyến, hiện tại lại
muốn đuổi tôi khỏi Chân Thành, Lăng Lâm, trừ bỏ có một người cha quyền thế, cô
còn lại cái gì?" Trần Trừng nhìn cô ta nói, tâm tình có chút kích động, nắm tay
cô không kiềm chế được tăng thêm sức lực.
"A —" Lăng Lâm không chịu được đau phải kêu thành tiếng, ra sức rút tay ra,
la hét lên: "cô, người đàn bà chanh chua, buông tay cho tôi."
Trần Trừng nắm tay cô ta không buông ra, nói: "tôi không buông, tôi muốn xem
xem, cứ thế này chờ mọi người về, xem cô ngụy biện được cái gì."
"Cho dù bọn họ biết tôi muốn phá hủy mô hình vậy thì thế nào, cô cho rằng
Hoàng Đức Hưng sẽ sa thải tôi sao? Đừng quá ngây thơ tức cười thế, tôi là con
gái thị trưởng Giang Thành, Hoàng Đức Hưng nịnh bợ tôi còn không còn kịp nữa,
ông ta sẽ sa thải tôi? Quả thực là nực cười." Lăng Lâm dương dương tự đắc nói,
hồi đó công ty mà cô ta muốn vào thực tập, vốn là ‘Húc Đông kiến trúc’, nhưng mà
‘Húc Đông’ quá nghiêm rồi, cô ta còn không vượt qua được vòng sát hạch đầu tiên,
cuối cùng tới phải tới ‘Chân Thành’. Thật ra cô ta biết mình căn phải không phải
là một kiến trúc sư có năng lực, thậm chí ngay cả tỷ lệ bản vẽ cơ bản nhất cũng
không hiểu, nhưng mà chỉ cần cô là con gái của Lăng Xuyên Giang, Hoàng Đức Hưng
phải nể mặt mũi cha cô, không thể nào sa thải cô.
"A, cô thật sự là mặt dày, không biết xấu hổ, chẳng lẽ không cảm thấy nhục
nhã chút nào, ỷ vào quyền lực của cha mình, thật ra thì cô căn bản không biết
thiết kế, trong trường chính cô ăn cắp bản thiết kế của tôi!" Trần Trừng tức
giận, tuy là nói ra cũng không thể làm được gì, vì xã hội chính là như thế, Lăng
Lâm là Quan nhị đại(1), là thiên kim tiểu thư đệ nhất của Giang Thành, cho nên
dù biết tác phẩm của cô ta là sao chép, ban giáo vụ cũng không nói gì. Mà cô chỉ
có thể trơ mắt nhìn tác phẩm của mình bị ăn cắp, trên chữ quan có chữ nhân, mà
mình không có cách nào cả.
"Đúng thì thế nào, cô đi tố cáo với ban giáo vụ thì thế nào, kết quả còn
không phải là tất cả mọi người đều đứng về phía tôi sao, lần này cũng thế, cho
dù cô nói cho Hoàng Đức Hưng, nói cho mọi người, vậy thì như thế nào, cô đã từng
trải qua rồi, hẳn là biết rõ kết quả, mà còn muốn thử lần nữa, cô có tin lần này
tôi có thể khiến cho Hoàng Đức Hưng lập tức sa thải cô không." m trầm nghiêm
mặt, Lăng Lâm nhìn cô uy hiếp nói. Sau đó ra sức vung tay, hất cánh tay cô ta
đang nắm chặt tay mình ra xa.
Trần Trừng hơi lảo đảo, lùi về phía sau vài bước mới đứng vững, hai tay không
kìm được nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt hung hăng nhìn Lăng Lâm.
Lăng Lâm xoa xoa cánh tay vị nắm đỏ lên của mình, cười lạnh nói: "cô có tin
tôi có thể khiến cô không sống được ở đất Giang Thành."
"Cô cho là cô có thể một tay che trời à." Giọng nói của Trần Trừng cứng ngắc,
cô biết rõ cô ta có thể, chỉ dựa vào cái mác thiên kim tiểu thư của thị trưởng,
cô biết cô ta làm được.
"Hừ." Lăng Lâm hừ lạnh, nói: "tôi sẽ làm cho Hoàng Đức Hưng sa thải cô, cô
xem tôi có thể một tay che trời không!"
"Cô không sa thải được cô ấy." An Nhiên thản nhiên nói, đi về phía hai
người.
____________________________________________________________
Nghe tiếng, Lăng Lâm và Trần Trừng đều sửng sốt, hai người đều cho là cả
phòng làm việc lúc này chỉ có hai người các cô, hoàn toàn không ngờ tới An Nhiên
cũng có mặt!
Đứng lại trước mặt hai người, liếc nhìn Trần Trừng, rồi quay đầu lại nhìn
Lăng Lâm, thản nhiên nói: "tôi sẽ không để cô sa thải cô ấy." Nói xong, lại liếc
nhìn mô hình hàng mẫu được bày ở kia, tiếp tục nói: "còn có, về chuyện cô muốn
phá bỏ mô hình, tôi sẽ báo lại cho Hoàng Đức Hưng, tôi sẽ yêu cầu công ty truy
cứu trách nhiệm."
"Cô dám!" Lăng Lâm gào lên, cặp mắt trừng to như chuông đồng nhìn cô, nhìn
hơi dọa người, thấy mà giật mình.
"Vì sao tôi không dám?" An Nhiên nhìn cô ta chằm chằm, mặt không chút thay
đổi.
"Cô cho là cô gả cho anh Dịch Thừa thì rất giỏi sao? Đừng quên, anh Dịch Thừa
chẳng qua cũng chỉ là trợ lý thị trưởng, còn không phải là nhân viên của cha tôi
sao, cô cho là Hoàng Đức Hưng sẽ nể mặt anh Dịch Thừa, hay là nể mặt cha tôi."
Lăng Lâm cười lạnh, có bao nhiêu là đắc ý.
"Tôi sẽ chờ xem, xem cô có thể động vào Trần Trừng hay không." An Nhiên cười
nhạt nói, giọng nói không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh.
"Cố An Nhiên, cô cho rằng tôi không dám sao!" Bộ ngực Lăng Lâm phập phồng
kịch liệt, hiển nhiên bị tức không nhẹ.
An Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không nói lảm nhảm với cô ta nữa. Tiến
lên nhìn mô hình bản mẫu trong kính, may mắn, chưa bị phá hỏng.
Lại xoay người nhìn Lăng Lâm, chỉ nhàn nhạt nói: "sau này nếu mô hình này bị
hư hại chút nào, dù không phải cô làm, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm lên
cô, có lẽ Hoàng tổng giám sẽ nể mặt Lăng thị trưởng, nhưng mà tôi sẽ không." Nói
xong thì không để ý tới cô ta nữa, xoay người nhìn Trần Trừng một cái, nói: "cô
đi theo tôi vào đây." Sau đó đi thẳng đến phòng làm việc của mình, không để ý
tới tiếng gào thét của Lăng Lâm phía sau.
Trần Trừng đi theo cô vào phòng làm việc, điều khiến cô bất ngờ chính là thân
phận của An Nhiên, không ngờ cô ấy thế mà lại là Quan phu nhân, nhưng mà không
giống với trong tưởng tượng của cô, không có kiêu căng ngạo mạn.
"Cô nói trước đây bản thiết kế của cô bị Lăng Lâm sao chép?" An Nhiên nhàn
nhạt hỏi.
Trần Trừng gật đầu, "vâng."
"Thảo nào." An Nhiên thầm nói, thảo nào cô cảm thấy tư liệu trên hồ sơ của
Lăng Lâm cùng bản thiết kế bình thường của cô ta khác xa nhau như vậy, thì ra
chẳng qua là đi sao chép của người khác, căn bản không phải là bản thân cô ta
vẽ. "Thảo nào mà kém xa nhau như vậy."
"Hử, chị nói cái gì?" Trần Trừng không nghe rõ ràng cô nói gì.
An Nhiên lắc đầu, chỉ nói, "không có gì." Sau đó thu dọn đồ trên bàn làm
việc, cầm lấy cặp công văn, nói với cô ấy: "có thể đi được rồi, bây giờ chúng ta
phải đến phòng làm bản mẫu xem tiến độ."
Trần Trừng vội vàng gật đầu, quay về bàn làm việc của mình thu dọn đồ đạc
liền đi theo An Nhiên.
Bởi vì đi phòng bản mẫu xem xét tiến độ, nán lại nói chuyện quá thời gian,
cho nên khi về đến nhà đã tối mịt. Mà Trần Trừng kia đúng là có thiên phú về
thiết kế, vừa mới đưa cô ấy đến đó, cô ấy liền có thể chỉ ra vấn đề nhỏ của bản
mẫu.
Mở cửa đi vào, cái đèn trước cửa nghe tiếng bước chân cô liền sáng lên, mà
lúc này đèn trong phòng khách cũng sáng, hiển nhiên là Tô Dịch Thừa đã về. Mà
trên bàn ăn trong phòng bếp đã bày đặt thức ăn vừa nấu xong, vẫn còn hơi nóng
bốc lên, nhìn qua vô cùng muốn ăn, vừa nhìn, cô đột nhiên nhớ tới thức ăn buổi
trưa khiến người ta khó nuốt kia, đột nhiên An Nhiên cảm giác mình đã đói bụng,
chưa rửa tay, thậm chí không dùng đũa, trực tiếp lấy tay nhắm tới mấy món ăn
kia, cầm sườn xào chua ngọt thả vào trong miệng của mình, vị chua chua ngọt
ngọt thật có thể so với của đầu bếp trong nhà hàng, thật ngon.
Không biết từ lúc nào Tô Dịch Thừa đã đi ra từ trong thư phòng, ôm cô từ phía
sau, cằm đặt trên bả vai cô, nói: "sao về muộn như thế."
An Nhiên lại cầm thêm một miếng to thả vào trong miệng mình, ăn nói không rõ
nói: "hôm nay đi công trường, cho nên, cho nên về muộn." A a a, so với ăn cơm
hộp trưa nay, An Nhiên quả thực cảm thấy tay nghề của Tô Dịch Thừa căn bản đã
lên đến trời. Thật ăn quá ngon rồi! Nghĩ thế, lại muốn đưa tay tiếp tục.
Tô Dịch Thừa gật đầu, buông cô ra, vào lúc cô đưa tay ra, vỗ nhẹ cái tay nhỏ
bé của cô, khẽ cười nói: "rửa tay trước, sao mà như quỷ đói vậy." Không rửa tay,
không dùng đũa liền lấy tay cầm, nhìn qua như là mấy ngày không được ăn vậy.
An Nhiên nghịch ngợm thè thè lưỡi, nói: "trưa nay em gọi cơm ngoài, nhưng mà
quá khó ăn suýt nữa một miếng em cũng không ăn được, thật sự là quá khó ăn."
Tô Dịch Thừa sủng nịch nhéo nhéo mũi cô, nói: "rửa tay trước, rửa tay xong
rồi ăn cơm luôn."
"Được." An Nhiên trịnh trọng gật đầu, vòng qua bàn ăn vào bếp, mở nước ra rửa
sạch tay mình, rồi khi xoay người ngồi vào bàn ăn, Tô Dịch Thừa đã xới cơm xong
đặt trên bàn ăn. An Nhiên đưa tay nhận lấy đôi đũa anh đưa, cười ngọt ngào với
anh: "cám ơn!"
Hai người ăn cơm xong, An Nhiên chủ động yêu cầu để cô rửa bát. Tô Dịch Thừa
thật cũng không từ chối, tối nay quả thật là anh còn có công việc chưa hoàn
thành, sau đó liền xoay người vào thư phòng, tranh thủ hoàn thành sớm công việc
ngày hôm nay.
An Nhiên thu dọn bếp xong, cầm cặp công văn trở về phòng ngủ, vì ở phòng bản
mẫu đến tối, cho nên hôm nay cô không mang công việc về. Bóp bóp cái cổ hơi đau
nhức, đi đến tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm. Phòng tắm ở đây gấp
ba lần ở nhà bên kia, không chỉ có một gian tắm rửa, còn có một bồn tắm cực lớn.
Toàn thân đau nhức rã rời, tối nay An Nhiên quyết định xả một bồn nước, để mình
ngâm nước tắm.
Cởi quần áo ra nằm vào trong bồn tắm lớn kia, cả người đau nhức thoáng cái
được thư giãn, nhắm hai mắt, ngửa đầu ra, An Nhiên hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh
và khoan khoái này. Thật ra trước kia cô vẫn luôn muốn một cái thế này, nhưng
phòng tắm bên kia thực sự quá nhỏ, căn bản là không lắp đặt được thêm một bồn
tắm, nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, bồn tắm khá lớn, như vậy nằm ngâm nước tắm
đúng là một chuyện cực kỳ hưởng thụ.
Cũng không biết đã ngâm bao lâu, khi An Nhiên có chút buồn ngủ, thì làn nước
lạnh giá kia khiến An Nhiên rùng mình một cái, vội vàng đứng dậy khỏi bồn tắm,
kéo cái khăn tắm móc ở trên giá lau người, tiếp đó lấy nội y và quần áo ngủ đã
cầm vào trước đó mặt vào.
Lau khô đầu tóc, làm vài bước bảo dưỡng cơ bản cho da dẻ của mình, tối nay cô
chuẩn bị ngủ sớm. Khi vén chăn chuẩn bị lên giường ngủ, đầu óc đột nhiên nhớ tới
bản ‘ước pháp tam chương’ mình định ra cho Tô Dịch Thừa lúc ở phòng làm việc
sáng nay.
Lúc này, cơn buồn ngủ thoáng cái biến mất không còn tung tích, vội vàng cầm
cặp công văn, lấy ra bản ‘Hiệp nghị vợ chồng – ước pháp tam chương’ ở bên trong,
nhìn nội dung trên hiệp nghị một chút, khóe miệng khẽ cong lên, đưa tay gõ gõ
trang giấy A4 trong tay, bay thẳng đến thư phòng.
"Cốc cốc cốc......" Lễ phép gõ cửa, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Thấy Tô Dịch Thừa chăm chú nhìn văn kiện trong tay, sau đó thỉnh thoảng đưa
tay vẽ vẽ gì đó ở phía trên, thấy cô đi vào, ngẩng đầu, cười ôn hòa với cô.
"Sao vậy?" Tô Dịch Thừa cười nhạt hỏi cô.
Đứng lại trước mặt anh, An Nhiên bình tĩnh nói: "em có việc muốn nói với anh,
có thể làm chậm chễ vài phút đồng hồ của anh không."
Tô Dịch Thừa không thể không gật đầu, nói: "đương nhiên không thành vấn đề."
Đặt giấy tờ trong tay xuống, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, chờ đợi lời
nói tiếp theo của cô.
An Nhiên hài lòng cong cong khóe miệng, sau đó trực tiếp đưa bản ‘Hiệp nghị
vợ chồng – ước pháp tam chương’ trong tay cho anh, nói: "em cảm thấy giữa chúng
ta vẫn nên là làm một bản ước pháp tam chương hay là hiệp nghị gì đó thì tốt
hơn."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu mày, nghiền ngẫm nói: "ước pháp tam chương?" Đây
là cái gì?
An Nhiên đưa tờ giấy A4 trong tay cho anh, vừa giải thích: "cũng có thể nói
là hiệp nghị vợ chồng, em cảm thấy, về phương diện sinh hoạt vợ chồng, chúng ta
nên thỏa thuận một cách nghiêm túc."
Tô Dịch Thừa nhận lấy cái gọi là ‘hiệp nghị vợ chồng’ kia, cúi đầu chăm chú
nhìn, khóe miệng không khỏi cong lên thành một độ cung đẹp mắt, rất lâu mới
ngẩng đầu hỏi cô: "không phải là ước pháp tam chương sao? Làm sao chỉ có một nội
dung?"
Cái gọi là ước pháp tam chương trong miệng cô chẳng qua chỉ là một nội dung
được nhấn mạnh ba lần.
Sinh hoạt vợ chồng, một tuần một lần!
Sinh hoạt vợ chồng, một tuần một lần!
Sinh hoạt vợ chồng, một tuần một lần!
Thậm chí ở dưới bên phải đã có sẵn chữ ký của cô, bên trái còn để trống cho
anh ký tên.
"Em cho rằng cái này tương đối quan trọng." An Nhiên nghiêm túc nói, thật ra
thì cái gì anh cũng tốt, những cái khác mình không thể chê, trừ bỏ phương diện
sinh hoạt vợ chồng này, yêu cầu quá vô độ rồi, cho nên suy nghĩ vì mình sau này,
cô cảm thấy rất cần thiết phải kiểm soát vấn đề tần số phương diện này.
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, nhìn cô, hỏi trắng ra: "em không cảm thấy làm như vậy
là quá tàn nhẫn với anh sao?"
"khụ khụ." An Nhiên hơi mất tự nhiên ho nhẹ, nói, "việc đó, em đã tìm kiếm
tài liệu, tài liệu chứng minh rằng, một tuần một lần là tần số tốt nhất, tần số
như vậy không nhiều không ít, có thể giữ gìn tình cảm vợ chồng, nếu mà quá
nhiều, ngược lại sẽ dễ dàng làm người ta chán, không có cảm giác mới mẻ, dễ ảnh
hưởng đến tình cảm vợ chồng."
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, thật khó cho cô còn tìm được lý do như vậy, nếu anh
không đồng ý ký tên thì dường như là không được rồi, gật đầu, nói: "ừ, rất có
lý."
An Nhiên mừng thầm, mặt mày đều cười lên, nói: "anh cũng cảm thấy rất có lý
sao."
"Ừ." Tô Dịch Thừa gật đầu, sau đó cầm bút, viết từng chữ từng chữ rồng bay
phượng múa, ký tên xuống phần còn trống cho mình. Sau đó đưa hiệp nghị trong tay
cho cô, hỏi: "là như vậy sao."
An Nhiên liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chữ ký trên tờ giấy
kia, ba chữ Tô Dịch Thừa sống động, còn phải nói, tươi cười có bao nhiêu hài
lòng. Nhìn một lúc lâu, An Nhiên mới cẩn thận gấp lại bản ‘hiệp nghị vợ chồng’,
đặt vào trong ngăn bàn làm việc mình, rồi xoay người hỏi Tô Dịch Thừa, nói: "còn
chưa xong ư, có muốn em pha cho anh ly cà phê không?"
Tô Dịch Thừa lắc đầu từ chối, nhưng mà lúc này qua nét mặt, nhìn ra được tâm
tình của anh không tệ.
"Vậy em không quấy rầy anh làm việc nữa." An Nhiên cười gật đầu, xoay người
đi ra khỏi thư phòng.
Tô Dịch Thừa buồn cười, nhìn chằm chằm vào ngăn kéo bàn đọc sách của cô một
lúc lâu, mới nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt, trong mắt lóe ra tia giảo hoạt thực hiện
được âm mưu nào đó. (TT: anh là một con hồ ly =.=)
1. Thế hệ nhà quan thứ hai
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...