Đến khi Tần Vân lại từ căn nhà bên kia sang đây, lần thứ hai nhấn chuông cửa,
An Nhiên và Tô Dịch Thừa đã rửa mặt thay quần áo xong xuôi.
Tô Dịch Thừa ở phòng ngủ, An Nhiên đi ra mở cửa trước, Tần Vân nhìn thấy cô
không ngừng nở nụ cười, nhìn An Nhiên, "để mẹ xem nào, sao lâu như thế không
quay về, mẹ cùng cha con, và ông nội cứ nhắc mãi."
An Nhiên chỉ cười: "mấy ngày qua con và Dịch Thừa đều bận rộn, chờ hết bận,
chúng con sẽ thu xếp thời gian về nhà thăm mọi người."
"Tốt tốt tốt." Tần Vân gật đầu lia lịa: "đến lúc đó trở về mẹ sẽ làm món ngon
cho con ăn, con a, gầy quá."
An Nhiên vội vàng cười: "mẹ, vào nhà trước rồi nói." Hai người vào nhà, đúng
lúc Tô Dịch Thừa đi ra từ trong phòng ngủ, trên cổ đang đeo dở chiếc cà vạt.
"Mẹ, sao mẹ tới mà không gọi trước cho chúng con a." Tô Dịch Thừa vừa thắt cà
vạt vừa nói.
"Anh chị không về thăm tôi, còn không cho tôi đến thăm con dâu tôi hả." Tần
Vân tức giận liếc trắng con trai một cái, quay đầu nhìn An Nhiên, lập tức đổi
thành vẻ mặt tươi cười hiền lành, nói: "An Nhiên con nói đúng không."
An Nhiên cười khan, chỉ xoay người nhìn Tô Dịch Thừa một chút, không nói gì
cả.
"Ý con không phải như thế, mẹ xem con vừa dọn nhà, còn chưa kịp báo cho mẹ,
như sáng nay vậy, không phải sợ bắt mẹ phải đi đường vòng sao." Tô Dịch Thừa
cười nói.
Tần Vân cười mắng: "tiểu tử anh còn biết nói, biết đường vòng mà sao không
biết sớm báo cho mẹ biết việc dọn nhà a, mẹ thấy tiểu tử anh tám phần là không
chào đón mẹ tới." Quay đầu nhìn các thiết bị trong nhà một chút, vừa gật đầu vừa
nói: "nói chính ra, mẹ thấy căn nhà này được chỉnh sửa lại còn tốt hơn nhiều so
với trước căn trước, nhà cũ của con không phải đen thì là trắng, lạnh ngắt, như
tính tình của con vậy, nếu đổi lại là mẹ, mẹ cũng không quen ở." Nói xong, quay
đầu nhìn An Nhiên nói: "An Nhiên con nói đúng không."
An Nhiên cười không nói, nhìn Tô Dịch Thừa một chút, chỉ thấy Tô Dịch Thừa có
chút bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Cười nói, lúc này Tần Vân mới nhớ tới mục đích tới đây hôm nay, thì ra là hai
ngày trước có người tặng cho Tần Vân con gà núi đi bộ, hôm qua bà đã đặc biệt
hầm thành cháo, biết hai người bọn họ bận việc, đoán là không có thời gian quay
về đại viện, cho nên sáng sớm nay bà mang canh gà đã được hầm cả đêm qua tới cho
họ, chỉ sợ nếu đến muộn, cả hai đều đi làm rồi, vậy thì sẽ không gặp được. Nhưng
mà bà không ngờ rằng, nhấn chuông cửa mãi mà không thấy người ra mở cửa, gọi máy
điện thoại bàn thì chỉ thấy tiếng chuông vang lên, không thấy ai nghe, cho nên
mới gọi điện thoại di động cho Tô Dịch Thừa. Lại không ngờ đúng vào lúc không
may, bọn họ đã chuyển nhà rồi!
"An Nhiên gầy quá, nghe người ta nói uống canh gà này vô cùng bổ dưỡng, An
Nhiên con phải uống hết, mẹ hầm cả đêm hôm qua, mới múc từ trong nồi ra sáng
nay." Tần Vân vừa nói vừa đổ cháo từ trong bình giữ nhiệt ra, đưa cho An Nhiên,
nói: "này, nhân lúc còn nóng thì ăn đi."
An Nhiên không từ chối được, đành nhận lấy bát canh trong tay bà, tuy nói là
sáng nay cô còn chưa ăn gì, bụng đúng là rất đói, nhưng mà sáng sớm đã uống đồ
nhiều dầu mỡ thế này, cô đúng là chưa từng dùng. "Cám ơn mẹ."
Tô Dịch Thừa ở bên cạnh có chút không vui sờ sờ lỗ mũi, chua nói: "mẹ, ngài
đây xem như là có con dâu đã quên con trai sao?"
Tần Vân quay đầu, vẻ mặt đương nhiên nói: "con dâu mới phải thương yêu, con
trai da dày thịt béo, chính là thiếu tôi luyện."
"Mẹ, mẹ quá nặng tư tưởng trọng nữ khinh nam rồi." Sau khi kết hôn, Tô Dịch
Thừa có trực giác rằng địa vị của mình trong nhà xuống dốc không phanh, ngày
xưa, mẹ anh gọi điện đến, luôn quan tâm anh thế này quan tâm anh thế kia, bây
giờ hầu như lần nào gọi điện tới đây đều hỏi An Nhiên thế nào, gầy hay béo, có
mệt không, công việc có vất vả không, càng ngày càng ít hỏi thăm anh, anh từng
hoài nghi, đây là mẹ anh sao?
Tần Vân tức giận nhìn con trai một cái, nói: "anh biết cái gì, trước kia mẹ
trông cậy vào anh kết hôn cho mẹ, hiện tại kết hôn rồi, mẹ còn phải trông cậy
vào An Nhiên sinh cháu cho mẹ, đương nhiên phải đối xử tốt với An Nhiên chứ."
Nói xong không quên quay đầu nói với An Nhiên: "đúng không An Nhiên."
"Ha ha, dạ, phải" An Nhiên chỉ cười khan, có chút khó trả lời. Chuyện con
cái, cô đúng là chưa nghĩ tới, nhưng mà cô cũng biết, tuổi cô và Tô Dịch Thừa
cũng không còn trẻ, người lớn trong nhà sốt ruột cũng bình thường.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa sờ sờ lỗ mũi nói thầm: "cái này nếu con không cố gắng,
An Nhiên cô ấy cũng không sinh được a, nói cho cùng, mấu chốt là ở con đi."
"Tiểu tử con dám không cố gắng!" Tần Vân trừng lớn mắt uy hiếp con trai, lại
dám làm cản trở bà ôm cháu nội, quả đúng là hèn hạ rồi.
"Khụ khụ......" Một ngụm canh An Nhiên đang uống liền sặc ở cổ họng,
"khụ khụ, khụ khụ khụ..." Cả người ho khan, khuôn mặt đỏ lên.
"Ai nha, sao lại không cẩn thận như vậy." Tần Vân vừa nói vừa vỗ nhẹ lưng cô:
"nào, thuận thuận khí đã."
An Nhiên vội lắc đầu, "khụ, không, không sao." Không biết là vì sặc canh gà
hay vì nội dung cuộc đối thoại của họ khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng
rực như quả táo chín mọng vậy.
"Ai, mặt sặc đến đỏ lừ rồi, còn nói không sao." Tần Vân đau lòng nói, tay
không ngừng vuốt xuôi lưng cô.
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, nói: "mẹ, An Nhiên không phải sặc canh, cô ấy đang xấu
hổ."
An Nhiên tức giận liếc trắng anh một cái, nói: "em, em không hề."
Tần Vân sửng sốt, mãi mới kịp phản ứng lại hàm ý của Tô Dịch Thừa, xoay người
nhìn An Nhiên mập mờ An Nhiên, nói: "ai nha, cái này có gì mà xấu hổ, tất cả đều
là người một nhà cả."
"Mẹ." An Nhiên ngượng ngịu: "con không hề mà."
Tần Vân cười nhẹ, cũng không vạch trần cô, nhìn bụng cô, kéo tay cô, cười
hỏi: "An Nhiên a, con và a Thừa kết hôn cũng được một thời gian rồi, con nói
xem trong bụng con, sẽ không phải có rồi chứ?"
"Mẹ!" An Nhiên xấu hổ càng đỏ mặt hơn, đây cũng thế a, cô và Tô Dịch Thừa kết
hôn còn chưa tới hai tháng, làm sao lại thành được một thời gian đây! An Nhiên
không chống đỡ được, quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa xin giúp đỡ.
Tất nhiên là Tô Dịch Thừa hiểu được hàm ý trong ánh mắt cô, cười bước lên, ôm
cô vào lòng, nhìn mẹ nói: "mẹ, mẹ quá sốt ruột rồi, con và An Nhiên kết hôn mới
chưa đầy hai tháng, nhanh nữa, cũng không thể lập tức có cháu nội cho mẹ ôm a,
cho dù có thai, vậy cũng phải còn mười tháng mang thai nữa."
"Mười tháng mang thai!" Tần Vân bắt được trọng điểm, vội vàng nhìn An Nhiên,
hỏi: "An Nhiên, con có thật rồi?"
"Con..." An Nhiên khó mà cười được, đây là cái gì và cái gì a, cô quả thực
có cảm giác khó lòng giãi bày được, dường như làm thế nào cũng không giải thích
được vậy.
"Mẹ, An Nhiên chưa có thai, chúng con chỉ là đang lấy ví dụ." Tô Dịch Thừa
giải vây nói.
Tần Vân nhíu nhíu mày, hỏi trắng ra: "bình thường các con đều tránh
thai?"
An Nhiên đã xấu hổ đến không biết nói gì rồi, quay đầu vùi vào lòng Tô Dịch
Thừa, cô cảm thấy sắp không còn mặt mũi gặp người rồi.
Tô Dịch Thừa suy nghĩ một lúc, thật tình nói: "không có."
"Vậy các con đến bệnh viện kiểm tra rồi?" Tần Vân từng bước ép sát.
Tô Dịch Thừa lại lắc đầu, "không có."
"Vậy không phải đúng rồi, các con kết hôn cũng gần hai tháng rồi, các con đều
bình thường, thế này có con cũng không có gì là lạ." Tần Vân nói, "khi xưa khi
mẹ mang thai con, dọa cha con một trận, đi kiểm tra mới biết được là mang thai
rồi. Cho nên a, không chừng hiện tại trong bụng An Nhiên đã có bầu rồi, không
thì, An Nhiên, sáng nay mẹ cùng con đến bệnh viện kiểm tra một chút?"
Tần Vân có chút nóng lòng, nhưng điều này không thể trách bà, trước đây bà
ngày ngóng đêm mong con mình kết hôn, nhưng mà vì chuyện năm đó mà con trai một
mực có khúc mắc về chuyện tình cảm, mặc bà nói hết nước hết cái, nhờ người tìm
giúp bao nhiều cô gái để anh xem mắt, mắt thấy anh sắp ba mấy rồi, đến lúc đã
muốn cầm gậy đánh đòn cho anh sáng mắt ra thì bất ngờ là anh lại dẫn theo một cô
con dâu quay về, mặc dù nói không làm lễ cưới, nhưng tốt xấu gì cũng đã lấy giấy
đăng ký rồi, hai người cũng là vợ chồng hợp pháp rồi, hơn nữa bà thấy sau khi
cưới, tình cảm của hai người nhìn rất ngọt ngọt ngào ngào, thật không dễ gì mới
giải quyết được một chuyện lớn như thế, lại đến chuyện này, vài nhà trong đại
viện là chiến hữu với lão Tô đã sớm con đàn cháu đống rồi, mà bọn họ vẫn cô đơn
tịnh mịch, con trai kết hôn cũng không đưa vợ về đại viện được mấy lần, cho nên
thật vất vả mới chờ được con trai kết hôn, chuyện kế tiếp tất nhiên là mong
ngóng hai người bọn họ sớm sinh cho bà một cháu nội kháu khỉnh mới được, nếu
không để mấy bà lão trong đại viện kia ôm cháu trai cháu gái lượn qua lượn lại
trước mặt bà, nhìn thế khỏi phải nói có bao nhiêu không được tự nhiên.
"Mẹ, con, con không có mà." An Nhiên đỏ mặt gần nhỏ ra máu rồi.
"Mẹ, được rồi, mẹ còn nói nữa An Nhiên thật phát khóc." Vừa nói, Tô Dịch Thừa
vừa buồn cười vỗ vỗ An Nhiên, lại nói: "hơn nữa, hôm nay vẫn là ngày làm việc,
gần đây con và An Nhiên đều rất bận, thật sự không có thời gian đi bệnh
viện."
"Vậy nếu thật có rồi?" Tần Vân chưa từ bỏ ý định, mặc dù biết mình nóng lòng
chút, nhưng đây cũng không phải là chuyện không thể nào đi.
"Con, con vừa hết kinh nguyệt mấy hôm trước." An Nhiên vùi mặt trong ngực Tô
Dịch Thừa, nói nhỏ giọng.
Nghe vậy, cuối cùng Tần Vân phải hết hy vọng rồi, im lặng một lúc lâu, cười
nói: "ha ha, tháng này chưa có, đoán là tháng sau có rồi"
An Nhiên xấu hổ, điều này bảo cô làm sao đáp được, cô lại không biết tháng
sau thật có hay không, chuyện như vậy đâu phải do bọn họ quyết định.
Tần Vân nhìn An Nhiên như vậy, tiến lên cười kéo tay cô, vỗ nhẹ nói: "An
Nhiên a, con đừng cho là mẹ nói ác ý, mẹ đúng là sốt ruột, ai, con nói xem a
Thừa không còn trẻ rồi, đến tuổi của mẹ muốn ôm cháu cũng là hợp tình hợp lý
nha, hơn nữa, nhân lúc mẹ còn chưa già, các con sinh con thì mẹ còn bế giúp. Nếu
các con ngại trẻ con phiền phức, cảm thấy làm lỡ công việc, vậy cứ để đứa bé ở
lại đại viện để mẹ chăm giúp các con, đến cuối tuần các con về với nó là được,
con nói đúng không."
An Nhiên cười khan nhìn Tần Vân, nhiệt độ trên mặt chưa giảm, mặt vẫn đỏ bừng
như thế, chỉ gượng cười trả lời: "mẹ, con chưa nói không sinh, nhưng mà chuyện
này cũng phải xem duyên số nha, không phải chúng con cứ nói là có được."
Nghe cô nói như vậy, Tần Vân an tâm, bà sốt ruột, ngoại trừ muốn ôm cháu ra,
chính là sợ cô nói không sinh, người người hiện thời không thể so với trước kia,
bà xem tivi, nói DINK(1) gì đó, ngay cả nha đầu Dịch Kiều chết tiệt kia cũng cả
ngày la hét nói sau này mình không sinh con, nói sợ sau khi sinh con sẽ già
nhanh, hơn nữa, nếu bị con cái quấn quít lấy, cô không ung dung tự tại như bây
giờ được rồi, những lời này khiến bà suýt nữa thì tức chết, nhưng mà may mắn,
may mắn An Nhiên không nói là không muốn sinh.
"Ha ha, là mẹ sốt ruột rồi, con xem mẹ này, lo lắng không yên, không sai
không sai, con cái cũng phải xem duyên số, nên có thì đã có rồi, gấp cũng không
gấp được." Tần Vân cười nói.
Tô Dịch Thừa giơ tay nhìn đồng hồ một chút, nói: "được rồi, mẹ xem thời gian
cũng không còn sớm con và An Nhiên đều còn vội đi làm, chúng ta đi trước
đã."
Tần Vân nhìn đồng hồ một chút, thời gian quả thật không còn sớm, vội nói: "ai
nha, đúng là không còn sớm, vậy các con nhanh đi đi, đừng để muộn làm. Mẹ cũng
phải về rồi, mẹ còn phải đến chỗ nha đầu Dịch Kiều xem một chút, hai anh em con
không ai là bớt lo cả, trước đó không biết nha đầu Dịch Kiều kia xảy ra chuyện
gì, khóc lóc quay về, hỏi nó không nói lời nào, sáng sớm hôm sau đã đi rồi."
"Dịch Kiều?" Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày.
"Được rồi được rồi, các con còn mải đi làm, đừng đến muộn, mẹ để canh gà vào
tủ lạnh cho các con, tối về nhớ đun nóng lên ăn." Tần Vân vừa nói vừa bưng canh
gà trên bàn trà vào trong bếp. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn bọn họ
nói: "đúng rồi An Nhiên, con xem cha mẹ con lúc nào rảnh thì bố trí hai nhà gặp
nhau, lần trước bởi vì chuyện a Thừa mà lỡ mất, kế tiếp cha con lại bận chuyện
diễn tập, nhưng mà bây giờ thì hết bận rồi, bệnh tình của a Thừa cũng ổn rồi,
lúc nào sắp xếp để mấy người lớn chúng ta gặp mặt, mấy ngày nay ông nội cũng
nhắc chuyện này, nói không có lễ cưới đã là đủ thất lễ với cha mẹ con bên kia,
lần gặp mặt này nhất định phải có."
An Nhiên gật đầu: "được a, con sẽ nói lại với cha mẹ con." Thật ra thì bên
cha mẹ cô cũng từng đề cập đến, chỉ là gần đây bận rộn, cô không rứt ra được.
Nhưng mà bây giờ đã xong bản thiết kế trang viên rồi, làm mô hình mẫu cũng tiến
hành suôn sẽ, tất cả đã coi như là vào quỹ đạo, phải bận rộn cũng không đến mức
như mấy hôm trước.
Tô Dịch Thừa vào thư phòng lấy cặp công văn của hai người, mặt An Nhiên vẫn
con hơi đỏ, nhưng mà đã tốt hơn vừa rồi rất nhiều, vọng vào bếp nói với Tần Vân:
"mẹ, chúng con đi trước đây."
"Ừ, đi đường cẩn thận."
Đợi ngồi lên trên xe, mặt An Nhiên vẫn còn rất hồng, Tô Dịch Thừa buồn cười
nhìn cô một cái, trêu ghẹo nói: "vẫn còn xấu hổ sao."
An Nhiên tức giận nhìn anh, quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vốn có da
mặt mỏng, bị nói một chút cũng không chịu được.
Tô Dịch Thừa cười khởi động xe, lái xe lên chạy ổn định, một lúc lâu mới khẽ
nói: "sao anh lại không nhớ gần đây em có kinh nguyệt a."
Nghe vậy, An Nhiên quay phắt lại, rặng hồng vốn đã biến mất thoáng cái lại
bắt đầu hiện lên: "anh..." Nhìn anh, xấu hổ đến không nói nổi một câu.
Tô Dịch Thừa cười, còn hư hỏng nói: "em nói xem không phải là bị mẹ nói đúng
chứ." Vừa nói, vừa mập mờ nhìn bụng cô một chút: "chẳng lẽ thực sự em có
rồi?"
An Nhiên xấu hổ và giận dỗi quay đầu đi, tức giận rầu rĩ nói: "cái kia của em
vốn không đều."
"Ha ha." Tô Dịch Thừa cười to, tâm tình rất tốt.
An Nhiên buồn bực nhìn ra phía ngoài, đỏ mặt gay gắt, cả người nóng ran lên,
ngay cả gió ngoài cửa sổ cũng không làm giảm được nhiệt độ trên mặt cô.
Thôi cười, chỉ trong chốc lát xe đã đến cửa tòa nhà công ty An Nhiên, An
Nhiên tức giận đưa tay mở cửa định xuống xe, lại bị một tay Tô Dịch Thừa nắm
được, khẽ cười kéo tay cô, nhìn cô chăm chú hỏi: "An Nhiên, bị áp lực sao?"
An Nhiên nhìn anh ngẩn người, một lúc lâu mới kịp phản ứng áp lực mà anh nói
là chỉ chuyện Tần Vân ép cô sinh con, thoáng im lặng, nhìn anh, hỏi: "nếu em nói
không hề, anh tin tưởng sao?"
Tô Dịch Thừa cười nhạt, bàn tay xoa xoa bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô, vẻ
mặt nghiêm túc nói: "nếu em không muốn, vậy thì chúng ta cứ từ từ, không cần để
ý lời mẹ nói sáng nay, anh sẽ không ép em, anh chỉ muốn em vui vẻ."
An Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, thật ra thì có những lời này của anh
là đủ rồi, tay cầm ngược lại tay anh, lắc đầu, mỉm cười thản nhiên: "sao có thể
không để ý.Tại sao có thể không thèm để ý mẹ, bà là mẹ của anh, cũng là mẹ chồng
của em, là trưởng bối của chúng ta, chúng ta tự nhiên phải để ý suy nghĩ của bà,
huống chi ý nghĩ của mẹ cũng không sai, cũng hợp tình lý, đoán chừng đổi lại là
ai cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa......" Nói đến đây, An Nhiên hơi cúi đầu,
khóe miệng khẽ cười, nhưng mà cười có chút ngượng ngùng.
"Hơn nữa cái gì?" Tô Dịch Thừa hỏi.
Lúc này An Nhiên mới ngẩng đầu lên, nhìn anh chăm chú, nói: "em cũng chưa,
chưa nói không muốn sinh, em bằng lòng sinh con cho anh."
Tô Dịch Thừa nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu, mới cười khẽ, ôm cô vào trong
lòng, đưa tay vuốt đầu cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "cám ơn." Một người phụ nữ
nói bằng lòng sinh con cho anh, anh không biết người khác nghe sẽ có phản ứng
như thế nào, nhưng mà lúc này anh rất xúc động, trong lòng rất biết ơn.
An Nhiên để mặc anh ôm, tay từ từ giơ lên nhẹ ôm lấy anh, khóe miệng khẽ cong
lên, nhỏ giọng nói: "nhưng mà đây cũng không phải do em quyết định, vẫn phải
thuận theo tự nhiên."
Tô Dịch Thừa gật đầu, cười nói: "sau này mỗi tối anh sẽ cố gắng hơn."
Nghe vậy, mặt An Nhiên thoáng cái hồng rực lên, tức giận đẩy anh ra, anh chưa
nói còn tốt, vừa nói, quả thực cô có cảm giác hiện tại toàn thân mình đều đau
đớn: "anh nói không biết xấu hổ, hiện tại cũng không thấy anh ngừng nghỉ." Cô
từng hoài nghi sinh hoạt vợ chồng bọn họ có phải quá nhiều rồi không, trước đây
cô còn từng tìm kiếm trong mấy diễn đàn, rất nhiều người nói trong thời kỳ yêu
cuồng nhiệt cũng không đến 3-4 lần một tuần, nhưng cô và Tô Dịch Thừa hầu như là
hàng đêm, tần suất này cũng quá lớn rồi.
Tô Dịch Thừa cười to, nhìn bụng cô một chút, mặt dày nói: "cách mạng chưa
thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng."
An Nhiên vô cùng đỏ mặt, trợn mắt nhìn anh, lấy cái túi mở cửa xuống xe,
trước khi xuống, còn tức giận mắng: "lưu manh."
Chọc cho Tô Dịch Thừa ở trong xe cười ha ha, tâm tình cực kỳ tốt.
An Nhiên bước nhanh đi vào tòa nhà công ty, không quay đầu lại, mặt vẫn nóng
bừng, cứ nghĩ lại lời anh vừa nói, khóe miệng không nhịn được cong lên, thật sự
là vừa bực mình vừa buồn cười, người đàng hoàng như vậy, thế mà cũng biết kiểu
ông nói gà bà nói vịt như thế.
"Chị Cố chào." Trong đại sảnh, cô bé tiếp tân cười ngọt ngào chào hỏi cô.
"Chào." An Nhiên cười đáp lại, đến phòng làm việc, vừa định đi vào, thấy Trần
Trừng đang yên lặng ngồi một mình ở chỗ ngồi, chịu khó xem tập giấy tờ mà cô đưa
cho hôm qua. Nhớ tới tối qua gặp cô ta ở nhà hàng, An Nhiên đi về phía cô ta, gõ
nhẹ xuống bàn, đợi cô ta ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "đến phòng làm việc của
tôi."
Trần Trừng sững sờ gật đầu, dùng bút đánh dấu tập giấy tờ trong tay, rồi mới
đóng lại, đi theo An Nhiên vào phòng làm việc của cô.
An Nhiên để cặp công văn sang một bên, ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống, mở máy
tính ra.
Trần Trừng ngồi xuống trước mặt cô, không đợi An Nhiên mở miệng, nói thẳng:
"em biết em vi phạm quy định công ty, nhưng mà công việc ở nhà hàng Tây là công
việc trước đây của em, khi em tới đây làm thì em đã nộp đơn xin nghỉ việc cho
quản lý ở đó rồi, nhưng mà quản lý nói họ chưa tìm được người thay ngay, muốn em
làm đến khi nào họ tìm được người thay em thì thôi."
An Nhiên nhìn cô ta, gật đầu, mở miệng nói: "nói như vậy cũng không phải
không có lý, nhưng mà tôi hi vọng cô cũng đừng vì thế mà làm chậm trễ việc trong
công ty."
"Em biết." Trần Trừng bình tĩnh đáp.
An Nhiên gật đầu, đưa một phần giấy tờ trên bàn cho cô ta: "đây là dự án tôi
đã làm. Trong tài liệu là bản thiết kế, buổi sáng cô xem kỹ một chút, chiều nay
cô đến công trường, giúp tôi kiểm tra tiến độ công trình một chút, có vấn đề gì
không?"
Trần Trừng đưa tay nhận lấy, ung dung mà tự tin nói: "không thành vấn
đề."
An Nhiên gật đầu: "vậy cô đi ra ngoài đi."
Trần Trừng gật đầu đi ra khỏi phòng.
An Nhiên nhìn bóng dáng cô ta biến mất sau cánh cửa, rồi mới thu hồi ánh mắt,
thật ra thì phần bản vẽ kia, cô đã sửa chữa đi, bên trong có vài chỗ sai tỉ lệ,
mục đích là để thử cô ta, vì mấy câu nói hôm qua của cô ta, kiêu căng như thế,
cô ngược lại muốn xem xem cô ta có bao nhiêu năng lực, nếu quả thực như Hoàng
Đức Hưng nói, thì cô sẽ vui vẻ dẫn dắt cô ta, nhưng nếu lại là Lăng Lâm thứ hai,
thế thì không cần thiết rồi.
Trưa nay An Nhiên vừa ăn cơm xong, mô hình kia được đưa tới, còn nhanh hơn,
đẹp hơn dự kiến.
Trong lúc An Nhiên đang tỉ mỉ quan sát mô hình thì điện thoại vang lên, là
một số vùng khác xa lạ, An Nhiên nhíu mày, trực giác cho cô biết đây nhất định
là số điện thoại chào hàng gì đó, bất động sản, cửa hàng, thị trường chứng
khoán, đầu cơ vàng, nghĩ đến hiện tại giá nhà cao như thế, có tiền cũng không ở
được, không có tiền là không có nhà ở, tất cả đều là do những người này lôi kéo.
Liền nhấn nút từ chối nghe, cô không muốn tốn hơi sức ứng phó với những người
này.
Nhưng mà dường như đối phương rất kiên nhẫn, sau khi cô đặt xuống, điện thoại
lại vang lên, như là trừ phi cô nhận mới thôi.
An Nhiên nhéo nhéo lông mày, có chút bất đắc dĩ nhận điện, không đợi đối
phương mở miệng, nói luôn: "nếu muốn chào hàng để tôi đầu tư vào nhà cửa hay cửa
hàng gì đó, thế thì ngại quá, tôi đang làm ngành này đó, nếu muốn tôi làm chứng
khoán, thật xin lỗi, tôi không hề có hứng thú với đầu cơ cổ phiếu."
Bên kia người gọi điện ngẩn người, một lúc lâu mới truyền đến tiếng cười, êm
tai như tiếng chuông bạc.
Nghe tiếng, An Nhiên sửng sốt, bỏ điện thoại di động ra nhìn một chút, vẫn là
số điện thoại xa lạ, nhưng mà thanh âm này, cô sẽ không nhớ nhầm!
Hơi không xác định, thử hỏi: "Lâm Lệ? Lâm Lệ sao?"
"Ha ha, An tử, sao ta không biết kiểu nghe điện thoại của mi đặc biệt như thế
a." Bên kia điện thoại, Lâm Lệ cười duyên nói.
Nghe vậy, An Nhiên chỉ cảm thấy lỗ mũi chua xót, trong hốc mắt như là có một
luồng nhiệt nóng muốn trào ra ngoài, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, bức
nước mắt trong hốc mắt trở lại, một lúc lâu, mới oán hận nói: "Lâm Lệ, mi nha
còn biết gọi điện thoại cho ta!" Cô ấy quay về thì về đi, thế nhưng tắt điện
thoại mấy ngày liền, khi gọi lại, đã chuyển thành số không tồn tại, mà cô không
biết số điện thoại nhà Lâm Lệ, cho nên cô không có chút tin tức gì về Lâm Lệ,
hơn nữa căn bản cũng không biết hỏi ai, dò hỏi từ đâu đây, quay trở về nhà Lâm
Lệ như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
"Ta đây không phải đang gọi điện thoại cho mi sao, đừng tính toán nữa." Lâm
Lệ nói ở bên kia điện thoại, nghe giọng điệu, tâm tình rất tốt. "Đúng rồi, đây
là số mới của ta, mi nhớ lưu lại, đừng để lần sau ta gọi tới, thì đừng coi ta là
người chào hàng."
"Ừ." An Nhiên gật đầu đồng ý, hơi lo lắng hỏi: "gần đây mi ổn chứ?"
"Mi thấy ta giống như là không ổn sao?" Lâm Lệ cười nói: "gần đây cha mẹ đưa
ta ra ngoài nhiều lần, thật ra thì trong khoảng thời gian này, ta cũng suy nghĩ
rất nhiều, có một số việc thật sự không thể miễn cưỡng được, phí mười năm ta còn
không làm được, tại sao ta còn phải tốn nhiều thì giờ hơn giả vờ ngu ngốc đây.
Trong khoảng thời gian này, ở cùng với cha mẹ, ta mới phát hiện bọn họ thực sự
già rồi, tóc trắng trên đầu dù đã nhuộm đen, vẫn không ngừng nhô ra. Nhưng vì
chuyện của ta, khiến bọn họ lớn tuổi rồi còn phải lo lắng cho ta, thật sự là quá
bất hiếu, dù không vì cái gì khác, vì cha mẹ, ta không thể không nhanh đứng lên.
Trước đó ta vẫn luôn để tâm vào bế tắc, bây giờ thoát khỏi ngõ cụt, cảm giác
thật tốt, cuộc sống trước kia của ta đều vây quanh Trình Tường, hiện tại ta có
thể nghĩ cho cảm nhận của bản thân và cha mẹ ta."
An Nhiên than nhẹ, cô không biết Lâm Lệ thật sự ổn rồi, hay chỉ là nói cho
hay thôi, nhưng mà nghe giọng điệu của cô ấy, ít nhất còn tốt hơn lúc cô ấy vừa
mới ra đi. Có lẽ đúng như Tô Dịch Thừa nói, con người chung quy phải trải nghiệm
thì mới có thể thực sự trưởng thành, cuộc sống trước đây của Lâm Lệ diễn ra quá
thuận lợi, cho nên cô ấy vẫn giữ được tâm tính trẻ con, lúc nào cũng phân rõ
phải trái, trắng đen.
Lần này coi như cái giá phải trả không thể tránh khỏi trong quá trình trưởng
thành đi, tuy là cái giá này rất đau đớn, nhưng mà rất sâu sắc.
"An tử, cho mi xem kiểu tóc mới của ta, ta rất thích tóc ngắn." Lâm Lệ có
chút kích động nói, trong ngôn ngữ nghe ra được tâm sự vui sướng lúc này của cô
ấy.
"Được." An Nhiên gật đầu, dịu dàng đồng ý.
Hai người cúp điện thoại, không đến một phút đồng hồ, điện thoại di động của
An Nhiên báo có tin nhắn hình, trong ảnh, mái tóc dài tự nhiên mang nét cổ điển
bị cắt ngắn rồi, chỉ qua mang tai, tóc đen nhánh bị nhuộm thành màu vàng nhạt,
kiểu tóc mới khiến Lâm Lệ trở nên khác lạ, không còn khí chất mỹ nhân cổ điển,
thêm phần thời thượng, thêm phần hoạt bát, trong ảnh cô ấy cười rất vui vẻ, nụ
cười kia đúng là xuất phát từ sự phấn chấn trong lòng.
Dưới tin nhắn hình là một dòng chữ nhỏ: ‘xinh không, không xinh cũng nhất
định phải nói là xinh, ta từ chối không xinh nha’.
An Nhiên cười khẽ một tiếng, cầm lấy điện thoại di động, thật tình trả lời
cô, toại nguyện cho cô ấy: "vô cùng xinh đẹp."
Cắt tóc cũng tốt, cắt đi những vướng bận trước kia, cắt đi bóng dáng của
người khác trong lòng mình, làm lại chính mình, cuộc sống của mình.
Hai người lại dùng tin nhắn nói chuyện mấy câu, sau đó vì mẹ Lâm gọi Lâm Lệ
ăn cơm mà chấm dứt.
An Nhiên nhìn ảnh Lâm Lệ trong điện thoại di động, một lúc lâu mới cất điện
thoại di động vào túi, lại tiếp tục đối chiếu cẩn thận mô hình và bản vẽ.
Trong lúc An Nhiên đang đối chiếu, Tiếu Hiểu và Lăng Lâm cơm nước xong đi
vào, Tiếu Hiểu nhìn An Nhiên một cái, hơi khinh thường uốn éo cơ thể đi vào
trong phòng làm việc của mình, mà Lăng Lâm thì không về chỗ ngay, mà tiến lên,
đứng trước mặt An Nhiên, nhìn chằm chằm vào cô.
An Nhiên ngẩng đầu, nhìn cô ta, khẽ hỏi: "có chuyện gì sao?"
"Chuyện chị tôi tự sát cô biết không?" Lăng Lâm nhìn chằm chằm vào cô, ánh
mắt kia như là muốn xé cô ra để ăn vậy.
An Nhiên khẽ gật đầu: "tôi biết."
"Chẳng lẽ cô không cảm thấy áy náy chút nào sao, chị ấy vì anh Dịch Thừa nên
mới tự sát, lại còn ở trong nhà các người." Lăng Lâm chỉ trích.
"Áy náy?" An Nhiên khó hiểu, chỉ nói: "tại sao tôi phải áy náy vì hành động
ngớ ngẩn của người khác?" Thậm chí cô còn cảm thấy cái cớ tự sát của Lăng Nhiễm
rất buồn cười, không đáng thương chút nào. Cô ta còn không có trách nhiệm với
tính mạng của bản thân mình, còn nói chuyện gì là yêu hay không yêu. Chẳng qua
là vì mình không cam lòng mà miễn cưỡng tìm một cái cớ.
"Đó không phải vì cô đoạt anh Dịch Thừa đi sao." Lăng Lâm oán hận nói: "cô
căn bản là không xứng với anh Dịch Thừa, cô không đủ xinh đẹp, thậm chí ngay cả
xuất thân cũng không, cô ở cùng với anh Dịch Thừa, căn bản là bám vào anh Dịch
Thừa."
An Nhiên tỉ mỉ đối chiếu xong chi tiết cuối cùng rồi mới gấp lại bản thiết kế
trong tay, nhàn nhạt nhìn Lăng Lâm một cái: "không thể phủ nhận những lời cô nói
đều đúng, nhưng thế thì sao chứ?"
"Cô..." Lăng Lâm nhất thời nói không ra lời, chỉ trợn tròn mắt nhìn cô oán
hận.
"Cho dù không có tôi, vậy còn có người khác, bọn họ, bảy năm trước không thể
nào, chẳng lẽ cô cảm thấy bảy năm sau thì có thể sao?"
Lăng Lâm không nói lời nào, tất nhiên cô biết chị cô và Tô Dịch Thừa không
thể có cơ hội tiếp tục, chỉ là cô không cam lòng, cô đợi bảy năm, cuối cùng cô
ta lại được lợi.
Thấy cô ta không nói, An Nhiên không nhìn cô ta nữa, cầm bản thiết kế đi
về phòng làm việc của mình.
Lăng Lâm đứng đó, oán hận nhìn bóng lưng cô biến mất ở chỗ rẽ hành lang, vì
không cam lòng, tay nắm chặt thành nắm đấm, quay đầu nhìn mô hình trên bàn kia
một chút, đáy mắt xẹt qua một tia tính toán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...