Tô Dịch Thừa dường như rất nghiêm túc!
An Nhiên nhìn bó hoa hồng to đùng mà người trợ lý bê vào đặt trên bàn cô, thì
cảm thấy thẫn thờ nhớ lại. Sáng nay Tô Dịch Thừa đưa cô đi làm, trước khi cô
xuống xe, hôn lên trán cô, nhỏ giọng hàm chứa ý cười nói bên tai cô, anh đã đặt
hoa ở tiệm bán hoa rồi, sẽ đưa đến chỗ cô, vào lúc An Nhiên còn chưa lấy lại
tinh thần, anh đã lái xe đi mất, căn bản là không cho cô cơ hội được hỏi.
Cô tưởng lời nói của anh tối qua chỉ là thuận miệng nói đùa, dù sao bọn họ đã
kết hôn, quay lại yêu nhau, nghe thế nào cũng thấy kỳ quặc, nghe thế nào cũng
thấy thừa thãi. Không ngờ rằng, anh lại thật sự cho người đến đây tặng hoa!
An Nhiên không biết nên khóc hay nên cười, nhìn bó hoa to như thế, thì có
chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Người trợ lý văn phòng nhìn cô có chút hâm mộ, ánh mắt lập lòe bát quái hỏi:
"chị Cố, hoa đẹp thế, ai tặng vậy a? bạn trai sao?"
An Nhiên nhìn cô ta, nhàn nhạt lắc đầu, nói: "không phải." Nhẹ tay xoa xoa
cánh hoa mềm mại kia, đây là bó hoa đầu tiên mà cô được tặng, trước kia quen với
Mạc Phi, vì năng lực kinh tế Mạc Phi có hạn, hai người lãng mạn nhất xa xỉ nhất
cũng chỉ đi đến quán cà phê gần trường học, xem phim, cùng nhau bốn năm, mới đi
xem có một lần, hơn nữa còn đặc biệt chọn vé loại hai nửa giá tiền.
"Là khách hàng?" Cô bé trợ lý tiếp tục bát quái, cô mới tới công ty không
lâu, cũng không tiếp xúc nhiều với An Nhiên, nhưng mà so với bộ dạng cao cao tại
thượng, vênh vênh váo váo của Tiếu Hiểu, thì An Nhiên bình dị, gần gũi hơn
nhiều, nói chuyện với cô cái gì cũng không cần dè dặt, lo lắng nói sai cái
gì.
An Nhiên nhìn hoa, nhàn nhạt mở miệng: "là chồng tôi."
"Ách." Cô trợ lý bỗng chốc sửng sốt, dù cô tới công ty chưa lâu, nhưng bằng
năng lực bát quái vô giới hạn của cô, sao cô không hề nghe nói là Cố An Nhiên đã
kết hôn rồi a, thậm chí cách đây không lâu, còn nghe đồng nghiệp nói mẹ cô vẫn
luôn sốt ruột giới thiệu người yêu cho cô, mà cô thì ngày ngày bộn bịu xem mắt
đủ loại đàn ông. "Chị Cố kết hôn khi nào? Sao mọi người đều không nghe chị nói
gì?"
An Nhiên giương mắt nhìn cô ta, nói: "tôi sắp hai mươi chín tuổi rồi, còn
không lập gia đình, chẳng lẽ các cô mong không ai thèm lấy tôi a."
"Sao mà thế được, chị Cố vừa xinh đẹp, vừa có tài năng, công việc lại tốt."
Cô bé trợ lý nói.
"Được rồi, đi ra ngoài đi." An Nhiên cười cười gật đầu với cô ta.
Cô bé trợ lý dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa ra đến cửa còn quay đầu
lại, xác nhận lần nữa: "chị Cố, chị thật sự kết hôn rồi!"
An Nhiên buồn cười lắc đầu, nhìn cô nói: "cô thấy tôi đang nói đùa sao?"
Cô bé trợ lý ngượng ngùng cười, lắc đầu, lúc này mới xoay người ra cửa.
An Nhiên nâng bó hoa trên bàn kia lên, khóe miệng không khống chế được mà nở
nụ cười, đột nhiên một tấm thiệp nhô ra từ giữa bó hoa, đưa tay lấy nó, mở ra,
chữ của Tô Dịch Thừa rất mạnh mẽ, trên tấm thiệp cũng không phải là lời ngon
tiếng ngọt gì, nhưng lại là điều mà An Nhiên vẫn luôn muốn: — nắm tay đến
già!
An Nhiên cười nhàn nhạt, nhưng không biết sao hốc mắt lại hơi nóng lên, đưa
tay vuốt lên dòng chữ trên tấm thiệp, nhìn chữ ký phía dưới, trong lòng có cảm
giác ấm áp.
Lúc này Tô Dịch Thừa gọi điện tới, nhìn cái tên hiện trên màn hình di động,
An Nhiên không nói ra được tâm trạng của mình giờ phút này. Điện thoại di động
vang lên rất lâu, An Nhiên mới nhận.
"Đang bận sao?" Ở bên kia Tô Dịch Thừa tưởng là vì bận việc nên mới lâu nhận
điện thoại như thế.
An Nhiên vô thức lắc đầu, xong rồi mới giật mình là căn bản anh không nhìn
thấy, vội nói: "không có." Vừa mở miệng mới phát hiện thanh âm của mình giờ phút
này có chút khàn khàn.
Ở bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa hiển nhiên là nghe ra giọng nói của cô khác
thường, vội vàng quan tâm nói: "sao thế?"
An Nhiên lắc đầu nói: "không có gì, chỉ là, chỉ là hơi cảm động."
Tô Dịch Thừa ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng cảm động trong lời cô là vì
bó hoa mình tặng ban sáng, cười nói: "đồ ngốc, nếu thích, sau này ngày nào anh
cũng sẽ tặng em."
An Nhiên cũng cười, lắc đầu nói: "đừng, rất tốn tiền." Bó hoa như thế, ít
cũng phải mấy trăm, hơn nữa thời kỳ nở hoa lại rất ngắn ngủi, thật lãng phí.
"Ha ha, vậy cô Cố tối nay có rảnh không? Anh có thể hẹn em đi ăn tối chứ?" Tô
Dịch Thừa thật sự đã chuẩn bị công tác theo đuổi xong xuôi, tặng hoa, hẹn hò,
lần lượt từng bước một.
An Nhiên buồn cười hỏi ngược lại, "là bữa tối dưới ánh nến sao?"
"Dĩ nhiên." Tô Dịch Thừa khẳng định.
An Nhiên cười, trên mặt không nén được vui vẻ, gật đầu: "vâng."
Nghe được lời đáp, mục đích gọi cuộc điện thoại này coi như đã đạt được, nói:
"tốt, đến lúc đó chờ anh ở cửa, anh đến đón em."
An Nhiên mỉm cười nói được, sau đó hai người lại trò chuyện một lát, chỗ Tô
Dịch Thừa dường như phải vào họp rồi, lúc này mới cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại, cửa phòng làm việc đã bị gõ vang, đẩy cửa đi vào, lại là
cô bé trợ lý vừa rồi, lần này cô bé đặc biệt tìm một cái bình hoa to, giả bộ đưa
vào cho An Nhiên, nói: "chị Cố, cắm hoa vào bình đi, như thế cho hoa nở lâu hơn,
những nụ chưa nở cũng có thể nở ra."
An Nhiên từ sau bàn làm việc đứng dậy, đưa tay nhận lấy bình hoa có hơn nửa
nước, thật lòng nói cảm ơn: "cám ơn."
Cô bé trợ lý vội vàng khoát tay, rồi lại nhịn không được, tiến lên, tiếp tục
phát huy bản chất bát quái, hỏi: "chị Cố, chồng chị làm nghề gì a, lúc nào đưa
đến đây cho đồng nghiệp trong công ty nhìn chút nha."
An Nhiên có chút bị đánh bại, buồn cười vỗ nhẹ lên cô, nói: "được rồi, đừng
bát quái nữa, nhanh đi ra ngoài làm việc, đến lúc đó nếu thật sự mời khách ăn
cơm tất nhiên không thể thiếu cô."
Lúc này cô bé trợ lý mới hài lòng, ra khỏi bàn làm việc.
An Nhiên đặt bình hoa trên bệ cửa sổ của phòng làm việc, buổi sáng, ánh mắt
luôn không tự chủ mà quay sang nhìn vào những bông hồng tươi đẹp tắm mình trong
ánh nắng mặt trời kia, cho nên buổi sáng cầm bút vẽ mà thực chất chẳng vẽ được
cái gì.
Buổi chiều tối, tan tầm đang đợi thang máy thì gặp Tiếu Hiểu đang đi ra khỏi
phòng làm việc, đứng cạnh cô, nhìn chằm chằm vào cửa thang máy bằng inox, vẻ mặt
cười như không cười.
An Nhiên không nhìn cô ta, với cô mà nói, kể từ vụ bản thiết kế bị hủy đi
kia, cô ta đã không còn là đồng nghiệp của cô.
Thang máy đinh một tiếng, An Nhiên đi vào thang máy trước. Tiếu Hiểu theo
sau, lé mắt liếc nhìn cô, giọng điệu kỳ quái nói: "cô đang cố tình khoe khoang
mình lấy chồng tốt như thế nào đúng không?"
An Nhiên nhíu nhíu mày, không rõ mình lại đắc tội với cô ta ở đâu.
"Thật trèo cao. với bối cảnh và xuất thân của cô như thế, có thể lấy được trợ
lý thị trưởng, làm quan phu nhân, thì phải nên khoe khoe khoang khoang rồi."
Tiếu Hiểu tiếp tục nói, giọng nói cực kỳ châm biếm.
An Nhiên không quay đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi: "mỗi ngày cô đều sống trong sự
nghi kỵ người khác, không thấy mệt mỏi sao?"
Nghe vậy, Tiếu Hiểu quay đầu nhìn cô, có chút khinh thường nói: "cô nghĩ cô
thanh cao lắm sao? nếu thật thanh cao thì cũng không cố tình khoe khoang hạnh
phúc của mình ở công ty."
An Nhiên cười lạnh, quay đầu nhìn cô ta, nói: "tôi cần phải khoe khoang sao?
Tôi vốn dĩ đang rất hạnh phúc, không phải sao."
Tiếu Hiểu bơ cô, xoay đầu sang một bên, hừ lạnh xoay người.
An Nhiên cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu, nhìn hàng chữ đang nhảy xuống
kia.
"Đinh ——"
Thang máy kêu lên, mở ra, An Nhiên không cho cô ta thêm cái cơ hội nào, liền
ra khỏi thang máy.
Hôm nay dường như Tô Dịch Thừa tan tầm hơi sớm, An Nhiên vừa mới ra đến cửa,
đã nhìn thấy anh đứng cạnh xe, trông thấy cô đi ra, liền mỉm cười đi về phía
cô.
Tiếu Hiểu đi phía sau An Nhiên, nhìn thấy Tô Dịch Thừa, khuôn mặt vốn đang
tối tăm được thay bằng khuôn mặt tươi cười, vén vén mấy lọn sóng tóc, đi về phía
Tô Dịch Thừa.
Đi đến trước mặt An Nhiên, Tô Dịch Thừa rất tự nhiên nhận lấy chiếc túi trong
tay An Nhiên, sau đó đưa tay sờ sờ đầu cô, nở nụ cười nói: "hôm nay công việc
bận rộn sao?"
An Nhiên mỉm cười lắc đầu, hôm nay vì bó hoa của anh, mà hầu hết thiết kế cô
cũng không vẽ được.
Tiếu Hiểu từ phía sau bước lên, mặt như hoa đào, ánh mắt quyến rũ đi đến
trước mặt bọn họ, thanh âm cũng mang theo ý cười nói: "Tô trợ lý, đặc biệt đến
đón An Nhiên sao?"
Lúc này Tô Dịch Thừa mới chú ý tới cô ta, chẳng qua chỉ nhàn nhạt gật đầu lễ
độ và mang theo khoảng cách nói: "đúng vậy a, cô Tiếu cũng tan việc à."
An Nhiên đứng ở một bên, nhìn Tiếu Hiểu, cau mày có chút không vui.
Tiếu Hiểu cười duyên gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía An Nhiên, nói:
"chị Cố thật là may mắn, có thể gặp được người đàn ông tốt như Tô trợ lý. Thật
là khiến người khác hâm mộ và ghen tỵ."
An Nhiên nhàn nhạt nhìn cô ta, đưa tay khoác tay Tô Dịch Thừa, nhìn Tiếu
Hiểu, nói: "tôi quả thật rất may mắn."
Tiếu Hiểu nhìn cô, khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn hàm chứa ý cười, sau đó quay
đầu, nhìn Tô Dịch Thừa ám chỉ: "bây giờ tan tầm đoán là không gọi được xe, hiện
tại đang giờ cao điểm, cũng không có mấy lái xe a."
Tô Dịch Thừa liếc nhìn An Nhiên, lại quay đầu nhìn Tiếu Hiểu, khóe miệng thủy
chung vẫn lộ ra nụ cười hời hợt, nói: "có đúng không."
"Đúng vậy a, chiều nào khi tan tầm về, gọi xe cũng như là đánh giặc vậy."
Tiếu Hiểu nói, sau đó ánh mắt nhìn về chiếc xe phía sau anh, nói: "nếu Tô trợ lý
không ngại, có thể đưa tôi một đoạn không." Nói xong, lại quay đầu nhìn về An
Nhiên, nói: "chị Cố hẳn là sẽ không để ý chứ."
An Nhiên nhìn cô, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, không đợi cô mở miệng,
Tô Dịch Thừa ở bên cạnh đã viện cớ nói: "An Nhiên sao lại để ý, cô là đồng
nghiệp của cô ấy mà, nhưng tôi phải nói với cô Tiếu một câu xin lỗi, vì tối nay
tôi muốn dẫn An Nhiên đi hẹn hò, cho nên, không muốn người ngoài quấy rầy, cô
Tiếu có thể hiểu cho chứ."
Tiếu Hiểu sửng sốt, cô ta cho rằng muốn từ chối cũng là An Nhiên từ chối cô
ta, như vậy sẽ có cớ nói An Nhiên quá hẹp hòi, nhưng mà cô ta không ngờ tới,
người từ chối lại là Tô Dịch Thừa, hơn nữa còn không hề rào trước đón sau với cô
ta. Trực tiếp dứt khoát từ chối.
Tiếu Hiểu là người thông minh, tất nhiên biết Tô Dịch Thừa nói như thế chẳng
qua là cho cô ta một lối thoát để cô ta rút lui, không thể nào đồng ý cho cô ta
đi nhờ xe. Nhìn Tô Dịch Thừa, khóe miệng vẫn nở nụ cười như thế, không vì bị anh
từ chối mà không vui hoặc ngượng ngùng, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên nói: "thì ra là
tối nay Tô trợ lý muốn đi hẹn hò với chị Cố a, ha ha, Tô trợ lý đối xử với chị
Cố tỷ thật tốt."
Tô Dịch Thừa nhìn An Nhiên một cái, đưa tay ôm lấy thắt lưng cô, lại quay mặt
sang nhìn Tiếu Hiểu, nói: "bà xã vốn là để yêu thương, tôi không đối xử tốt với
cô ấy chẳng lẽ lại đối tốt với người phụ nữ khác sao?"
Tiếu Hiểu gượng cười, một câu nói cũng không nói được, lời nói của Tô Dịch
Thừa rõ ràng là nói cho cô ta nghe, cô ta tự nhận là thông minh, làm sao mà nghe
không hiểu.
Thấy cô ta không nói lời nào, Tô Dịch Thừa đương nhiên cũng không nói gì với
cô ta, chẳng qua là ôm eo An Nhiên, lễ độ nói với cô ta: "cô Tiếu, vậy cô tiếp
tục chờ, chúng tôi đi trước." Nói xong trực tiếp ôm An Nhiên xoay người, phong
độ đưa tay thay cô mở cửa xe, tay che trên đỉnh xe, tránh cho cô khỏi đụng đầu,
đợi An Nhiên ngồi lên xe, thì thay cô đóng cửa xe, rồi Tô Dịch Thừa mới xoay
người vòng qua đầu xe lên bên kia xe, sau đó không dừng lại, trực tiếp khởi động
xe rời đi.
Tiếu Hiểu nhìn xe của bọn họ biết mất ở góc đường, nụ cười trên mặt càng cứng
lại, hai tay nắm chặt, cô ghen tỵ với An Nhiên, ghen tỵ cô ta cái gì cũng có,
hạnh phúc và gia đình mỹ mãn, đặc biệt có tài về thiết kế kiến trúc, chỉ có ngồi
trong phòng làm việc vẽ tranh mà có thể nhận được lời khen ngợi của mọi người
bên ngoài, nhận được dự án độc lập, không giống cô, mỗi ngày phải ép mình đi lấy
lòng lão sắc quỷ kia, những khách hàng và thương nhân hợp tác có mưu đồ bất
lương, cho dù có cố gắng như thế, nhưng sáu năm qua, mỗi ngày cô đều sống dưới
cái bóng của cô ta, rõ ràng đã cố gắng như thế, nhưng lại không được biết đến,
trước kia đã đành, cô có thể lợi dụng Hoàng Đức Hưng đến áp chế cô ta, do đó
khiến mình thuận lợi nhận được dự án bình thường, nhưng mà bây giờ, cô ta thế mà
liên quan đến Tô Dịch Thừa, ngay cả Hoàng Đức Hưng cũng phải nể Tô Dịch Thừa mà
quan sát sắc mặt cô ta, vậy cố gắng nhiều năm như thế của cô tính là gì, chỉ đơn
giản là không đủ may mắn như cô ta? Nếu thế, cô không cam lòng!
Nhìn rất lâu, Tiếu Hiểu mới muốn xoay người rời đi, cũng trong nháy mắt xoay
người cô trông thấy cô bé trợ lý vừa vào làm không lâu đang tò mò đứng cạnh
người cô, vì không có báo trước, mà dọa cô giật mình!
Tâm tình vốn đã tồi tệ, thấy cô ta không biết sống chết lại càng tức giận,
chuyển sự tức giận đối với Tô Dịch Thừa và An Nhiên kia sang cho cô ta: "cô làm
gì!"
Cô bé trợ lý hiển nhiên là rất bát quái đến mức chậm chạp không kịp phản ứng,
còn không biết sống chết hỏi Tiếu Hiểu: "người đàn ông vừa rồi rất đẹp trai, là
ông xã của chị Cố sao?"
Tiếu hiểu nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "hừ, bây giờ phải, sau này thì không
nhất định."
Người trợ lý kia dường như còn chưa nghe thấy cô ta nói gì, tự mình nói: "khó
trách chị Cố muốn giấu chồng đi như thế, ngay cả kết hôn cũng không nói, người
đàn ông đẹp trai lại xuất sắc như thế, nếu là em, em cũng làm thế!"
Tiếu Hiểu liếc cô ta, quay đầu, khóe miệng cong lên, cười lạnh nói: "giấu đi,
hừ, cô ta giấu được sao?"
Lúc này cô bé trợ lý mới chú ý đến cô ta, khó hiểu nhìn cô ta một cái, rồi
lắc đầu.
Bên này An Nhiên và Tô Dịch Thừa ngồi trên xe, tâm tình của An Nhiên vốn
không tệ vì chuyện Tiếu Hiểu vừa rồi, mà có chút buồn bực, không vui.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, cười nhàn nhạt: "sao vậy, dường như em và người đồng
nghiệp kia không thoải mái."
An Nhiên không nói lời nào, chỉ quay đầu nhìn anh, nhìn chằm chằm.
Thấy cô không nói, Tô Dịch Thừa hỏi: "anh nói sai rồi?"
An Nhiên lắc đầu, than nhẹ, nói: "dường như cô ta có tình ý với anh."
Tô Dịch Thừa nhíu mày, nói: "thì sao?"
"Anh có thấy cô ta xinh đẹp không?" An Nhiên lại hỏi, thật ra thì cô không
kiên định, cô biết thủ đoạn của Tiếu Hiểu, điều cô ta muốn cô ta sẽ ra sức thực
hiện, không từ thủ đoạn. Như là cô ta muốn đứng vững trong ngành kiến trúc này,
có thể không tiếc bán rẻ thân thể mình, đổi lấy kết quả hôm nay. Đàn ông đều rất
háo sắc, phải thừa nhận rằng, Tiếu HIểu có thể khiến đàn ông điên cuồng qùy gối
dưới váy cô ta. Mà cô không biết Tô Dịch Thừa có thể chống cự lại cô gái xinh
đẹp quyến rũ này không.
Tô Dịch Thừa khó hiểu quay đầu nhìn cô, sau đó chăm chú nhìn đường phía
trước, đồng thời đưa tay ra vuốt vuốt đầu cô, nói: "em đang tự hạ thấp mình hay
là quá coi thường anh?"
An Nhiên quay đầu, lầm: "cô ta vốn rất xinh đẹp a, chẳng lẽ anh không thấy
thế sao?"
Tô Dịch Thừa cười, đưa tay kéo tay cô, nhàn nhạt nói: "căn bản là anh không
nhớ được hình dáng của cô ta."
An Nhiên khó hiểu ngoảnh đầu sang, có chút bất ngờ khi nghe được đáp án này
từ miệng anh.
Tô Dịch Thừa buồn cười quay đầu nhìn cô, tay nắm chặt tay cô, nói: "em đang
ghen sao?"
Nghe vậy, An Nhiên mạnh mẽ xoay người, không nhìn anh, phủ nhận: "em mới
không có." Trả lời quá nhanh ngược lại, khiến người ta có cảm giác giấu đầu hở
đuôi.
Tô Dịch Thừa chỉ cười, cũng không vạch trần, chỉ nắm tay cô, bàn tay to xoa
xoa bàn tay nhỏ bé của cô, một lúc lâu, mới nhàn nhạt nói: "em mới là vợ anh, là
người đi cùng anh suốt cuộc đời, là người anh muốn nhìn cả đời, anh nhìn em là
đủ rồi, còn đi nhìn người phụ nữ khác làm gì, vả lại, người phụ nữ khác xinh đẹp
hay không có liên quan gì đến anh đâu?"
An Nhiên không nói lời nào, cũng không thể không thừa nhận mấy câu nói không
có gì, buồn nôn đến phát chán này vẫn khiến lòng cô thấy ngọt ngào, khóe miệng
vô thức nở nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng miệng thì không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm: "miệng lưỡi trơn tru, chỉ
biết nói lời dễ nghe."
Tô Dịch Thừa cười, quay đầu sang nhìn cô, hỏi: "vậy em thích không?"
Khóe môi An Nhiên nhếch lên, quay đầu không nhìn anh. Nhìn ra phong cảnh lướt
qua ngoài cửa xe, khóe miệng cong lên một độ cung đẹp mắt, bàn tay nhỏ bé được
anh nắm lấy, nghịch ngợm vẽ vài vòng trong tay anh.
Xe chậm rãi dừng lại trước một quán cơm Tây, An Nhiên vừa định mở cửa xuống
xe, lại bị Tô Dịch Thừa giơ tay lên ngăn lại.
An Nhiên khó hiểu nhìn anh, hỏi: "không phải ở đây sao? Còn chưa tới?"
Tô Dịch Thừa lắc đầu, tháo dây an toàn của mình, mở cửa xuống xe trước, rồi
mới vòng qua đầu xe, mở cửa xe cho cô.
An Nhiên buồn cười nhìn anh, trách nói: "sao phải phiền phức như vậy, tự mình
xuống là được rồi." Tuy là nói vậy, nhưng mà trong lòng vì sự săn sóc của anh mà
thấy vô cùng ngọt ngào.
Tô Dịch Thừa chỉ cười, cũng không nói chuyện, nắm tay cô đi về phía nhà hàng
Tây.
Bầu không khí bên trong nhà hàng rất tốt, trong đại sảnh người đánh đàn dương
cầm đang biểu diễn, tiếng nhạc nhẹ nhàng phiêu đãng trong không gian nhà
hàng.
Hai người không muốn phòng riêng, chỉ chọn một vị trí trong phòng khách ngồi
xuống. An Nhiên như là thích dựa sát vào cửa sổ, dù là quán cơm Trung, quán cà
phê, hay bây giờ là nhà hàng Tây, cô luôn có thói quen ngồi cạnh cửa sổ.
Khi bọn họ ngồi xuống thì nhân viên phục vụ đưa trà lên, cùng với thực đơn
nhà hàng, hai người gọi món ăn, nhân viên phục vụ nhận lại thực đơn rồi lui ra,
An Nhiên nhìn anh, buồn cười nhìn anh.
Tô Dịch Thừa hỏi, "Trên mặt anh có cái gì?"
An Nhiên lắc đầu, hỏi: "lời anh nói hôm qua là nghiêm túc?" Vừa tặng hoa vừa
ăn tối dưới ánh nến, anh sẽ không thật sự theo đuổi cô đi!
Tô Dịch Thừa bưng chén trà trên bàn lên, nhấp một hớp, hỏi ngược lại: "em cảm
thấy anh nói đùa?"
An Nhiên lắc đầu, rồi lại không nhịn được cười, nói: "anh không thấy chúng ta
nhàm chán quá sao?" Rõ ràng đã kết hôn, hiện tại lại quay lại yêu đương, theo
đuổi, không phải quá muộn rồi sao?
Tô Dịch Thừa hiểu nhầm, nhíu mày, hỏi: "tặng hoa, ăn tối dưới ánh nến thế này
quá nhàm chán sao? Theo đuổi, hẹn hò không phải đều thế sao?" Vừa nói thầm: "rõ
ràng thư ký Trịnh nói những bước này là cơ bản nhất a!"
An Nhiên phì cười ra tiếng, tò mò nhìn anh, nói: "những bước này! Tô Dịch
Thừa, tiếp theo anh còn định đưa em đi đâu?"
"Xem phim, xem phim xong thì đi dạo trên bờ sông, sau đó thì về nhà." Tô Dịch
Thừa trịnh trọng nói, thật ra thì anh căn bản không có kinh nghiệm theo đuổi con
gái, hồi trước ở cùng Lăng Nhiễm, vì từ nhỏ đã lớn lên với nhau, sau khi lớn lên
rất tự nhiên mà đến với nhau, căn bản là không có chuyện ai theo đuổi ai, thậm
chí hẹn hò, lúc ban đầu cũng là ở cùng Diệp Tử Ôn và Chu Hàn, vì tất cả đều là
bạn bè, hơn nữa cùng lớn lên, giữa bọn họ căn bản là không tồn tại sự xấu hổ hay
không có đề tài, dù cho có lần là hai người hẹn riêng, chủ đề giữa bọn họ chủ
yếu quanh quẩn giữa Diệp Tử Ôn và Chu Hàn, xác thực là cái gì hẹn hò bữa tối ánh
nến, cái gì hẹn hò phim ảnh là vô cùng ít ỏi. Cho nên lần này nói muốn cùng với
An Nhiên yêu nhau, đối với những bước cơ bản nhất, thậm chí anh còn vô cùng
nghiêm túc lên mạng tìm tài liệu, mặt khác rất khiêm tốn thỉnh giáo thư ký
Trịnh, hơn nữa thư ký Trịnh còn đặc biệt tận tình vạch ra kế hoạch yêu đương
giúp anh, nói cho anh biết làm từng bước thế này coi như là thành công rồi.
An Nhiên nhìn anh, không thể nín cười được, cuối cùng dưới con mắt ngờ vực
của anh mới ngưng cười, nghiêm túc nói với anh: "em rất mong chờ sự sắp xếp kế
tiếp."
Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, thật ra thì ở nhà hàng Tây này rất phổ biến,
nhưng mà điều kiện rất tốt, ngồi cạnh cửa sổ, vừa lúc có thể thấy bể phun nước
nhỏ nhắn, xinh đẹp giữa quảng trường nhà hát đối diện, ánh đèn đẹp đẽ chiếu lên
trên cột nước, cột nước phun lên giống như một cây đèn huỳnh quang khổng lồ.
Khi hai người ra khỏi nhà hàng đã là khoảng bảy rưỡi rồi, theo kế hoạch của
Tô Dịch Thừa, hai người chuẩn bị đi xem phim. May mắn là rạp chiếu phim cách đây
không xa, đi bộ đến chỉ cần mấy phút đồng hồ, khi bọn họ đến thì bộ phim lúc bảy
giờ mười phút đã bắt đầu chiếu rồi, gần đây mới có một bộ phim màn ảnh rộng 3D
mới của Mỹ đang được trình chiếu, dường như là một seri phim, hai phần trước đã
giành được thành công rất lớn trên thế giới, nên sự ra mắt phần thứ ba lần này
đã nhận được rất nhiều sự chú ý, rất nhiều người đến rạp chiếu phim đã chọn bộ
phim này, cho nên vé bán rất nhanh.
Vé bộ phim màn ảnh rộng 3D của Mỹ lúc 7 giờ 10 phút đã bán hết, mà chỉ còn
lại vé của một bộ phim hoạt hình trong nước – ‘đội tàu ngầm’. Nghe đến cái tên
này, An Nhiên vô thức liên tưởng đến những bộ phim hoạt hình lớn của Mỹ, cái gì
vương quốc xe hơi, cái gì truy tìm demo, mấy phim hoạt hình này xem rất hay,
nhân vật rất đẹp, diễn xuất rất tốt.
Nghĩ như vậy, An Nhiên liền nói với người bán vé: "xin chào, tôi muốn hai vé
‘đội tàu ngầm’."
Người bán vé kia ngẩng đầu, khó hiểu nhìn An Nhiên và Tô Dịch Thừa một cái,
hỏi: "hai người thật sự muốn xem ‘đội tàu ngầm’? Đây là phim hoạt hình!"
An Nhiên lơ đễnh nói: "tôi biết a, chúng tôi đều ít xem hoạt hình, không sao,
cô bán cho tôi hai vé đi."
Người bán vé kia khó hiểu nhìn bọn họ, há mồm muốn nói lại thôi, một lúc lâu,
cuối cùng không nói gì, nhận tiền, liền đóng dấu lên hai tờ vé, đưa ra.
Hai người cùng nhau đi vào phòng chiếu phim số một, vừa vào, An Nhiên chỉ cảm
thấy có cái gì đó không hợp lý. Cả phòng chiếu phim căn bản là vắng ngắt, người
ngồi chỉ khoản mười phần trăm ghế, phần lớn chỗ ngồi đều trống không. Với số ghế
như thế hai người không cần phải ngồi theo số ghế mà tùy tiện tìm một chỗ ngồi
xuống, nhìn kĩ, An Nhiên mới phát hiện, thì ra cả phòng chiếu phim, trừ cô và Tô
Dịch Thừa, còn người khác thì đưa theo con cái tới, nhìn, thậm chí còn có đứa
trẻ không nghe lời, buồn rầu đứng bên.
Mà An Nhiên nhìn lên màn ảnh rất lâu, rốt cục không nhìn được nữa, lúc này
mới ghé vào nói với Tô Dịch Thừa: "không thì chúng ta đi thôi." Thật sự là phim
hoạt hình, chẳng có nội dung gì, thật sự là chỉ cho những đứa trẻ kia xem.
Tô Dịch Thừa cười gật đầu, sau đó lôi kéo An Nhiên đứng dậy rời đi phòng
chiếu phim.
Sau khi đi ra ngoài, An Nhiên thở dài, hai người nhìn nhau, đều không không
hẹn mà cùng bật cười lên tiếng. Bọn họ đồng thời đột nhiên hiểu ra vì sao vừa
rồi người bán vé lại dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Hai người nắm tay rời khỏi rạp chiếu phim, hai người đi dọc theo đường phố,
đi về phía chiếc xe còn để trước cửa nhà hàng Tây kia.
Thật ra thì cũng không cần nhiều lời, hai người đều đặc biệt hưởng thụ sự yên
lặng nhàn nhã này.
Giang Thành về đêm còn náo nhiệt hơn ban ngày, đủ loại sạp quán nhỏ bày bán
hai bên đường dành cho người đi bộ, trước mỗi sạp hàng có nhiều đôi lứa đang vây
xung quanh, có hỏi giá, có dùng thử để mua.
Hai người không hề đi nhanh, nắm tay nhau, vừa nói vừa cười, mắt thấy xe đã ở
phía trước, mà bất ngờ An Nhiên nhìn thấy Cố Hằng Văn vội vã đi qua trước mặt
bọn họ. Quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, hiển nhiên, anh cũng nhìn thấy.
"Cha!" An Nhiên gọi Cố Hằng Văn.
Nhưng mà cách cả đám đông, Cố Hằng Văn đi rất vội vàng, dường như không hề
nghe thấy tiếng cô, cũng không quay đầu lại, đi vào trong đám người. An Nhiên
muốn đuổi theo, nhưng thấy ông nhanh chóng rẽ vào một hẻm nhỏ.
Vào lúc hai người đang lo lắng có nên đuổi theo nữa hay không, thì phía sau
truyền đến một thanh âm không tính là xa lạ.
"Tô trợ lý!"
Tô Dịch Thừa và An Nhiên đều quay đầu lại, thấy phía sau là Đồng Văn Hải có
chút bất ngờ đang nhìn họ:"Tô trợ lý và An Nhiên đang đi dạo phố sao?"
Tô Dịch Thừa bình thản cười cười với ông ta, gật đầu, thản nhiên nói: "hôm
nay không tính là bận quá, cho nên cùng An Nhiên ra ngoài đi dạo một chút." Lại
hỏi: "Đồng cục trưởng sao cũng ở đây, cũng là đi cùng phu nhân sao?" Nói xong,
ngẩng đầu làm như đang tìm bóng dáng Đồng phu nhân.
"Hả, không không không, tôi chẳng qua chỉ đi ngang qua, đi ngang qua đây mà
thôi." Đồng Văn Hải giải thích. Khi đang nói chuyện, nhìn An Nhiên, ánh mắt lóe
ra sự bất an.
Tô Dịch Thừa cười nhạt gật đầu, không hỏi nhiều. Liếc nhìn An Nhiên bên cạnh
lúc này đang im lặng. quay đầu nhìn ông ta nói: "vậy Đồng cục trưởng, tôi còn
muốn cùng An Nhiên đi dạo chút nữa, sẽ không trò chuyện nhiều với ngài nữa,
chúng tôi đi trước nhé."
"Được được, xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên." Đồng Văn Hải gật đầu vội
nói.
An Nhiên nhìn ông ta, chỉ nhàn nhạt gật đầu với ông ta, sau đó để tùy cho Tô
Dịch Thừa ôm cô xoay người rời đi.
Đi được một đoạn, An Nhiên quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, hỏi: "việc đó, có tra
được tài liệu của ông ta không?"
Tô Dịch Thừa nhìn cô, biết ông ta trong lời cô chính là Đồng Văn Hải, một lúc
lâu không nói gì, chỉ nhàn nhạt cười, lắc đầu.
"Nha." An Nhiên thấp giọng đáp, quay đầu, ánh mắt có chút ảm đạm, lẩm bẩm
nói: "anh nói xem cha đi vội vội vàng vàng nhứ thế, có phải vừa rồi đã gặp Đồng
cục trưởng không." Cô không biết giữa cha, mẹ, Đồng Văn Hải từng có chuyện gì,
thế nhưng chỉ loáng thoáng, cô luôn có một dự cảm không tốt, cô không biết có
phải là mình suy nghĩ nhiều quá hay không, nhưng mấy lần chứng kiến vẻ mặt của
mẹ sau khi gặp Đồng Văn Hải, còn có câu nói của cha vào buổi tối hôm đó nữa, cô
không muốn suy nghĩ nhiều cũng khó.
Tô Dịch Thừa không đáp lại câu hỏi của cô, buông eo cô ra, xoay người cô lại,
cúi người hôn xuống môi cô, một lúc lâu mới thả cô ra, nhẹ giọng nói bên tai cô:
"đừng quên tối nay, là em đi hẹn hò với anh, là thế giới của hai người chúng ta,
trong đầu em có thể nghĩ đến chuyện liên quan đến buổi hẹn hò của chúng ta, hoặc
là có thể nghĩ xem về nhà chúng có thể làm tiếp cái gì, nhưng mà!" Thả cô ra,
đổi lại dùng tay nâng mặt cô lên, Tô Dịch Thừa nghiêm túc nói từng câu từng chữ:
"em không được nghĩ đến những chuyện không liên quan đến chuyện của chúng ta tối
hôm nay, vì tối nay, em thuộc về anh, toàn bộ thuộc về anh, bao gồm cả suy nghĩ
trong cái đầu nhỏ bé của em, cũng chỉ được nghĩ đến anh."
An Nhiên sững sờ nhìn anh, một lúc lâu mới bật cười, lên án anh: "anh thật là
ngang ngược."
Tô Dịch Thừa cười, có chút đắc ý, nói: "anh chỉ ngang ngược với em."
Nhờ trò này của anh, đầu óc An Nhiên sao còn chỗ cho chuyện linh tinh gì đó
về Đồng Văn Hải và cha mẹ, nhìn anh, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó dắt tay cô, nói: "đi thôi, dựa
theo trình tự yêu đương, tiếp theo chúng ta sẽ đi tản bộ trên bờ sông, sau đó
mới có thể về nhà."
An Nhiên nhìn anh, gật đầu, nhàn nhạt cười.
Tô Dịch Thừa nhìn cô có chút thất thần, trong miệng thấp giọng than nhẹ,
"thật ra thì so với đi tản bộ trên bờ sông, hiện tại anh càng muốn về nhà làm
chuyện khác hơn."
Nghe vậy, An Nhiên một lúc lâu mới kịp phản ứng, đỏ bừng mặt, nhìn anh quở
trách, hất tay anh ra, xoay người bỏ chạy, trong miệng còn khẽ mắng: "đồ lưu
manh."
Tô Dịch Thừa bật cười ra tiếng, bước nhanh lên trước, một lần nữa nắm tay cô,
nắm thật chặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...