Tiên Hôn Hậu Ái

Khi hai người trở lại nhà hàng, đám người Tiêu Ứng Thiên còn đang uống, Hoàng
Đức Hưng và Tiêu Ứng Thiên dường như trò chuyện rất vui vẻ, đến nỗi không ai chú
ý tới An Nhiên và Diệp Tử Ôn ra ngoài lâu lắm rồi.

An Nhiên ngồi lại trong gian phòng một lát, nhưng trong bầu không khí đó, cô
thấy hơi buồn phiền, cuối cùng thì xin lỗi mọi người, nói muốn về trước. Nhờ có
thân phận là bà xã của Tô Dịch Thừa, nên Tiêu Ứng Thiên và Hoàng Đức Hưng cũng
không nói gì, chỉ gật đầu bảo cô đi đường cẩn thận.

Diệp Tử Ôn nhìn cô có thâm ý khác sau đó nâng chén mời rượu Hoàng Đức Hưng
một chén.

An Nhiên bắt xe đi thẳng về nhà, Tô Dịch Thừa vẫn chưa về, cô gọi điện thoại
cho Tô Dịch Thừa, nói mình đã về, bảo anh không cần lo lắng. Không bật đèn, sau
đó có chút vô lực ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại, mấy lần nhấn số của Lâm
Lệ, nhưng cuối cùng không có gọi. Cô muốn biết kết quả cuộc nói chuyện giữa cô
ấy và Trình Tường, muốn nói cho cô ấy dù cô ấy quyết định thế nào thì cô cũng sẽ
ủng hộ cô ấy, tiếp sức cho cô ấy. Nhưng cũng biết, chuyện này phải do cô ấy tự
mình đối mặt, tiếp nhận, điều mà người khác có thể làm được chút ít, đó là cho
cô ấy thời gian.

Bỗng nhiên thèm rượu, tiện tay tháo cái dây buộc tóc, để tóc xõa xuống bả
vai, cởi cái áo khoác công sở nặng nề đã mặc cả ngày, đứng dậy đi vào bếp tìm
rượu, đến ở đây mấy ngày, chỉ làm mấy bữa sáng và vài bữa mì, cho nên cô cũng
không thông quen thuộc phòng bếp này lắm, cô không biết rượu ở đâu, thậm chí
cũng không rõ là trong nhà có rượu không, nhưng cô thực sự muốn uống, khi cô lục
từng ngăn từng ngăn thì rốt cuộc đã tìm được rượu trong một ngăn chạn bát.

Có rượu ngoại, có rượu đỏ, còn có rượu nho, rượu ngoại quá mạnh, mặc dù có
vài lần đi quán bar, đôi khi cũng có xã giao, nhưng mà An Nhiên vẫn không quen
uống rươu, rượu đỏ rất phổ biến ở trong các tiệc rượu, tất nhiên, uống thì có
uống, nhưng không thông thạo lắm. Hoàn toàn uống không ra được loại rượu gì.

Tiện tay cầm một chai rượu đỏ, không nhìn năm cũng không nhìn nhãn hiệu, lấy
một cái chén từ tủ khử trùng trong bếp, mở nắp chai rượu đỏ, rót vào hơn nửa
chén, không có giải rượu, liền ngửa đầu một hơi uống cạn, sau đó, lại cầm chai
rượu đỏ, rót cho mình thêm một chén nữa.

Tô Dịch Thừa dừng xe trong tầng hầm xong xuôi, mới mở cửa xuống xe, lúc này
điện thoại trong túi vang lên, là Diệp Tử Ôn gọi tới.

"A Thừa, cậu nhất định không biết hôm nay mình gặp được ai đâu." Bên kia điện
thoại, giọng nói Diệp Tử Ôn có chút kích động.

Tô Dịch Thừa xoa xoa lông mày đau nhức, nói: "Mình không có thời gian đoán đố
với cậu, lái xe cả ngày, tối nay còn có bữa tiệc, vừa mới xong thôi." Vừa nói
vừa cầm cặp công văn xuống xe, đi thẳng đến cửa.

"Ừ, nói ra cậu cũng khó mà tin được, có một số việc như đã định sẳn." Diệp Tử
Ôn nói.

"Mình không nhớ là cậu bắt đầu tin vào số mệnh gì đó từ khi nào rồi." Tô Dịch
Thừa trực tiếp vạch trần anh ta, nói: "Gặp ai rồi, lại có tâm tình tốt như
vậy."

"Còn nhớ cô gái mà chúng ta gặp trong một quán cà phê hơn một tháng trước
không?" Diệp Tử Ôn hỏi.

Tô Dịch Thừa nhíu mày, hỏi: "Cô gái nào?"

"Chính là người xem mắt với đứa cực phẩm ý, cũng làm về kiến trúc giống mình,
hôm nay gặp được cô ta ở công ty, té ra cô ta ở ‘Chân Thành kiến trúc’, hôm nay
đi cùng Hoàng Đức Hưng tới công ty bọn mình họp, bàn bạc xong xuôi đi bọn mình
mời bọn họ đi ăn cơm, vừa vặn lúc đó đi lấy ít tài liệu, nên cũng bị gọi đi
cùng, thật đúng là, mình rất ấn tượng với cô ta, nhìn một cái liền nhận ra
luôn." Diệp Tử Ôn vừa nói, tâm tình có chút hưng phấn.

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa vô thức nhíu mày, tất nhiên anh nhớ được người phụ nữ
trong miệng Diệp Tử Ôn, bởi vì người phụ nữ kia chính là bà xã của anh, nhưng
nghe những lời này từ trong miệng người khác, sao lại có chút khó chịu như
vậy."Ừ, sau đó thì sao?"

"Mình phát hiện cô ta cũng rất thú vị, cậu cũng biết đó, ít có ai ngăn cản
được sức hấp dẫn của mình đi, thế mà cô ta dường như không có chút hứng thú nào
với mình, mình đoán đây là cô ta chơi trò lạt mềm buộc chặt." Diệp Tử Ôn suy
đoán nói.

Chân mày càng nhíu chặt hơn rồi, giọng nói trong nháy mắt trở nên lãnh đạm:
"Cô ấy không phải loại người như vậy."

Có điều là người nào đó dường như còn chìm đắm trong sự tự luyến bản thân,
cũng không để tâm anh nói gì, tự tiếp tục: "Mình quyết định, ngày mai bắt đầu
tiến công, mặc kệ là cô ta lạt mềm buộc chặt hay là gì, dù sao cô ta đã thành
công khơi gợi hứng thú của mình rồi, uhm, đã lâu rồi không có ai, không có người
phụ nữ nào có thể khiến mình kích động như thế." (TT: anh sắp tiêu đến nơi thì

có, Amen)

Diệp Tử Ôn hoàn toàn không biết Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại, lúc này
ánh mắt trở nên đáng sợ như thế nào, còn nói nóng lòng muốn thử, rất là kích
động nữa.

Tô Dịch Thừa cười lạnh, gần như là nghiến răng nghiến lợi nhả ra hai chữ:
"Phải không."

Đáng tiếc người nào đó không nghe ra được, tâm tình vẫn còn đang phấn khởi
kích động, tiếp tục nói: "Đoán là trong khoảng thời gian này cô ấy sẽ buồn bực
một chút vì chuyện bạn bè, mặc dù có chút hèn hạ, nhưng mà có lẽ đây là thời cơ
tốt nhất cho mình, ha ha."

Tô Dịch Thừa cười lạnh, "Quả thật hèn hạ."

"Ưhm, được rồi, không tán gẫu với cậu nữa, lúc nào ra ngoài uống một chén,
lâu rồi chúng ta không tụ tập rồi." Bên kia điện thoại mỗ Diệp nào đó, hoàn toàn
không biết mình đã đắc tội với người khác rồi, còn nhiệt tình mời mọc.

"Gần đây mình bắt đầu kiêng rượu rồi, sau này đừng tìm mình uống rượu." Tô
Dịch Thừa lạnh lùng nói.

"Tại sao?" Đàn ông không uống rượu, vậy còn hẹn ra ngoài làm gì? Đi dạo phố,
ăn cơm, xem phim? Đó là chuyện của đàn bà! Nhưng mà bọn họ là đàn ông thực thụ,
đàn ông chân chính nha!

"Chỉ thị của bà xã." Tô Dịch Thừa nói rất tự nhiên, khóe miệng hàm chứa ý
cười.

So với Tô Dịch Thừa, Diệp Tử Ôn ở bên kia điện thoại rất là sửng sốt thật
sửng sốt, hồi lâu mới chậm rãi nói: "a Thừa, từ khi nào thì cậu biến thành nô lệ
của vợ rồi!" Còn chỉ thị của bà xã!

Tô Dịch Thừa cười, nói: "Mình về đến nơi rồi, cúp đây." Không đợi anh ta mở
miệng, trực tiếp cúp điện thoại.

Cúp điện thoại, Tô Dịch Thừa không lên ngay mà cầm điện thoại gọi cho Tô Dịch
Kiều.

"Alo, anh, có việc?" Chỗ Tô Dịch Kiều có chút ầm ĩ, có thể nghe được ra hẳn
là còn đang ở nhà hàng.

Tô Dịch Thừa cười khẽ nói: "Hồi trước không phải em vẫn luôn muốn lấy số của
Tử Ôn sao?"

"Anh bằng lòng nói cho em biết?" Tô Dịch Kiều có chút hoài nghi, dù sao trước
đây cô mất bao nhiêu công sức, cũng không cạy từ miệng anh ra được nửa con số,
đôi khi cô còn cho là mình không phải là em ruột của anh, Diệp Tử Ôn kia mới là
anh em ruột với anh.

"Em là em gái anh nha, tất nhiên là anh thân với em hơn rồi." Tô Dịch Thừa
vân đạm phong khinh nói, nụ cười trên mặt càng lớn hơn, trong mắt lóe ra tia
tính toán.

"Cũng không phải là ngày đầu tiên em là em gái anh, anh trai, nói thật đi, có
điều kiện gì." Trực giác Tô Dịch Kiều mách bảo, anh tuyệt đối không thể nào vô
duyên vô cớ bằng lòng nói cho cô biết, cô là em gái ruột của anh, sớm biết anh
có tiếng là lắm mưu nhiều kế.

"Có điều kiện."

"Điều kiện gì?" Tô Dịch kiều ngờ vực hỏi.

"Sau này mỗi ngày gọi cho Diệp Tử Ôn mười cuộc." Tô Dịch Thừa nói thẳng.

"Hả..." Tô Dịch Kiều ngẩn người, một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Anh trai, em
có thể biết Diệp Tử Ôn đã đắt tội với anh từ lúc nào, ở chỗ nào không?"

Tô Dịch Thừa cười lạnh, "Vừa rồi, trước cứ thế đi, chờ một chút, anh nhắn số
của cậu ta cho em."

Nói xong, liền cúp điện thoại, sau đó sao chép số của Diệp Tử Ôn, soạn tin
nhắn, gửi cho Tô Dịch Kiều. Làm xong xuôi, Tô Dịch Thừa mới xoay người vào thang
máy, nhấn tầng mười.

Mới mở cửa đi vào, đã ngửi được mùi rượu trong nhà, đèn trong nhà không bật,
chỉ có ánh trăng lười biếng từ bên ngoài chiếu vào.

"An Nhiên?" Tô Dịch Thừa thử khẽ gọi, nhưng không nhận được lời đáp lại.

Đưa tay nhấn công tắc bên tường, thoáng cái đèn sáng lên: "hư hư..." Nghe
thấy có người lẩm bẩm, anh quay đầu nhìn, thấy An Nhiên ngồi bệt trên sàn nhà,
nửa thân thể gục trên chiếc bàn trà, một tay cầm chai rượu đỏ, một tay cầm chén,

miệng còn rên khe khẽ, vì đột nhiên sáng lên mà vô thức nhíu mày, như là đang
kháng nghị cái gì.

Thấy thế, Tô Dịch Thừa có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thả cập công văn trong tay
xuống ghế sô pha, đột nhiên nhớ anh tới lời Diệp Tử Ôn vừa nói, rằng gần đây cô
buồn bực chuyện bạn bè, nếu đoán không lầm, thì hẳn là chuyện vị hôn phu của Lâm
Lệ ngoại tình.

Cô quá nặng tình nghĩa, cho nên mấy ngày nay, chuyện này vẫn luôn đeo bám,
quấy nhiễu cô, cô cần trút ra, may mắn chẳng qua cô chỉ ở nhà uống rượu trút hết
ra, nếu không anh thật sợ là lúc đó sẽ không tìm được cô, bởi vì thời gian tiếp
xúc với nhau thực sự là quá ngắn rồi, mấy ngày này chỉ có thể hiểu được ít ỏi
chút thói quen sinh hoạt của cô, thích ăn rau xanh, thích ăn cá, chuộng đồ ngọt,
sợ đắng, uống cà phê chỉ uống capuchino, nếu uống trà chỉ uống ‘trà sữa Hoàng
Gia’, khi làm việc để một hộp bánh bích quy và một ly capuchino nóng ở bên cạnh,
ghét ăn thịt mỡ nhất, nhưng mà nếu có người cố ý gắp cho cô, dù không thích, cô
vẫn ép mình nuốt xuống, tất nhiên sẽ không nhai, chỉ một ngụm nuốt luôn.

Cởi áo khoác trên người xuống, khom lưng lấy chai rượu trong tay cô ra, bật
cười lắc đầu, cô thế mà cũng uống hết một chai Lafite, cô coi rượu này là nước
uống sao?

Vỗ nhẹ nhẹ mặt cô, gọi: "An Nhiên?"

An Nhiên khẽ cau mày, cái miệng nhỏ còn lầu bầu cái gì đó, gương mặt vì rượu
mà lúc này đỏ ửng lên, vỗ vỗ, nhìn thật đẹp mắt.

Tô Dịch Thừa cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó túm lấy thắt lưng cô.

Đột nhiên bị lơ lửng giữa không trung khiến cho An Nhiên đang say rượu có
chút choáng váng, chau mày kịch liệt, nhìn sắc mặt rất khó chịu.

Nhìn cô như thế, Tô Dịch Thừa nhỏ giọng nói bên tai cô: "An Nhiên, muốn nôn
sao?" Nói xong liền ôm cô về phía phòng vệ sinh.

Đang mù mịt, An Nhiên mở mắt ra, dạ dày khó chịu như sóng biển, một luồng khí
nóng cuồn cuộn từ dạ dày xộc lên, thoáng cái đã đến cổ họng, theo bản năng cô
đưa tay che lại miệng mình, một tay khác túm bả vai Tô Dịch Thừa ý bảo anh thả
mình xuống.

Nhìn người trong lòng một chút, biết cô thật sự sẽ nhanh chóng nôn ra, nên
bước chân nhanh hơn đi về phía phòng vệ sinh.

Mắt thấy sắp đến phòng vệ sinh rồi, dạ dày lại cuồn cuộn, sau đó ào ào nôn
ra, trong chốc lát, trước ngực hai người đều bị ướt một vùng lớn, không thể chật
vật hơn nữa, hai người đều bị mùi rượu bao trùm.

Điều may mắn duy nhất là tối nay An Nhiên không ăn gì, nôn ra toàn rượu là
rượu, đây là điều duy nhất đáng ăn mừng.

Vừa nôn xong, An Nhiên tỉnh rượu hơn nửa, sững sờ nhìn Tô Dịch Thừa, bỗng
chốc không phản ứng kịp.

Tô Dịch Thừa cúi đầu nhìn bản thân một chút, lại nhìn An Nhiên, có chút bất
đắc dĩ bật cười.

Lúc này An Nhiên mới kịp phản ứng, cô nhìn anh, vẻ mặt sắp khóc rồi, vội nói
"Xin, xin lỗi, em..."

"Đồ ngốc." Tô Dịch Thừa sủng nịch dùng trán đụng vào trán cô: "Sao phải nói
xin lỗi, em không cố ý, dù sao anh vừa về, cũng chưa tắm rửa."

An Nhiên nhìn anh, miệng lầm bầm, không biết nên khóc hay nên cười.

Tô Dịch Thừa ôm cô vào phòng tắm, để cô ngồi trên bồn cầu, còn mình thì ra
ngoài lấy quần áo tắm rửa của hai người sau đó lại vào.

Nửa ngồi xổm trước mặt cô, cẩn thận cởi quần áo trên người cô.

An Nhiên nhìn chằm chằm anh, đột ngột đỏ mặt, không biết là do rượu đỏ hay là
vì sự mập mờ lúc này. Khi tay anh vòng ra sau cởi nút áo con của cô, đột nhiên
cô giơ tay lên che trước ngực, nhìn chằm chằm anh, hô hấp bắt đầu có chút dồn
dập, có chút căng thẳng hỏi: "anh, anh đi ra ngoài trước đi?"

Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn cô, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô, hỏi: "Em
thấy anh thế này không cần tắm rửa?"

Mặc dù hai người là vợ chồng, trong khoảng thời gian này người nào đó có yêu
cầu không thấp đối với phương diện kia, tần số còn khá cao, thế nhưng, nghĩ đến
đối diện thẳng thắn thế này, cô vẫn cảm thấy không phóng túng được, vừa nghĩ,

mặt đã hồng kinh khủng.

"Vậy anh tắm rửa trước đi, đợi lát nữa em tắm." Nói xong, liền muốn đứng dậy
rời đi. Nhưng vừa muốn đứng lên, dưới chân đã vô lực, cả người mất thăng bằng
ngã vào lồng ngực Tô Dịch Thừa.

Tô Dịch Thừa đưa tay đỡ được cô, thở dài nói: "An Nhiên, chúng ta là vợ
chồng, nhất định phải xa cách như vậy sao?"

Tựa vào trong lồng ngực của anh, An Nhiên không nói ra được một câu, không
phải là xa cách, là xấu hổ, là ngại ngùng.

Thả cô ra, chỉnh cho cô ngồi ngay ngắn lại, bình tĩnh nhìn cô, "hử?"

An Nhiên đỏ mặt lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ là, chỉ là thấy là lạ, không
quen."

Tô Dịch Thừa cười, đưa tay cởi quần áo trên người mình, cả người trần trụi
đứng trước mặt cô, An Nhiên nhìn chằm chằm vào mặt anh, mặt còn đỏ hơn vừa rồi,
nháy cũng không nháy mắt, rất sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn.

Tô Dịch Thừa đưa tay cởi đi bộ đồ còn sót lạ trên người cô, mỉm cười nhìn cô,
chậm rãi cúi đầu xuống, hôn, dịu dàng hôn lên cánh môi cô, nhẹ nhàng, nóng hổi
nhưng mềm mại dán sát vào môi cô, nhưng chẳng qua chỉ dán sát, không có hành
động nào khác.

Bàn tay lôi kéo bàn tay đang nắm chặt vì căng thẳng của cô, để chúng vòng lên
cổ mình, mà tay mình thì chà xát da thịt mềm mượt của cô.

Dán sát vào môi cô, nhẹ nhàng mở miệng, "Như thế này có tốt hơn chút nào
không?"

An Nhiên không nói lời nào, căng thẳng đến độ tim đập thình thịch, trong lòng
thầm mắng, tốt, tốt con khỉ, thế này cô càng căng thẳng có được hay không!

Không đợi cô trả lời, khóe miệng Tô Dịch Thừa chậm rãi cong lên, sau đó vào
giây phút An Nhiên định đẩy anh ra, bàn tay đang nắm thắt lưng mảnh khảnh của cô
chợt nắm chặt lại, kéo cô đâm vào người mình, hai người dính sát vào nhau.

"Hư..." An Nhiên rên lên tiếng, nhưng mà đúng lúc đó môi anh thuận thế tiến
vào trong miệng cô, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi cô, cho cô một nụ hôn nóng bỏng
và mất hồn chuẩn nhất.

Cho đến khi An Nhiên vì nụ hôn nóng bỏng này mà có chút không thở nổi, Tô
Dịch Thừa mới buông cô ra, nhưng không đợi An Nhiên đứng dậy, môi anh lại đặt
lên, dây dưa còn nóng bỏng hơn vừa rồi. Chân bước dần từ phía ngoài đến chỗ vòi
hoa sen, sau đó để nước ấm kia từ trên giội xuống người họ, nước dọc theo tóc,
theo gương mặt, vì hôn cho nên có một phần theo đó mà chảy vào miệng bọn họ,
nhưng bọn họ cũng không quan tâm.

An Nhiên không biết mình tắm rửa như thế nào, bởi vì đến khi thực sự tắm rửa
thì cô đã mệt đến không muốn nhúc nhích nữa.

Mơ mơ màng màng bị người khác đánh thức, thì đã nằm trên giường, đã thay quần
áo ngủ, thấy Tô Dịch Thừa mặc đồ ngủ ngồi cạnh giường, nửa ôm lấy cô, để cô tựa
vào ngực mình, sau đó bưng chén trà giải rượu ở trên tủ đầu giường lên, dịu dàng
nói bên tai cô: "Nào, ngoan, uống trà, nếu không ngày mai thức dậy sẽ rất khó
chịu."

An Nhiên mơ mơ màng màng, chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe nó là trà, chân mày
bất giác nhíu chặt lại, ngậm chặt miệng, lắc đầu. Cô ghét nhất là đắng gì đó, cô
thà nhức đầu khó chịu chứ không muốn uống trà đắng.

Thấy cô trẻ con như vậy, Tô Dịch Thừa thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười,
lại chỉ có thể dùng phương pháp đối phó với trẻ con để đối phó với cô, đưa trà
đến gần miệng cô, nói: "Không đắng, thật, anh cho thêm đường."

Nghe vậy, An Nhiên khẽ mở mắt, nhìn anh, như là đang xác nhận độ tin cậy lời
anh nói, một lúc lâu, mới từ từ há miệng, Tô Dịch Thừa cẩn thận bưng chén đến
gần miệng cô, sau đó từ từ cho cô uống.

Một chén trà giải rượu uống đến thấy đáy, An Nhiên thật sự là vô cùng mệt
mỏi, cực kỳ buồn ngủ, vừa mới uống xong, đã ngã xuống giường ngủ tiếp.

Tô Dịch Thừa dịu dàng cười khẽ, đưa tay vén sợ tóc cản vươn vào mắt cô, sau
đó một lần nữa đắp chăn cho cô, rồi mới bưng cái chén ra khỏi phòng.

Sau khi rửa sạch cái chén, rồi vo ít gạo cho vào nồi cơm điện, đặt chế độ nấu
cháo, làm xong mới trở về phòng, từ bên khác leo lên giường, nằm xuống cạnh cô,
một tay vòng qua cổ cô, để cô gối đầu lên cánh tay mình, một tay kia mò vào
trong lòng, giúp cô điều chỉnh vị trí cho thoải mái.

An Nhiên cọ cọ, rù rì nói: "Không ngọt."

Tô Dịch Thừa sửng sốt thật sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng ‘không ngọt’
trong miệng cô là chỉ trà giải rượu vừa rồi, không khỏi bật cười lắc đầu. Nhẹ
giọng sủng nịch nói bên tai cô: "Đồ ngốc." Sau đó ôm cô cùng ngủ thiếp đi trong
tiếng hô hấp của cô.

An Nhiên là bị đói mà tỉnh. Cho dù mí mắt nặng nề muốn dính vào nhau, nhưng
dạ dày trống trơn, muốn ngủ cũng không ngủ được.

Lờ mờ mở mắt ra, thấy trước mắt là gương mặt tuấn tú được phóng đại kia, hai
mắt nhắm nghiền, ngủ rất điềm tĩnh, như là trẻ con vậy.

Từ khi cô và anh chung chăn gối đến nay, đây là buổi sáng đầu tiên cô tỉnh
lại mà anh còn nằm bên cạnh, bình thường thói quen làm việc và nghỉ ngơi của anh

rất tốt, bất kể là đêm hôm trước ngủ sớm hay muộn thì đúng năm giờ mười lăm phút
sáng hôm sau, anh sẽ tỉnh lại, sau đó là tập thể dục gần hai tiếng, rồi về rửa
mặt mũi, làm bữa sáng vừa vặn cô thức dậy.

Thì ra lông mi của anh rất dài, xinh xắn như của con gái vậy, hơi vểnh lên,
nhìn rất đẹp. Cô biết anh là một người đàn ông nhã nhặn, nhưng lại không khó
phát hiện ra bề ngoài ôn hòa của anh thật ra chỉ là tỏ ra với người khác, mà lúc
này anh ngủ dường như là dỡ xuống mọi đề phòng, khóe miệng khẽ vểnh lên, cả
người nhìn như một đứa trẻ, ngây thơ, đáng yêu.

Đưa tay nhẹ nhàng miêu tả mi của anh, sau đó trượt xuống cái sống mũi cao
thẳng, rồi tới đôi môi mỏng của anh.

Nhìn cánh môi không dày kia, nhớ tới chính vì nó tối hôm qua suýt nữa cô bị
hôn đến không thở nổi, nghĩ đến liền bĩu môi, đùa dai vươn ngón giữa ra, nhẹ
nhàng đặt lên môi anh, rồi muốn thu hồi, đột nhiên, anh bỗng dưng hé miệng, sau
đó khẽ cắn ngón tay cô, nửa ngón tay bị anh ngậm vào trong miệng.

An Nhiên sợ hết hồn, đối diện với đôi mắt giảo hoạt kia, lúc này cô mới phát
giác mình mắc lừa, tức giận bĩu môi, lên án anh: "Anh thế mà lại giả vờ ngủ!"
Hành động thật hèn hạ!

Tô Dịch Thừa mỉm cười, ánh mắt cười cong tít lại: "Anh tỉnh, chỉ không mở mắt
thôi." Nói xong, vừa dùng đầu lưỡi mút mút ngón tay của cô.

An Nhiên bỗng dưng đỏ mặt, hờn dỗi nói: "thả em ra."

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cũng quyết đoán nghe lời thả cô ra, chẳng qua giây
tiếp theo thì xoay người lên trên, cúi đầu cho cô một nụ hôn chào buổi sáng nồng
nàn.

Một lúc lâu mới thả cô ra, cười híp mắt nhìn cô: "chào buổi sáng."

An Nhiên bị hôn đến thở hổn hển, "chào, chào buổi sáng."

Nhìn cô đỏ bừng mặt thật đáng yêu, mà vào buổi sáng đàn ông bao giờ cũng dễ
dàng bị kích thích, nhìn một cái, Tô Dịch Thừa cúi người, tay bắt đầu không an
phận trên cơ thể cô.

Thấy thế, An Nhiên túm được cái tay không an phận của anh, nhìn anh khẩn cầu:
"em đói bụng..."

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa vùi đầu vào cổ cô, nở nụ cười một lúc lâu, rồi mới
ngẩng đầu, buồn cười nhẹ hôn lên môi cô, xoay người xuống giường, nói: "dậy đi,
cháo nấu từ tối qua, bây giờ hẳn là rất nhừ rồi. Tối qua em uống nhiều quá, hôm
nay phải ăn nhẹ một chút, sẽ tốt cho dạ dày."

An Nhiên cười nhạt gật đầu với anh, trong lòng có cảm giác ấm áp vì sự dịu
dàng của anh, cũng vì sự quan tâm của anh.

Đến khi An Nhiên rửa mặt thay quần áo đi ra ngoài, Tô Dịch Thừa đã múc xong
cháo đặt lên bàn ăn, trong nhà cũng không có gì có thể ăn với cháo, trong tủ
lạnh còn mấy quả trứng gà, đập ra làm trứng rán, đặt trên bàn ăn, coi như là ăn
kèm với cháo.

An Nhiên ngồi xuống trước bàn ăn, nhận lấy cái thìa và đôi đũa anh đưa cho,
nhẹ nhàng nói: "cám ơn."

Tô Dịch Thừa chỉ cười khẽ, ngồi xuống trước mặt cô, bưng bát cháo lên ăn.

"Tối hôm qua, thật là xấu hổ quá." An Nhiên áy náy nói.

Để bát đũa xuống, Tô Dịch Thừa nhìn cô chăm chú, buồn cười nói: "em không cảm
thấy giữa chúng ta dùng mấy từ cám ơn, xin lỗi, ngại quá này hơi nhiều sao?"

An Nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười dí dỏm lè lưỡi với anh.

Tô Dịch Thừa cười, gắp miếng trứng vào bát của cô, nhìn cô, cuối cùng hỏi:
"hôm qua sao mà uống nhiều như vậy."

Động tác ăn cơm dừng lại, cười cười có chút mệt mỏi, nói: "hôm qua lúc ăn cơm
gặp phải Trình Tường và người phụ nữ kia ăn cơm với nhau, sau đó chúng em cãi
nhau, anh không biết đâu, hôm qua em thật cừ, vừa hắt cả ly rượu lại vừa tát anh
ta một cái, bây giờ nghĩ lại, chính mình cũng thấy khó tin, sau đó em đến nói rõ
mọi chuyện cho Lâm Lệ."

Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chẳng qua là nhìn cô.

An Nhiên ngẩng đầu, cười cười tự giễu với anh, nói: "anh có thấy em rất ngốc
không, rõ ràng không phải chuyện của mình, nhưng còn kích động hơn cả người
trong cuộc."

Tô Dịch Thừa lắc đầu, nói: "Lâm Lệ rất may mắn, có thể có một người bạn như
em."

Chóp mũi An Nhiên hơi cay cay, nhìn anh, hốc mắt phiếm hồng: "em cũng vậy rất
may mắn có người bạn như cô ấy, chuyện gì cũng nghĩ cho em, lo lắng cho em, thế
nên, em mới không muốn cô ấy bị tổn thương, thật ra thì cô ấy rất đơn thuần,
chuyện gì cũng nghĩ rất đơn giản, yêu một người thì quyết một lòng với người ta,
nhưng có người lại không hiểu, không quý trọng, vì biết cô ấy yêu anh ta, cho
nên tùy tiện lãng phí tình cảm của cô ấy. Lâm Lệ tốt như thế, tốt bụng như thế,
cô ấy không đáng nhận được kết cục như vậy." Nói xong, nước mắt không khống chế
từ trong hốc mắt chảy xuống.

Tô Dịch Thừa vòng qua bàn ăn đến chỗ cô, đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ vỗ về
lưng cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Được rồi, không sao rồi, mọi chuyện sẽ ổn
thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận