An Nhiên hơi bất ngờ khi gặp mẹ mình ở đây, còn bất ngờ hơn là người đàn ông
đuổi theo quấy rầy mẹ mình cô cũng biết, chính là Đồng Văn Hải.
Sững sờ nhìn hai người đang cãi nhau trước mắt, cô nghe không hiểu nội dung
hai người cãi nhau, nhưng nhìn thực tế trước mắt thấy họ có phần kích động.
"Mẹ." Cô ngắt lời hai người, rồi đi về phía bọn họ.
Đồng Văn Hải và Lâm Tiểu Phân đồng thời quay đầu, khi nhìn thấy An Nhiên đang
đi về hướng bọn họ, cũng đồng thời sửng sốt. Dường như Lâm Tiểu Phân có chút
luống cuống, bà không ngờ lại gặp An Nhiên ở đây, hơn nữa bên cạnh mình còn có
Đồng Văn hải.
Đồng Văn hải cũng sững sờ, thật ra thì hôm nay gặp phải ông ta Lâm Tiểu Phân
chỉ do ngoài ý muốn, vì hôm nay không có chuyện gì, cho nên trước giờ tan tầm
ông đã lái xe về, lại không ngờ nhìn thấy Lâm Tiểu Phân trên đường đi. Tất cả
chuyện năm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cho dù đã qua ba mươi năm, nhưng năm
tháng chỉ lưu lại vài nếp nhăn trên mặt bà, bà thoáng thoáng vẫn là cô gái hay
cười trong sáng với ông năm đó.
Ông ta xuống xe gọi bà, nhưng mà bà thấy ông giống như thấy quỷ, không quay
đầu lại mà xoay người chạy đi. Chuyện năm đó là ông không đúng, năm đó sau khi
đi, ông vẫn quay về tìm bà, thế nhưng bà không còn ở đó, ngay cả người thân cũng
không biết tin tức của bà, ông đã cho là cả đời này sẽ không có dịp gặp lại bà,
nhưng mà lần nọ lại gặp được ở Du Nhiên Cư, ông thật không ngờ rằng, bà lại là
mẹ vợ của Tô Dịch Thừa, con gái và chồng bà đứng cạnh bà, dường như bà sống rất
hạnh phúc. Lần đó gặp nhau, ông cũng không phải không nghĩ đến đi tìm bà, thực
ra về chuyện năm đó ông vẫn thiếu bà một lời xin lỗi. Nhưng sau này ngẫm lại,
chuyện đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ đều có gia đình của riêng mình, nói lại
những chuyện này thì có ý nghĩa gì, nghĩ thế, nên liền cắt đứt ý nghĩ đi tìm
bà.
Chẳng qua hôm nay, bọn họ lại gặp nhau trên đường, có lẽ là duyên phận trời
định, định trước nhất định ông phải xin lỗi bà, đây là câu nói ông nợ bà ba mươi
năm. Chỉ là ông mới gọi bà, thì bà lại như là gặp ma quỷ vậy, bước đi rất nhanh,
căn bản là không đợi ông mở miệng, tâm tình rất kích động muốn ông rời đi.
"An...... An Nhiên......"
Lâm Tiểu Phân sững sờ nhìn An Nhiên đang đi về phía họ, vẻ mặt có chút bối
rối và luống cuống, quay đầu nhìn Đồng Văn Hải đứng cạnh còn đang túm tay bà, bà
hất mạnh ra.
An Nhiên đứng trước mặt bọn họ, nhìn mẹ cô một chút rồi nhìn Đồng Văn Hải,
gọi: "Đồng cục trưởng."
Đồng Văn Hải cười cười với cô, gật đầu, chào: "Tô phu nhân."
An Nhiên cong cong môi, cười, nói: "Đồng cục trưởng cứ gọi tôi An Nhiên là
được rồi."
Đồng Văn Hải gật đầu, cũng không có ý kiến.
An Nhiên quay đầu, nhìn mẹ cô một chút, lại nhìn Đồng Văn Hải một chút, có
chút nghi hoặc, nhíu mày: "Mẹ, mẹ và Đồng cục trưởng đây là?"
"Không, không có gì, mẹ, mẹ không biết ông ta." Lâm Tiểu Phân có chút bối rối
nói.
Đồng Văn Hải than nhẹ, nhìn bà, rồi nói: "Tiểu Phân, tôi chỉ là muốn nói câu
xin lỗi bà, sao bà phải tự làm khổ mình như vậy, năm đó —" không đợi ông ta nói
xong, Lâm Tiểu Phân mắng mỏ ngắt lời ông ta.
"Ông im mồm." Lâm Tiểu Phân mắng, cắn chặt đôi môi hơi run rẩy vì kích
động.
Như thế, Đồng Văn Hải chỉ có thể im miệng, nhìn bà, vẻ mặt mang theo áy
náy.
An Nhiên bước lên đỡ mẹ, hơi lo lắng gọi: "Mẹ."
Lâm Tiểu Phân giống như là đang sợ cái gì, kéo An Nhiên xoay người muốn đi,
nói: "Đi, đi thôi, cha con sắp tan tầm rồi, mẹ, mẹ phải về nhanh nấu cơm."
Tuy An Nhiên nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì nhiều, quay đầu nhìn Đồng Văn
Hải một chút, liền tùy ý để Lâm Tiểu Phân kéo đi.
Dường như Lâm Tiểu Phân có chút bất an và sợ sệt, cánh tay kéo tay An Nhiên
không ngừng run rẩy, rồi không ngừng quay đầu nhìn phía sau như là sợ Đồng Văn
Hải đuổi kịp.
Thấy bà như thế, An Nhiên không khỏi có chút lo lắng: "Mẹ, mẹ không sao
chứ?"
Lâm Tiểu Phân quay người lại, vội lắc đầu, nói, "Không, không có gì, mẹ, mẹ
vội về nấu cơm cho cha con thôi." Lại nhanh chân hơn, bà cố gắn nặn ra nụ cười,
nhưng mà nụ cười kia quá giả tạo, hoàn toàn không giấu được sự lúng túng và bất
an của bà lúc này.
Tất nhiên An Nhiên biết bà đang lấy cớ, thật ra thì nhà họ bình thường ăn cơm
tối tương đối muộn, thường thường phải sau 7 giờ, thậm chí thỉnh thoảng còn 8
giờ mới ăn. Bây giờ mới chưa đến 5 giờ, vội về nấu cơm tối chẳng qua là tùy tiện
viện cớ.
Như là thật sợ Đồng Văn Hải đuổi theo phía sau, Lâm Tiểu Phân trực tiếp đón
taxi ngồi lên.
Đóng cửa xe, xe rời đi, Lâm Tiểu Phân còn quay đầu nhìn phía sau một chút,
xác nhận Đồng Văn Hải vẫn đứng chỗ cũ không đuổi theo, mới thở thật dài.
Trong xe, An Nhiên nhìn mẹ, nhịn không được hỏi: "mẹ, có phải giữa mẹ và Đồng
cục trưởng có..."
Nghe vậy, Lâm Tiểu Phân liếc mắt đến đây, tâm tình vẫn có chút kích động, ác
liệt nói: "mẹ không biết ông ta! Sau này con cũng không cần nhắc tới người này
trước mặt mẹ!"
"Nhưng mà thấy hai người vừa —" An Nhiên còn muốn nói điều gì, lại bị bà ngắt
lời.
"Mẹ nói không biết, ai biết ông ta đột nhiên thần kinh cái gì cứ đi theo mẹ."
Lâm Tiểu Phân lớn tiếng nói.
Thấy thế, An Nhiên biết điều ngậm miệng lại, không hề nói thêm nửa câu nữa.
cô biết giữa mẹ và Đồng Văn Hải nhất định là quen biết, còn sao lại đến mức như
hôm nay, mẹ cô không muốn nói, cô cũng không chỉ có thể không hỏi.
Không khí bên trong xe có chút lúng túng, anh tài xế ở phía trước chỉ nghiêm
túc lái xe, trong lòng tò mò nhưng cũng không dám mở miệng hỏi nhiều, chỉ thỉnh
thoảng nhìn tình hình phía sau qua gương chiếu hậu.
Lâm Tiểu Phân với vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vào cảnh vật
trôi qua dọc đường, không định nói chuyện.
An Nhiên có chút lo lắng cho bà, nhưng lại không biết an ủi thế nào, khẽ thở
dài, đưa tay kéo tay mẹ cô, đặt lên đùi mình.
Thân thể Lâm Tiểu Phân cứng đờ, nhưng cũng không quay đầu lại, mặt hướng phía
ngoài, trong mũi có chút cay cay.
Cuối cùng xe chậm rãi ở dừng lại trước khu nhà của Cố gia, An Nhiên thanh
toán tiền xe rồi kéo mẹ cô lên tầng.
Cảm xúc Lâm Tiểu phân đã ổn định, không còn kích động như vừa rồi. Hai người
cùng nhau vào thang máy, khi thang máy đến tầng của Cố gia, Lâm Tiểu Phân nhàn
nhạt mở miệng, nói: "sau này, con cách xa Đồng Văn Hải một chút, biết
không."
An Nhiên muốn hỏi tại sao, nhưng qua chuyện vừa rồi, lại nhịn xuống, không
hỏi gì, chỉ gật đầu nói vâng.
Lúc về đến nhà Cố Hằng Văn vẫn chưa về, Lâm Tiểu Phân bảo An Nhiên ở lại ăn
cơm, sau đó lại bảo cô gọi điện thoại cho Tô Dịch Thừa, bảo anhcũng đến ăn cơm
tối. Lại nói, kể từ lần đi thị trấn Lạc Hà về, cô và Tô Dịch Thừa ăn cơm ở đây
đến bây giờ, bảo dài không dài bảo ngắn không ngắn, nhưng vì nhiều chuyện mà
cũng chưa đến ăn cơm cùng hai ông bà lần nào.
An Nhiên gật đầu đồng ý, lấy điện thoại di động lên ban công gọi cho Tô Dịch
Thừa, sau khi điện thoại vang lên tiếng chuông thứ ba thì Tô Dịch Thừa nhận máy,
An Nhiên nói cho anh biết bây giờ mình đang ở nhà cha mẹ bên này, ngoài ra bảo
anh đến đây cùng ăn cơm. Dường như Tô Dịch Thừa đang đi trên đường, nghe cô nói
thế, liền chưa nói gì khác, lập tức đồng ý, đồng thời nói trong 10 phút đồng hồ
nữa mình sẽ đến.
Sau khi mói chuyện điện thoại xong lại từ sân thượng trở lại phòng khách, Lâm
Tiểu Phân đã không có ở đó, để điện thoại di động xuống, An Nhiên xoay người vào
phòng bếp, thấy Lâm Tiểu Phân đang sững sờ rửa rau, nét mặt hoảng hốt, suy nghĩ
dường như bay rất xa, ngay cả nước trong chậu rửa rau sắp tràn ra rồi, cũng
không phát hiện ra, An Nhiên bước lên tắt nước đi. Đổ một ít nước đi, để nước
trong chậu không đầy tràn ra.
Nhận lấy rau trong tay bà, nói: "mẹ, để con làm đi"
Lúc này Lâm Tiểu Phân mới kịp phản ứng, có chút lúng túng nói, "con, con ra
ngoài đi, trong bếp nhiều dầu khói, mẹ không sao, một chút là tốt rồi."
"Không sao, mẹ, con giúp mẹ, với cả, con phải học nấu ăn một chút, nếu không
Tô Dịch Thừa sẽ ghét bỏ vì con chỉ biết làm mì." An Nhiên cười trêu ghẹo
nói.
Lâm Tiểu Phân không có nữa khăng khăng nữa, nói: "gọi điện thoại cho a Thừa
chưa, công ty nó mấy giờ tan tầm, có cần chúng ta đợi nó không?"
An Nhiên cũng chưa thưa với bọn họ nghề nghiệp của Tô Dịch Thừa, cho nên cha
mẹ, thậm chí là Lâm Lệ vẫn cho rằng Tô Dịch Thừa là nhân viên làm công cho cô ty
đa quốc gia nào đó, chứ không ngờ rằng anh là trợ lý thị trưởng, người thanh
niên quyền quý nhất Giang Thành.
An Nhiên gật đầu, nói: "vâng, nói với anh ấy rồi, bây giờ anh ấy đang trên
đường đến, hắn đã tại trên đường, chút nữa là đến."
"Thế à, vậy mẹ phải nhanh lên mới được." Nói xong, Lâm Tiểu Phân vội vàng lấy
nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, những thứ này là bà mua từ sáng, vốn
định mấy ngày nữa không cần mua, dẫu sao bà phải đi làm, Cố Hằng Văn cũng đi
làm, mỗi ngày mua thức ăn thì quá phiền phức, nhưng cũng may là mua phần của vài
ngày, hôm nay An Nhiên và Tô Dịch Thừa về ăn cơm cũng không đến nỗi không có
thức ăn.
Lấy cá ra khi chuẩn bị mổ, liền hỏi: "đúng rồi, dạ dày a Thừa khá hơn chút
nào không, con có bảo nó uống ít rượu không, bệnh dạ dày cần chăm sóc lâu dài,
nếu không sẽ rất rắc rối."
"Dạ, mấy ngày nay tốt hơn nhiều, gần đây chúng con ăn cũng nhạt hơn, hai ngày
nay anh ấy cũng không có xã giao gì, cho nên không có dịp uống rượu." An Nhiên
nhàn nhạt trả lời, động tác không ngừng, nhặt những lá rau úa vàng, rồi rửa sạch
cẩn thận. Hỏi "lúc nào cha về ạ, buổi tối có lớp sao?"
"Không có, mẹ nhìn thời khoá biểu của ông ấy rồi, buổi tối không có tự học,
hẳn là sắp về rồi, đúng lúc kịp ăn cơm." Lâm Tiểu Phân lưu loát xử lý con cá
trên tay, cạo vẩy, sau đó mổ một đường ở bụng cá, lấy nội tạng ra, tránh cái
trứng cá to đùng kia ra.
Khi Lâm Tiểu Phân xử lý xong con cá kia, chuẩn bị rửa nồi thì chuông cửa vang
lên.
"Chắc là Tô Dịch Thừa đã đến, con đi mở cửa." An Nhiên lau lau tay ra khỏi
bếp.
Mở cửa ra, đứng ngoài cửa quả nhiên là Tô Dịch Thừa, trên mặt mỉm cười, dường
như anh luôn hiền hậu như vậy.
An Nhiên nghiêng người để cho anh đi vào, nhận lấy cặp công văn trong tay
anh, hỏi: "sao hôm nay về sớm như vậy."
"Chiều hôm nay vừa vặn đi ra ngoài làm việc, mọi chuyện thuận lợi, cho nên về
sớm, đúng lúc ở trên con đường này." Tô Dịch Thừa giải thích.
An Nhiên gật đầu, thật ra thì cô cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Tô Dịch Thừa nhìn một vòng, không thấy Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, mở miệng
hỏi: "cha mẹ đâu?"
"Cha còn chưa về, mẹ ở trong bếp làm ——" An Nhiên còn chưa nói hết, nghe thấy
trong phòng bếp truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
"A! ——"
Hai người chẳng quan tâm gì khác, vội vàng chạy vào bếp, thấy chiếc chảo trên
bếp vang lên tiếng tách tách, Lâm Tiểu Phân đứng bên cạnh, tay che mặt, xem ra,
hẳn là vừa bị mở bắn vào mặt.
An Nhiên muốn lên trước, lại bị Tô Dịch Thừa ngăn lại, mình thì bước nhanh
lên trước tắt cái bếp ga, rồi đỡ Lâm Tiểu Phân đi ra ngoài.
An Nhiên lo lắng có chút nóng nảy, nói, "mẹ, sao mẹ lại không cẩn thận như
vậy a!"
"Không sao, không sao, không chút ý một chút, bị mỡ bắn vào một chút." Lâm
Tiểu Phân tay vẫn che nửa mặt nói.
Tô Dịch Thừa gỡ tay bà ra, chỗ bị mỡ bắn vào đúng ở dưới mắt, nếu bắn thêm
chút nữa sợ là vào mắt đi, chỗ bị bỏng tuy là không rộng nhưng vì mỡ quá nóng,
lúc này đã đỏ lên thành bọng nước, quay đầu nhìn An Nhiên hỏi: "An Nhiên, trong
nhà có cao trị bỏng không?"
"Có có." An Nhiên vội vàng lấy thuốc bỏng trong tủ dưới tivi trong phòng
khách đưa cho anh, Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng bóp một chút bôi lên vết đỏ kia.
Lâm Tiểu Phân có chút lúng túng nói: "nhìn mẹ này, người già nên vô dụng thế
đấy, làm thức ăn còn ầm ĩ thành trò cười như thế."
Tô Dịch Thừa cười khẽ, đứng dậy, cởi áo khoác xuống, nói với Lâm Tiểu Phân
nói: "mẹ không để ý nếu con làm cơm tối nay chứ, con từng làm qua rồi, nếu không
luyện tập một chút, sợ là sẽ quên mất những gì học được trước kia."
"Con biết nấu ăn?" Lâm Tiểu Phân có phần bất ngờ, suy cho cùng thời nay đàn
ông biết nấu ăn thực sự không nhiều, đừng nói đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng không
mấy ai biết làm, ví dụ như là An Nhiên.
"Làm không ngon, đến lúc đó mẹ cũng ăn tạm." Tô Dịch Thừa khiêm tốn nói.
"Ngày nay con trai có thể nấu ăn là hiếm có." Lâm Tiểu Phân nói thật nhỏ, đột
nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "này bình thường ở nhà không phải tất cả bữa cơm đều
là do con chứ?" Vừa nói vừa nhìn An Nhiên một cái.
"Không ạ, phần lớn là An Nhiên nấu cho con ăn." Tô Dịch Thừa cười cười cũng
nhìn về phía An Nhiên.
An Nhiên xấu hổ, cô làm nhiều nhất trừ mì và mì, còn đâu chỉ có canh mì, ngay
cả bữa sáng, cũng chỉ làm một hai lần, còn lại đều là do anh làm cho cô ăn sau
khi tập thể dục về.
Nghe vậy, Lâm Tiểu Phân ngờ vực nhìn con gái một chút, bà không nhớ rõ ngoài
nấu cơm An Nhiên còn làm được món gì. Nhưng mà trong lòng cũng thấy vui mừng cho
An Nhiên, Tô Dịch Thừa thật sự không tệ, mặc dù hôn nhân của bọn họ có chút vội
vàng, nhưng xem ra không có người đàn ông nào thích hợp làm chồng An Nhiên hơn
Tô Dịch Thừa, dịu dàng lại săn sóc.
Năm đó vì Mạc Phi bỏ đi, bà hơn một lần nghi ngờ số phận của hai mẹ con bọn
họ quá mức tương tự, đều bị người đàn ông mình từng yêu phản bội, buồn cười hơn
là lý do phản bội cũng giống nhau, không phải không yêu, mà là bọn họ muốn với
cao, bọn họ đều có hoài bão, có khát vọng thành công, nhưng bọn họ thiếu cơ hội,
trong một xã hội cần bám váy đàn bà, bọn họ (Lâm Tiểu Phân + An Nhiên) không
giúp gì được họ (Đồng Văn Hải + Mạc Phi), thậm chí trở thành chướng ngại cho
thành công của họ, song người phụ nữ khác có thể, có thể giúp họ một tay, có thể
cho họ thành công mà họ muốn, chỉ là thành công đó phải trả giá bằng tình yêu và
hôn nhân.
Nhưng may mắn trời cao cũng không đối đãi với bọn họ không tệ, bên cạnh bà có
Cố Hằng Văn, mà bên cạnh An Nhiên có Tô Dịch Thừa. Hai người đều là những người
đàn ông dịu dàng và săn sóc, để cho hai người bọn họ dựa vào, yêu thương bọn họ
suốt đời.
Tô Dịch Thừa vén ống tay áo sơ mi lên, chuẩn bị trổ tài, trước khi vào bếp
lại đột nhiên ló đầu ra nói với An Nhiên: "An Nhiên, em đến đây giúp anh."
An Nhiên vội vàng gật đầu, nói với Lâm Tiểu Phân: "mẹ, mẹ cứ ngồi ở đây cho
tốt, tài nấu nướng của a Thừa không tệ đâu."
Lâm Tiểu Phân gật đầu, cởi tạp dề trên người xuống đưa cho cô: "đi đi."
An Nhiên cầm lấy tạp dề đi vào, thấy Tô Dịch Thừa mặc áo sơ mi trắng đang rửa
nồi, vội nói: "anh đeo tạp dề đã, nếu không mỡ mà bắn quần áo thì giặt cũng
không sạch đâu."
Nghe vậy Tô Dịch Thừa xoay người lại, mỉm cười nhìn cô, dang hai tay ra, nói:
"vậy em đeo vào cho anh."
An Nhiên nhìn hai cái tay ướt nhẹp còn dính xà phòng của anh, không nghĩ
nhiều đi lên giơ cao tạp dề khoác vào cổ anh. An Nhiên vẫn không cảm thấy mình
quá thấp, quả thật cũng không thấp, nữ cao 1 mét hẳn là chiều cao lý tưởng,
không quá cao, cũng không quá thấp, có thể đi giày cao gót 5 phân, cũng có thể
đi giày đế bằng.
Bởi vì ở trong phòng, cho nên lúc mới vào sẽ thay giầy, hiện tại đang đi dép
bệt. Tô Dịch Thừa cao 1m 85, cách nhau gần 20cm, lúc này anh đứng thẳng tắp,
trên mặt mỉm cười nhìn cô đang hơi nhón mũi chân đeo tạp dề cho anh. Chỉ là cô
đơn giản không hề phát hiện người khác có ý xấu, khi cô kiễng mũi chân anh cũng
hơi nhón lên, cho nên cô không làm sao đeo lên được.
Hai tay chống eo, An Nhiên nhìn chằm chằm vào anh, nói: "anh không thể cúi
người xuống ư, Tô tiên sinh!" Người thì cao như vậy, còn đứng thẳng như thế,
không biết có phải cố ý không, đứng gần anh, hơi thở ấp áp kia luôn vô ý cố tình
phả vào tai cô, ngứa, anh thế này là muốn thế nào a, đeo tạp dề cũng phiền phức
như thế!
"Nha." Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nghe lời gật đầu, sau đó hơi thấp đầu, hạ người
xuống, để cô đeo cái dây tạp dề lên cổ anh. Thân thể hơi hơi vòng vòng, để phối
hợp với anh, An Nhiên cũng vòng vòng theo. Nhưng hoàn toàn không chú ý vị trí
của mình chính là ở giữa anh và cái bồn rửa.
Tô Dịch Thừa ngửa đầu giơ lên, hai tay vòng qua hai bên sườn cô đặt lên thành
cái bồn rửa, vừa vặn vây cô trong phạm vi của mình, khóe miệng nửa cong lên.
An Nhiên khó hiểu nhìn anh, vừa định xoay người đi ra phía sau anh để buộc
tạp đề cho anh, thì mới phát hiện mình sớm đã bị vây giữa anh và cái bồn rửa,
hai bên bị cản bởi cánh tay anh.
Hai người kề nhau rất gần, không khí cũng bắt đầu trở nên mập mờ, giống như
là đột nhiên nóng ran lên, An Nhiên bất giác cảm thấy nóng lên, gương mặt ửng
hồng.
An Nhiên khẽ đẩy anh ra, "anh tránh ra trước, để em ra ngoài, nếu không em
làm sao buộc dây lưng cho anh."
Tô Dịch Thừa nhíu mày, đương nhiên nói: "sao lại không buộc được, cứ thế mà
buộc a!"
Hiển nhiên, người nào đó bắt đầu đùa giỡn kiểu Tô vô lại.
"Nhưng mà em không nhìn thấy a!" Nhìn anh, An Nhiên tức giận nghĩ, như vậy có
khác gì anh đeo, chung quy cũng không nhìn thấy phía sau, lần mò mà buộc là được
nha.
"Không sao, cứ thế mà buộc vào." Tô Dịch Thừa rõ là muốn vô lại tới cùng, sau
đó còn không ngừng thúc giục cô: "nhanh lên một chút, như thế này cha sắp về,
cha về rồi, chúng ta vừa vặn cởi ra."
An Nhiên không lay chuyển được anh, đành phải đưa tay vòng ra sau lưng anh,
sau đó cô cảm giác được khoảng cách của hai người họ ngày càng gần, anh lại đặt
cằm lên vai cô, hơi thở dịu dàng chọc ngứa người phả vào tai cô, ấm áp, khiến cô
không nhịn được muốn đưa tay lên gãi.
Lúc này An Nhiên mới thấy được, nhỏ giọng nói bên tai anh: "gian thần, quá
giỏi về tính kế rồi!"
Tô Dịch Thừa cười, tâm tình rất tốt, nghiêng đầu ghé vào bên tai cô nói: "cám
ơn phu nhân khen ngợi." Vừa nói, vừa thổi một hơi vào tai cô.
An Nhiên thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay lần mò sau lưng anh,
vừa tức giận nói: "Tô trợ lý, anh xác định vừa rồi là em đang khen anh sao?"
"Mắng anh cũng không sao, anh coi như em đang khen anh là được rồi." Tô Dịch
Thừa có chút vô lại nói.
An Nhiên có chút bị đánh bại, "Tô tiên sinh, lòng tự trọng của anh thật là
mạnh mẽ!"
Tô Dịch Thừa cười đùa, nói: "cám ơn Tô phu nhân ca ngợi."
An Nhiên buồn cười nhìn anh, rốt cục khi buộc dây lưng cho anh xong xuôi, bỏ
anh ra, nói: "xong rồi."
Tô Dịch Thừa gật đầu, nhìn cô, sau đó vô cùng nghiêm túc nói, "coi như làm
phần thưởng, anh chuẩn bị hôn em một cái."
"Phốc —" An Nhiên cười ra tiếng, nghiêng đầu nhìn anh, nói: "Tô trợ lý, em
đây có thể từ chối không cần phần thưởng này chứ, coi như hôm nay em làm một
việc thiện, vì dân phục vụ là được."
Tô Dịch Thừa thật đúng như là suy tư một lát, sau đó nhìn cô hơi áy náy lắc
đầu, nói: "tổ chức đã nói rồi, có phần thưởng mới có thể tích cực hơn, cho nên
không thể từ chối, chỉ có thể tiếp nhận."
An Nhiên còn muốn phản bác, vừa mở miệng, gương mặt tuấn tú của anh đã hạ
xuống, sau đó nụ hôn nóng bỏng theo đó mà đến, vội vã, nhưng không mất tính dịu
dàng.
"Lạch cạch." Cửa phòng bếp đột nhiên bị người ta mở ra.
Lâm Tiểu Phân đẩy cửa đi vào, "a Thừa a trong tủ lạnh có —" Chỉ là muốn nói
với anh trong tủ lạnh có đậu phụ, có thể làm canh cá đậu phụ, nhưng mà dường như
bà vào không đúng lúc a!
An Nhiên vội vươn tay đẩy Tô Dịch Thừa ra, cúi đầu nhìn bếp ga, mặt còn đỏ
hơn so với cà chua đặt trên bàn rất nhiều. Cô thật sự là khóc không ra nước mắt,
ở đại viện, ở nhà vậy mà đều bị bắt gặp, gào khóc, cô thật sự muốn đào một cái
hô ra chôn mình, thật là mất mặt.
So với An Nhiên, thần sắc Tô Dịch Thừa tự nhiên hơn nhiều, mỉm cười nhìn Lâm
Tiểu Phân, hỏi: "mẹ, có chuyện gì sao?"
Lúc này Lâm Tiểu Phân mới kịp phản ứng, ngược lại bà cười ngại ngùng, vội
nói: "không có gì, không có gì, các con từ từ làm, muốn ăn gì làm cái đó, không
phải vội, không phải vội." Nói xong xoay người vội vàng ra khỏi phòng bếp, trước
khi đi vẫn không quên giúp bọn họ kéo cửa lại, trong lòng lại càng nhắc nhở
mình, thế này khi lão Cố về, nhất thiết không để ông đến phòng bếp.
Mãi đến Lâm Tiểu Phân ra ngoài, An Nhiên vẫn đỏ mặt cúi đầu rửa đồ ăn trên
tay, ở trong lòng mắng Tô Dịch Thừa từ trên xuống dưới mấy trăm lần.
Tô Dịch Thừa nhìn cô ngượng ngùng như thế, không nhịn được cười hỏi: "Tô phu
nhân, em đang xấu hổ sao?"
Trong lòng An Nhiên mắng anh mấy trăm lần, sau đó sắc bén trừng anh một
cái.
Sau khi nhận được ánh mắt sắc bén, Tô Dịch Thừa sờ sờ lỗ mũi, rất biết điều
thu lại nụ cười, nghiêm trang nói: "anh nấu cơm."
An Nhiên trợn mắt nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng vẫn im lặng nhường lại vị
trí cho anh, mình thì như người vợ nhỏ đứng một bên, chờ anh ra lệnh, chuẩn bị
rót nước cho anh, rót tương cho anh, gì gì đó.
Khi Cố Hằng Văn về thấy một mình vợ mình ngồi trên ghế sô pha trong phòng
khách, một chốc cau mày, một chốc lại cười khẽ. Hỏi: "hôm nay làm sao thế?" Khi
thay giày nhìn thấy trên giá giày dép dôi hai đôi giày, lại hỏi: "An Nhiên và a
Thừa đến?"
Lúc này Lâm Tiểu Phân mới lấy lại tinh thần, đứng dậy nhận lấy túi xách trong
tay ông, cười gật đầu, "ừ, về, bây giờ đang nấu cơm."
"Bọn họ nấu cơm! An Nhiên không hề học nấu ăn a!" Cố Hằng Văn kinh ngạc
nói.
"Là a Thừa làm, An Nhiên giúp sức." Lâm Tiểu Phân cười nói.
"A Thừa còn có thể nấu ăn!" Điều này ngay cả Cố Hằng Văn cũng cảm thấy rất
bất ngờ. Nói xong, liếc thấy vết bỏng dưới mắt bà, nhíu mày, bước lên, hỏi: "đây
là làm sao?"
"Vừa rồi trong nồi có nước, chưa lau khô đã cho mỡ vào, không cẩn thận bị bắn
ra, không sao, đã bôi thuốc bỏng rồi." Lâm Tiểu Phân giải thích.
"Sao lại không cẩn thận như vậy." Cố Hằng Văn có chút trách cứ nói, thật ra
thì trong lòng chỉ là thương bà mà thôi."bôi thuốc rồi?"
Lâm Tiểu Phân cười cười, gật đầu, kiếp này gặp được Cố Hằng Văn, là chuyện
may mắn nhất trong cuộc đời bà. Năm đó, vào lúc bà một thân một mình, là người
đàn ông này chiều chuộng bà, cho bà một gia đình. Mặc dù không phải giàu sang
phú quý, không quá ăn ngon mặc đẹp, nhưng hạnh phúc bình thường này bà vẫn luôn
khát vọng, mà ông cho bà tất cả những điều đó, bao nhiêu năm nay bà sống rất
hạnh phúc, bà không thể không thừa nhận, thật ra bà rất may mắn.
"Sao thế?" Chung quy là người cùng chung chăn gối gần ba mươi năm, bà có gì
khác thường cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của ông, nhìn bà, Cố Hằng Văn cảm
thấy tối nay bà hơi là lạ.
"Không có gì, chẳng qua là đột nhiên có chút xúc động." Lâm Tiểu Phân thuận
miệng nói, tất nhiên bà sẽ không nói cho ông biết chuyện vừa rồi gặp phải Đồng
Văn Hải ở trên đường, bà không muốn ông lại lo lắng vì bà.
Cố Hằng Văn không hỏi nữa, nhìn cánh cửa phòng bếp đang đóng chặt, quay đầu
hỏi vợ: "em thật không định vào giúp đỡ?"
Lâm Tiểu Phân cười: "không cần." Nhớ tới một màn mình vừa nhìn thấy, nhìn
chồng, cười nói: "An Nhiên cũng may mắn như tôi, gặp được một người tốt như Tô
Dịch Thừa như tôi gặp được ông."
Cố Hằng Văn nhìn vợ một chút, khóe miệng nhàn nhạt cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...