Tiên Hôn Hậu Ái

Ra khỏi hội trường, Đồng Tiểu Tiệp đuổi kịp bước chân của An Nhiên, “Học tỷ đi
nhanh như vậy làm gì.”

An Nhiên nhìn cô ta, nói: “Tôi nghĩ là Đồng tiểu thư
rất gấp.”

Đồng Tiểu Tiệp cười cười, đi song song với cô, “Quả thật gấp, nhưng
mà chưa đến mức vội vã như vậy, chúng ta cứ đi từ từ, hôm nay tôi đi giày hơi
cao, không đi nhanh được, vừa vặn chúng ta có thể trò chuyện.”

“Tôi không cảm
thấy giữa tôi và Đồng tiểu thư có gì để nói.” An Nhiên nói thẳng. Cô không phải
là một người biết quanh co, hay có kỹ xảo nói chuyện.

Đồng Tiểu Tiệp cười,
“Học tỷ có thể trực tiếp gọi Tiểu Tiệp là được rồi, không cần khách khí như
vậy.”

An Nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô, nói: “Tôi nghĩ hôm nay là lần đầu
tiên chúng ta gặp mặt.”

Vẻ mặt Đồng Tiểu Tiệp vẫn cười cười, “là lần đầu tiên
gặp mặt chính thức, nhưng mà tôi nghĩ chúng ta hẳn đã quen thuộc đối phương, ít
nhất tôi quen thuộc cô, An Nhiên, từ sáu năm trước đã quen thuộc.”

An Nhiên
nhìn cô, một lúc lâu không nói lời nào. Cô không rõ người phụ nữ này muốn làm
gì, cô tự nhận là buồi chiều đã nói rất rõ rồi.

“Đồng tiểu thư có lời gì,
chúng ta nói một lần cho rõ ràng.” Một lúc lâu sau, An Nhiên nhìn cô ta bình

tĩnh nói. Có một số việc cô không muốn khơi ra, nhưng nếu không sớm thì muộn gì
cũng có kết quả thế này, như vậy cứ để nó kết lúc luôn một lần đi, có một số vết
thương nhìn qua thì đã lành lặn rồi nhưng cũng không có nghĩa, khi lại chạm tới
thì hoàn toàn không đau đớn nữa.

“Cố tiểu thư cô không muốn biết nguyên nhân
thực sự năm đó Mạc Phi bỏ đi sao?” Đồng Tiểu Tiệp sửa lại xưng hô, nhìn nét mặt
của cô cũng cực kỳ nghiêm túc, mặc dù khuôn mặt vẫn chứa nụ cười nhưng trong mắt
đã không còn nụ cười.

“Không muốn.” Biết thì thế nào, chung quy cũng không
thể thay đổi được quá khứ, vả lại bất kể đã trải qua quá khứ đau đớn đến mức nào
nhưng con người cuối cùng vẫn phải vượt qua mà sống tiếp, mà cuộc sống bây giờ
của cô rất tốt, cần gì phải truy hỏi quá khứ, truy hỏi một lịch sử khiến mình
từng đau khổ không thể tả!

Nghe vậy, Đồng Tiểu Tiệp sửng sốt, hiển nhiên là
đáp án của An Nhiên có chút ngoài dự kiến của cô ta, nhưng ngay sau đó cười khẽ,
nói: “Nếu như tôi nói cho cô biết từ đầu đến cuối Mạc Phi đều chỉ yêu mình cô,
cưới tôi, chẳng qua chỉ vì bất đắc dĩ?”

An Nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô
ta, “Lời này của cô có ý gì?” Cái gì là bất đắc dĩ, có năm đó ai bắt buộc anh ta
sao?

Nhìn nét mặt của cô, khóe miệng Đồng Tiểu Tiệp cong lên thành nụ cười
khinh thường, như đã sớm đoán được phản ứng của cô, chỉ lạnh lùng nói: “cô còn
yêu anh ta?”

An Nhiên nhíu mày, “Lời vừa rồi của cô là có ý gì?”


“Ha hả.”
Đồng Tiểu Tiệp cười nhẹ, “không có gì.” Giương mắt nhìn thấy Mạc Phi đang từ cửa
hội trường chạy vội đến, hạ mắt lạnh lẽo, nụ cười trên khóe miệng chưa hề biến
mất, khi giương mắt nhìn An Nhiên, giọng nói dịu dàng đi vài phần, nói: “Học tỷ
không phải nói muốn dẫn tôi đi phòng vệ sinh ư, có thể đi được chưa?”

An
Nhiên nhìn cô, một lúc lâu không nói lời nào, cuối cùng xoay người đi về phía
phòng vệ sinh.

Ngoài cửa phòng vệ sinh, An Nhiên quay đầu nói với cô ta: “Cô
đi vào đi.” Nói xong, liền xoay người muốn rời đi.

Trong nháy mắt An Nhiên đi
sát qua Đồng Tiểu Tiệp, thì nghe thấy Đồng Tiểu Tiệp nói: “Sáu năm trước tôi có
thể khiến anh ta rời bỏ cô, tất nhiên sáu năm sau cũng có thể khiến anh ta không
quay lại với cô, tôi giữ được anh ta sáu năm, thì sẽ giữ được anh ta sáu mươi
năm.” Nói xong, liền đi vào trong phòng vệ sinh.

An Nhiên sững sờ quay đầu
nhìn cánh cửa phòng vệ sinh mở ra rồi đóng lại, một lúc lâu mới phục hồi tinh
thần.

Khi một lần nữa trở lại hội trường, thì ở cửa hội trường cô thấy Mạc
Phi đứng đó, sắc mặt anh ta có chút hoảng loạn. Anh ta cũng thấy cô, muốn đi
lên, rồi lại nghĩ đến cái gì, mà do dự không tiến.

An Nhiên nhìn chằm chằm

người đàn ông trước mắt này, đã từng, cô và người đàn ông này từng có những ngày
hạnh phúc nhất. Nhưng cuối cùng chỉ có thể giống như hiện tại, nhìn nhau không
nói gì. Cô không biết lý do năm đó anh ta rời đi là gì cái gì, nhưng cuối cùng
cũng không thay đổi được kết quả hiện nay, có lẽ như bọn họ nói, năm đó anh ta
rời đi có lý do khó nói, có lẽ như họ nói, anh ta trước sau vẫn chỉ yêu mình,
nhưng nếu tất cả đều là sự thật thế nào, nhìn lại hiện tai, anh ta có vợ, cô có
chồng, chỉ có thể cảm thán, duyên phận của bọn họ quá ngắn ngủi.

Thu hồi ánh
mắt, An Nhiên nhìn thẳng về phía trước, bước thẳng vào đại sảnh hội
trường.

Mạc Phi nắm chặt tay, muốn bước lên, nhưng khóe mắt lại liếc thấy
Đồng Tiểu Tiệp đang đi đến, hai tay nắm chặt kia lại buông ra, buông ra lại nắm
chặc, lặp đi lặp lại như thế nhiều lần, cuối cùng anh ta không tiến lên bước
nào, quay đầu, mỉm cười nhìn người phụ nữ đang đi về hướng anh ta.

An Nhiên
đi vào thì thấy Tiếu Hiểu đang cùng Hoàng Đức Hưng nói chuyện gì đó với người
khác, không thấy Đồng Văn Hải. Như thế An Nhiên hơi yên tâm lại, cô cũng cảm
giác được Đồng Văn Hải đối xử đặc biệt với mình, cô cũng biết chẳng qua là vì
ông ta quen biết với mẹ cô, mặc dù cô không biết giữa bọn họ trước kia từng có
chuyện gì, nhưng là nhớ lại thái độ của mẹ cô khi gặp ông ta tối hôm đó, cô
nghĩ, nếu không cần thiết, sau này vẫn nên tránh ông ta một chút.

An Nhiên đi
về phía Tiếu Hiểu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, thế cho nên không để ý một
người đi sượt qua bên cạnh.

“Ai nha.” Một giọng phụ nữ sợ hãi kêu
lên.

Người kia đi qua hơi vội vàng, mà An Nhiên cũng không chú ý, bả vai đụng
vào ly rượu đỏ trên tay người kia, sau đó chén rượu sóng sánh, nghiêng nghả một
cái rồi bắn ra ngoài rất nhiều, quần áo của người nọ và An Nhiên ít nhiều điều

bị dính, An Nhiên bị nhiều hơn, người nọi ít hơn.

An Nhiên ngẩng đầu, thấy
người phụ nữ trước mắt khoảng bốn mươi tuổi, hơi hơi phúc hậu, giờ phút này bộ
lễ phục màu trắng thấm một vết rượu lớn, An Nhiên nói xin lỗi trước: “Thật xin
lỗi, tôi không thấy được bà đến đây.” Quả thật cô không nhìn thấy, mà bà ta xuất
hiện cũng quá đột ngột, cô hoàn toàn không đề phòng trước.

Người nọ cúi đầu
liếc nhìn bộ lễ phục màu trắng bị bắn tung tóe rượu đỏ, sắc mặt chợt trầm xuống,
ngẩng đầu lại mắng An Nhiên, “Cô làm sao vậy hả, không có mắt à, một người lù lù
như tôi mà không nhìn thấy, cô mù sao?”

An Nhiên bị bà ta phát giận đến không
hiểu ra sao, va chạm này nên là trách nhiệm của hai người, cô đến đây, bà ta
cũng đến đây, mình không nhìn thấy là sai, chẳng lẽ bà ta không nhìn thấy thì
không phải là sai sao?

“Cô lườm cái gì mà lườm, cô bảo tôi phải làm sao bây
giờ, tại cô mà quần áo của tôi nhuốm toàn rượu đỏ rồi, cô nói phải thế nào đây!”
Giọng nói người nọ có chút hùng hổ. Tiếng quát mắng của bà ta thu hút rất nhiều
người xung quanh vây lại xem. Trong đó có người nhận ra người phụ nữ kia, bước
lên nói: “ai nha, Trương phu nhân, xảy ra chuyện gì a!”

Vị phu nhân kia muốn
nổi giận, hôm nay một nửa nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành đều tụ tập ở đây, bây
giờ lại biến thành như vậy, làm thế nào a! Nghĩ đến đó, liền hung hăng trợn mắt
nhìn An Nhiên một cái, nói: “Không biết con bé này từ đâu chạy đến, đi không có
mắt, đụng lung tung.”

Âm nhạc của hội trường không át được chuyện cãi vã bên
này, cách đó không xa Tiếu Hiểu và Hoàng Đức Hưng cũng nghe thấy tiếng cãi nhau
ở đây, quay đầu thấy An Nhiên đứng trong đám người, phần ngực bộ lễ phục màu cam
nhạt bị ướt một mảng lớn, trông có chút chật vật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui