Trong mơ màng như là thiếu đi cái ôm ấm áp quen thuộc, thanh âm sột soạt cũng
không lớn nhưng lại quấy nhiễu được giấc ngủ của An Nhiên. Mơ mơ hồ hồ cô mở mắt
ra, trong phòng vẫn còn rất tối tăm, chỉ có một vài tia nắng sớm xuyên qua rèm
cửa sổ chiếu vào, nhưng không hề sáng gắt.
Chậm rãi xoay đầu, thấy giữa trời
mờ sáng, Tô Dịch Thừa đã xuống giường, đứng trước tủ quần áo thay bộ đồ thể
thao, rồi quay đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt lim dim buồn ngủ của An Nhiên,
anh sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười nhạt: “Làm em tỉnh?”
An Nhiên cũng không
đáp, nhìn anh, sự buồn ngủ trong mắt dần dần nhạt đi, ánh mắt từ từ sáng tỏ,
hình dáng anh càng trở nên rõ rệt, không phải là anh trong bộ âu phục giày da,
mà anh mặc bộ thể thao rộng rãi dưới ánh sáng mặt trời càng trở nên năng động
hơn, như trẻ đi mấy tuổi, phảng phất như là sinh viên mới ra trường.
Thấy cô
không nói, Tô Dịch Thừa đi về phía cô, nửa ngồi trước giường, đưa tay kiểm tra
cái trán của cô, xác nhận là không có bị sốt gì đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm
chú vào mắt cô, tay từ trán chuyển sang vỗ về mặt cô, cười nhạt hỏi: “Sao thế?
Có chỗ nào không thoải mái sao?”
An Nhiên bình tĩnh nhìn anh, lắc đầu. Tay
chậm rãi đặt lên bàn tay anh, con người thật kỳ quái, thói quen cũng thật đáng
sợ, bây giờ mới có bao lâu đâu, cô đã quen nhớ kỹ độ ấm của anh, nhớ kỹ cảm giác
bàn tay anh xoa xoa khuôn mặt mình, nhớ được tất cả những gì người đàn ông này
cho mình.
Tô Dịch Thừa cười cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó
nói: “Ngủ tiếp chút đi, còn sớm.”
“Anh, muốn đi đâu?” An Nhiên ấp úng hỏi,
ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
Tô Dịch Thừa cười khẽ rồi đứng lên, nói: “Anh đi
chạy bộ sáng sớm, em ngủ tiếp đi.” Trước kia ở đại viện mỗi ngày sẽ cùng ông nội
đi tập thể dục, hình thành nên thói quen này, mấy năm nay dù không còn ở đại
viện nữa, thói quen thể dục buổi sáng đã thành một phần không thể thiếu trong
cuộc sống của anh.
An Nhiên gật đầu, nhìn anh xoay người đi ra ngoài. Nằm lại
trên giường, không có cái ôm của anh, không có ấm áp của anh, muốn ngủ tiếp hình
như cũng trở nên khó khăn.
Mở mắt nằm trên giường nửa giờ, ngoài cửa sổ trời
càng ngày càng sáng, gian phòng vốn lờ mờ từ từ sáng sủa lên. An Nhiên trở mình
xuống giường, hôm qua không tắm rửa mà trực tiếp đi ngủ, mặc dù Tô Dịch Thừa cầm
khăn nóng lau qua giúp cô, nhưng bây giờ cả người cảm thấy có chút không thoải
mái. Lấy bộ quần áo từ trong tủ quần áo trực tiếp vào phòng tắm.
Đến lúc An
Nhiên tắm rửa xong, đi ra cũng mới 6h rưỡi, nhưng mà sắc trời đã sáng choang, cô
kéo rèm mở cửa sổ ra, tiện thể mở luôn cửa ban công, đứng trên ban công, để gió
sớm phất vào gương mặt, đúng là cảm giác đáng hưởng thụ, lại còn có thể thanh
lọc mọi thứ, khiến người ta có thể quên hết mọi phiền não.
An Nhiên không
biết có phải có người từng nói như thế hay không, cũng không biết có phải thật
hay không, nhưng mà lúc này nhắm mắt đứng yên ở đây, trong lòng cô rất thanh
tịnh, loại cảm giác thanh khiết này thật tốt, thật dễ chịu.
Lúc Tô Dịch Thừa
quay lại thấy An Nhiên đang bận bịu ở trong bếp, cầm cái giá trong tay, đang
quấy đảo cái gì trong nồi, bên cạnh có hai lát bánh mì đặt trên lò nướng, trên
bàn ăn bày một cái đĩa nhỏ chứa vài lát đã nướng xong, có chỗ hơi bị cháy
xém.
Từ phía sau lưng nhìn cô bận rộn, hình như cô không cẩn thận bị bỏng
tay, nên khẽ kêu lên, vội vàng nắm lỗ tai mình. Thấy vậy, thậm chí Tô Dịch Thừa
nhìn có chút ngây dại, im hơi lặng tiếng tiến tựa vào cửa phòng bếp, khóe miệng
nửa cong lên.
Rốt cuộc An Nhiên đã đem chân giò hun khói chiên vàng óng ra
khỏi nồi, cho vào cái đĩa đã chuẩn bị sẵn trên bàn, phối hợp với trứng rán, lúc
này An Nhiên mới hài lòng gật đầu. Xoay người muốn bưng bữa ăn sáng đã xong mang
đến bàn ăn, trong nháy mắt xoay người này đúng lúc đối diện với gương mặt cười
như không cười của anh, cô sửng sốt, hỏi, “anh, anh đi vào lúc nào?” Anh đi
không có tiếng bước chân sao? Tại sao cô không nghe thấy tí gì thế!
Tô Dịch
Thừa cười, đi về phía cô, liếc nhìn bữa ăn sáng trong tay cô, trên mặt lộ ra một
nụ cười thật tươi, nói: “Nhìn đã thấy ngon rồi.” Sau đó cũng không sợ nóng, đưa
tay ra cầm miếng giò chiên cho vào miệng mình, vừa ăn vừa nói: “ăn ngon.”
An
Nhiên sững sờ nhìn hành động hơi trẻ con của anh, hồi lâu mới phản ứng lại, lẩm
bẩm: “anh….chưa rửa tay.”
Tô Dịch Thừa sửng sốt, trong lòng cảm thấy buồn
cười, cô bé này, thật sự chẳng biết lãng mạn gì cả. Nghĩ đến đó, anh cúi đầu
dùng đôi môi vẫn còn dính dầu mỡ dán lên miệng cô, cái lưỡi khéo léo cạy mở hàm
răng của cô, cùng nhảy múa với cô.
An Nhiên sững sờ tùy ý anh hôn lấy, từ
miệng anh, cô nếm được vị dăm bông nhàn nhạt, chóp mũi có thể ngửi được mùi vị
mồ hôi lưu lại sau khi vận động, tồn tại rất chân thật.
Một lúc lâu sau Tô
Dịch Thừa mới buông cô ra, nhìn khuôn mặt tươi tắn của cô vì hôn mà đỏ bừng lên,
nụ cười trên mặt anh càng đậm hơn chút ít, lại cúi đầu nhẹ chụt lên môi cô vài
cái, nói: “anh đi tắm đã.” Sau đó xoay người vào phòng ngủ.
An Nhiên bưng cái
đĩa đứng ngây ngốc ở đó, một lúc lâu chưa lấy lại tinh thần, đến khi phục hồi
tinh thần lại, Tô Dịch Thừa đã sớm vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm. Nhìn đĩa
thức ăn trong tay một chút, rồi hồi tưởng lại cảnh tượng hôn vừa rồi, khuôn mặt
An Nhiên không biết thế nào lại đỏ ửng lên, khóe miệng không nhịn được cong lên
thành nụ cười tủm tỉm.
Khi Tô Dịch Thừa tắm xong quay ra thì An Nhiên đã bày
xong bữa sáng ra bàn ăn, đang rót sữa tươi.
Tô Dịch Thừa tiến lên ngồi xuống
cái ghế cao, nhìn một đĩa thức ăn trước mắt, trứng rán, ba miếng chân giò hun
khói, hai lát bánh mì và một cốc sữa tươi. Mắt thấy trong đĩa của cô chỉ có
trứng rán và bánh mì, chỉ thiếu chân giò hun khói, chân mày hơi nhíu lại, hỏi:
“em cho anh toàn bộ chân giò hun khói sao?”
“em, em giảm cân nha.” An Nhiên
nói, cúi đầu cắn lát bánh mì, nhấp một hớp sữa tươi.
Lông mày vốn đang cau
lại, lại càng nhíu chặt, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “em đã gầy rồi.” Nói
xong, mò lấy toàn bộ ba miếng chân giò hun khói từ trong đĩa của mình, gắp sang
cho vào đĩa của An Nhiên.
An Nhiên nhìn chằm chằm chân giò hun khói trong
đĩa, lại nhìn anh, trong lòng thầm mắng, ‘đồ ngốc, anh thích ăn mới gắp hết cho
anh nha! ’
Thấy cô bất động, Tô Dịch Thừa cắn một miếng bánh mì, thúc giục:
“ăn nhanh lên, ăn xong, anh dẫn em đi chỗ này.”
“Đi, đi đâu?” An Nhiên hỏi,
đột nhiên nghĩ đến, “á, em còn phải đi làm chứ.”
Tô Dịch Thừa buồn cười vỗ
đầu cô, cười nói: “đồ ngốc, hôm nay là thứ bảy, đi đâu mà đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...