Người cùng tiến vào và cười nói với Tiếu Hiểu không phải ai khác, chính là Mạc
Phi.
Mạc Phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trắng bệch của An Nhiên, khóe miệng
nở nụ cười như có như không. Lần này anh sẽ không buông tay, dù phải ép buộc cô,
anh cũng muốn trói cô lại bên mình.
Những người bên cạnh nhìn ra giữa An
Nhiên và Mạc Phi không bình thường, Tiếu Hiểu cười cười, ra vẻ kinh ngạc hỏi:
“An Nhiên, chị và Mạc tổng quen biết sao?”
An Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn
Tiếu Hiểu một cái, không nói gì.
Đồng Văn Hải nhìn An Nhiên một chút, rồi lại
nhìn Mạc Phi một chút, hỏi: “Mạc Phi, các người quen nhau?”
Thu hồi ánh mắt,
Mạc Phi quay đầu nhìn bố vợ mình cười cười, nói: “Cha, con và An Nhiên là bạn
học, đã nhiều năm không gặp, không ngờ gặp ở đây.”
“Nga, như vậy a.” Đồng Văn
Hải hiểu rõ gật đầu.
Hoàng Đức Hưng đứng một bên thu hết thảy vào mắt, chân
mày khẽ nhướng lên, chỉ cười không nói.
Mạc Phi lại xoay người, vươn tay với
An Nhiên, cười nói: “An Nhiên, đã lâu không gặp.”
An Nhiên hít một hơi thật
sâu, cố gắng ổn định tâm trạng của mình, khóe miệng cong lên nhưng không có ý
cười, đưa tay ra bắt tay với anh ta, có phần mất tự nhiên nói: “đã lâu không
gặp.”
Mạc Phi nắm tay cô, tại góc độ mọi người không nhìn thấy, ngón cái cọ
xát mu bàn tay cô.
An Nhiên giống như bị kinh sợ, giật mạnh tay về, ánh mắt
đột nhiên trợn tròn nhìn anh ta, cảm thấy người đàn ông trước mắt này thật xa
lạ, đâu còn bóng dáng sáu năm trước.
Động tác An Nhiên quá lớn, khiến cho
Đồng Văn Hải đứng một bên có chút khó hiểu: “Sao vậy?”
Mạc Phi thu tay lại,
như có như không cười nhìn An Nhiên, nói: “Con cũng không rõ lắm, có thể là An
Nhiên ghét bỏ cái bắt tay của con.”
Đồng Văn Hải nhìn về phía An Nhiên, ánh
mắt kia như là dò hỏi có giống như lời Mạc Phi nói không.
“Không thể nào, An
Nhiên, Mạc tổng là người đàn ông tuấn tú đấy, nếu em được bắt tay với anh ấy,
thì vui mừng còn không kịp nữa đấy.” Tiếu Hiểu đứng ở một bên lành lạnh
nói.
Dưới tình huống như vậy, An Nhiên tự nhiên khó mà nói được gì, chỉ có
thể cười khan, sau đó nói: “Không có, không có, Mạc tổng, tay Mạc tổng có điện,
không, không cẩn thận bị giật.”
“Ha ha, đó là sức hút của Mạc tổng, chỉ có
điều hai người Tiếu Hiểu và An Nhiên cũng không có cơ hội rồi, Mạc tổng vốn là
người có vợ, con gái của Đồng cục trưởng chính là bà xã của Mạc tổng, tình cảm
vợ chồng hai người rất thắm thiết, mấy năm trước Đồng tiểu thư đi Mỹ học chuyên
sâu, Mạc tổng vẫn luôn đi cùng, gần đây mới từ Mỹ trở về.” Hoàng Đức Hưng trêu
ghẹo nói.
Chỉ là bọn họ không hề phát hiện, sắc mặt Mạc Phi rõ ràng thay đổi
so với vừa rồi, mặc dù cười thì nụ cười kia hơi có chút cứng ngắc, điểm này cũng
không tránh được ánh mắt của An Nhiên, người ở cùng anh ta bốn năm trước.
An
Nhiên né tránh, không nhìn anh ta, nói: “chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi, vừa
ăn vừa nói, tôi đi gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.”
“Đúng đúng đúng,
mọi người ngồi xuống nói, sao vẫn còn đứng đây.” Hoàng Đức Hưng phụ họa
nói.
Nghe vậy, mọi người rối rít ngồi xuống, An Nhiên mở cửa đi ra ngoài gọi
nhân viên phục vụ, thuận tiện lấy hơi, không khí bên trong quá áp lực.
Ở bên
ngoài điều chỉnh tốt tâm tình của mình, An Nhiên mới đi vào với gương mặt tươi
cười, cố gắng hết mức không để ánh mắt mình dừng lại trên mặt Mạc Phi.
Qua ba
lượt rượu, bữa cơm hôm nay coi như chính thức tiến vào trọng tâm, Hoàng Đức Hưng
cười nịnh nhìn Đồng Văn Hải, hỏi: “tôi nghe nói thành phố chuẩn bị lên kế hoạch
xây dựng ban khoa học công nghệ thành phố, không biết chuyện này là thật hay giả
đây?”
Đồng Văn Hải liếc nhìn Mạc Phi, sau đó quay đầu nhìn Hoàng Đức Hưng một
chút, nói: “Văn kiện cụ thể còn chưa đưa xuống, tất cả còn chưa được xác định,
cũng khó nói trước cái gì a.” Vừa nói, vừa với đũa gắp miếng măng, bỏ vào miệng,
chậm rãi nhấm nuốt.
“Ha hả, đại khái, có đề nghị được nêu ra vậy thì cũng
không còn xa nữa, đến lúc đó mong Đồng cục trưởng đặc biệt để ý hơn.” Hoàng Đức
Hưng cười lại kính Đồng Văn Hải chén rượu.
Đồng Văn Hải một tay ngăn lại chén
rượu đưa tới, không tiếp lời ông ta, từ chối nói: “gần đây huyết áp máu hơi cao,
bác sĩ đặc biệt căn dặn, cố gắng hết mức đừng đụng đến rượu.”
Hoàng Đức Hưng
sửng sốt, chén rượu trong tay lúc này là bỏ xuống cũng không được, kính cũng
không xong, liếc mắt về phía Mạc Phi vẫn khoanh tay ngồi nhìn, như là đang hỏi
anh ta nên làm cái gì.
Mạc Phi nhìn ông ta, cười cười bưng chén rượu lên,
nói: “bố vợ tôi gần đây thật sự không thể uống rượu, Hoàng tổng giám nếu không
ngại, chén rượu này tôi thay mặt bố vợ uống, không biết có được không?” Nói như
vậy, đơn giản chính là mở cho Hoàng Đức Hưng một lối thoát.
Hoàng Đức Hưng
tất nhiên là người thông minh, làm việc tùy theo hoàn cảnh, sau khi lăn lộn
trong ngành này gần 30 năm, những thứ như sát ngôn quan sắc* tự nhiên đã luyện
được lô hỏa thuần thanh **, nên bưng chén rượu cụng với Mạc Phi, nói: “cực kỳ
vui lòng, cực kỳ vui lòng.” (sát ngôn quan sắc*: xét lời nói và xem sắc mặt thì
có thể biết được tâm ý của người khác; lô hỏa thuần thanh**: rèn luyện tốt,
thuần thục)
Ngồi ở bên trên, tâm tư An Nhiên hoàn toàn không có ở đây, chỉ
muốn nhanh chóng kết thúc rời đi, cô không biết Mạc Phi đến tột cùng muốn làm
gì, nhưng mà những trường hợp như thế này, sau này cô sẽ hết sức tránh
đi.
Trong lúc An Nhiên đang suy nghĩ làm thế nào để nhanh chóng rời đi, đột
nhiên có người gắp miếng cá vào bát cô, sững sờ ngẩng đầu, thấy Đồng Văn Hải
cười với cô, nói: “cá hồi ở đây rất ngon, nếm thử xem.”
Hành động này của
Đồng Văn Hải khiến mọi người đều sửng sốt, An Nhiên sững sờ nhìn ông ta, thoáng
chốc không biết nên phản ứng thế nào.
Mà Tiếu Hiểu ở bên cạnh nhìn thấy,
trong mắt có chút khó hiểu, cả Hoàng Đức Hưng cũng nhíu mày, cười nhạt không
nói, Mạc Phi lại hơi hơi nhíu mày đối với hành động này của bố vợ mình, tay nắm
chén rượu bất giác siết chặt.
“Nếm thử xem?” Thấy cô bất động, Đồng Văn Hải
vừa cười vừa nhắc lại với cô.
“Ách, cám ơn Đồng cục.” An Nhiên có chút thụ
sủng nhược kinh gật đầu, gắp miếng cá bỏ vào trong miệng. (thụ sủng nhược kinh:
được quan tâm vừa mừng lại vừa lo)
Đồng Văn Hải gật đầu, sau đó quay đầu lại
nói cười với mọi người, giống như cảnh tượng vừa rồi không hề xảy ra.
Mạc Phi
nhìn cái miệng nhỏ của An Nhiên ăn món ăn, chân mày cau chặt hơn chút
nữa.
Sau khi cơm nước no nê, nhóm người trò chuyện thêm chút nữa, rồi mới
đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Khi ra ngoài Đồng Văn Hải cố ý đi chặm cùng đi song
song với An Nhiên, nói: “Lần trước thật ngại quá, tôi tưởng là căn phòng đó chưa
ai đặt nên mới bảo bọn họ đổi lại căn phòng, không biết là cô đã đặt trước
rồi.”
An Nhiên cười cười lắc đầu, nói không sao cả.
Đồng Văn Hải nhìn sườn
mặt cô, gần như trùng hợp với khuôn mặt trong trí nhớ kia, cô gái kia ở trong
lòng ông gần ba mươi năm, ông không ngờ vẫn gặp lại được. Há mồm, cuối cùng
không kìm lòng được, hỏi: “cô, mẹ cô gần đây như thế nào, vẫn khỏe chứ?”
An
Nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn, hỏi: “Đồng cục trưởng quen với mẹ tôi?”
Đồng
Văn Hải cười khan gật đầu, “ha hả, nhiều năm rồi không gặp.”
An Nhiên gật
đầu, nói: “mẹ tôi rất khỏe, mọi thứ đều tốt đẹp.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Đồng Văn Hải không ngừng gật đầu, nghe An Nhiên nói, ông liền yên tâm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...