Tiên Hôn Hậu Ái

Tiết trời đã bắt đầu nóng lên, xuân đang dần lui đi, mùa hè đang lặng lẽ
đến.

Đưa Lâm Lệ về rồi trở lại nhà Tô Dịch Thừa đã hơn 10 giờ, trong phòng
khách đen kịt một mảnh. Cô giơ tay bật đèn, xách đồ trong tay để vào phòng
ngủ.

Đi mua sắm một tối với Lâm Lệ, bây giờ An Nhiên cảm thấy thân thể dinh
dính khó chịu, nên cũng không quan tâm đến chiến lợi phẩm mua lúc tối, liền mở
tủ quần áo lấy đồ ngủ đi thẳng vào phòng tắm.

Cũng tại giây phút An Nhiên
bước vào phòng tắm, cửa phòng được mở ra, Tô Dịch Thừa cầm theo tập công văn đi
vào, sắc mặt hơi hốc hác, đầu tóc có chút lộn xộn, quần áo có phần nhăn
nhúm.

“Về, về rồi.” An Nhiên sững sờ nhìn anh, rõ ràng cô nhớ anh bảo hôm nay
có thể không về.

Tô Dịch Thừa gật đầu, để cặp công văn ở trên một ngăn tủ,
“Công việc tiến hành tương đối thuận lợi.” Nhìn cô vẫn mặc trang phục công sở,
hỏi: “vừa về?”

An Nhiên gật đầu, nói đúng sự thật: “Buổi tối đi ăn cơm với
Lâm Lệ, thuận tiện đi mua sắm.” Nhìn anh cầm áo khoác cởi xuống, An Nhiên nhanh
nhẹn từ phòng tắm đi ra, “Muốn tắm à? Vậy anh tắm trước đi”

Tô Dịch Thừa cười
cười với cô, lấy đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, nói: “Không cần, em đi vào tắm

đi, anh đi ra phòng tắm bên ngoài.” Nói xong thì cầm quần áo đi ra ngoài.

An
Nhiên nhìn chằm chằm cửa phòng đến ngẩn người, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh
thần, xoay người vào phòng tắm.

Đến khi Tô Dịch Thừa tắm rửa xong, trở lại
phòng ngủ, An Nhiên còn chưa đi ra ngoài, nhìn hai túi giấy bày trên giường, vì
tò mò, anh tiện tay lấy một cái nhìn vào, sắc mặt phiếm hồng, lập tức để cái túi
lại chỗ cũ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Tô Dịch Thừa không ngờ tới đồ trong túi
kia là áo ngực, cầm trên tay có cảm giác lạ lùng.

“A!” Đột nhiên tiếng kêu sợ
hãi của An Nhiên truyền ra từ trong phòng tắm.

Tô Dịch Thừa xoay người, chạy
về hướng phòng tắm, đứng gõ trước cửa, hỏi: “An Nhiên, có chuyện gì
vậy?”

“Ách … không có, không có chuyện gì.” Trong phòng tắm truyền đến tiếng
của An Nhiên, nghe kỹ đúng là không có chuyện gì.

Nhưng mà tiếng thét chói
tai vừa rồi cũng là xác thực, Tô Dịch Thừa có chút lo lắng: “An Nhiên, mở cửa
ra.”

“Chờ, chờ một chút, tôi, tôi còn chưa xong.” Trong phòng tắm, An Nhiên
trùm khăn tắm trừng mắt nhìn bộ đồ ngủ đã ướt một mảng lớn kia, cô cảm thấy vô
lực. Vừa rồi, không biết lúc nào mà không cẩn thận va vào cái giá treo đồ ngủ,
lúc tắm xong chuẩn bị mặc đồ mới thấy đồ ngủ đã rơi xuống đất ướt sũng.

Áo
ngủ này không thể mặc rồi, nhưng mà đêm nay làm thế nào bây giờ, đột nhiên cô
nhớ đến quà cưới mà Lâm Lệ mua ở siêu thị vừa rồi, giờ phút này An Nhiên thật sự
vô cùng bái phục sự sáng suốt của Lâm Lệ, bộ độ ngủ kia hơi gợi cảm hơn bộ trên
tay mình nhưng cũng coi như là bảo thủ, nhưng mà bây giờ bộ đồ đó ở bên ngoài,
làm sao lấy để mặc là cả một vấn đề.

“An Nhiên?” Thanh âm của Tô Dịch Thừa
một lần nữa truyền vào từ ngoài cửa.

“Cái kia, cái kia.” Tay cầm chặt khăn
tắm trên người, An Nhiên có phần do dự mở miệng: “Tô, Tô Dịch Thừa, anh, anh có
thể đưa cho tôi bộ đồ ngủ trên giường không, tôi, đồ ngủ của tôi rơi vào nước
rồi.”

“Được.” Nghe thấy đúng là cô không sao, lúc này Tô Dịch Thừa mới yên
tâm, xoay người đi lấy bộ đồ ngủ đặt trên giường kia, trực tiếp bỏ qua cái túi
chứa áo ngực, để ý đến cái khác, đưa tay vào trong lấy quần áo ra, sau đó một

hộp đồ rơi từ trong đống quần áo, rơi xuống chân anh.

Khom lưng nhặt lên cái
hộp, nhìn rõ chữ viết trên cái hộp, ánh mắt đột nhiên trợn to, trên hộp rõ ràng
viết ‘Bao Cao Su’! Quay đầu nhìn cửa phòng tắm đóng kín kia, Tô Dịch Thừa có
phần mất bình tĩnh.

Trải bộ đồ ngủ kia ra, không nhìn còn tốt, vừa nhìn, Tô
Dịch Thừa chỉ cảm thấy cả người mình như bị lửa đốt, một luồng khí nóng xông
thẳng lên chỗ nào đó của cơ thể, hô hấp bắt đầu dồn dập, trong đầu không kiềm
chế được mà tưởng tượng đến dáng điệu An Nhiên mặc đồ ngủ này đi ra, thân thể
lại càng nóng thêm hơn nữa.

An Nhiên nắm chặt khăn tắm tựa vào cạnh cửa phòng
tắm, nhưng mãi không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, trực giác cho là anh không
tìm được, thốt ra: “Tô, Tô Dịch Thừa? Không, không có tìm được sao?” Theo lý
thuyết thì sẽ không, túi để trên giường, rất nổi bật mới phải.

“Khụ …” Ngoài
cửa, Tô Dịch Thừa lấy lại tinh thần, ho một cái, cầm chặt đồ ngủ, bước đi về
phía phòng tắm: “Tìm, tìm được rồi.”

“Vậy, vậy làm phiền anh đưa cho tôi một
chút.” An Nhiên một tay nắm chặt khăn tắm, một tay nhẹ nhàng hé mở cửa phòng
tắm, vươn tay ra lấy.

Tô Dịch Thừa đưa bộ đồ ngủ voan mỏng vào tay cô, nhưng
không buông tay lập tức mà cực kỳ rối rắm hỏi: “Em khẳng định muốn mặc cái này?”
Nói từng câu từng chữ thật chậm.

An Nhiên cầm lấy áo ngủ sửng sốt, nhìn vẻ
mặt anh có gì đó là lạ, lại thêm không hiểu rõ ý của anh, đành phải có phần lúng
túng nói: “tôi, tôi, tôi vừa rồi làm rơi đồ vào nước, ướt hết cả rồi.”


Dịch Thừa nhìn ánh mắt vô tội của cô, sau khi tắm xong, khuôn mặt cô trắng mịn,

tươi mát như quả mật đào vừa hái xuống, lúc này đang dụ dỗ anh. Cảm thấy nơi nào
đó căng thẳng đau dữ dội, tay buông bộ đồ ra, rồi đột nhiên xoay người sang chỗ
khác.

An Nhiên không nghĩ nhiều, lấy đồ ngủ xong thì rụt tay lại, đóng chặt
cửa phòng tắm. Khi An Nhiên vui mừng cầm quần áo chuẩn bị đi mặc vào thì vừa mở
ra, bỗng dưng bị sợ đến hóa đá, cái cái cái này và cái cô thấy Lâm Lệ khoa tay
múa chân, ngoại trừ màu sắc giống nhau, còn kiểu dáng thì làm gì có nửa điểm
tương đồng, cái dây đeo tinh xảo, phía dưới là voan mỏng mềm mại, trong suốt và
rộng rãi, quần ngủ kèm theo kia căn bản không thể gọi là quần, chỉ là một sợi
dây nhỏ xuyên qua hai mảnh vải mỏng, che kín được rất ít chỗ.

Giờ phút này cô
mới hiểu ra ý nghĩa câu nói vừa rồi của Tô Dịch Thừa! Mặt cô đỏ rực, cực kỳ nóng
bỏng.

Trời! lúc này An Nhiên hận không đào được một cái động dưới đất để chôn
vùi bản thân mình chết cho rồi, cô thật sự không còn mặt mũi gặp người
rồi!

Trong phòng tắm, An Nhiên trực tiếp hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà
Lâm Lệ, bản thân cô không biết đã làm gì có lỗi với cô ấy, thế mà cô ấy lại
chỉnh cô như thế này, mệt tối nay cô còn để cô ấy ăn uống thả phanh, còn đưa cô
ấy về nhà, cái này, thật sự là muốn hại chết cô mà!

Nhìn bộ nội y gợi cảm
trên tay, lại nhìn bộ đồ ngủ đã hoàn toàn ướt sũng nằm trên mặt đất, An Nhiên
cảm thấy khóc không ra nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận