Tiên Hôn Hậu Ái

“Vì sao bị thương?” Tô Dịch Thừa nghiêm mặt hỏi, vẻ mặt kia không có vẻ ôn nhuận
bình thường mà có nhiều phần nghiêm nghị hơn, thấy thế An nhiên không khỏi có
phần sợ hãi.

An Nhiên chợt rút tay lại, cố gắng ngồi dậy, nhìn anh, ngượng
ngùng đáp: “Không, không cẩn thận va đập.” Cô mới không dám nói cho anh biết,
thật ra là vì sợ anh đến đây làm gì cô cho nên mới giả bộ ngủ, mà trong quá
trình giả vờ ngủ này, rất bi kịch là tay đập vào góc tủ để lại khối sưng đỏ và
máu ứ đọng này.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, một lúc lâu cũng không nói gì, An Nhiên
bị nhìn có chút đứng ngồi không yên, định mở miệng nói gì thì anh xoay người một
cái, vén chăn lên xuống giường. Để lại An Nhiên một mình sững sờ ngồi đó, trong
chốc lát không hiểu tình hình như thế nào.

Đến khi Tô Dịch Thừa quay về, trên
tay có thêm một lọ thuốc mỡ, vẫn vẻ mặt không có gì thừa thãi như trước, một
mạch kéo cái ghế trong phòng đến đầu giường, ngồi xuống, đưa tay kéo tay cô đến,
sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên khối sưng tấy trên tay cô.

Có lẽ không
khống chế được sức lực, dù động tác của Tô Dịch Thừa rất nhẹ nhàng, nhưng khi
đụng vào An Nhiên vẫn bị đau, tay bị anh nắm vô ý thức khẽ run lên, “a—!” bậc ra
tiếng xong, liền cắn chặt răng.

Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, hỏi: “Đụng
đau?”

An Nhiên mím môi, cực lực lắc đầu, gương mặt khẽ đỏ lên.


Tô Dịch
Thừa thu hồi ánh mắt, lại bóp thêm một chút thuốc mỡ lên đầu ngón tay, lần này
động tác của anh càng nhẹ hơn, vẻ mặt càng chăm chú.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc
của anh, bỗng An Nhiên thấy hình ảnh có chút lẫn lộn, hình ảnh lúc này và hình
ảnh trong trí nhớ đột nhiên chồng chéo lên nhau, cô còn nhớ rõ sáu năm trước
cũng từng có một người thiếu niên chu đáo thoa thuốc cho cô như vậy, nhưng mà cô
không cứng rắn cắn răng chịu đựng nói không đau như hiện tại, mà làm nũng, khóc
lóc kể lể mình đau như thế nào, thảm như thế nào với người thiếu niên đó, rồi
đổi lại ánh mắt đau lòng yêu thương của người đó, sau đó trong lòng cô sẽ chê
cười anh ngu ngốc, dễ mắc lừa như vậy.

Tô Dịch Thừa bôi xong thuốc mỡ, sau đó
đậy nắp lại, để sang một bên, quay đầu lại thấy An Nhiên đang cúi đầu ngây ngốc
nhìn tay mình, ánh mắt mờ mịt, như là đang suy nghĩ cái gì.

“An Nhiên?” Tô
Dịch Thừa khẽ gọi, chỉ thấy cô vẫn duy trì tư thế đó, như là không nghe
được.

“An Nhiên?” Tô Dịch Thừa nhìn cô gọi lần nữa, lần này An Nhiên nghe
thấy, cô ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh, trong hốc mắt còn hàm chứa nước mắt do vừa
nhớ lại quá khứ.

“Sao vậy?” Tô Dịch Thừa bị nét mặt của cô dọa sợ, rõ ràng
anh thấy động tác của anh đã rất nhẹ rồi, chẳng lẽ lại làm cô đau rồi?

An
Nhiên lấy lại tinh thần, giơ tay lên lau nước mắt, lắc đầu: “Không có gì, cảm
ơn.”

Tô Dịch Thừa nhìn ra là cô có tâm sự, đoán là nghĩ đến điều gì không nên
nghĩ đến, nhưng cô không nói anh sẽ không hỏi, có những vết thương mà phải đợi
thời gian chậm rãi làm lành, đạo lý này anh hiểu rõ.

Ngồi xuống, nhìn cô chằm
chằm một lúc lâu, Tô Dịch Thừa mới mở miệng: “An Nhiên, chúng ta nói chuyện một
chút.”

An Nhiên nhìn anh, hỏi: “Nói chuyện gì?”

“An Nhiên, anh muốn nói
cho em rõ, anh cũng là một người đàn ông bình thường, có dục vọng cũng là bình
thường, điều này em hiểu chứ?” Tô Dịch Thừa nhìn vào mắt cô nói.

Mặt An Nhiên
bỗng đỏ rực, tất nhiên cô hiểu dục vọng kia có nghĩa là gì, cô cũng biết đây là
nghĩa vụ vợ chồng mà cô nên ra sức hoàn thành, anh có yêu cầu cũng không quá
đáng. Lúc này nếu anh đã nói ra rồi, như vậy sẽ không có chuyện cô còn tiếp tục
từ chối, nhưng mà… Nhưng mà cô thật, thật sự chưa chuẩn bị xong!


Nghĩ thế,
thân thể An Nhiên bất giác nghiêng đi.

Tô Dịch Thừa nhìn gương mặt cô hồng
như quả cà chua, thật là vừa bực mình vừa buồn cười, hình tượng của anh thật xấu
xa thế sao, mà làm cô hoang mang và sợ sệt như vậy.

Bất đắc dĩ khẽ thở dài,
đột nhiên anh thấy không biết nên tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa, rõ ràng là
nói chuyện là công việc anh chạm trán nhiều nhất, nhưng lúc này anh có phần
không biết làm sao để mở miệng. Có lẽ anh thật nên đi tìm người cha là ủy viên
chính ủy của anh để ông truyền thụ mấy kỹ xảo nói chuyện.

Cuối cùng anh nhìn
cô, bất đắc dĩ lắc đầu, “Quên đi, không sao cả.” Đứng dậy cất cái ghế vào chỗ
cũ, sau đó vòng sang bên kia giường vén chăn, lên giường. An Nhiên sững sờ nhìn
một loạt động tác của anh, trong lòng thấy có chút áy náy, muốn mở miệng nói gì
đó, rồi lại không biết nói như thế nào, cuối cùng cô thầm hạ quyết tâm, lần sau,
nếu lần sau anh có đòi hỏi, dù bản thân mình chuẩn bị chưa xong thì cô cũng sẽ
không từ chối, né tránh nữa.

“Ngủ đi.” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt nói, sau đó tắt
đèn nằm xuống. An Nhiên gật đầu, cũng nghiêng người nằm xuống.

Trong bóng
tối, hai người nằm hai bên giường, ở giữa chừa ra một khoảng trống lớn.

An
Nhiên nắm góc chăn ở mép giường, mở to mắt, không ngủ được. Ngủ cùng người xa
lạ, cô vẫn hồi hộp. Đương nhiên trừ hôm qua ra, vì lúc đó cô ngủ say rồi nên
không biết rõ.

Nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông bên kia giường dần
dần ổn định. Lòng bất an của An Nhiên cũng dần yên tâm lại, cô buồn ngủ, ánh mắt
cũng từ từ khép lại, hô hấp cũng từ từ nhẹ nhàng.

Vào thời điểm An Nhiên suýt

chút nữa là ngủ, đột nhiên Tô Dịch Thừa ở bên cạnh xoay người một cái, nhẹ tay
khoác ngang lên hông cô, một tay khác vắt qua cổ cô để cô gối đầu lên cánh tay
của anh.

Vì một loạt động tác này của anh, mà theo bản năng thân thể An Nhiên
cứng đờ, ý niệm buồn ngủ cũng dần tiêu tan, cả người giật mình một cái, không
dám nhúc nhích, nhắm mắt lại, khi đang chuẩn bị ‘xả thân vì nghĩa’ thì nghe bên
tai là hơi thở ấm áp của anh, sau đó tiếng nói ôn nhuận vang lên bên tai
cô.

“An Nhiên, nếu em không muốn anh sẽ không ép buộc, anh chẳng qua chỉ muốn
ôm em ngủ, yên tâm đi.”

Trong bóng tối, An Nhiên mở mắt ra, sững sờ, vì lời
nói của anh mà không khỏi cảm động, trong lòng càng có cảm giác áy náy, một lúc
lâu sau mới ấp úng mở miệng: “Thật xin lỗi, tôi còn chưa chuẩn bị xong.”


Dịch Thừa gật đầu, ôm chặt người cô hơn nữa, “Anh biết, anh biết, không vội, anh
không ép em, chờ em chuẩn bị xong thì nói cho anh là được rồi, không sao
cả.”

“Vâng…” An Nhiên ấp úng đáp lại, thân thể trong lòng anh cũng từ từ thả
lỏng.

Tô Dịch Thừa ôm cô, chỉ thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

Ý niệm buồn ngủ
vây lấy, không bao lâu sau, An Nhiên ngủ ngon lành trong lòng anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận