Xuống tầng dưới nhưng không thấy xe An Nhiên, không khỏi quay đầu nhìn cô: “Xe
của mi đâu rồi, bị đâm hay là bị trộm rồi?”
An Nhiên đảo cặp mắt trắng dã,
sớm không nên mong đợi có thể nghe được lời nói hay ho nào từ trong miệng cô,
“xe để ở công ty, không lái về, chúng ta thuê xe đi, thuê xe cho tiện.”
Lâm
Lệ gật đầu, chớp mắt một cái, bất thình lình nói: “a, không thì như vậy đi, mi
đi khởi động xe Trình Tường, sau đó trực tiếp đưa ta đi.”
Khóe miệng An Nhiên
co rúm, té ra là biến cô thành tài xế rồi! nhưng mà hôm nay là đền tội, là xin
lỗi, cô mới không ngốc đến mức cãi lại lão phật gia này, thái độ cô phải nghiêm
chỉnh, cười nói tiếp: “lão phật gia, ngài xem, xe là vợ bé của tiểu Tường tử nhà
ngài, ta là một người bất cẩn, đến lúc đó mà khiến chị em ngài va chạm ít nhiều
thì không thích hợp a.”
Lâm Lệ nhìn cô một chút suy nghĩ, một lúc lâu mới gật
đầu: “câu này có lý, đúng là có chút không cẩn thận.”
An Nhiên tức giận vỗ
cô, cười mắng: “cho mi một chút thể diện là mi được nước lấn tới, không chút
khách khí nào.”
“ê ê ê, chú ý thái độ của mi.” Lâm Lệ nghiêm túc nói. Nhìn vẻ
mặt kia khiến An Nhiên bật cười, thấy cô cười, Lâm Lệ cũng không nghẹn cười
được, cuối cùng hai người cười vang lên ở lề đường cái.
Đón một chiếc xe, An
Nhiên báo địa chỉ, nhưng xe đi được nửa đường lão phật gia lại lên tiếng muốn đi
ăn cá hoa vàng hấp ở Du Nhiên Cư, xét thấy hôm nay là tới nhận lỗi rồi, lại xét
thấy cảm xúc của phụ nữ có thai thay đổi bất chợt, không ổn định là chuyện
thường, nên An Nhiên không chút do dự bảo tài xế thay đổi đường đi, ngược trở
lại Du Nhiên Cư.
Lúc đi vào An Nhiên không có yêu cầu gian phòng mà chỉ tìm
một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nhân viên phục vụ tươi cười cầm thực đơn đưa
cho cô, An Nhiên để Lâm Lệ gọi, Lâm Lệ liếc nhìn thực đơn, khóe miệng khẽ vểnh
lên, ánh mắt thoáng lộ ra ý xấu.
An Nhiên bưng ly nước lên uống, trong lòng
có dự cảm thật không tốt, thậm chí đã bắt đầu tưởng niệm cái ví tiền không mấy
đầy ắp của mình. Trong lúc An Nhiên đang âm thầm đau buồn cho cái ví tiền sắp
mất đi, thì ánh sáng bên cạnh thoáng tối sầm lại, một bóng người đi tới cạnh An
Nhiên, không đợi An Nhiên ngẩng đầu đã thấy người nọ nói: “Tô phu nhân đến dùng
cơm à.”
“Phốc!” An Nhiên chợt bị sặc nước, “khụ khụ…khụ khụ…” Nước uống còn
chưa đến khoang miệng mà trực tiếp xộc lên mũi, An Nhiên sặc đến mặt đỏ rực lên,
không ngừng ho khan.
“An tử?” Lâm Lệ sợ hết hồn, vội vàng cầm khăn giấy đưa
cho cô, lại lập tức đứng dậy vòng qua cái bàn đến ngồi cạnh, vỗ nhẹ lưng cô, vừa
nói: “mi không sao chứ! Sao lại uống nước cũng sặc được!”
“Khụ khụ khụ …” Một
phần nước kia vào xoang mũi, một phần còn tắc ở cổ họng, An Nhiên cực kì khó
chịu.
“Tô phu nhân, cô, cô không sao chứ!” Trương quản lý đứng một bên có
chút áy náy nhìn An Nhiên, vừa rồi ông đang ở đại sảnh phân công công việc cho
nhân viên, thấy các cô từ ngoài đi vào, hôm qua Tô tiên sinh trực tiếp muốn đến
Hoa Ngữ hiên, ông gọi điện hỏi ý kiến Tô tổng, nghe thấy Tô tổng nói vị Tô tiên
sinh kia là anh trai cô, bảo bọn họ tiếp đãi chu đáo. Cho nên hôm nay An Nhiên
tới nữa, ông đã muốn lên tiếng chào hỏi, lại không ngờ mình quá mức hấp tấp
khiến cô sặc rồi.
Nghe tiếng Tô phu nhân kia, An Nhiên ho càng kịch
liệt.
Thấy thế, Lâm Lệ quay đầu trừng mắt nhìn Trương quản lý, tức giận nói:
“ông có phải là nhận lầm người rồi hay không, Tô phu nhân cái gì, Tô phu nhân ở
đâu ra.”
“Ách.” Trương quản lý nhà hàng sửng sốt, ông có phần không hiểu rồi,
chỉ vào An Nhiên sững sờ nói: “cô ấy không phải là Tô phu nhân sao?”
“cô ấy
là …” Lâm Lệ định nói gì, đột nhiên nghĩ ra cái gì, chợt quay đầu hỏi An Nhiên:
“người đàn ông mà mi kết hôn cùng mang họ Tô?”
An Nhiên thật vất vả mới thuận
khí, ngừng ho, nhưng mà mặt vẫn đỏ rực như cũ, nhìn Lâm Lệ gật đầu.
“Tô phu
nhân, cô, cô không sao chứ, vẫn khỏe chứ?” Trương quản lý quan tâm hỏi.
An
Nhiên gật đầu, khoát tay với ông, có chút khó khăn nói: “không sao, không có
chuyện gì.”
Trương quản lý lúc này mới gật đầu, trước khi đi vẫn không quên
nói: “vậy Tô phu nhân có yêu cầu gì thì trực tiếp tìm tôi.”
Đợi Trương quản
lý đi, rốt cục An Nhiên rất nhanh ngừng ho, lúc này Lâm Lệ mới xoay người trở về
chỗ ngồi của mình, cầm thực đơn, nhìn An Nhiên như có điều suy nghĩ, nhưng cũng
không nói chuyện.
An Nhiên bị nhìn có chút sợ hãi: “mi, mi muốn nói gì thì cứ
nói, muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi, đừng nhìn ta như vậy, là lạ.”
Thật lâu
sau, Lâm Lệ mới nói: “An tử, chồng mi là ai a, xem ra hẳn là người có tiền có
thế nha!”
An Nhiên lắc đầu: “ta không biết.” Cô quả thực không biết, tối hôm
qua vốn định nói chuyện với anh một chút, sau lại vì chuyện của mẹ cũng chưa nói
được gì, nghe anh nói hôm nay phải đi công tác, ước chừng là ngày mai mới nói
chuyện được.
Lâm Lệ thẳng thừng gác lại thực đơn, ngồi nghiêm trang, dạy dỗ:
“ta nói thật chỉ có mi mới vừa gặp mặt liền chạy theo người đi đăng ký kết hôn,
mi như vậy thật đúng là không có trách nhiệm với bản thân rồi.”
“Thật ra thì
không giống nhau sao? Mục đích của xem mắt là vì kết hôn, hai người nhìn thích
hợp thì kết hôn, ta sợ là tiếp tục như thế, không chừng một ngày nào đó lại nhảy
ra một Lâm An Kiệt nữa.” An Nhiên nói.
“Nhưng mi như vậy cũng quá qua loa đi,
ít nhất hai người cũng phải hiểu rõ nhau trước, nhanh hơn nữa thì hẹn hò một
tháng cũng được, coi như mà một tuần cũng có thể a, mi thì giỏi rồi, không đến
một ngày, mới chỉ một hai tiếng đồng hồ đã lấy giấy chứng nhận rồi, mi lại không
sợ gặp phải phần tử ngoài vòng pháp luật có ý đồ bất chính a!” Lâm Lệ có chút
tức giận, không giận gì khác, chỉ bực bội cô quá mức không tôn trọng mình.
An
Nhiên chẳng qua là cười, không phản bác, thật ra bây giờ ngẫm lại đúng là quá
xúc động rồi.
Lâm Lệ tức giận nhìn cô, bưng chén nước trên bàn lên miệng
uống, thở dài, nhìn lại An Nhiên, trong mắt nhiều phần đau lòng và tự trách: “An
tử, có phải vì chuyện về Mạc Phi hôm đó ta nói cho nên mi mới …”
“Không
phải.” An Nhiên phủ nhân, cũng bưng nước lên uống. “hôm đó, ta gặp anh ta rồi,
anh ta tới tìm ta.”
“Dựa vào, anh ta còn có mặt mũi đến tìm mi!” Lâm Lệ hơi
kích động.
“Ngày hôm đó, sau khi nói chuyện với anh ta, ta hiểu được một đạo
lý.” An Nhiên nói: “cho dù sáu năm trước, anh ta không bỏ đi, cho dù ta có thể
níu giữ lại anh ta nhưng không thể níu giữ anh ta được cả đời, lý tưởng anh ta
quá lớn, những gì anh ta muốn khi đó ta không cho được, hiện tại sau sáu năm ta
cũng vẫn không cho nổi.”
“Hừ, loại đàn ông này chỉ khiến người ta khinh
thường, ham mộ hư vinh.” Lâm Lệ oán giận nói, cô chứng kiến cả quãng đường của
An Nhiên đến bây giờ, đoạn đường này có bao nhiêu uất ức và khó chịu, cô đều
thấy cả, cô cảm thấy không đáng giá thay cho An Nhiên.
An Nhiên mỉm cười yếu
ớt, đẩy thực đơn đến trước mặt Lâm Lệ, “gọi thức ăn đi, không phải là muốn trấn
lột ta một trận sao, hay là đột nhiên nghĩ thông suốt biết thương hại tiểu nhân,
chuẩn bị hồi phủ?”
“Mi tưởng tượng tốt đẹp quá đấy, buổi sáng ta còn chưa ăn
gì đâu, định buổi trưa trấn lột mi một bữa.” Lâm Lệ hung hăng nói, cầm tờ thực
đơn, cũng không nhìn, trực tiếp giơ tay vẫy nhân viên phục vụ tới gọi món.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...