Sau bữa cơm chiều An Nhiên đở bụng đi lại trong sân, Tần Vân và cô giúp việc
còn đang dọn dẹp trong bếp, cô muốn đi lại giúp đỡ gì đó, lại bị Tần Vân đuổi
thẳng ra ngoài, cha Tô và ông nội Tô nói lâu nay không đánh cờ rồi, hiện tại hai
người đang đánh cờ trong thư phòng, đối chọi giằng co căng thẳng.
Dường như tình cảm của Dịch Kiều cùng người tên Johnson kia rất tốt, mới cơm
nước xong hai người liền ngọt ngào dắt tay nói đi tản bộ. Dù thế nào An Nhiên
vẫn cảm thấy hai người có chỗ nào không đúng, tuy nhiên không nói ra được, chỉ
cảm thấy là lạ.
Dọc theo vườn hoa đi ra sân, tháng mười, mặt trời xuống núi càng ngày càng
sớm, lúc này mới sáu giờ, trời đã tối đen, nếu không có đèn đường nhen lên, hẳn
là vươn tay ra cũng đã không nhìn thấy gì rồi. Một trận gió đêm thổi qua, lay
động cây ngô đồng cao ngất ngoài cửa. Lá cây lung lay xào xạc, đột nhiên An
Nhiên cảm thấy hơi lạnh, đưa tay xoa xoa cánh tay, hôm nay không có ai cởi áo ra
khoác lên người cô.
Cha Tô ra lệnh khi còn chưa giải quyết xong chuyện thì không được quay về,
nhớ tới trận đòn hôm qua của cha Tô, hết roi này đến roi khác trút xuống, cô
nhìn cũng đã thấy đau, sáng nay cô và Tần Vân trò chuyện với nhau, thì ra từ
trước đến giờ ở Tô gia luôn như thế, làm sai ắt bị phạt, nghiêm trị không tha,
làm tốt ắt được thưởng, mặc dù có phần giống giáo dục Sparta (*), nhưng không
thể phủ nhận, phương thức giáo dục cứng rắn thế này mới có thể dạy dỗ ra Tô Dịch
Thừa ưu tú như thế.
(*) Giáo dục Sparta: nền giáo dục nổi tiếng về huấn luyện và đào tạo chiến
binh một cách hà khắc và nghiệt ngã.
Thật ra gia giáo ở Tô gia thành công không phải ở gia pháp, mà là vấn đề mục
tiêu và thái độ. Buổi sáng nói chuyện với Tần Vân mới biết được hôm qua cha Tô
và ông nội Tô tức giận không phải là vì hiểu lầm giữa Tô Dịch Thừa và Lăng Nhiễm
có gì, mà là tức giận những chuyện này rõ là có thể tránh được, thế mà Tô Dịch
Thừa lại bị kẻ khác thừa cơ như vậy, giận anh rõ ràng là trong sạch mà lại khiến
bản thân và người nhà phải chịu ánh mắt khác thường của người khác, giận anh
không hết sức bảo vệ tốt người nhà mình.
Thật ra thì cô nên cảm thấy thật may mắn, cô không chỉ có người chồng vô cùng
ưu tú và yêu thương mình, còn có cha mẹ chồng rất tiến bộ, không hề thiên
vị.
Bảo bối trong bụng đột nhiên đá một cái, An Nhiên phục hồi tinh thần, cúi đầu
nhìn cái bụng đã lộ rõ ra kia, khóe miệng bất giác cong lên thành nụ cười, tay
nhẹ nhàng đặt lên, bất thình lình nghĩ đến cái gì, tay đang đặt trên bụng đột
nhiên dừng lại, nhíu mày, thò tay vào trong túi lấy điện thoại di động ra, vừa
định gọi cho người nào đó thì người nào đó như là có thần giao cách cảm, gọi tới
đúng lúc này, An Nhiên nhìn số hiển thị trên màn hình, khóe miệng nở nụ cười
nhàn nhạt, đưa tay nhấn nút nghe, cười nói: "vừa định gọi cho anh đấy, anh đã
gọi đến rồi."
Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại cũng cười, nói: "vậy xem như là thần giao
cách cảm?"
"Đáng ghét, mới không thần giao cách cảm với anh." An Nhiên cười ngọt ngào,
lại không thừa nhận, dùng chân đá đá lên hòn đá nhỏ.
"Ha ha." Ở bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa thấp giọng khẽ cười, hỏi: "ăn cơm
chưa?"
"Ừ, ăn rồi." An Nhiên gật đầu, cầm lấy điện thoại hỏi: "còn anh?"
"Còn chưa." Không biết có phải Tô Dịch Thừa cố ý không, giọng nói kia nghe có
chút cô đơn.
An Nhiên cau mày, có chút không vui nói: "Tô Dịch Thừa, anh là trẻ con à, đến
giờ còn không biết đi ăn cơm, anh ngốc thế hả!" Người đàn ông này thật là, mỗi
lần không ở bên cạnh anh là không biết phải ăn cơm, không trách được rõ ràng có
tài nấu nướng tốt thế mà vẫn biến dạ dày mình đau loét lỗ chỗ như tổ ong như
vậy. Nghiêm túc nói: "không đùa, mau đi ăn cơm đi!"
Hoàn toàn coi nhẹ lời cô, Tô Dịch Thừa có chút đáng thương nói: "An Nhiên,
anh nhớ em lắm, làm sao bây giờ?"
An Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười: "Tô Dịch Thừa, đây là anh đang làm nũng
với em sao?"
"Ừ." Tô Dịch Thừa đáp rất tự nhiên, không hề cảm thấy có gì không tốt, nói:
"anh đang làm nũng em sẽ cho anh gặp em chứ?"
An Nhiên buồn cười đi về phía trước, dọc theo tường đất, nhìn khóm hoa ven
đường, những đóa hoa dưới ngọn đèn đường màu da cam trở nên vô cùng đẹp mắt,
buồn cười nói: "bạn học Tô Dịch Thừa, hình như chúng ta mới gặp mặt chưa quá
mười mấy tiếng trước đi?"
"Là 11 tiếng 25 phút." Tô Dịch Thừa nói ra con số chính xác, như là đã đong
đếm tỉ mỉ thời gian rồi vậy.
"Ha ha." An Nhiên thấp giọng cười, thật sự là bị anh đánh bại, dừng bước lại
nhìn đèn đường xa xa, nói: "vậy em đi tìm anh?" Nghĩ kỹ lại, thật ra thì cô cũng
nhớ anh.
Tô Dịch Thừa từ chối, nói: "không được, một mình em, anh không yên lòng, còn
đang mang bảo bối của chúng ta đấy."
"Vậy làm sao bây giờ?" An Nhiên khẽ cười hỏi, cô nghe hai người trò chuyện
thế này, quanh co tình cảm, có cảm giác ngọt ngào và lãng mạn. Đang nghĩ, đột
nhiên có một cơn gió thổi đến, "hắt xì." Cả người lạnh run lên, hắt xì một cái,
đưa tay nhéo nhéo cái mũi, thật sự là bị lạnh rồi, thậm chí còn có nước mũi.
"Bị cảm?"
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, đột nhiên An Nhiên cảm thấy tiếng
nói của Tô Dịch Thừa hơi gần, cứ như là gần trong gang tấc vậy, chứ không phải
là xa tít tắp qua làn sóng điện thoại vô hình kia. Cười khẽ lắc đầu: lau lau lỗ
mũi, nói: "không phải, ở ngoài gió thổi hơi lạnh." Trước đây anh luôn ở bên cạnh
cô, sau đó vào lúc cô lạnh luôn khoác thêm áo cho cô, hoặc là cho cô một cái ôm
ấm áp, đôi khi chuyện càng nhỏ nhặt lại càng dễ trở thành thói quen, vì đã quen
anh ở bên cạnh chăm sóc, cho nên bây giờ không có anh ở đây, cô đã quên nên chăm
sóc bản thân mình thế nào.
Đột nhiên một cái áo khoác âu được choàng lên vai cô, rồi lọt vào một cái ôm
ấp ám, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc: "đồ ngốc, đi ra ngoài mà không
mặc thêm quân áo."
An Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, thấy gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt,
thoáng chốc chưa kịp phản ứng.
Tô Dịch Thừa cười khẽ, cúi đầu mổ hôn lên cái miệng đang hé mở của cô, nói:
"còn ngốc nữa, ngay cả ông xã mình còn chưa nhận ra sao?"
Lúc này An Nhiên mới phục hồi tinh thần lại, đưa tay sờ sờ mặt anh, xác định
nhiệt độ kia là chân thực, kinh ngạc hỏi: "sao anh lại ở đây?"
Tô Dịch Thừa cười, ôm cô chặt hơn, nói: "anh nói rồi, nhớ em." Để anh một
mình đối mặt với bốn bức tường, không có cô bên cạnh anh mới biết được, cái này
quả thực là một loại giày vò, khó chịu cực độ, cho nên dù cha đã ra lệnh khi còn
chưa giải quyết xong chuyện thì không được trở về đại viện, anh vẫn không chịu
được mà quay lại, cùng lắm thì lại bị đánh trận nữa, cũng không sao cả, đàn ông
con trai, cắn răng chịu đựng chút là sẽ qua thôi, dù sao thì cũng không phải là
chưa từng bị đánh. (VL ^_^)
An Nhiên nhìn anh, thật sự là muốn nói anh gì đó lại không biết nên nói gì,
thấy tóc anh bị gió thổi tán loạn, khẽ thở dài, đưa tay sửa sang tóc tai cho
anh, sau đó nhón chân hôn lên môi anh, rồi nhìn anh cười.
Tô Dịch Thừa cũng nhìn cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chăm chú, nét mặt nghiêm
túc nói: "em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ cảm thấy em đang muốn mời anh hôn
em."
Nghe vậy, An Nhiên thoáng cái thẹn đỏ mặt, tức giận liếc trắng anh một cái,
nhỏ giọng hờn dỗi nói: "lưu manh." Sau đó giận dỗi quay lưng đi.
Tô Dịch Thừa cười to, đặt cằm lên bả vai cô, hai tay ôm chặt cô, tay chậm rãi
vỗ về lên bụng cô, phương thức như là đang trấn an bảo bối trong bụng cô.
"Không phải cha đã nói không cho anh về đây sao? Sao đã về rồi." Tựa vào lồng
ngực anh, An Nhiên khẽ cười hỏi.
"Vợ con đều ở đây, sao anh có thể ở nơi khác được, tất nhiên cũng phải tới
đây, cùng lắm thì hứng thêm trận đòn nữa, dù sao đàn ông con trai da dày thịt
béo, xong rồi em còn có thể thoa rượu thuốc cho anh, rất tốt." Tô Dịch Thừa
không thèm để ý nói.
Nghe vậy, An Nhiên quay đầu lại, tức giận trừng anh, nói: "em mới không muốn
thoa cho anh cái thứ khó ngửi kia thêm lần nữa." Cô mới không muốn nhìn anh bị
cha Tô dùng roi đánh như thế lần nữa, ngẫm lại cũng thấy kinh khủng, tối qua lúc
thoa thuốc cho anh, bản thân cô cũng cảm thấy rất đau, cô không muốn nếm trải
cảm giác khó chịu đó lần nữa.
Tô Dịch Thừa cười ôm cô cứ từ từ đi về phía trước, vừa gật đầu, nói: "được,
đợi lát nữa anh tìm cha cầu xin, để ông ấy đừng đánh hôm nay, rót cuộc vẫn là
con trai ông đi."
An Nhiên bị lời anh nói chọc cười, cô mới không tin anh sẽ hạ mình đi cầu xin
người khác, cũng không tin cha Tô là người tùy tiện đồng ý lời cầu xin của người
khác. Nói đến gia pháp, đột nhiên lại nhớ tới chuyện mà mình định gọi điện hỏi
anh, dừng bước, quay đầu nhìn anh hỏi: "em hỏi anh, nếu mà sau này con chúng ta
làm sai, anh có giống cha dùng gia pháp xử lý nó thế không?" Nếu mà thế, đến lúc
đó cô sẽ giấu gia pháp nhà anh đi, mực dù nói dưới gậy là hiếu tử nhưng mà muốn
cô nhìn anh dùng roi quật bảo bối của họ, cô không nỡ, đến lúc đó có mà đau lòng
chết a.
"Sẽ không." Hầu như không cần suy nghĩ, Tô Dịch Thừa liền phủ nhận, nói: "anh
sẽ không dùng gia pháp, dù nó có sai đi nữa." Giọng nói khẳng định, chân thật
đáng tin.
An Nhiên cũng hơi bất ngờ, hỏi: "tại sao?"
Tô Dịch Thừa nhìn cô một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: "con gái là bảo bối, chỉ
để thương yêu, sao có thể đánh, con gái vốn để chiều chuộng, không thể
đánh."
An Nhiên sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, nhớ tới anh vẫn đang chắc chắn
là cô đang chửa con gái. Bật cười lắc đầu, vẫn muốn nói trái lại anh: "vậy nếu
là con trai?"
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cau mày, như là có chút không vui, nhìn cô nghiêm túc
nói: "nhất định là con gái!"
An Nhiên thật sự là không có cách nào với sự cố chấp của anh, nói: "em nói
nếu như, nếu như là con trai, anh đánh không?"
Hầu như là không suy nghĩ, liền mở miệng nói: "đánh." Sau đó lại bổ sung nói:
"nhất định là con gái, không có nếu như!"
An Nhiên buồn cười liếc trắng mắt, nhăn mũi, lấy tay chọc chọc lồng ngực anh,
nói: "cố chấp."
Tô Dịch Thừa cười to, ôm cô tiếp tục đi về phía trước, coi như cùng cô đi dạo
sau khi ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...