Tiên Hôn Hậu Ái

Vì đã hạ quyết tâm, An Nhiên cũng liền nói sao làm nấy, sáng hôm sau đi làm,
ở trong phòng làm việc đánh xong đơn từ chức của mình, rồi đứng dậy đi thẳng tới
văn phòng của Hoàng Đức Hưng.

Đứng trước cửa trước phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng, xuất phát từ lễ phép
và tôn trọng, An Nhiên giơ tay lên gõ cửa: "cốc cốc cốc...."

Chờ đến khi bên trong truyền đến tiếng ông ta bảo cô vào, An Nhiên mới mở cửa
đi vào.

Hoàng Đức Hưng từ trước máy vi tính ngẩng đầu lên, thấy rõ người tiến vào là
An Nhiên, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, ngửa người ra phía sau, như là
sớm biết cô sẽ tìm đến.

"An Nhiên a, ngồi đi." Chép miệng chỉ chỗ ngồi trước mặt mình, Hoàng Đức Hưng
nói như thế.

An Nhiên cũng cười nhàn nhạt, kéo cái ghế trước bàn làm việc ra ngồi
xuống.

"Có câu trả lời rồi chứ?" Hoàng Đức Hưng thử hỏi, theo như ông ta tính toán,
cô suy nghĩ rất nhanh có câu trả lời khiến ông ta hài lòng mới phải, thật ra thì
ông ta chẳng qua là tính toán một chút, để đảm bảo tuyệt đối thôi.

An Nhiên gật đầu, nói: "vâng, mấy ngày qua đã cân nhắc kỹ."

Nghe vậy, Hoàng Đức Hưng vừa lòng, nhìn cô, chậm rãi hỏi: "cô đồng ý rồi?"
Nếu cô đồng ý, trong lần cạnh tranh này phần thắng của ‘Chân Thành’ càng lớn, mà
giành thắng lợi lớn trong việc ban khoa học kỹ thuật thì việc bình xét tổng giám
đốc hàng năm kia chỉ là vấn đề hình thức.

An Nhiên không nói chuyện, đưa tay đẩy đơn từ chức đã đánh máy từ trước sang
cho ông ta, trên trang giấy thậm chí còn độ ấm sau khi in ấn.

Hoàng Đức Hưng vui mừng nhận lấy, vừa cúi đầu nhìn, nụ cười trên mặt kia liền
cứng đờ, sau đó không cười nổi nữa, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói thoáng
cái trở nên nghiêm khắc, nói: "Cô đây là ý gì!" Hài lòng tưởng là chờ vài ngày
sẽ chờ được một đáp án vừa lòng, nhưng không ngờ lại chờ được một tờ giấy rác
rưởi! Ông ta cho là cô có thể từ chối không hợp tác, nhưng mà không ngờ tới cô
lại cho ông một lá đơn từ chức, thẳng thừng nói ‘không chơi’ nữa!

An Nhiên không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt ông ta, chỉ thản nhiên nói, "Tôi
nghĩ mấy ngày rồi, mặc dù từ khi vừa tốt nghiệp đã tới ‘Chân Thành’, bảy năm nay
tôi chưa hề muốn từ bỏ, nhưng mà có một số việc tôi khó mà làm được, với lại lầy
này vì tôi mà gây ra chuyện nhiễu loạn như thế, tôi từ chức thế này coi như là
tự nhận trách nhiệm vậy."

"Cô..." Hoàng Đức Hưng nhìn cô, tay nắm chặt đơn từ chức, một lúc lâu mới mở
miệng chất vấn: "An Nhiên, lần này cô gây ra họa không nhỏ a, cô cảm thấy cô từ
chức nhận lỗi là có thể bồi thường được sao? Thế thiệt hại của công ty thì sao,
cô phải biết công ty giành bao tâm huyết cho hạng mục ‘trang viên thể thao’ này,
thiệt hại hơn một nghìn vạn ai chịu trách nhiệm?"

An Nhiên cười nhạt, lắc đầu nói: "tôi có trách nhiệm hay không, tổng giám
biết rõ hơn ai hết, chẳng lẽ không đúng sao?"

Nghe vậy, Hoàng Đức Hưng bình tĩnh nhìn cô, vội rời tầm mắt, chỉ nói: "Bản
thiết kế là cô làm mất, coi như Trần Trừng đánh cắp, nhưng bản vẽ là để ở phòng
làm việc của cô, hơn nữa hồi đó khi tôi muốn đuổi Trần Trừng, là ai cực lực đảm
bảo giữ cô ta lại, chuyện này không trách cô thì trách ai?"

An Nhiên nhàn nhạt mở miệng, nói vô cùng nhẹ nhàng, chậm rãi: "nếu tôi nói đã
gặp Trần Trừng rồi thì sao, tổng giám còn cảm thấy chuyện này thực sự là trách
nhiệm của tôi sao?"

Hoàng Đức Hưng mạnh mẽ sửng sốt, nhìn cô chằm chằm, có chút ngoài ý muốn, kế
hoạch bí mật mà ông ta vạch ra thật lâu thế mà bị cô nhẹ nhàng làm tan biến như
vậy?

Bình tĩnh nhìn cô, như là còn có chút không tin, thử hỏi: "cô, cô thật đã gặp
Trần Trừng rồi?" Trần Trừng cần dùng tiền gấp, không phải cùng ngày hôm đó đã đi
rồi sao?

An Nhiên gật đầu, nhìn ông ta cười như không cười nói: "cô ta nói với tôi
nguyên nhân trộm bản vẽ, thậm chí cả người bảo cô ta trộm cũng tiết lộ. Tổng
giám đoán xem cái người mà sai khiến Trần Trừng đánh cắp bản vẽ từ trong phòng

làm việc của tôi là ai?"

Vẻ mặt Hoàng Đức Hưng cứng đờ, nhìn cô yếu ớt, quay đầu, một lúc lâu nghĩ đến
cái gì, đột nhiên nhìn lại cô, nói: "cho dù cô không liên quan đến chuyện mất
bản vẽ, cô cho là phòng mẫu đột nhiên sập xuống, cô ty sẽ không truy cứu trách
nhiệm của cô sao?"

An Nhiên thở dài nói: "về chuyện phòng mẫu sập rốt cuộc có liên quan đến tôi
hay không, ngoài ra bản vẽ thực sự có vấn đề không, tôi nghĩ ông đều biết
rõ."

Hoàng Đức Hưng hừ lạnh, nói: "nếu tôi cứ khăng khăng nói là bản thiết kế của
cô có vấn đề, cô cảm thấy công ty sẽ tin tưởng tôi hay tin cô."

An Nhiên cười khẽ, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, nói: "tôi thừa nhận mình
không thông minh, nhưng tôi cũng không ngu ngốc đến nỗi bị người ta chà đạp lên
mà không biết tí gì."

Hoàng Đức Hưng nhìn chằm chằm cô, có lẽ mình thật quá khinh thường cô, vốn
tưởng cô chỉ có thiên phú về thiết kế, còn chậm chạp với những cái khác, mấy lần
bị Tiếu Hiểu ngấm ngầm mưu tính, cũng không thấy cô phản kích, lại không ngờ
rằng thì ra lòng cô như gương sáng, đã sớm nhìn thấu tất cả.

"Tổng giám, nếu như tôi đoán không sai, ông làm thế này là muốn ép tôi nghe
lời, tìm Dịch Thừa giúp đỡ. Dịch Thừa phụ trách việc xây dựng ban khoa học kỹ
thuật thành phố, tất cả hạng mục lớn nhỏ đều qua tay anh ấy, tôi là vợ anh ấy,
nếu tôi mở miệng muốn một hạng mục, anh ấy sẽ không thể không để ý mặt mũi của
tôi, khi đó chuyện đấu thầu của ‘Chân Thành’ coi như là nắm chắc phần thắng rồi.
Tôi không biết ngay từ đầu ông đã coi hạng mục ‘trang viên thể thao’ là ngụy
trang, hay là sau khi xem xong bản vẽ mới không có hy vọng với bản thiết kế của
tôi nên quyết định vứt bỏ, nhưng mà tôi muốn nói rằng ông dùng hạng mục này tính
toán ép tôi tuân theo là một quyết định sai lầm."

Hoàng Đức Hưng không nghe cô, nói thẳng: "An Nhiên, cô hiểu rõ, nếu cô thực
sự từ chức, công ty ắt sẽ truy cứu chuyện này tới cùng. Mặt khác, cô cảm thấy
xảy ra chuyện này rồi, cô rời khỏi ‘Chân Thành’ tiếp tục hành nghề kiến trúc, cô
cho là còn có công ty khác sẽ chịu nhận cô sao?" Một nhà thiết kế lại gây ra sự
cố lớn như thế, căn bản là rất khó tiếp tục hành nghề.

An Nhiên lắc đầu, cười khẽ một tiếng, nói: "ông chẳng qua chỉ là muốn lợi
dụng tôi để giành được hạng mục ban khoa học kỹ thuật, vì ông biết tôi là vợ Tô
Dịch Thừa, tôi mở miệng anh ấy ắt sẽ hỗ trợ." Đột nhiên xoay chuyển đề tài, nhìn
ông ta hỏi ngược lại: "Vậy ông cảm thấy Tô Dịch Thừa biết tôi ở công ty bị chèn
ép bất công thế này, ông cho là anh ấy còn có thể giao hạng mục cho ‘Chân Thành’
sao?"

Hoàng Đức Hưng sửng sốt, vấn đề này ông ta không nghĩ đến.

An Nhiên cười lạnh nói, "ông đã nghĩ đến tôi có thể bảo Tô Dịch Thừa đồng ý
giao hạng mục cho ông, chẳng lẽ tôi lại không thể tố cáo để công ty không thể
giành được hạng mục nào sao? ông có thể lợi dụng tôi để nhận được hạng mục ban
khoa học kỹ thuật, chẳng lẽ tôi không thể lợi dụng chức quyền của Tô Dịch Thừa
khiến cho các ông không giành được gì sao?" Ông ta có thể đe dọa cô, vậy thì
ngược lại cô cũng đe dọa ông ta như thế.

Hoàng Đức Hưng nhìn cô chằm chằm, điểm này đúng là ông chưa từng tính
tới.

An Nhiên nhìn bộ dạng Hoàng Đức Hưng sững sờ không nói được một câu, biết là
cô dọa được ông ta, cuối cùng đứng dậy nhìn ông ta nói: "cám ơn tổng giám bảy
năm nay đã chiếu cố, tôi đã học được rất nhiều ở ‘Chân Thành’, cho dù là đối
nhân xử thế hay là xử lý công việc." An Nhiên ám chỉ nói.

Hoàng Đức Hưng nhìn cô nhưng không nói chuyện, chẳng qua là sắc mặt đã sớm
không còn như vừa rồi, xanh mét cực kỳ khó coi.

An Nhiên không nhìn sắc mặt ông ta, chỉ nói: "Về hạng mục trang viên thể thao
lần này, tôi tự nhận là bản thiết kế tuyệt đối không có vấn đề, mặt khác về
chuyện sau khi bị trộm, bản vẽ đã đi đâu, còn có phòng mẫu sao lại sập xuống,
tôi nghĩ tổng giám biết rõ hơn tôi nhiều, đối với những chuyện này, tôi không
cho là tôi cần trình bày hay là phải chịu trách nhiệm. Về phần hiện tại tôi từ
chức, tôi sẽ căn cứ vào hợp đồng mà bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, công việc
trên tay tôi căn bản đã hoàn thành, đương nhiên nên bàn giao cái gì tôi cũng sẽ
tìm người bàn giao rõ ràng." Cuối cùng nhìn ánh mắt tức giận đến mức phun ra lửa
của Hoàng Đức Hưng, cô nói chốt lại: "nếu không còn chuyện gì nữa tôi ra ngoài

trước." Nói xong, liền xoay người ra khỏi phòng làm việc của ông ta.

Mà trong phòng làm việc, Hoàng Đức Hưng nắm chặt lá đơn từ chức của cô, nắm
thành một đống, An Nhiên nói không sai, nước cờ này ông đi cực kỳ thất bại, ông
ta cho là có thể mượn việc này để ép cô nghe lời, lại không ngờ khiến cô từ
chức, thực sự là mất cả chì lẫn chài a!

An Nhiên nói đi là đi, gần như là vừa từ phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng đi
ra liền gọi đồng nghiệp trong công ty tới bắt đầu giao lại công việc trong
tay.

Thật ra thì công việc phải bàn giao cũng không nhiều lắm, giao lại hồ sơ mấy
hạng mục trước đây, mà những dự án trên tay mình đã gần hoàn thành rồi, cho nên
cũng không có vấn đề gì lớn, như vậy, chuyện bàn giao coi như là tiến hành thuận
lợi.

Khi An Nhiên thu dọn đồ đạc xong xuôi, ôm theo hộp giấy rời đi, đi đến trước
cửa thang máy, quay đầu nhìn lại tất cả, bản thân có cảm giác khó tả.

Cô bé tiếp tân công ty có quan hệ không tồi với cô, tiễn cô đến cửa thang
máy, nhìn cô bé hốc mắt hồng hồng, thầm vì cô mà thấy bất bình, An Nhiên khẽ
cười với cô bé, bảo cô bình thường đọc sách nhiều hơn, tốt nhất là mang mấy cuốn
sách kiến trúc đến, ít nhiều cũng có tác dụng.

Đến khi ôm thùng giấy vào thang máy đi xuống dưới, trong nháy mắt thang máy
mở ra vừa vặn đối diện với Tiếu Hiểu đang chờ thang máy, Tiếu Hiểu trông thấy
cô, hơi sững sờ, một lúc lâu mới phản ứng thấy cô muốn đi, thử hỏi: "chị từ chức
rồi?"

An Nhiên nhàn nhạt cười cười với cô ta: "đây chẳng phải là đúng ý cô đi."

Tiếu Hiểu nhún vai, chỉ nói: "quả thật đúng ý tôi." Cô đi, như vậy Chân Thành
sẽ không có ai khác chống đối lại cô ta, có thể không tốt sao.

An Nhiên nhìn cô ta, không nói thêm gì, ôm thùng giấy đi lướt qua cô ta, rời
đi.

Khi ôm đồ về đến nhà còn chưa đến buổi trưa. Đột nhiên từ chức, cô còn chưa
tính xem sắp tới sẽ làm gì, thật ra thì lập tức đệ đơn từ chức lên Hoàng Đức
Hưng có chút liên quan đến Tô Dịch Thừa, vì câu nói tối qua của anh, anh nói anh
sẽ nuôi cô cả đời, hình như có những lời này của anh, cô thật sự không còn sợ gì
nữa.

Để đồ vào trong thư phòng, gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Phân, vốn định buổi
chiều về thăm bà, không nghĩ tới động tác của bà thật nhanh, sáng nay đã đi làm
rồi. An Nhiên có chút bất đắc dĩ than thở, tất nhiên là cô hiểu tính mẹ, cho dù
từ chức, bà cũng sẽ làm từng bước theo thủ tục.

Chỉ dặn dò bà phải tự chăm sóc bản thân mình, đừng làm mệt quá, rồi mới cúp
điện thoại, chuyện bản thân mình từ chức cô tạm thời chưa muốn nói cho bà biết,
vì không muốn bà lo lắng cho mình.

Như vậy thì đúng là không có chuyện gì làm, cứ ngồi trên ghế sô pha ngửa đầu
nhìn trần nhà thật lâu, cuối cùng An Nhiên quyết định mình sẽ luyện tập cẩn thận
tài nấu nước kém cỏi của mình. Tuy nói sau này để Tô Dịch Thừa nuôi, nhưng cô
cũng không thể được voi đòi tiên được, không làm gì cả còn để anh tan việc về
rồi nấu cơm cho cô ăn, như vậy chính Tô Dịch Thừa sẵn lòng, cô cũng cảm thấy xấu
hổ đi.

Nghĩ như thế, An Nhiên quyết định thừa dịp khoảng thời gian mình không đi làm
này, phải luyện tài bếp núc một chút, không nói đến có thể làm đủ sắc hương vị,
nhưng ít ra cũng phải làm được bữa cơm ăn tạm được đi.

Nói sao liền quyết định làm như vậy, cầm ví tiền và chìa khóa liền ra khỏi
cửa chuẩn bị đi mua đồ ăn cho hôm nay.

Đẩy xe mua đồ đi trong khu tươi sống của siêu thị, An Nhiên cố gắng chọn
những nguyên liệu vừa đơn giản vừa dễ làm mà hay ăn, mục đích lần này của An
Nhiên rất rõ ràng, cô không mong có thể làm nhiều món ăn ngon đẹp mắt khiến
người ta thèm ăn, cô chỉ mong có thể làm món không cháy không nhão không chín
quá, đơn giản như thế thôi.


Cầm một bó cải trắng tươi cho vào xe, gần tới buổi trưa, lúc này có rất ít
người trong siêu thị, lác đác mấy người có vẻ trống trải, cho nên chỉ vài tiếng
đối thoại cũng bị nghe rất rõ ràng.

Vì vậy khi phía sau truyền đến giọng nói của một người con gái cười duyên làm
nũng cùng người đàn ông đi bên cạnh, An Nhiên cũng có thể biết rõ những gì họ
nói.

"Anh Tường, em muốn ăn cái này, lát nữa anh nấu cho em có được không." Cô gái
cười duyên nói, thanh âm rất ngọt ngào êm tai.

Người đàn ông trả lời có chút chậm chạp, qua quýt: "ừ."

Như là thấy được cái gì hợp khẩu vị của cô ta, cô gái chạy về phía trước, chỉ
vào thức ăn bày trên quầy hàng, nói với người đàn ông phía sau: "ai nha, đúng
rồi đúng rồi, em còn muốn cái này."

An Nhiên cũng không nghe thấy người đàn ông trả lời, thật ra thì chỉ là vô
tình nghe thấy, cô không có ý nghe lén, mặc dù có chút hâm mộ đôi nam nữ phía
sau.

Tiếp tục đẩy xe đi về phía trước, chọn lựa nguyên liệu nấu ăn thích hợp cho
mình. Đột nhiên bả vai bị va vào đau nhói, thấy bên cạnh có một thân ảnh nhanh
chóng chạy qua, chạy đến khu hải sản cách đó không xa, chỉ vào một con cá được
đóng gói đặt trong ngăn tủ, nói: "anh Tường, lát nữa chúng ta làm cá kho đi, em
thích nhất món cá kho anh làm."

Lúc này An Nhiên mới thấy rõ hình dáng người phụ nữ trước mắt, bỗng dưng
trừng lớn mắt, sau đó xoay người, quả nhiên người đẩy xe đồ phía sau không phải
Trình Tường thì là ai!

Trình Tường cũng nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ đi về
phía cô: "An Nhiên."

An Nhiên cười lạnh, mệt cho cô lúc trước còn cảm thấy anh ta thật đã hiểu
người mình yêu là Lâm lệ, thậm chí còn định nói chuyện với Lâm Lệ một chút, thăm
dò thái độ của Lâm Lệ, nếu là Lâm Lệ còn chưa quên được anh ta, như vậy thì cô
có thể giúp bọn họ một lần, lại không ngờ anh ta chỉ là diễn trò, xem đi, đây
không phải là ở một chỗ với người phụ nữ kia sao, tự mình đi cùng đến siêu thị,
tự mình nấu cơm cho cô ta ăn, ha ha, nếu còn nói anh ta căn bản không có gì với
người phụ nữ này, thật sự là đánh chết cô cũng không tin!

Trình Tường đẩy xe đến chỗ cô "An Nhiên, trùng hợp thế."

An Nhiên cười lạnh, nhìn anh ta một chút, lại quay đầu nhìn Tiêu Tiêu bên kia
một chút: "đúng vậy a, trùng hợp thật."

Trình Tường cũng không nhìn ra thái độ lãnh đạm của cô, anh ta một lòng chỉ
muốn hỏi tình hình Lâm Lệ: "Lâm Lệ, gần đây có liên lạc với em không, cô ấy, có
khỏe không?" Anh ta đợi ở quê Lâm Lệ hơn một tháng, nhưng không có chút tin tức
nào của cô, anh biết mình đã làm tổn thương cô quá sâu, hiện tại né tránh mình
cũng là dễ hiểu. Trong khoảng thời gian này anh ta đã suy nghĩ, nếu đây là điều
cô muốn, nếu đây là tốt cho cô, vậy thì anh sẽ rời xa, chỉ cần anh biết cô ổn là
tốt rồi.

An Nhiên nhìn anh ta hơi giễu cợt nói: "cô ấy có khỏe hay không có liên quan
gì đến anh sao?" Anh ta còn có thể dối trá hơn nữa sao, một mặt nói mình yêu Lâm
Lệ bao nhiêu, nhưng một mặt lại vẫn ở một chỗ với người phụ nữ này, anh ta thật
sự là Trình Tường mà các cô quen biết hồi đó sao, tại sao một người có thể thay
đổi như thế, thay đổi đến mức mà cô không thể nhận ra!

"Anh, anh chỉ là muốn biết cô ấy có khỏe hay không." Lâm Lệ không cho anh cơ
hội hay tin tức nào, có lẽ chỉ liên lạc với An Nhiên.

"Anh Tường." Tiêu Tiêu trở lại lôi kéo tay Trình Tường, ánh mắt đề phòng nhìn
An Nhiên, cô ta nhận ra An Nhiên, người phụ nữ trước đây la lối giội rượu đỏ
trong nhà hàng.

Lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, thật sự không muốn nói chuyện với những người
như vậy, cô xoay người đi thẳng về phía trước.

"An Nhiên!" Trình Tường còn muốn tiến lên gọi lại cô, tay lại bị Tiêu Tiêu
bên cạnh lôi kéo, nhìn Tiêu Tiêu một chút, lúc này mới hiểu rõ ánh mắt vừa rồi
của An Nhiên, khóe miệng nổi lên nụ cười khổ sở, đưa tay kéo tay Tiêu Tiêu
xuống.

An Nhiên chỉ lo đi về phía trước, không hề chú ý đàng trước có người hay
không, khi cô đâm sầm vào xe mua hàng phía trước, An Nhiên mới ngẩng đầu thấy có
một người đàn ông đang đẩy xe hàng trước mặt cô, bên cạnh còn có đứa bé, đứa bé
đang mở mắt to đen nhánh nhìn cô chằm chằm.

An Nhiên không nghĩ tới đi siêu thị còn có thể gặp phải nhiều người quen như
vậy, nhìn Chu Hàn, vì sự thất lễ vừa rồi của mình, hơi lúng túng cười nói: "thật
trùng hợp a."

Chu Hàn nhìn cô một chút, trên mặt vẫn không có nhiều biểu cảm, nhàn nhạt

nói: "đúng vậy a, thật trùng hợp." Thật ra thì vừa rồi anh ta cũng không chú ý
đến cô, là Tiểu Bân bên cạnh chú ý tới, lôi kéo góc áo của anh ta, chỉ chỉ người
đang nói chuyện phía trước, anh ta mới để ý tới nét mặt của cô không bình
thường, nên mới dừng bước.

An Nhiên chào hỏi đứa bé cạnh anh ta: "chào Tiểu Bân, gần đây khỏe
không?"

Tiểu Bân có chút ngại ngùng khẽ cong môi cười với cô, cũng coi như là không
xa lạ gì với cô rồi, lần trước ở bệnh viện, là cô cùng nó xuất viện, những điều
này nó đều nhớ rõ.

An Nhiên cũng cười cười lại với nó, đưa thay sờ sờ đầu nó, lúc này mới ngẩng
đầu, liếc nhìn đồ trong xe của bọn họ, thuận miệng hỏi: "anh cũng tới mua thức
ăn a." Trong lòng chỉ cảm thấy đôi cha con này kỳ lạ, đôi khi cô cảm thấy Chu
Hàn đối xử quá lạnh nhạt với đứa bé này, giống như lần trước vậy, lại để nó ngồi
một mình trên ghế sô pha trong tiệc rượu, hơn nữa được cô và Tô Dịch Thừa đưa
tới bệnh viện lâu như vậy thế nhưng cũng không phát hiện ra đứa bé biến mất, còn
ở bệnh viện lần trước, anh ta lại có thể vô trách nhiệm nhét con vào bệnh viện,
mà mình thì mấy ngày không ngó ngàng tới, ngay cả khi bệnh tình đứa bé đã hồi
phục cũng không đến đón nó về. Khiến cô cảm thấy trên thế giới này không tìm ra
được người cha nào vô trách nhiệm hơn rồi. Nhưng mà bây giờ nhìn lại bọn họ, cảm
thấy như là anh ta cũng không quá lạnh nhạt với đứa bé như cô nghĩ, dẫn theo nó
đi siêu thị, mua món ăn mà nó thích ăn, người cha thế này thấy thế nào cũng
không phải là một người không thương con.

Chu Hàn gật đầu, đẩy xe tiếp tục đi về phía trước, thuận miệng nói, "bây giờ
hình như là giờ làm việc." Ngụ ý nói là cô đã quá rảnh rỗi rồi, giờ làm việc còn
ra mua đồ ăn.

"À, tôi từ chức rồi." An Nhiên cũng không thèm để ý nói. Đưa tay lấy hộp
trứng gà trên giá thả vào trong xe mua đồ.

Chu Hàn có chút kinh ngạc nhìn cô một cái, cũng không hỏi nhiều.

Hai người đi quanh một vòng, sau khi lấy xong đồ muốn mua, khi đẩy xe đồ,
người đứng phía trước vừa vặn là đôi Trình Tường và Tiêu Tiêu. Thấy cô tới đây,
Trình Tường nhìn cô với vẻ mặt cực kỳ khổ sở, há mồm muốn nói gì, nhưng mấy lần
không nói nên lời, cuối cùng cười khổ nói: "không phải như em nghĩ."

"Tôi không cần nghĩ, bởi vì tôi có mắt, tôi sẽ nhìn, chẳng qua là sau này,
xin đừng hỏi tôi chuyện liên quan đến Lâm Lệ, bởi vì anh như thế này khiến tôi
cảm thấy anh rất dối trá." An Nhiên lạnh lùng nói, không lưu tình.

Tiêu Tiêu ở bên cạnh tức giận, bất bình cho Trình Tường, nói với An Nhiên:
"này, người phụ nữ này là sao vậy, nói chuyện có cần phải thế không, cô có biết
anh Tường như thế nào trong thời gian qua không, sao cô lại nói anh ấy như
vậy!"

An Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta, không muốn để cô ta nói thêm cái gì.

Tiêu Tiêu còn muốn nói điều gì, lại bị Trình Tường bên cạnh quát: "Tiêu Tiêu,
đủ rồi!"

Vẻ mặt Tiêu Tiêu uất ức nhìn anh ta, bĩu miệng.

Cuối cùng ra đến ngoài siêu thị, trong lòng An Nhiên còn âm ỉ lửa giận, cô
thật sự thật sự cảm thấy không đáng giá thay cho Lâm Lệ!

"Không nhìn ra cô còn có một mặt hung dữ như thế." Chu Hàn xách theo túi đồ
bên cạnh cười như không cười nói.

An Nhiên nhìn anh ta, lửa giận trong lòng từ từ biến mất, thật ra thì người
nào mà chả từng cáu kỉnh, nhưng mỗi người luôn có một điểm mấu chốt, chỉ cần
không đụng chạm đến điểm mấu chốt của cô thì tất cả đều ổn.

Quay đầu nhìn phía trước, An Nhiên nhàn nhạt mở miệng: "anh còn nhớ sợi dây
chuyên mà hồi trước anh nhượng lại cho tôi chứ."

Chu Hàn có chút khó hiểu nhìn cô một cái, không nói lời nào.

Như là không để ý đến đáp án của anh ta, An Nhiên tiếp tục nói: "Hồi đó tôi
mua sợi dây chuyền kia là để làm quà tặng kết hôn cho bạn thân nhất của tôi, mà
chú rể là người đàn ông vừa rồi, ba người chúng tôi từng là bạn học, cũng gần
mười năm rồi, nhưng mà anh biết không, anh ta và bạn tôi có mười năm tình cảm,
thế mà trong lễ cưới, vì người phụ nữ vừa rồi mà anh ta xoay người chạy đi."

Chu Hàn có chút tức cười, trong đầu nhớ lại bộ dạng người đàn ông vừa rồi,
như là có hơi bất ngờ vì anh ta làm như thế.

An Nhiên nhìn anh ta, cười nhàn nhạt, lần này cũng không nói thêm gì nữa, giơ
túi đồ trong tay, nói: "hình như mấy lần gặp anh đều chiếm tiện nghi của anh,
vậy lần này lại cảm ơn nhiều."

Chu Hàn khẽ gật đầu: "lần sau nếu còn có chuyện này, tôi không ngại để cô trả
tiền."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui