Cao Gia Thành ngâm mình trong bồn nước nóng, mắt nhắm lại, hình ảnh Giai Kỳ liên tục hiện lên. Hắn đứng phắt dậy, nước nóng cũng không làm hắn tỉnh táo được nữa. Cao Gia Thành gõ cửa phòng Giai Kỳ, mất một lúc nhưng vẫn không có tiếng động, hắn vặn tay cầm nhẹ nhàng mở cửa. Giai Kỳ đang ngủ say trên giường, cô không hề nhận ra sự nguy hiểm đang ở rất gần, chiếc váy lụa hơi xếch lên lộ ra làn da trắng nõn nà, bởi vì nằm nghiêng nên đường cong hoàn mỹ của cô tất cả đều được thu vào mắt Cao Gia Thành. Hắn với tay tắt đèn, chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, Cao Gia Thành vốn là người rất giỏi kiềm chế nhưng từ khi Giai Kỳ xuất hiện, đêm tân hôn và bây giờ, hắn thầm nghĩ: "Mèo nhỏ mà lại muốn ăn thịt sói, là ai bày cho em trò này không biết."
Tay Cao Gia Thành chậm rãi chạm vào eo Giai Kỳ, di chuyển chầm chậm đến hông thì bất ngờ Giai Kỳ trở mình ôm lấy hắn, Cao Gia Thành mất thế nên ngã nhào xuống giường. Hắn bất động nhìn Giai Kỳ vẫn ngủ say, môi hắn khẽ chạm lên má cô, hương thơm hoa nhài trên người Giai Kỳ đã thật sự đánh thức con sói đang ngủ say trong người Cao Gia Thành. Cô cảm thấy hắn dường như đang mất dần kiểm soát, không tiếp tục giả vờ ngủ được nữa nên bật ngồi dậy đẩy Cao Gia Thành ra, vờ như đang ngủ thì bị đánh thức.
"Anh làm gì vậy?"
Cao Gia Thành không bị phản ứng của Giai Kỳ làm giật mình, trái lại còn có chút phấn khởi khi thấy cô thức, hắn áp sát gương mặt mơ màng của Giai Kỳ nói: "Em muốn quyến rũ tôi?"
Giai Kỳ chột dạ khi nghe hắn nói chính xác, im lặng không trả lời. Cao Gia Thành không đợi cô kịp phản ứng đã nhanh chóng hôn lên môi cô, hơi thở của hắn còn thoang thoảng mùi rượu vang. Giai Kỳ cố đẩy Cao Gia Thành ra nhưng không thể, sức lực của hắn quá lớn. Khoảnh khắc đầu lưỡi của hắn chạm vào, như có một luồng điện chạy khắp người Giai Kỳ, cô rùng mình một cái rồi cắn vào môi Cao Gia Thành.
"A", hắn buông cô ra, lấy tay lau máu trên môi, biểu tình đầy ấm ức nhìn Giai Kỳ, "Em muốn cắn chết tôi à?"
Giai Kỳ lắc đầu vội vàng nói: "Xin lỗi... Tôi hơi sợ, tôi vẫn chưa sẵn sàng."
Cao Gia Thành thấy cô run sợ như vậy, tay buông ra, bật cười nói: "Em thay đồ đi, chúng ta đi dạo. Tối nay trăng đẹp."
Giai Kỳ nghe hắn nói thế, tức tốc thay lại bộ đồ len tay dài, chỉ sợ chậm một giây một phút nữa Cao Gia Thành sẽ thật sự ăn tươi nuốt sống cô mất. Trùng hợp làm sao, nếu tối nay Cao Gia Thành không rủ cô đi dạo thì cô cũng đã tính sẵn trong đầu là tối nay đi dạo đêm với hắn.
Trên con đường lớn vắng tanh không một bóng người, ánh đèn đường màu vàng nhàn nhạt chiếu lên gương mặt nhỏ và bờ môi mọng của Giai Kỳ, Cao Gia Thành trong lòng nổi lên một niềm chua xót, cô gái nhỏ đáng yêu như vậy lại buộc phải kết hôn với người mà cô không yêu. Giai Kỳ bất cẩn vấp ngã, Cao Gia Thành đỡ lấy cô, hai bàn tay đeo nhẫn cưới nắm chặt nhau, đầu cô vùi vào ngực hắn. Trong một góc tối, Tần Duệ bị côn trùng cắn đến chịu không nổi nữa, tay cầm máy ảnh tác nghiệp liên tục, hình ảnh đầy thâm tình của Cao Gia Thành và Giai Kỳ được chụp lại không sót khoảnh khắc nào, trước đây báo chí không đưa tin về cuộc hôn nhân của họ nên trong mắt dư luận Cao Gia Thành vẫn là một gã độc thân. Tất cả đều là trò do Cao Ý bày, mục đích để chọc điên Hiểu An, Cao Ý biết con người của Hiểu An, cô ta luôn xem bản thân là cái rốn của vũ trụ, nếu hình ảnh này mà tung ra chắc chắn cô ta sẽ đứng ngồi không yên.
Giai Kỳ không biết bản thân đang làm gì nữa, đôi lúc cô tự hỏi, liệu bản thân có phải người thứ ba không, tuy là vợ danh chính ngôn thuận nhưng chung quy vẫn là kẻ đến sau, đến sau đã đành, lại còn không được yêu. Giai Kỳ ôm lấy Cao Gia Thành phút chốc quên đi bản thân mình là ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...