“Ô...... Dừng tay......”
Đáng giận! Chịu không nổi kích thích, Triệu Đại Ngưu đành buông tha môi dưới, mặc cho tiếng ngâm kêu phát ra.
Mái tóc dài được cởi bỏ của Vân Mị tùy ý phân tán xõa tung ra. Hai thân hình không ngừng đùa bỡn dâm loạn lẫn nhau, bàn tay không dùng đến của hắn (?) càng không ngừng bộ lộng lấy vật nam tính đang dựng đứng của Triệu Đại Ngưu.
Tầm mắt của hắn dời đến cái bụng giờ phút này vẫn còn rắn chắc của Triệu Đại Ngưu, tám khối cơ bụng to lớn vẫn hết sức xinh đẹp, mà không lâu sau nơi này sẽ bắt đầu nhô ra. Ánh mắt của Vân Mị lập tức trở nên thâm thúy, hắn cúi người kề sát Triệu Đại Ngưu, làm mình càng vùi sâu hơn vào trong thân thể của y.
“Ngươi là của ta.” Vân Mị lớn tiếng tuyên cáo quyền sở hữu của mình.
“A......” Chịu không nổi kích thích từ hắn, Triệu Đại Ngưu hoàn toàn hét lên, lần thứ hai lâm vào trong mê loạn, tùy ba trục lưu* mà theo đuổi khoái cảm bên trong mình. Vân Mị cố tình làm bậy, thỏa thích ái luyến thân thể của y, trong khoảng thời gian ngắn thật không thể phân biệt rõ được thanh âm của ai đang hồi toàn**.
*nước chảy bèo trôi (thuận theo, tùy theo)
**bay lượn, lượn vòng
Khắp căn phòng một mảnh kiều diễm ──
Đột nhiên Vân Mị rút ra thân tử của mình, Triệu Đại Ngưu bất mãn nhìn về phía Vân Mị, khuôn mặt dấu không được màu đỏ bừng. Giữa hắc động bí mật mơ hồ lộ ra hồng sắc, vậy mà lại hình thành một loại mị hoặc hoàn toàn khác biệt.
“Ô...... Ô......”
Thân thể nóng bừng như lửa đang nâng lên giữa không trung khiến y khó chịu không biết làm thế nào cho đúng, nhưng nếu bảo y phải mở miệng nói Vân Mị tiến vào mình thì có đánh chết y cũng không nói ra......
Nhìn khuôn mặt đang nén giận mang theo vẻ thẹn thùng của Triệu Đại Ngưu đang trừng mắt nhìn mình, trong lòng hắn căng thẳng, từ miệng thoát ra hơi thở nóng bỏng. Rốt cuộc hắn cũng chịu không được hấp dẫn này, áp lên trên thân thể cao lớn của Triệu Đại Ngưu, nâng cái mông tròn rắn chắc của y lên, không hề trở ngại mà một lần nữa tiến vào mật huyệt làm hắn mê mẩn kia.
“A ──”
Vân Mị toàn tâm toàn ý muốn Triệu Đại Ngưu chỉ có thể cảm nhận hắn, chỉ có thể thừa nhận hắn, như y mong muốn mà càng thêm mãnh liệt trừu động, không ngừng ma sát nhục bích mẫn cảm, khiến từ nơi đó phát ra một loại tiếng vang dâm đãng.
“A...... A a......”
Không ngừng yêu cầu càng nhiều, thân mình Triệu Đại Ngưu kịch liệt lắc lư cùng Vân Mị nhấp nhô không ngừng. Y kẹp chặt mông một cái, đem chất lỏng màu trắng bắn trên người Vân Mị. Sau khi phát tiết, toàn bộ thân thể co rút, đè ép vật nam tính đang còn trừu liệt trong cơ thể mình, bức Vân Mị đến không chịu nổi phải phóng ra.
***
Kích tình mãnh liệt dần dần lạnh đi, độ ấm trong phòng đột nhiên giảm xuống, Triệu Đại Ngưu co người lại run rẩy vài cái, Vân Mị săn sóc kéo chăn qua đắp lên người y. Thời gian ba tháng trôi qua có thể thay đổi rất nhiều, ngay cả Vân Mị cũng phải giật mình đối với sự chăm sóc của mình với Triệu Đại Ngưu, nhưng cố tình y lại tự động xem nhẹ điểm này.
Cảm nhận được cánh tay Vân Mị đang vắt ngang bên hông của mình, Triệu Đại Ngưu thoáng ngọ nguậy một chút, cuối cùng cũng bỏ qua, dù sao kháng nghị của y đều không có hiệu quả, ai bảo y bị Vân Mị bắt được môn mạch chứ......
Triệu Đại Ngưu chết lặng nhắm chặt hai mắt lại. Ở chung cùng nhau đã ba tháng, ban đầu y chỉ cảm thấy sống một ngày còn không bằng một năm, rồi dần dần, y cũng bắt đầu có thói quen, thậm chí là chết lặng. Mà không thể tha thứ nhất chính là, đã biết mình đường đường là một nam nhân cư nhiên càng ngày càng có thói quen bị Vân Mị tiến vào, thậm chí hiện tại còn chủ động nghênh đón.
Thật sự là nhục nhã đến cực điểm!
Mỗi khi chuyện phòng the chấm dứt, y đều không để ý đến sinh tử của tiểu sư muội, nếu không trong đầu sẽ xuất hiện ý niệm muốn giết Vân Mị, chỉ là trong tình huống quan trọng, y thủy chung vẫn không thể buông bỏ tiểu sư muội. Khắc chế xúc động của mình, nhưng y rất sợ, sợ nếu còn tiếp tục như vậy, y sẽ thật sự không để ý đến sinh tử của tiểu sư muội mà cứ như vậy cùng Vân Mị đồng quy vu tận......
Mang theo bất an và sợ hãi, Triệu Đại Ngưu không thể an ổn tiến vào mộng đẹp.
—oOo—
Triệu Đại Ngưu không ngủ được bao lâu.
Chẳng lẽ mình ăn phải cái gì hỏng rồi?
Từ lúc nhỏ đến nay, thân thể y luôn cường tráng như trâu, chưa từng bị bệnh gì, mà với y đồ ăn không hề kiêng kị, cũng chưa từng ăn cái gì có thể làm y đau bụng. Triệu Đại Ngưu thật sự có chút buồn bực.
Vân Mị luôn ngủ không sâu giấc bị Triệu Đại Ngưu đánh thức, trộm xem y đến cả mật cũng đã nôn ra, hắn liền đau lòng lập tức chạy lại giúp y vuốt lưng. Mà khi tay y đáp lên mạch tượng của Triệu Đại Ngưu, trên mặt hắn lộ ra tươi cười kinh hỉ.
Triệu Đại Ngưu ban đầu khó hiểu nhìn nụ cười của Vân Mị, lại bị ôm ấp đột ngột của Vân Mị làm cho hoảng sợ, mà câu nói tiếp theo của hắn lập tức như nhốt y vào mười tám tầng địa ngục:
“Triệu Đại Ngưu, cuối cùng ngươi cũng đã hoài thai hài tử của ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...