Đời này Thẩm Lương không thể viết truyện sa điêu, tuyệt đối không. Làm vậy là phản bội truyện cẩu huyết!
Hắn cử động bả vai bị Thiệu Khâm Hàn cắn ban nãy, cúi đầu nhìn tay của mình, trong đầu nghĩ xem đấm hệ thống một cái có đau tay hay không. Ngay lúc này, đồng hồ báo thức trên bàn bỗng nhiên reng lên.
Á, 12h rồi.
Thẩm Lương lập tức tắt đèn rồi leo lên giường ngủ. Không gì trên đời này có thể ngăn cản hắn dưỡng sinh.
Hành lang tối om, chỉ có thể dựa vào ánh sáng lộ qua khe hở dưới cửa để phán đoán người trong phòng đã ngủ hay chưa.
Thiệu Khâm Hàn xách theo một hòm thuốc, lẳng lặng đứng trước cửa phòng Thẩm Lương. Không biết anh đến từ lúc nào, ánh trăng nhạt màu dừng trên vai anh, mơ hồ phác họa dáng người.
Anh cúi đầu, không biết suy nghĩ chuyện gì, sau một lúc lâu vẫn chưa gõ cửa. Tay anh nâng lên, hạ xuống, nâng lên, lại hạ xuống. Đến khi anh vất vả lắm mới quyết tâm gõ cửa, đèn trong phòng bỗng tắt ngúm.
"......"
Thiệu Khâm Hàn khựng lại, chậm rãi buông tay, nhẹ nhàng đặt hòm thuốc xuống đất rồi xoay người trở về phòng.
Thẩm Lương không ngủ được.
Nếu muốn truy cứu nguyên nhân, đại khái do vai hắn đau mà đầu cũng đau. Hắn cuộn mình trong chăn lăn qua lăn lại nửa tiếng, rốt cuộc không nhịn được, từ trên giường ngồi bật dậy ——
"Hệ thống!"
Ngữ khí nghiêm túc như đang triệu hồi Pikachu.
Một viên kim cương to theo tiếng gọi của hắn bay ra: [Tui đây, tui có thể giúp được gì cho anh~?]
Kỳ thật, trong lòng Thẩm Lương có một thắc mắc chưa được giải đáp: "Sao Thiệu Khâm Hàn lại đánh tao?"
Hệ thống sửa đúng: [Anh ấy không đánh anh, anh ấy đẩy anh.]
Thẩm Lương: "Ok, vì sao anh ta lại đẩy tao?"
Hệ thống do dự: [Chuyện này khá phức tạp, nói ra rất là dài.]
Thẩm Lương: "Mày ráng nói gọn lại."
Hiển nhiên hệ thống không thể dùng từ ngữ để miêu tả lại hành vi bị cấp trên cấm. Nó suy nghĩ một lát, quyết định dùng công năng quay phim, chiếu ra một màn hình cho Thẩm Lương.
(cấp trên đây là chỉ Tấn Giang không cho viết H =)))
[Anh tự mình xem đi.]
Vì thế Thẩm Lương ngồi ở trên giường xem màn hình như đang ngồi ở rạp chiếu phim, tìm lại ký ức từ sau khi say rượu của ngày hôm qua. Đến khi hắn phát hiện mình từng ấn Thiệu Khâm Hàn ở trên tường giở trò lưu manh thì cả người liền dại ra, cuối cùng phải lấy gối che kín mặt.
Hệ thống tắt màn hình: [Anh xem, tôi nói tình huống rất phức tạp rồi mà.[
Thẩm Lương nằm ngay đơ giả chết.
Hệ thống vô cùng đau đớn: [Tui kêu anh kiềm chế rồi mà anh có chịu nghe đâu.]
Thẩm Lương thừa nhận phương diện tác phong của hắn vẫn luôn có chút vấn đề, có lẽ vì làm chó độc thân lâu năm nên bị nghẹn.
Cuối cùng, hệ thống kết luận: [Anh tự xé anh chứ ai.]
Thẩm Lương không còn gì để nói ngoài ba chữ: Thật, cẩu, huyết!
Một đêm này Thẩm Lương không cách nào ngủ được nên sáng ngày hôm sau cả người đều có chút uể oải. Vừa mới mở cửa phòng, chân hắn vấp phải một thứ, suýt nữa thì té dập mặt.
"Rầm ——"
Hòm thuốc bị hắn đá văng, vang lên tiếng lọ thuốc va đập. Thẩm Lương vất vả lắm mới đứng vững, theo bản năng ngẩng đầu nhìn dáo dát, không biết ai đặt thứ này ở đây.
Dì Trương? Khả năng không cao.
Vậy là...... Thiệu Khâm Hàn?
Thẩm Lương nghĩ đến đây liền cúi người nhặt hòm thuốc lên, vô thức sờ sờ bả vai – thật ra không nghiêm trọng lắm, vết thương đã kết vảy, không còn đau nữa.
Hắm mang hòm thuốc về phòng rồi chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, không biết nhớ tới cái gì liền vòng đến phòng của Thiệu Khâm Hàn, do dự một chút rồi mới giơ tay gõ cửa: "Anh dậy chưa?"
Không quá ba giây, cửa phòng cùm cụp một tiếng, được mở ra từ bên trong.
Hiển nhiên Thiệu Khâm Hàn cũng một đêm không ngủ, cả người tái nhợt và mỏi mệt. Thấy người gõ cửa là Thẩm Lương, ánh mắt của anh lơ đãng dừng trên vai hắn vài giây.
Thẩm Lương giả bộ không nhìn thấy: "Buổi sáng tốt lành."
Dường như cú vấp vừa rồi làm văng bớt máu chó trong đầu Thẩm Lương khiến hắn thoạt nhìn thêm vài phần đứng đắn. Hắn chú ý đến bọng mắt của Thiệu Khâm Hàn: "Ngày hôm qua anh không ngủ?"
Thiệu Khâm Hàn định nói ngủ nhưng Thẩm Lương lại nhìn thấu suy nghĩ của anh: "Thích một người, tốt nhất là không nói dối."
"......"
Kết quả, Thiệu Khâm Hàn nỗ lực áp chế cảm xúc táo bạo của mình. Anh khẽ nhíu mày, cứng đờ gằn ra hai chữ: "Không ngủ."
Thẩm Lương hỏi: "Vì sao?"
Không có cảm giác an toàn hay vẫn do sợ bóng tối? Hay là cả hai?
Hiển nhiên Thiệu Khâm Hàn không dễ gì nói ra những bí mật nơi đáy lòng. Anh ngậm chặt miệng, bất quá Thẩm Lương cũng không ép hỏi: "Đi thôi, xuống lầu ăn cơm."
Hắn chủ động nắm tay Thiệu Khâm Hàn kéo anh xuống lầu, vừa đi vừa giảng thêm kiến thức: "Thích một người... anh chỉ cần nắm lấy người nọ, như vậy sẽ không lạc mất."
Không cần nhốt lại, không cần cầm tù, nắm lấy là được.
Thiệu Khâm Hàn cảm thấy mơ hồ, tay làm sao có thể chắc chắn bằng xiềng xích? Vật để ngoài trời sao có thể an tâm bằng vật giam giữ kín trong phòng? Anh nhìn Thẩm Lương, ngữ khí quỷ dị: "Ở đây ít người. Ở nơi đông người nhất định sẽ lạc."
Thẩm Lương nghĩ thầm anh nói bậy gì vậy, từ nhỏ ông nội tôi đã nắm tay dắt tôi đi suốt, chưa có lạc lần nào đâu. Hắn kéo Thiệu Khâm Hàn đến bàn cơm, chờ anh ngồi xuống mới ngồi vào chỗ đối diện: "Sau này mỗi ngày anh phải xuống nhà ăn cơm."
Thiệu Khâm Hàn phá lệ không có tâm tình phản kháng, chỉ nâng nâng mắt: "Này cũng gọi là yêu?"
Hẳn là vậy đi? Ngữ khí của Thẩm Lương khẳng định: "Ừa."
Dì Trương thấy hai người bọn họ chịu ăn cơm cùng nhau tất nhiên cảm thấy vui vẻ nên làm nhiều đồ ăn hơn thường ngày. Ánh mắt của Thẩm Lương quét qua bàn cơm một vòng, nhớ tới trên mạng nói thích một người phải biết về những gì người đó thích, hỏi Thiệu Khâm Hàn: "Anh thích ăn món gì?"
Thiệu Khâm Hàn khựng lại: "Sao kia?"
Thẩm Lương cosplay dân trí thức: "Thích một người thì phải biết những gì người đó thích."
Thiệu Khâm Hàn nói: "Nhưng tôi không thích gì cả."
Anh nhìn Thẩm Lương, bình tĩnh trần thuật lại sự thật này.
Thẩm Lương nói: "Vậy ăn thôi ăn thôi. Ăn nhiều một chút rồi sẽ tìm được món mình thích."
Hắn nói xong gắp đồ ăn cho Thiệu Khâm Hàn đến khi đầy chén. Thiệu Khâm Hàn thấy thế, tay cầm đũa vô thức giật giật tựa như muốn gắp đồ ăn cho Thẩm Lương, nhưng anh nhớ hôm qua hắn gắp hết đồ ăn anh đưa ngược lại dĩa thì thu tay trở về.
Thẩm Lương vùi đầu ăn cơm, bỗng nhiên nghe Thiệu Khâm Hàn hỏi: "Vậy còn cậu, cậu thích ăn cái gì?"
Thẩm Lương ngừng đũa: "A, tôi thích ăn cay."
Kỳ thật hắn không chán ghét bất kỳ thức ăn nào, nhưng ăn qua nhiều loại tất nhiên sẽ thiên vị một số món.
Hôm qua Thẩm Lương đã học tập rất chuyên tâm. Hắn lấy ra một cuốn sổ nhỏ, lật xem vài tờ: "Đúng rồi, chừng nào anh rảnh thì đi ra ngoài hẹn hò."
Giọng hắn nhẹ nhàng tùy ý như thể không phải đang nói chuyện hẹn hò mà nói chuyện đi dạo một vòng.
Thiệu Khâm Hàn sửng sốt: "Hẹn hò...... là cái gì?"
Hỏi hay lắm, tôi còn chưa trải qua đâu.
Thẩm Lương lật sang trang khác, trên giấy dày đặc ghi chú: "Là cùng người mình thích trải qua thế giới hai người."
Nói xong bổ sung: "Đây là môn học bắt buộc."
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy cúi đầu nhìn đồng hồ, nhớ tới danh mục công việc: "Mấy ngày này tôi cần phải họp, chỉ có thể đi vào tháng sau."
Thẩm Lương gật đầu, khép sổ lại: "Ok, vậy đầu tháng sau. Anh nhớ ăn mặc đẹp đẹp chút đó nha."
Thiệu Khâm Hàn: "......"
Hẹn hò được lên lịch đơn giản và thô bạo như vậy.
Thẩm Lương cũng không nhàn rỗi, hắn vẫn luôn âm thầm chú ý tình hình của cặp đôi nam chính. Cụ thể, mỗi ngày hắn đều đến quán bar nơi Thẩm Viêm làm việc khiến mọi nhân viên trong quán biết Thẩm Viêm có một đứa em trai song sinh.
"A Lương, ngày nào em cũng chạy đến đây làm gì?"
Thẩm Viêm rốt cuộc nhịn không được hỏi ra nghi vấn đã nghẹn mấy ngày nay, trong mắt mang theo một tia đánh giá mà chính cậu cũng chưa nhận thấy. Cậu nhìn chằm chằm Thẩm Lương đang chơi game bên quầy bar.
"A, đồ uống ở chỗ này ngon. Dù gì em cũng rảnh rồi không có việc gì làm." Thẩm Lương không thèm ngẩng đầu. Hắn đến đây để tìm hiểu xem tình cảm giữa Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên đã tiến triển tới mức nào. Kết quả không ngoài dự liệu của hắn, hai người họ phỏng chừng đã ở bên nhau.
Di động của Thẩm Viêm cứ vài phút sẽ rung một chút, vang lên âm thanh nhắc nhở đặc biệt. Trong lúc cậu pha chế thường xuyên thất thần, lâu lâu lại ngây ngô cười lên rồi nhìn đồng hồ tựa như nôn nóng giờ phút tan ca.
Thẩm Lương là người thẳng tính. Hắn ghé vào trên bàn, nhìn chằm chằm đồng hồ đôi trên tay Thẩm Viêm: "Anh, anh đang quen ai hả?"
Thẩm Viêm nghe vậy khựng lại, sau đó khôi phục bình thường: "Vì sao em hỏi như vậy?"
Thoạt nhìn cậu không quá muốn nói cho Thẩm Lương. Từ nhỏ đến lớn cậu phải tranh giành mọi thứ với đứa em này, không thể không có tâm phòng bị. Thẩm Viêm nhìn Thẩm Lương vô cùng bắt mắt ngồi dưới ánh đèn, trong lòng không hiểu sao cảm thấy tự ti và hâm mộ.
Đúng vậy...
Hâm mộ......
Thẩm Viêm bị này hai chữ dọa sợ. Từ nhỏ đến lớn cậu là đứa nhỏ ưu tú nhất trong nhà, vì sao lại hâm mộ đứa em trai chẳng ra đâu vào đâu? Cậu cúi đầu giấu đi cảm xúc.
Với nhân vật dưới ngòi bút của mình, Thẩm Lương không hiểu mười phần thì vẫn hiểu được bảy, tám phần. Hắn thấy phản ứng của cậu liền nhướng lông mày, giả vờ không nhận ra: "Không có gì, em tùy tiện hỏi thôi. Vị học trưởng gặp ở bữa tiệc hôm bữa nhìn như không tệ lắm."
Bất quá thật đáng tiếc, dựa theo cốt truyện gốc, Tô Thanh Nghiên sắp bị người nhà tạo áp lực. Họ tìm cho anh một vị hôn thê, dẫn đến chia tay với Thẩm Viêm. Đây là khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời cậu.
Nghe vậy tim Thẩm Viêm đập hẫng một nhịp, không biết vì sao cậu nhớ đến buổi tối hôm đó Thiệu Khâm Hàn hoảng loạn vô thố bước ra từ phòng của Thẩm Lương.
Đôi tay đang cắt đá chợt dừng lại.
Thẩm Viêm làm như bâng quơ hỏi: "Vậy Thiệu tiên sinh thì sao? Không phải hồi trước em nói anh ấy rất tốt à?"
Thẩm Lương kinh ngạc. Hắn có chút chưa tiếp thu được, vai chính cuối cùng cũng ngộ đạo rồi sao?
Hắn trợn tròn mắt, bắt đầu nói hươu nói vượn tiến hành tẩy não: "Thiệu tiên sinh là người tốt. Gần đây anh ấy dịu dàng hơn trước rất nhiều, không tin thì anh đến gặp thử một lần xem."
Thật ra hắn muốn thay chữ "dịu dàng" bằng "bình thường". Trong khoảng thời gian này Thiệu Khâm Hàn miễn cưỡng trông giống như người thường, ít nhất sẽ không tùy tiện tức giận lung tung.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, lần này Thẩm Viêm không cự tuyệt: "Anh... Hai tuần nữa anh sẽ quay lại để lấy thêm quần áo, sắp chuyển mùa rồi."
Thẩm Lương gật đầu, nghĩ đây là cơ hội tốt: "Nếu cần mang nhiều đồ thì Thiệu Khâm Hàn nhất định sẽ đến chở anh."
Thẩm Viêm không nói tiếp, xem như cam chịu.
Thẩm Lương một chút cũng không kinh ngạc. Con người ấy mà, là một loại động vật kỳ quái. Được theo đuổi điên cuồng thì không thích, chờ đến một ngày người nọ bỗng không quan tâm đến bạn nữa, bạn lại không thích ứng được.
Đây xem như là bệnh chung của vai chính. Bọn họ thích cảm giác được người ta vây quanh yêu thích, dù họ không nhất định yêu lại người ta.
Thẩm Lương chơi xong ván cuối cùng trên điện thoại, thấy đã trễ rồi liền đứng dậy rời đi. Không ngờ khi hắn đang đi ngang băng ghế dài ngoài hành lang lại vô tình phát hiện một người quen đang ngồi. Hắn dừng bước, đi đến vỗ vai đối phương.
"Anh đang làm gì ở đây?"
Âm thanh quỷ mị vang lên sau tại dọa Hàn Thiếu Bạch đang nhìn lén người ta khiếp sợ. Thiếu chút nữa là cậu giật bắn người, quay đầu lại mới phát hiện người vừa vỗ vai mình là Thẩm Lương.
Hàn Thiếu Bạch: "???"
Thẩm Lương là người giỏi xã giao. Hắn mặc kệ hiện tại mình và Hàn Thiếu Bạch không thân, trực tiếp đẩy người qua một bên ngồi xuống bên cạnh: "Anh nhìn lén quầy bar làm gì? Đang tia anh đẹp trai nào à?"
Nghe như cha già bắt quả tang con trai làm chuyện xấu.
Hàn Thiếu Bạch cả kinh, đến khi phản ứng lại liền lắc đầu phủ nhận: "Không có, tôi ngồi ở đây thôi, tùy tiện ngồi đại một chỗ thôi."
Thẩm Lương nhớ lại cốt truyện, nghĩ thầm có phải hắn vô tình tạo ra hiệu ứng bươm bướm hay không? Sao chưa gì Hàn Thiếu Bạch đã quen Thẩm Viêm rồi?
Thấy Hàn Thiếu Bạch đánh chết không nhận, hắn giả bộ làm anh em tốt vỗ vai Hàn Thiếu Bạch, cười tủm tỉm: "Sợ gì? Chỗ này tôi quen hết từ giám đốc đến phục vụ đấy. Anh thích ai cứ nói, tôi giúp anh theo đuổi người ta."
Sắc mặt Hàn Thiếu Bạch hồ nghi: "Thiệt hay giả?"
Thẩm Lương cố ý chỉ chỉ Thẩm Viêm, đồng thời quan sát phản ứng của Hàn Thiếu Bạch: "Tất nhiên là thật rồi. Thấy không? Nhân viên cắt đá đứng ở quầy đó là anh trai tôi."
(ở bar có vị trí cắt/tạo hình đá để bỏ vô ly cho đẹp ấy)
Hàn Thiếu Bạch nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy một chàng trai thanh tú, ngũ quan của người này rất giống Thẩm Lương nhưng nhìn kỹ lại không quá giống: "Là anh cậu?"
Thẩm Lương gật đầu: "Anh ruột. Thế nào, thấy không giống?"
Hàn Thiếu Bạch suy nghĩ đối một lúc lâu, sau đó nghiêm túc lắc đầu: "Không giống."
Thẩm Lương hứng thú: "Không giống chỗ nào?"
Hàn Thiếu Bạch: "Cậu đẹp trai hơn cậu ấy."
Thẩm Lương vỗ vai Hàn Thiếu Bạch vai: "Anh thật tinh mắt."
Bất quá vấn đề thay đổi. Nếu Hàn Thiếu Bạch không nhìn lén Thẩm Viêm, vậy cậu ta nhìn lén ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...