Trong khi Thẩm Lương ngồi tính toán làm sao xé uyên ương, ánh mắt Thiệu Khâm Hàn âm trầm, tự hỏi nên dùng cách nào để thu thập tình địch Tô Thanh Nghiên. Vì bị kẹp ở giữa Thẩm Lương và Thiệu Khâm Hàn, Thẩm Viêm cảm thấy cả người như đang bị kim chích. Ba người họ, mỗi người ôm một loại tâm tư, có chút thất thần với bữa tiệc trước mặt.
Suốt buổi tiệc, lớp trưởng Lạc Minh cười nói liên miên. Trong nguyên tác, chính gã là người đã đưa ly rượu có hạ thuốc cho Thẩm Viêm, lúc này gã cũng đang không ngừng mời rượu. Tửu lượng của gã tuy cao nhưng không phân biệt rõ Thẩm Lương và Thẩm Viêm, liền dứt khoát rót rượu cho cả hai người.
Thẩm Viêm sẽ không từ chối người khác. Cậu tỏ ra khó xử nhưng rồi cũng chấp nhận.
Thẩm Lương không nghĩ nhiều. Uống ly rượu thôi mà, có phải chuyện gì lớn đâu. Hắn ngửa đầu uống cạn, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Thanh Nghiên, do dự nghĩ lát nữa có nên đánh anh thêm một lần hay không.
Không phải lòng dạ Thẩm Lương hiểm độc mà sự thật là vận mệnh quá khó dịch chuyển. Một mặt nào đó, cuốn tiểu thuyết "Tình chóng tan, yêu chóng tàn" chính là Thiên Đạo của thế giới này.
Trong sách nói Thiệu Khâm Hàn thích Thẩm Viêm, anh nhất định thích Thẩm Viêm.
Trong sách nói Tô Thanh Nghiên và Thẩm Viêm là couple định mệnh, nhất định không có chuyện gì có thể ngăn cản hai người họ đến với nhau.
Nếu lát nữa lúc đang thực hiện kế hoạch mà Tô Thanh Nghiên lại không biết từ chỗ nào chui ra thì toang mất.
Khí tràng của Thiệu Khâm Hàn quá mạnh nên chẳng ai dám đến gần mời rượu anh, thoạt nhìn lạc lõng với bầu không khí xung quanh. Lúc này đang ngồi cạnh Thẩm Viêm, anh vốn nên vui mới phải, nhưng chẳng biết sao mặt anh lạnh như băng.
Anh thật sự thích Thẩm Viêm sao?
Vấn đề Thẩm Lương từng hỏi anh lặng lẽ trỗi dậy trong lòng.
Thiệu Khâm Hàn nhíu nhíu mày, không dấu vết nhìn về Thẩm Viêm ngồi bên cạnh. Thật lòng mà nói, cậu rất sạch sẽ, một khuôn mặt sạch sẽ mà tâm cơ cũng sạch sẽ, không có thủ đoạn cũng không có mưu tính, cả người như một trang giấy trắng, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu được ngay.
Thiệu Khâm Hàn đã nhìn quen sóng ngầm hiểm ác trong xã hội này. Trên một khía cạnh nào đó, hơi thở đơn thuần và vô hại của Thẩm Viêm đem đến cho anh một loại an ủi.
Có lẽ...... đây là nguyên nhân?
Thẩm Viêm không biết điều Thiệu Khâm Hàn đang nghĩ. Hắn bị người xung quanh rót cho không ít rượu, trước mắt một trận choáng váng, gục trên bàn hơn nửa ngày cũng chưa ngẩng đầu.
Dưới bàn, Thẩm Lương chọt chọt chân của Thiệu Khâm Hàn, thanh âm tràn ngập ám chỉ: "Anh tôi say rồi."
Tổng tài cường thủ hào đoạt sẽ không hiểu thế nào là dịu dàng tinh tế. Thiệu Khâm Hàn liếc Thẩm Lương, không hiểu ý của hắn: "Cho nên?"
Cho nên anh ngu tới chết luôn đi.
Không biết có phải do tửu lượng của thân thể này không tốt hay không, Thẩm Lương cảm thấy chếnh choáng, đại não như muốn đình công. Hắn nhắm mắt, cố gắng tỉnh táo lại, lười nhác ngã vào lưng ghế lén nói với Thiệu Khâm Hàn: "Lát nữa anh lái xe đưa anh tôi về nhà."
Thiệu Khâm Hàn không có dị nghị: "Còn cậu?"
Tất nhiên là giúp anh kéo chân couple định mệnh đó, bất quá hắn không cần nói những lời này: "Anh không cần quan tâm đâu."
Đến 10h, trên bàn một mảnh hỗn độn, chẳng còn bao nhiêu người có thể đứng thẳng, tất cả đều lục tục chuẩn bị rời đi.
Tô Thanh Nghiên thấy Thẩm Viêm say đến đứng còn không vững, đứng dậy đi qua đỡ cậu lên, thấp giọng nói một cách quan tâm: "Đi thôi, anh đưa em về trường."
Kỳ thật anh rất thích đàn em lớp dưới này. Tuy bình thường thoạt nhìn hơi vụng về, nhưng rất đơn thuần, không hợp với thế giới xung quanh.
Thẩm Lương ở bên cạnh lặng lẽ nhìn sang. Mẹ nó đồ con rùa, có phải mày phá kế hoạch của tao đến nghiện rồi không? Hắn dứt khoát mượn rượu giả điên, lắc lư đi qua túm chặt lấy bả vai của Thẩm Viêm, không dấu vết đẩy Tô Thanh Nghiên sang một bên.
Một thân Thẩm Lương toàn mùi rượu: "Anh, đi với em. Mình ngồi chung xe về nhà."
Lúc này Thẩm Viêm đã không phân biệt rõ ai với ai, nghe người khác nói gì cũng chỉ biết gật đầu.
Tô Thanh Nghiên cảm thấy để hai con ma men lái xe không được an toàn cho lắm. Anh duỗi tay ngăn cản họ, nho nhã lễ độ: "Nếu không thì tôi lái xe chở hai cậu về?"
"Không cần, tôi chở bọn họ."
Một thanh âm băng lãnh đột nhiên vang lên bên tai làm sống lưng của Tô Thanh Nghiên phát lạnh. Anh quay đầu nhìn lại, thấy người nói chuyện là người đàn ông lạnh lùng đã đến đây với Thẩm Lương.
Đôi mắt hẹp dài của đối phương nhìn anh chằm chằm như một con rắn độc đang theo dõi con mồi.
Tính ra, Tô Thanh Nghiên không quen Thiệu Khâm Hàn, nhưng trái đất tròn lại có thêm người quen chung, hoặc nhiều hoặc ít từng nghe nói qua về nhau. Anh nghe vậy liền chậm nửa nhịp thu tay về: "Nếu không thì Thiệu tiên sinh đưa Thẩm Lương về nhà đi, tôi tiện đường đưa A Viêm về trường học. Ngày mai cậu ấy có tiết."
A Viêm?
Bên cạnh, Thẩm Lương lắng tai nghe, biểu tình suy tư, sao hai người này tiến triển nhanh quá vậy? Hắn nhíu nhíu mày, không dấu vết nháy mắt ra hiệu với Thiệu Khâm Hàn, ý bảo ngàn vạn đừng đáp ứng.
Thiệu Khâm Hàn khoanh tay trước ngực, nói một cách đạm mạc: "Tô tiên sinh, cậu mới uống rượu xong, nếu lái xe hình như không ổn lắm?"
Một câu chém đinh chặt sắt.
Tô Thanh Nghiên nghẹn họng. Hồi nãy đúng là anh không cẩn thận uống hai ly rượu, nghe vậy đành xấu hổ thu hồi tay: "Được rồi......"
Trong lòng Thẩm Lương yên lặng bật like. Thật không dễ dàng, cuối cùng chỉ số thông minh của Thiệu Khâm Hàn cũng chịu online.
So với kế hoạch lần trước lật xe nghiêm trọng, kế hoạch xé uyên ương hôm nay có vẻ thành công mỹ mãn.
Thẩm Lương đỡ Thẩm Viêm lên xe, trực tiếp ném người vào hàng ghế sau, sau đó ngồi vào ghế phụ, nói với Thiệu Khâm Hàn: "Lái xe đi."
Thiệu Khâm Hàn mặt vô biểu tình khởi động xe. Anh liếc mắt vào gương chiếu hậu, lông mày nhíu chặt đến mắt thường cũng thấy được: "Hôm nay cậu nhất quyết kéo tôi đến đây để làm tái xế cho cậu?"
Không biết vì sao Thẩm Lương cảm thấy đầu của mình càng lúc càng offline, không chỉ quay cuồng mà còn nóng lên. Hắn chống tay lên cửa sổ xe, nhíu nhíu mi, ngữ khí tản mạn: "Anh nói vậy sao được. Chở người trong lòng về nhà sao lại gọi là làm tài xế? Học theo Tô Thanh Nghiên kìa."
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy nhấp môi, không tiếng động nắm chặt tay lái, khinh thường cười lạnh: "Học cái gì từ cậu ta?"
Thẩm Lương uống nhiều, nói chuyện dần không biết lựa lời, điên cuồng nhảy Disco trên mộ: "Học người ta cách ôn nhu săn sóc."
Xem đi, Thiệu Khâm Hàn thua ở điểm này. Trong sách là vậy và hiện thực cũng vậy.
Thiệu Khâm Hàn vốn cảm thấy Tô Thanh Nghiên chướng mắt, nghe vậy càng thấy anh chướng mắt thêm. Nếu muốn lựa lời để tả, chính là có đinh trong mắt có gai trong thịt.
Thiệu Khâm Hàn nhấn ga, nâng vận độ chạy lên cao nhất: "Sao cậu không ngồi với anh cậu ở phía sau?"
Trên mặt Thẩm Lương thể hiện sự ghét bỏ. Anh simp cậu ta là được rồi, mắc gì rủ tôi simp chung: "Không vì sao hết."
Hắn sẽ không nói cho Thiệu Khâm Hàn rằng hắn chán ghét nhất loại vai chính thánh phụ tiểu bạch hoa như này. Lúc trước hắn viết ra nhân vật "Thẩm Viêm" thuần túy là đón ý nói hùa thị trường, thỏa mãn người đọc, đi theo con đường càng ăn chửi càng hot. Bất quá thiên lý luân hồi, báo ứng đến nơi, hiện tại nghiệp quật hết lên đầu hắn.
Thiệu Khâm Hàn phảng phất bắt được nhược điểm của Thẩm Lương: "Cậu không thích anh cậu."
Thẩm Lương chống cằm, ý vị không rõ liếc mắt nhìn anh, tùy tiện kéo kéo cổ áo: "Anh thích anh ấy không có nghĩa là tôi cũng thích anh ấy."
Được chứ, đề tài lại vòng về chuyện Thiệu Khâm Hàn thích Thẩm Viêm.
Nửa cuối chặng đường, bên trong xe vẫn luôn im ắng. Trừ Thẩm Viêm ngồi ở ngế sau lâu lâu lại nghiêng qua ngả lại, chính là... Thẩm Lương hít thở nặng nề, tay không ngừng nới lỏng quần áo.
Thiệu Khâm Hàn thấy vậy không biết nhớ tới chuyện gì, nhíu nhíu mày: "Cậu làm sao vậy?"
Thẩm Lương cũng không biết vì sao nhiệt độ trong cơ thể không ngừng tăng cao. Hắn một bên thở dốc, một bên quay đầu nhìn lại Thẩm Viêm ngủ đến trời trăng không biết ở ghế sau, trong lòng nghi hoặc, hình như diễn biến cốt truyện có hơi sai sai?!
Người bị dục hỏa đốt người không phải là Thẩm Viêm sao???
Thẩm Lương cố gắng nhớ lại khung cảnh trên bàn tiệc, cuối cùng phát hiện trong lúc hắn mơ mơ màng màng đã bị gã lớp trưởng kia rót cho không ít rượu. Đừng nói con hàng kia đem đồ cho Thẩm Viêm rót nhầm sang cho hắn đấy chứ?!
Sau khi ý thức được chuyện này, Thẩm Lương như muốn nứt ra. Không khí yên tĩnh như hắn đã siêu thoát rồi: "......"
Hệ thống lặng lẽ bay ra, tò mò hỏi: [Có phải anh lại bị lật xe rồi không?]
Mẹ nó, nói bậy mà cũng thành nói thật.
Thẩm Lương nghiến răng nghiến lợi: "Mày câm miệng......"
Hệ thống bị ăn mắt muốn ăn tươi nuốt sống của hắn dọa sợ, vội vàng lui về: [Được... Được hoi...]
Chờ Thiệu Khâm Hàn lái xe về nha, tình trạng của Thẩm Lương đã sắp không xong. Thân thể hắn nóng rực, tầm mắt hoảng hốt, hận không thể lập tức vào phòng tắm xối nước lạnh, mặt đỏ đến mức không bình thường.
Thiệu Khâm Hàn thấy thế xuống xe, vòng đến bên cạnh hắn, nhíu chặt chân mày: "Cậu rốt cuộc làm sao vậy?"
Thẩm Lương nghĩ thầm anh đúng là hỏi chuyện vô nghĩa, thằng ngốc cũng biết tôi mới uống nhầm đồ không đàng hoàng. Hắn chống tay lên xe, nhắm mắt cố gắng bình phục một chút tâm tình, thanh âm khàn khàn: "Anh mau đỡ Thẩm Viêm xuống đi."
Không biết vì sao, Thiệu Khâm Hàn chỉ nhìn hắn chằm chằm, bước chân không nhúc nhích.
Thiệu Khâm Hàn này không đàn ông một xíu nào hết, để anh ta tự mình theo đuổi Thẩm Viêm có phải đến Tết Công-gô luôn không?
"Không phải anh thích anh ấy sao? Đỡ anh ấy xuống đi."
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy đành kéo cửa xe, đỡ Thẩm Viêm đã say quắc cần câu xuống rồi vào nhà với Thẩm Lương. Khuya lắm rồi, dì Trương đã đi ngủ mất, một căn biệt thự to lớn chỉ có ánh đèn trước cửa tỏa ra luồng sáng mong manh.
Thiệu Khâm Hàn đặt Thẩm Viêm lên sô pha, vừa giương mắt lên liền thấy Thẩm Lương nắm tay vịn thất tha thất thiểu đi lên lầu. Anh có chút không yên tâm nên nhanh chóng đuổi theo.
Thiệu Khâm Hàn nắm lấy tay Thẩm Lương, kết quả phát hiện hắn nóng đến kinh người, đồng tử co rụt lại: "Cậu ——"
Thiệu Khâm Hàn từng bị chuốc thuốc, có ngốc cũng biết hiện tại là tình huống gì. Anh theo phản xạ có điều kiện thu tay về nhưng vẫn chậm một bước. Cổ tay của anh ngay lập tức bị giữ chặt, cả người không thể khống chế ngã vào một cái ôm nóng rực.
"Ui ——"
Hai người bọn họ mất thăng bằng ngã vào thành cầu thang, vì đau mà cùng kêu rên một tiếng.
Hiện tại Thẩm Lương đã mất lý trí. Hắn thấy người mình như đang bị thiêu đốt mà Thiệu Khâm Hàn lại lạnh như một khối băng. Trong bóng đêm, hắn quờ quạng lung tung tìm kiếm đối phương, dùng sức ôm chặt anh vào lòng.
Thiệu Khâm Hàn hoảng đến đứng không vững, thấp giọng mắng ra tiếng: "Thẩm Lương!"
"Ưm ——"
Thẩm Lương phát ra một âm thanh vô nghĩa rồi giơ tay che miệng của Thiệu Khâm Hàn lại, nghiêng đầu hôn lên lỗ tai anh. Đầu lưỡi mềm ấm lướt qua vành tai trắng nõn lạnh lẽo, lưu lại dấu vết ướt át, tựa như lông chim lướt qua lại ngứa đến tận đáy lòng.
Thiệu Khâm Hàn trừng lớn mắt, trong con ngươi hiện lên một mạt vô thố: "Không......"
Thẩm Lương không để ý, vùi đầu hôn nhẹ lên cổ anh, ôn nhu lại không mất lực đạo, từng động tác vô tình làm sống lại ký ức lần đầu tiên họ ở cạnh nhau.
Thẩm Lương thấy nóng, nhưng tiếp xúc với người đang ôm trong lòng khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Cầu thang không có đèn, bọn họ chỉ có thể trong bóng đêm mù quáng sờ soạng, cảm quan bị phóng đại đến vô hạn, điên cuồng kích thích mọi ngóc ngách bí ẩn trong lòng.
Thẩm Lương ôm Thiệu Khâm Hàn, lảo đảo đứng lên kéo anh về phòng của mình, sau đó răng rắc một tiếng đóng cửa lại, khóa Thiệu Khâm Hàn ở bên tường.
Có lẽ Thẩm Lương còn chưa phát hiện, lúc này đây hắn đang từng bước đánh vỡ những gì hắn tự tay lập nên cho thế giới này...
Vô luận là người hay là quy tắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...