Ngược lại Từ Huyền, vẫn còn đang không ngừng bế quan, tu luyện gian khổ khiến người líu lưỡi không thôi.
Trong nội tâm Sở Đông không khỏi than nhẹ, so sánh với tràng tai nạn tương lai kia, chiến tranh giữa các nước ở Đông Hoang biên cảnh này căn bản không đáng giá nhắc tới.
Hắn hiểu được áp lực và khiêu chiến và Từ Huyền phải đối mặt.
- Còn thừa lại 60 năm... Tràng tai nạn trong tương lai nữa, không phải trách nhiệm của một mình ngươi, ta cũng muốn tận một phần lực làm tốt chuẩn bị vạn toàn.
Sở Đông trong lòng nỉ non tự nói.
Tình hình cụ thể có quan hệ đến tràng tai nạn tương lai kia, Từ Huyền chỉ đề cập qua với Sở Đông.
Sở Đông ở lại Tử Tiêu Quốc, chỉnh đốn giám sát mấy tháng.
Dù sao Tử Tiêu cũng là một trong các nước phụ thuộc Tinh Phong quốc, Sở Đông muốn nghĩ cách phân hoá hấp thu thế lực tông phái của Đế Quốc, cũng đốc xúc Tử Tiêu Quốc phái ra đại lượng nhân lực, đi phụ cận thiên nhiên linh hồ xây dựng trọng thành.
Rốt cục trong một ngày này, Từ Huyền cũng xuất quan!
Tiềm tu hai năm, tu vị của Từ Huyền rõ ràng rất có tiến triển.
Chỉ là, sau khi đạt tới Nguyên Đan kỳ thì tu vị tiến triển càng ngày càng chậm.
Từ Huyền chỉ dựa trên cơ sở mới vào Nguyên Đan, tiến lên từng bước rất nhỏ, cách Nguyên Đan trung kỳ vẫn còn một đoạn đường tương đối xa.
Dù có được đại lượng tài nguyên trân bảo của Thiên Cơ cổ thành thì Từ Huyền cũng không có khả năng trong mấy năm ngắn ngủi đột phá đến Nguyên Đan trung kỳ được.
Bất Hủ Kim Đan, cơ hồ là cực hạn của thế giới này, càng tiếp cận cảnh giới này, độ khó lại càng lớn.
Từ Huyền cách Bất Hủ Kim Đan, bất quá chỉ chênh lệch hai tiểu cấp độ, tự nhiên rất khó một lần là xong. Mà ngay cả lúc ý thức xuyên thẳng qua bảy mươi năm sau, phát hiện tương lai của mình cũng chỉ đạt tới Nguyên Đan hậu kỳ thôi.
Tình huống của Nhiếp Hàn, Sở Đông cũng cơ bản giống nhau, có lẽ Trương Phong thân là quốc quân một quốc gia, được số mệnh gia trì tình huống sẽ tốt hơn chút ít.
Từ Huyền sau khi xuất quan, ba người liền trao đổi với nhau thật lâu.
Chuyện có quan hệ đến lớn nhỏ Tinh Phong quốc do Sở Đông phụ trợ Trương Phong, trong đó nhiệm vụ của Sở Đông càng nặng nề, hắn còn phải đi Tử Tiêu, Hỏa Vân để giám sát và điều khiển nữa, thậm chí còn tọa trấn chiếm đoạt Lam Phong Quốc.
So sánh ra thì chuyện của Từ Huyền phải đơn giản jpwm rất nhiều, hắn phải giành giật từng giây tu luyện, chỉ có ngẫu nhiên đi qua Thiên Cơ cổ thành một chút, lặng lẽ tiêu hóa tài nguyên trân bảo trong đó.
Về phần Nhiếp Hàn, hắn bức thiết muốn Cửu thành Thần Hoang.
- Nếu như có thể đoạt nửa kiện Thiên Hạt Ma Kiếm khác, không chỉ có thể khiến ta thực lực tăng nhiều, mà lại tìm hiểu được áo nghĩa trong đó, tốc độ tu luyện của ta, cũng có thể nhanh hơn...
Nhiếp Hàn đi Cửu thành Thần Hoang là chuyện bắt buộc.
Từ Huyền và Sở Đông, cũng đều thập phần tán thành.
Vốn Từ Huyền do dự, có nên đi cùng Nhiếp Hàn không, nhưng lại bị hắn cự tuyệt
- Tranh đoạt nửa kiện Thiên Hạt Ma Kiếm khác là một trận chiến số mệnh của ta, ta muốn đường đường chính chính đánh bại đối thủ ngày xưa, không cần bất luận giúp đỡ gì, cũng không cần bất luận ngoại lực và đường lui nào cả.
Nhiếp Hàn trong mắt chiến ý rào rạt, vẻ mặt quả quyết, cự tuyệt sự giúp đỡ của những người khác.
Từ Huyền và Sở Đông liếc nhau, cũng không cưỡng cầu nữa.
Còn nữa, bọn hắn cũng tin tưởng, lấy thực lực của Nhiếp Hàn, tranh đoạt nửa kiện Thiên Hạt Ma Kiếm khác cũng không có vấn đề gì lớn cả.
Không dừng lại lâu, Nhiếp Hàn lẻ loi một mình, lặng yên rời khỏi Tử Tiêu Quốc, đi đến phía đông Tam Dương Cảnh.
Sau khi đợi cho Nhiếp Hàn rời đi thì trong nội tâm Từ Huyền lại ẩn ẩn có chút bất an:
- Ngươi có thể suy tính một chút hung cát của Nhiếp Hàn lần này đi Thần Hoang không?
Sở Đông khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, trong tay Thiên Cơ Phiến phiêu phù ở trước người, chân lóe lên quang vân Bát Quái trận đồ, co rút lại lướt động, một cổ chấn động vô hình lấy hắn làm trung tâm, lướt đến chí thiên.
Suy tính của Tiên diễn sư cũng không thể biết được chính xác tương lại, nhưng là bọn hắn thông qua căn cứ sự thật khách quan và nắm bắt với vận mệnh Thiên Cơ mà có thể cung cấp ra được phán đoán đại khái.
Thật lâu sau, Sở Đông thân hình chấn động, hơi lộ ra một tia dị sắc:
- Kì quái, vậy mà lọt vào cường đại lực cản. Nhiếp Hàn chuyến này cát hung khó dò, hơn nữa cho dù chúng ta đi qua cũng không giúp được gì cả.
Nghe vậy, Từ Huyền thập phần khiếp sợ.
Lấy tạo nghệ của Sở Đông cũng khó mà đưa ra phán đoán cho Nhiếp Hàn, xem ra trong này tất nhiên có chuyện hoặc là nhân vật không hề tầm thương tham dự vào.
Tiên diễn sư đối với suy tính Thiên Cơ vận mệnh nếu như liên quan đến người hoặc là bố cục sự vật cấp độ rất cao thì sẽ gặp phải lực cản.
Thí dụ như Từ Huyền, Sở Đông từ lúc ban đầu cho tới giờ cũng cũng khó mà biết được Thiên Cơ vận mệnh của hắn. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Đây là bởi vì, bản thân Từ Huyền bố cục trong Ký ức Tinh Hải, lại có duyên tục của kiếp trước vượt qua Luân Hồi mà đến.
Đồng thời ở một bên khác, Nhiếp Hàn một khắc không dừng, hoả tốc rời khỏi Tử Tiêu, đi Bát Hoang Sa Mạc.
Lấy tu vị Nguyên Đan kỳ, xuyên thẳng qua Bát Hoang Sa Mạc là một chuyện rất dễ dàng.
Không đến mười ngày, Nhiếp Hàn đã xuyên qua Bát Hoang Sa Mạc hỗn loạn ác liệt.
Sau khi điều tức sơ qua khiến tinh thần no đủ thì Nhiếp Hàn lại đi đến bờ Cát Thiên Hà.
Vừa may lúc này Cát Thiên Hà kia vậy mà đang ở trạng thái tương đối vững vàng.
XÍU... UU! Bá!
Nhiếp Hàn không chút do dự, thúc dục kiếm khí, hóa thành một đạo hồng kiếm quang hà sáng tối biến ảo một đường hữu kinh vô hiểm, thành công vượt qua Cát Thiên Hà.
Trong tầm mắt rất nhanh xuất hiện một tầng quang vụ nhàn nhạt, chớp động lên vầng sáng đặc biệt, mê ly như mộng.
Nhiếp Hàn minh bạch, chỉ cần xuyên qua quang vụ liền có thể đi vào Cửu thành Thần Hoang rồi.
Nhưng ngay lúc này, đỉnh đầu truyền đến một thanh âm:
-... Loại này ván cục giới trong giới này thật hiếm thấy, tựa hồ có dấu vết của cường giả giới ngoại khác tham dự vào. Quan trọng là... người từ ngoài đến tu vị vượt qua Ngưng Đan khó có thể tiến vào. Cửu thành Thần Hoang này, ngược lại có chút ý tứ.
Một thanh âm nam tử nhu hòa êm tai truyền đến.
Người nào!
Nhiếp Hàn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy phía trên tầng quang vụ kia, nổi lơ lửng hai thân ảnh, theo thứ tự là một nam một nữ.
Trong đó nàng kia, áo trắng chân trần, da thịt băng tuyết, giống như một đóa băng liên, có được dáng người ma qủy, khuôn mặt yêu dị khuynh quốc khuynh thành, mi tâm có một khỏa nốt ruôi mỹ nhân màu đỏ sậm, đôi mặt hệt như như ám dạ hàn tinh, nhìn vào khiến cho người không rét mà run.
Nhiếp Hàn chỉ nhìn vào ánh mắt của cô gái kia thôi thì tâm thần liền run lên.
- Ồ, tựa hồ là một gia hỏa thực lực không kém.
Thanh âm nam tử nhu hòa lúc trước lại lần nữa vang lên.
Một nam tử thân thon dài mặc hắc khải, chắp tay đưa lưng về phía Nhiếp Hàn, từ từ trở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...