Tiên Hà Phong Bạo

- Vận khí của ngươi thật tốt quá, cái này chỉ sợ là một kiện pháp bảo hạng nặng chính thức, mà lại có thuộc tính Thổ Tỳ giống ngươi!

Ký ức tàn hồn kiếp trước bên trong Tinh Hải truyền đến tiếng thở dài.

Từ Huyền nghe vậy liền đại hỉ, vội vươn tay bắt cái tiểu sơn ấn màu đất kia.

Kết quả, hắn biến sắc.

Tay của hắn dùng sức, nhưng tiểu sơn ấn kia lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Tình hình như thế hắn vẫn không rõ, tất nhiên là lần trước mình tiến vào đã cầm qua một kiện vật phẩm, không thể lại lấy kiện thứ hai.

Từ Huyền nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt chằm chằm vào tiểu sơn ấn thổ sắc kia, có chút tiếc nuối. Đúng lúc này, một thân ảnh đi đến trước mặt hắn, thò tay dùng sức nắm chặt tiểu sơn ấn đưa cho Từ Huyền.

- Lần trước ngươi giúp ta tóm được Thượng Cổ kỳ thư, hiện giờ ta cũng trả lại ngươi pháp bảo động tâm đồng dạng.

Người đến chính là Sở Đông!

Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ trầm tĩnh trong con ngươi Sở Đông lộ ra cùng vui vẻ.

Trong nội tâm Từ Huyền rất an ủi không chút nào chối từ, lập tức tiếp nhận tiểu sơn ấn.

Ông!

Tiểu sơn mạch bỗng dưng tách ra một tia hoa quang màu đất, cùng Thổ Tỳ giao trong cơ thể giao tương hô ứng.


Từ Huyền cảm giác tinh hoa chi lực bên trong đích Thổ Tỳ nhanh chóng mất đi, dung nhập vào tiểu sơn ấn, rất nhanh đã lấy được vài tia liên hệ.

- Pháp bảo này quả thực không đơn giản, linh tính không tầm thường, thậm chí có xu thế chủ động nghênh hợp!

Từ Huyền mừng rỡ không thôi.

Bá XÍU...UU!!

Đột nhiên, tiểu sơn ấn hóa thành một đạo lưu quang màu đất, tiến vào trong cơ thể Từ Huyền, vậy mà dung nhập vào Thổ Tỳ. Từ Huyền lập tức cảm giác lực lượng Thổ Tỳ của chính mình, phong phú không chỉ một lần, càng ẩn ẩn cảm nhận được có chút đại địa huyền ảo.

Biến hóa này khiến hắn lại cuồng hỉ thêm một lần, không kìm được mà thốt lên:

- Thật tốt quá!

Cấp độ lực lượng Thổ Tỳ một mực cao hơn Hỏa Chi Tâm, sau khi dung hợp tiểu sơn ấn, lực lượng cùng huyền ảo của Từ Huyền đều được dề thăng.

Từ Huyền thậm chí cảm giác cảnh giới tu vi của mình ẩn ẩn được kéo lên, tinh tiến một phần.

Mấy người trong phòng ánh mắt đều hướng về phía Từ Huyền, cảm giác khí tức trên thân khí tức trên thân hắn, rõ ràng tăng lên nửa cấp độ.

Từ Huyền không khỏi cảm khái ngàn vạn, nếu như lần đầu trong phòng nhỏ Thiên Cơ, không phải lựa chọn chạy trốn, như vậy hắn hơn phân nửa sẽ vô duyên với tiểu sơn ấn này rồi a!

Bởi vì thời điểm lần thứ nhất tiến vào thành cổ Thiên Cơ, hắn căn bản không có bước vào đại môn ngũ tạng Ngũ Hành thông mạch, đừng nói là Thổ Tỳ, mà ngay cả Hỏa Chi Tâm cũng chưa từng tố tạo, tự nhiên không cách nào cùng tiểu sơn ấn cảm ứng được.

Chính là do ở lúc ấy lựa chọn chạy trốn, khiến Sở Đông tìm hiểu tiên diễn áo nghĩa cùng cơ quan cấm chế trong đó, mới có cơ hội lần thứ hai tiến vào thành cổ.

Còn lần này tiến vào Thiên Cơ lâu, Sở Đông lại tặng cơ hội của mình cho Từ Huyền.

Sau đó, Tuyết Vi cùng Nhiếp Hàn cũng nhao nhao ở trong Thiên Cơ lâu tuyển chọn bảo vật tâm động.

Tuyết Vi đã nhận được một khối ngọc bội băng tinh lam óng ánh, thượng diện khắc vẽ lấy đồ vân hoa biện cổ xưa, băng phượng vây quanh chính giữa một chỉ kia trông rất sống động.

Ngọc bội lam băng này sau khi vào tay Tuyết Vi liền lập tức hơi run, phát ra một tia băng quang lam sắc nhu hòa, tựa hồ cùng Nhân Ngư chi lệ trong thể nội có chút liên hệ.

Tuyết Vi thân là Viễn Cổ yêu ngư, có được thiên phú khống thủy siêu phàm, lại thêm Nhân Ngư chi lệ, tự nhiên có thể đơn giản cùng vật ấy sinh ra cảm ứng liên hệ.

Về phần Nhiếp Hàn, hắn đứng ở trong phòng nhỏ, khép kín con mắt mà cảm ứng thật lâu.

Từ Huyền phát giác, trong phòng cũng có một ít bảo kiếm hoặc đoản kiếm, nhưng không đủ để Nhiếp Hàn động tâm, có lẽ trong thế giới này rất khó tìm được khí pháp bảo có thể siêu việt Thiên Hạt ma kiếm a!

Một khắc sau, Nhiếp Hàn bỗng nhiên mở to mắt, đi đến một cái giá sách trong hốc, thò tay lấy ra một bản cổ sách.


Thượng diện có chút cổ triện, Từ Huyền cùng Nhiếp Hàn không nhận biết được.

Đoán Kiếm Đồ Quyết!

Tuyết Vi cùng Sở Đông đều có thể phân biệt chữ trên thượng diện.

Nghe danh tự, tựa hồ là một bản sách cổ loại luyện khí. Nhưng Nhiếp Hàn đã bằng vào cảm ứng, tìm được vật này, như vậy hơn phân nửa là không tầm thường a!

Nhiếp Hàn mở sách ra, thượng diện lại hiển hiện nguyên một đám đồ án phong cách cổ xưa mà lại trùng khớp với thiên địa chí lý, có chút là cùng kiếm có quan hệ, có chút khác không liên hệ.

Trong nhất thời, Nhiếp Hàn tâm thần liền đắm chìm trong đó, khuôn mặt ẩn ẩn sợ run, quanh thân tạo nên một tia kiếm ý, minh bạch biến ảo bất định, tựa hồ đang giãy dụa.

Hiển nhiên bản Đoán Kiếm Đồ Quyết này đã trùng kích trên tâm lý cực lớn đến Nhiếp Hàn.

Chờ thật lâu, tâm thần Nhiếp Hàn vẫn giãy dụa như trước, sắc mặt âm tinh biến động, coi như lâm vào trong trạng thái nào đó, nửa đốn ngộ nửa tự suy ngẫm.

Mấy người mấy người tạm thời không có hành động, ngược lại là Sô Đông lại đang chú ý tình huống bên ngoài Thiên Cơ lâu.

- Hình như lại có cường giả tiến nhập Thiên Cơ cổ thành!

Sở Đông nhìn ra xa xa mà nói.

Từ Huyền cũng thoáng thăm dò, xa xa thấy được mười cái Hắc bào nhân tạo thành tiểu đội cường giả đan đạo.

Ba người cầm đầu khí tức cực kỳ đáng sợ, trong đó một gã thanh y kiếm tu tu một bà lão tóc bạc tu vi đạt được Nguyên Đan trung kỳ, mà giữ họ là một lão giả cổ bào, khí độ càng là đạt đến Nguyên Đan hậu kỳ đáng sợ.

- Bên kia có cường giả kiếm đạo!

Trong đó một vị hữu y kiếm tu như cảm ứng cảm ứng nhìn về phía Thiên Cơ lâu.


Một đoàn người đều dừng lại.

Mấy người đang ở trong Thiên Cơ lâu đột nhiên cảm nhận được một cổ kiếm ý nhỏ bé toàn tâm nhập tủy, không chút nào phát giác, bao phủ mà đến.

Đương nhiên phản ứng nhanh nhất chính là kiếm tu Nhiếp Hàn, đột nhiên mở to mắt, mục như ám điện, nhanh chóng thu hồi Đoán Kiếm Đồ Quyết, hướng một hướng khác nhìn lại.

- Tu vi chưa đến Nguyên Đan không đến lại có thể có được tạo nghệ kiếm đạo như thế, đúng là hiếm thấy!

Thanh y kiếm tu kia hơi tán thưởng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Mấy người Từ Huyền vội vàng bay ra Thiên Cơ lâu, mặt lộ vẻ cảnh giác.

Trung tâm, một vị lão giả bào bào nhàn nhạt quét qua mấy người Từ Huyền, thời điểm ánh mắt rơi xuống trên người Tuyết Vi, hiện lên một tia dị sắc.

Thân thể Tuyết Vi mềm mại cứng đờ, cảm giác như thân phận Viễn Cổ yêu ngư của mình bị đối phương nhìn thấu.

- Đi!

Lão giả cổ bào chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua, không có bao nhiêu hứng thú, thậm chí ngay cả một tia khác thường trong phòng nhỏ trên tầng năm mươi của Thiên Cơ lâu cũng chẳng muốn đi chú ý. Có lẽ bên trong thành cổ này còn có sự tình càng quan trọng hơn, bảo vật bình thường căn bản không đủ để khiến cho bọn hắn hứng thú.

Một đám tu giả hắc bào nhân này nhanh chóng hướng chỗ sâu trong Di Lạc cổ thành tiến vào, không thèm để bọn người Từ Huyền vào mắt.

Chỉ có thanh y kiếm tu kia là hơi hứng thú dò xét Nhiếp Hàn một chút, cũng nhanh chóng tan biến trong tầm mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui