Tiên Hà Phong Bạo

Phần lưng con rối cơ giới có tất cả ba thanh phi lao, một lần chiến đấu đều chỉ có thể sử dụng một lần, lực lượng súc tích cực kỳ cường đại, Đông Phương Quân kia vội vàng ra tay, chỉ làm tan bảy phần lực lượng của nó, ba phần lực lượn còn lại lại chuyển phương hướng, lại lần nữa bay thẳng về phía Lục Bào lão ma.

Cái gì!

Một khắc này, rất nhiều đan đạo cường giả trong trận doanh Đông Phương gia cùng kêu lên biến sắc, ngay cả Đông Phương Quân cũng kinh hô không tốt, trong tay chân lực chấn động, ý đồ lại khống chế trường đao màu tím nghĩ cách cứu viện Lục Bào lão ma.

Thế nhưng Từ Huyền sao lại để hẳn như ý được, dù đứng trước mặt mình chính là đương kim Côn Vân tu giới đệ nhất nhân cũng thế. Hắn hét lớn một tiếng, Phương Thiên Họa Kích trong tay mang theo diện quang lục sắc phô thiên cái địa, tạo thành một vòng quang trảm màu vàng kinh thiên Triệt Địa, phảng phất một đạo lkhe hở kim sắc, bổ ngang về phía Đông Phương Quân.

Đối mặt với công kích uy thế như thế, Đông Phương Quân đành phải hư không nắm chặt trường đao màu tím, trên thân đao nổi lên tầng tầng sóng nhận màu tím đen dày đặc, bá đạo lăng lệ ác liệt, một vòng tiếp một vòng, vĩnh viễn không dừng lại, phảng phất như sóng biển vô tận vậy.

Bành Xùy~~ quang trảm màu vàng, lam tử điện quang và tầng tầng lớp lớp sóng nhận màu tím đen giao cùng một chỗ, cả hai đều nhanh chóng sụp đổ giải thế, nhưng chỉnh thể lại mềm mại, lại cường hoành cương liệt, cứ thế mà toàn lực hóa giải mất công kích toàn lực của Từ Huyền, càng có một cổ dư âm còn lại xông xông tới, khiến thân thể như Kim Cương bá chủ của Từ Huyền tóe lên một hồi hỏa tinh.

Vẻn vẹn chỉ một phiên công kích mà trong nội tâm Từ Huyền đã phát lạnh, thực lực của Đông Phương Quân so với cường giả Nguyên Đan sơ kỳ bình thường lại không chỉ mạnh hơn một hay nửa lần.

Đối phương vô luận tu vị cảnh giới, hay là độ tinh khiết huyết mạch đều hơn xa Đông Phương Quý, tử hắc trường đao trong tay không thua Ngân Thận Danh Kiếm, mà lại càng phù hợp với lực lượng huyết mạch của Đông Phương gia, uy năng kinh người.

Đồng thời ở một bên khác, khi Từ Huyền giao phong với Đông Phương Quân thì phi lao màu xanh lá kia như thiểm điện xẹt qua một hai trăm trượng hư không, đánh trúng Lục Bào lão ma.

Lục Bào lão ma dưới sự trọng thương chỉ còn bốn năm phân chiến lực, cường lực vận chuyển pháp lực, sau lưng lục hắc quang mang như ngưng kết thành thực chất.

XÍU... UU! PHỐC!


Phi lao màu xanh lá lực lượng cường đại, xuyên qua tầng phòng ngự, đâm vào nửa thốn đã bị đánh rơi xuống.

Hiển nhiên ba phần lực lượng còn thừa lại này còn chưa đủ để giết chết Lục Bào lão ma.

Sưu sưu sưu rất nhanh không ít đan đạo cường giả phe Đông Phương gia đều nghĩ cách tới cứu viện Lục Bào lão ma.

Bịch!

Lục Bào lão ma rồi đột nhiên cảm giác một cổ độc lực tàn phá sinh cơ xâm nhập vào thể nội, trước mắt tối sầm, trực tiếp té trên mặt đất, sống chết không rõ.

Tình hình như thế khiến tu giả ở trận doanh Đông Phương gia đều hoảng sợ, trong thanh phi lao kia vậy mà ẩn chứa thuộc tính độc lự, xem ra ba thanh phi lao mà con rối cơ giới kia đeo trên lưng đều không giống bình thường.

Đinh bang bang băng --

Ở một phương khác, Từ Huyền múa Phương Thiên Họa Kích liên tục ngạnh bính với Đông Phương Quân, ý đồ chế trụ đối phương, kéo dài thời gian cho con rối cơ giới.

Một đoạn thời khắc, trong hư không truyền đến một hồi nổ mạnh như sâm, chấn cho đông đảo tu giả trên trận phải thổ huyết.

Chỉ thấy Phương Thiên Họa Kích màu vàng lợt và tử hắc trường đao va chạm một chỗ, trong mắt Từ Huyền và Đông Phương Quân đều lộ ra lệ quang khiếp người.

Trong nháy mắt tiếp theo, một cổ lực lượng kinh thế hãi tục chấn động ra, hai người nhao nhao bị đẩy lui hơn mười trượng.

Sắc mặt Từ Huyền s thoáng chốc tái đi, thân hình lảo đảo một cái trên hư không, mà Đông Phương Quân kia thì liên tục rút lui, mặt lộ dị sắc.

- Chủ nhân! Ta đến đây...

Con rối cơ giới huy động xẻng sắt xông thẳng về phía Đông Phương Quân.

Đông Phương Quân cười lạnh một tiếng, tử hắc trường đao chém ra một mảnh sóng nhận vòng tròn tử hắc, tầng tầng điệp gia, không ngừng thiết cát, bá đạo lạnh thấu xương, vậy mà thoáng cái đồng thời bức lui Từ Huyền và con rối cơ giới.

Cùng lúc đó, lão viện trưởng trên Bắc Phong trọng thành hóa thành một đạo quang ảnh màu xanh đậm, áp bách về phía chiến trường.

Nhất thời đối mặt với tam đại tồn tại cấp bậc Nguyên đan, Đông Phương Quân cũng không địch lại, vừa đánh vừa lui gian, mệnh lệnh tu giả Đông Phương gia lui lại.

Trong Bắc Phong trọng thành, rất nhiều tu giả cũng đuổi giết ra

Mọi người chuẩn bị giết cho Đông Phương gia không còn manh giáp


- Giặc cùng đường chớ đuổi!

Từ Huyền chậm rãi nhấc một tay lên, bọn người lão viện trưởng lập tức dừng lại, có chút khó hiểu nhìn về phía hắn.

Đứng thẳng thật lâu, đưa mắt nhìn tu giả Đông Phương gia rút đi, Từ Huyền rồi đột nhiên vung tay lên, thu hồi con rối tên hề hào quang đang dần ảm đạm lại.

Nguyên lai năng lượng trong con rối cơ giới này đã tiêu hao hầu như không còn, cần mấy ngày tụ lực mới có thể chiến đấu lần nữa.

Mất đi con rối cơ giới, lão quái Nguyên Đan kỳ Bắc Phong trọng thành không cách nào chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, Ngưng Đan cường giả trận doanh Đông Phương gia và số lượng tu giả khác hơn xa phe mình, rất khó để chiếm được tiện nghi.

Huống chi, Đông Phương Quân kia với tư cách là Côn Vân tu giới đệ nhất nhân, có được huyết mạch truyền thừa thuần khiết, thực lực chân chánh không cách nào đánh giá được.

Kế tiếp, tu giả trong Bắc Phong trọng thành bắt đầu thu thập chiến trường, thanh trừ dư nghiệt quân địch.

Từ Huyền không nói một lời, trực tiếp bay về phía Bắc Phong trọng thành.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt vô cùng kính phục dò xét thân ảnh quật khởi như sao chổi này.

Lão viện trưởng và Thần gia Đại trưởng lão liếc nhau, phát giác sắc mặt Từ Huyền không được bình thường.

Cho đến khi tiến vào trong điện.

Oa!

Từ Huyền rốt cục nhổ ra một búng máu, nỉ non lẩm bẩm:


- Không hổ là Côn Vân tu giới đệ nhất nhân.

Ngưng Đan cường giả ở đây thấy tình hình này, càng thêm kính nể. Đối chiến với Đông Phương Quân Côn Vân tu giới đệ nhất nhân, dưới tình huống bị trọng thương lại một mực nhịn đến bây giờ mới phát tác.

- Từ huynh đệ, thương thế của ngươi như thế nào?

Trương Phong lo lắng nói, đám người còn lại, kể cả Đổng Băng Vân, Trương Cuồng, Điêu đại thúc đều âm thầm lo lắng.

Lão viện trưởng và Thần gia Đại trưởng lão lo lắng Từ Huyền bị thương quá nặng, một năm nửa năm khó có thể khôi phục, thậm chí suy giảm tới căn cơ.

- Không ngại, tổn thương cũng không nặng lắm. Bạn đang đọc truyện được tại

Từ Huyền lắc đầu cười cười, thương thế của hắn không nặng không nhẹ, điều dưỡng mười ngày nửa tháng là có thể khỏi hẳn.

Hắn vận chuyển lực lượng Thổ tỳ trong thể nội, trấn an vết thương, đồng thời một cổ nguyệt quang thần bí mát lạnh chảy xuôi trong thể nội, khu trừ tất cả mỏi mệt.

Cho dù bị thương không tính quá nặng, nhưng đây cũng là một lần ngăn trở nho nhỏ kể từ khi Từ Huyền trở về Côn Vân

- Từ sư huynh!

Một thanh âm nữ hài kinh hỉ tung tăng như chim sẻ từ bên ngoài đại điện truyền đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui