- Đông Phương Quý... Là hắn!
Trong mắt Nhạc Phong hiện ra cừu thị sát ý khắc cốt minh tâm, thân hình ẩn ẩn run lên.
Tràng tai họa ngập đầu của Tinh Vũ Sơn mười mấy năm trước là do Đông Phương gia chủ dẫn đầu, nhưng người tạo ra uy hiếp chính thức lại chính là Đông Phương lão tổ, nam tử rất tuấn mỹ kia.
Năm đó, Đông Phương Quý nhẹ nhõm chiến thắng Phong Vũ lão tổ, thậm chí khiến hắn phải tự bạo, đó là sự cường đại bễ nghễ bực nào chứ.
Mà ở hôm nay, sự cường đại của Đông Phương Quý còn hơn xa trước kia vài lần!
Trong thời gian vài chục năm, đối phương vậy mà đột phá gồng cùm xiềng xích của đan đạo bước đầu tiên Ngưng Đan kỳ, tiến vào cảnh giới Nguyên Đan kỳ.
Trong mắt Từ Huyền hiện lên một tia kinh dị, hắn lần này quay về Phương Thiên, phát hiện những người của Đông Phương gia ngày xưa tu vị đột tiến, đều vượt qua tưởng tượng.
Vô luận là Đông Phương Uy hay là Đông Phương lão tổ lúc này, kể cả Đông Phương Bá kia nữa, hắn càng được liệt vào trong "Côn Vân tứ kiệt", tiến bộ cực nhanh, vượt qua tưởng tượng.
Dưới tình huống bình thường, lấy linh khí, tài nguyên, thậm chí độ phồn hoa tu luyện ở Côn Vân Quốc mà nói, đây là chuyện hoàn toàn vượt qua lẽ thường.
- Từ Huyền, hôm nay Hoàng Long Linh Thành có Nguyên Đan kỳ lão quái trấn thủ, sợ khó phá được, chúng ta hay là trước tiên cứ lui lại bàn bàn kỹ lưỡng hơn đi.
Đổng Băng Vân trong nội tâm gấp gáp, thần thức truyền âm với Từ Huyền nói.
- Lui lại?
Từ Huyền lắc đầu, thần sắc trong mắt dần lộ ra lăng lệ ác liệt:
- Trước khi đánh Hoàng Long Linh Thành, kết quả xấu nhất trong kế hoạch chính là có Nguyên Đan kỳ tọa trấn, bây giờ xuất hiện rồi. Bất quá, chuyến đi hôm nay, đoạt lại Hoàng Long Linh Thành đã là tình thế bắt buộc rồi!
Trở về Hoàng Long, đường báo thù nhất thiết phải cường thế quét ngang, dễ như trở bàn tay, nhất cổ tác khí, không thể có nửa điểm yếu thế, nếu không không cách nào rung chuyển được địa vị vô địch không thể đối kháng của Đông Phương gia được.
- Nhạc sư huynh, Đổng Băng Vân, hai người các ngươi phụ trách khống chế linh thành phía dưới, Đông Phương Quý kia giao cho ta!
Từ Huyền phiêu lập trên không linh thành, khuôn mặt vẫn trấn định như trước, chỉ là cũng hiện ra một chút ngưng trọng.
Lời vừa nói ra, trong mắt Nhạc Phong và Đổng Băng Vân đều lộ ra một tia sầu lo.
Cũng không phải là bọn hắn không tin tưởng thực lực Từ Huyền, mà là lấy tu vị Ngưng Đan trung kỳ đối kháng với Nguyên Đan lão quái đan đạo bước thứ hai, dù nghĩ thế nào cũng không được ổn cả.
Chênh lệch giữa cảnh giới đan đạo, chính là cách biệt một trời một vực.
Phóng mắt khắp toàn bộ Côn Vân Quốc, số lượng Nguyên Đan kỳ lão quái cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, bọn mới là người đứng trên đỉnh phong chính thức, nắm giữ ảnh hưởng đến vận mệnh một quốc gia tu giới.
Trong gần vạn năm qua, từ khi Côn Vân Quốc thành lập cho tới bây giờ, còn chưa từng nghe qua tình huống có tu giả Ngưng Đan kỳ có thể vượt cấp địch nổi Nguyên Đan kỳ lão quái.
Nhưng Từ Huyền biết rõ, loại tình huống này từ xuất hiện qua ở Cửu thành Thần Hoang, hắn thậm chí từ tận mắt thấy qua "Người kia".
"Người kia" chính là nam tử xấu xí của Thiên Hạt tộc, vốn dưới tình huống có Di Lạc Côi Bảo đã từng vượt cấp đánh lui qua lão quái Nguyên Đan kỳ.
Nhưng hiện giờ, trong tay Từ Huyền cũng không có Di Lạc Côi Bảo, tu vị cũng không phải là Ngưng Đan hậu kỳ như người nọ.
- Từ sư đệ, chúng ta cùng tiến lên, sao có thể để ngươi một mình ứng phó cường định bực này được.
Nhạc Phong thanh âm run run, không thể nào đành lòng nổi.
- Không cần!
Thanh âm Từ Huyền lạnh như băng, không mang theo một tia chỗ trông để quay lại, thân hình chậm rãi dời về phía gió lốc màu vàng đang gào thét ở trung tâm kia.
Mà ở trong mắt Nhạc Phong và Đổng Băng Vân, Từ Huyền phảng phất như đang mạo hiểm đi từng bước một về phía một cây cầu độc mộc vậy...
Thế nhưng thanh âm của Từ Huyền lại lạnh băng quả quyết như vậy, một mình một người nghênh chiến Nguyên Đan lão quái.
Đổng Băng Vân xoay đôi mắt đẹp lại, như có điều suy nghĩ, nàng chỉ có thể nghĩ đến lấy tu vị ngưng đan sơ kì, trung kỳ, rất khó nhúng tay vào chiến đấu cấp bậc Nguyên Đan, hoặc là nói, căn bản tác dụng quá mức bé nhỏ, thậm chí sẽ cản trở.
Trừ phi tu vị đạt tới Ngưng Đan hậu kỳ hoặc là Ngưng Đan đỉnh phong, mới có thể ở trong đại chiến nhiều người kiềm chế được Nguyên Đan lão quái.
Đột nhiên, một thanh âm vang vọng trong đầu Đổng Băng Vân và Nhạc Phong:
- Trận chiến hôm nay, nhất định phải một mình ta, chiến thắng hoặc chém giết Đông Phương Quý! Như thế mới có thể lưu lại trong nội tâm ngàn vạn tu giả Côn Vân Quốc là Đông Phương bổn tộc cũng không phải không thể đánh bại, các ngươi đừng vội nhúng tay!
Một mình chiến thắng hoặc chém giết Nguyên Đan lão quái, cái này và nhiều người vây công mà thắng có hiệu quả hoàn toàn khác nhau.
Cái này tỏ rõ Từ Huyền cường thế trở về, muốn từ mặt tinh thần trọng thương Đông Phương gia, tạo nên quyết tâm cường đại và tăng mạnh sĩ khí cho mọi người.
Nghe được thanh âm này, Nhạc Phong và Đổng Băng Vân chấn động trong lòng.
Ý tứ của Từ Huyền chính là hoàn toàn muốn dựa vào lực lượng một người để chiến Nguyên Đan lão quái, nếu như thắng, có thể nhất phi trùng thiên, uy chấn côn vân tu giới, trở thành nhân vật đỉnh phong chí cao vô thượng. :
Còn nếu bại bởi Nguyên Đan lão quái, khi đó không nói đến ảnh hưởng đến sĩ khí, chỉ sợ ngay cả tính mệnh cũng mà bảo vệ được...
Nhưng hai người không thể ngăn cản bộ pháp của Từ Huyền, càng khó cải biến ý chí của hắn.
- Ngươi... Chính là tân tú Từ Huyền kiệt xuất nhất của Tinh Vũ Sơn nhất mạch ngày xưa sao?
Đông Phương Quý ở giữa gió lốc màu vàng, thanh âm kỳ dị lanh lảnh, một đôi mắt xếch hơi hứng thú đánh giá Từ Huyền, phối hợp với khuôn mặt nhỏ hết sức yêu dị kia, mơ hồ lộ ra vài phần vũ mị.
- Không nghĩ tới các hạ lại biết danh tiếng của Từ mỗ.
Khí lực cường đại của Từ Huyền dùng thái độ cường thế, trực tiếp vang lên trong một mảnh phong ba, tất cả kình phong tiếp cận hắn, đều tại trong khoảnh khắc hóa thành nát bấy.
Những kinh phong kia, nguyên bản dưới sự ảnh hưởng từ võ tu chân lực của Đông Phương lão tổ thì dư âm cũng đủ để uy hiếp Ngưng Đan bình thường, nhưng ở trước mặt Từ Huyền lại không có bất kỳ tác dụng.
Trong mắt Đông Phương Quý xẹt qua một tia kinh ngạc:
- Những ngày này, chuyện liên quan đến ngươi đã xuất hiện quá nhiều trong Hoàng Long thành. Hơn nữa tốc độ phát triển của ngươi cũng vượt qua dự kiến của bổn tọa, đợi một thời gian, quả thật có thể uy hiếp đến Đông Phương gia. Nhưng ngươi lại phạm vào một sai lầm quá lớn.
Sai lầm?
Từ Huyền từ chối cho ý kiến cười cười.
- Đó chính là chính là... Gặp mặt chính diện với ta quá sớm.
Trong mắt Đông Phương Quý lóe lên hàn quang, trên người rồi đột nhiên tản mát sát một cổ hàn ý trí mạng.
Chỉ một thoáng, sức gió trong hư không bên này trở nên như đao phong, khí tức lạnh như băng ngưng kết phong kín phạm vi mười dặm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...