Tiên Hà Phong Bạo

Ngô ông trong sát na, Thất Linh Đồng Tước kia tăng vọt tới bảy tám thước, trán phóng quang gai mắt kinh người.

- Cách cách! Cách cách!

Đồng tước kia lại đồng thời triển khai hai cái linh vũ cỡ cánh tay, vốn trên thanh sắc linh vũ còn nhiều ra một cây tử sắc linh vũ, thanh, tử hai tầng quang quang giao thác, hình thành một cổ lưỡng sắc diễm quang kinh hồn động phách, hung hăng nghênh hướng bạch sắc lãnh vụ kia và bông tuyết xoay tròn....

Tại bản mạng chân hỏa của Từ Huyền rót vào, Thất Linh Đồng Tước kia bộc phát ra uy năng đáng sợ, càng triển khai cái linh vũ thứ hai, thanh, tử lưỡng chủng diễm quang giao thác hình thành một đạo lưỡng sắc diễm quang dài đến một trương, một đạo kinh hồng vũ quang hoành lược hư không, hung hăng bổ trúng bạch sắc lãnh vụ và khỏa bông tuyết của Đổng Băng Vân huy vũ mà đến.

Bạch sắc băng vụ và lưỡng sắc diễm quang kia va chạm, lập tức tứ phân ngũ liệt, đằng khởi tảng lớn thủy khí và khói xanh, hướng bốn phương tám hướng phóng đi, bao phủ phương viên một hai mươi trượng.

Nhìn tình hình Thất Linh Đồng Tước tựa hồ tựa hồ chống đối một hai, nhưng nếu thực lực Ngưng Đan kỳ cường giả chỉ như thế, còn không bằng tìm khối đậu hũ đập đầu chết.

Đinh đinh phốc phốc phốc trong bạch sắc lãnh vụ tan vỡ, một mảnh bông tuyết khỏa lạp bay nhanh xoay tròn, liên miên đánh lên Thất Linh Đồng Tước, người sau quang hoa trong nháy mắt ảm đạm hơn phân nửa, liên tục thu nhỏ lại bại lui.

Càng đáng sợ là còn có bông tuyết khỏa lạp tàn dư bay ra phủ về phía Từ Huyền.

Những khỏa bông tuyết kia, nhìn như bé nhỏ không đáng kể, thế nhưng tại thần thông của Ngưng Đan kỳ cường giả, mỗi một khỏa chí ít tương đương với toàn lực toàn lực của Luyện Thần cường giả.

Phụ cận lưỡng tộc Tu Giả kinh tâm không ngớt, Ngưng Đan kỳ cường giả thực lực lại mạnh mẽ như vậy. Mà Từ Huyền biểu hiện cũng vượt quá mọi người tưởng tượng, trước mặt Ngưng Đan kỳ cường giả không có bị lập tức tiêu diệt, đây cố nhiên có nguyên nhân Đổng Băng Vân không đế ý tùy tâm xuất thủ, cũng có thể thấy được thực lực của hắn.

Hưu hưu hưu, còn lại hơn mười khỏa bông tuyết ở trong trời đêm hoa lên, qua từng đạo không thể nắm lấy quỹ tích, cấu thành một mảnh lưu vũ, chụp xuống đầu Từ Huyền, một cổ nguy cơ trí mạng bổ tới.

Từ Huyền lúc này có thể làm chỉ là tận lực kéo dài thời gian, nếu Đông Phương gia xuất động Ngưng Đan kỳ cao nhân, như vậy Trương gia không có khả năng không có một chút tin tức và phản ứng.

Ni!

Hắn không dám dùng thân thể ngạnh đấu, trong tay chém ra một cái hắc sắc ti thảm, đột nhiên mở rộng thành lớn, mặt ngoài hiện lên một tầng ám hồng sắc hoa văn,, âm phong cổ đãng, hình thành một hộ võng thật lớn, chắn ở trước mặt.

- Đinh đinh đinh...

Vừa mới tiếp xúc một cái, hắc sắc ti thảm hỏa tinh bắng ra khắp nơi, mặt ngoài ám hồng sắc hoa văn lập tức tiêu diệt, cả hắc thảm hình võng "chi chi" rung động, nghiễm nhiên vượt qua cực hạn.

Từ Huyền cắn răng một cái, đêm mấy tia bản mạng viêm hỏa còn lại cuối cùng rót vào trong đó.

Ô ông!

Hắc sắc ti thảm quang mang đại thịnh, phòng hộ hắc võng dấy lên từng sợi ám hồng sắc diễm quang, uy năng tăng nhiều, trong lúc nhất thời lại đón đỡ một hai lần hô hấp.


Nhưng mà Ngưng Đan kỳ Ngưng Đan kỳ làm cao nhân siêu việt thoát phàm tam giai, thần thông tiên pháp, không thể so sánh theo lẽ thường.

Phốc phốc xuy trong lúc đó ba khỏa bông tuyết, xẹt qua một đạo lãnh quang đẹp mắt, dạng tiêm trùy, đem hắc võng xé mở một lỗ thủng, đâm về phía thân thể Từ Huyền. Trong sát na, Từ Huyền thẳng cảm thấy hàn khí tập thân, một cổ khí đông lạnh hầu như đem máu đông lại.

Đinh đinh phốc!

Bên ngoài thân Từ Huyền lóe ra quang trạch như xích đồng, bắn ra một tia hỏa hoa, trong đó có một khỏa bông tuyết, lại đâm vào cánh tay nửa thốn, tiên huyết chảy nhỏ giọt xuống.

Từ Huyền kêu lên một tiếng đau đớn, từ lúc gia nhập chinh chiến tới nay, lần đầu bị chính diện đột phá tầng phóng ngự như vậy.

Lực xuyên thủng xuyên thủng cường đại kia, để thân hình Từ Huyền chấn động, thiếu chút nữa thổ huyết, nếu đổi làm Luyện Thần Tiên Sư bình thường, lực một kích này đủ để khí quan và xương cốt trong cơ thể chấn vỡ.

Dù cho thân thể Từ Huyền vô cùng cường hãn, cũng chịu thiệt không nhỏ, càng cảm thấy một cổ hàn ý rót vào trong cơ thể, một tầng sương lạnh sương lạnh đã lan tràn cả cánh tay, thể xác và tinh thần đều bị cổ hàn ý kia bao phủ, ham răng cũng đang run lên.

Cũng may hắn là thể chất viêm hỏa thuộc tính, một cổ hồng quang nóng cháy cường đại từ trong cơ thể phụt ra, đem cở hàn ý băng lãnh này xua tán sáu bảy phần.

Lần thứ hai công kích này, Từ Huyền miễn cưỡng vượt qua được, thụ thương tổn nhất định.

- Di!

Trên không trung Đổng Băng Vân như băng thiên nữ thần, trên mặt lộ ra một tia động dung, vừa rồi theo tay vung lên, đã thi triển năm thành pháp lực thần thông, dĩ nhiên chỉ là để người này thụ thương.

Mà kỳ thực, Từ Huyền nguyên khí tiêu hao bảy tám phần, chân hỏa hao hết, Thất Linh Đồng Tước ảm đạm trở về, hắc sắc ti thảm bị xé rách, lấy loại tiêu hao cùng bí thuật này làm đại giới, mới miễn cưỡng kéo dài thời gian được vài phút.

- Thực sự là không thể ngờ được, Trương gia có thể có thiên tài như vậy, đáng tiếc ngươi thời vận không tốt, đã định trước phải chết. Đổng Băng Vân ta sẽ để ngươi chết được oanh oanh liệt liệt...

Đổng Băng Vân mặt tựa hàn sương, ánh mắt thanh lãnh, mở ra ngọc thủ, một mảnh bông tuyết rậm rạp xoay tròn quanh thân, chừng hơn trăm khỏa khiến người sợ hãi.< Tại /p>Một viên bông tuyết có thể để Luyện Thần Tiên Sư bình thường mất mạng, như vậy nếu đổi thành trăm viên thì sao?

Trong từng trận lãnh vụ chấn khiếu, hơn trăm khỏa bông tuyết đáng sợ kia, dĩ nhiên ngưng tụ ở trước mặt Đổng Băng Vân thành một cái thủy tinh băng kiếm dài một trượng, hàn khí lăng liệt kinh tâm khủng bố đâm thẳng tâm hồn Tu Giả ở đây.

Khó có thể tưởng tượng, trăm viên bông tuyết ngưng tụ thành thủy tinh băng kiếm này, sẽ đem đến cho ban thân lực công kích cỡ nào.

Nhưng có thể xác định, dưới một kiếm này, cho dù là Luyện Thần Cửu Trọng cường giả, cũng đủ giết chết mười lần có thừa.

- Cạc cạc dát... Đổng tiểu cô nương ngươi khó tránh khỏi cũng quá nóng ruột, Hoàng Long chinh chiến này mới có mấy tháng, ngươi Ngưng Đan kỳ cao nhân này đã bắt đầu nhúng tay vào chiến tranh.


Một tiếng cười âm tà từ bốn phương tám hướng trong trời đêm truyền đến, quanh quẩn phương viên hơn mười dặm.

Tiện đà một đạo tiếng chim hót bén nhọn chói tai thiết cát trời đêm, kinh sợ tâm hồn, không biết là dị thú phương nào.

Đổng Băng Vân tay cầm thủy tinh băng kiếm thân thể mềm mại hơi cứng đờ, đôi mắt đẹp hướng về phía trước.

- Ở bên trên!

Phía dưới Tu Giả đột nhiên phát hiện cái gì đó, đều hướng phía trên bầu trời nhìn lại.

Chỉ thấy giữa mây đen phía chân trời, một con kim sắc đại điêu dài cỡ hai ba trượng, vỗ cánh bay lượn mà đến, trên lưng điêu nằm một trung niên đại thúc thần tình nhàn nhã, trong tay nắm hai khỏa đại thiết cầu, trên cao nhìn xuống, cười tủm tỉm quan sát Đổng Băng Vân phía dưới.

- Là Điêu đại thúc, quá tốt rồi.

Trương Phong vẻ mặt kinh hỉ nói, nhận ra thân phận người nọ.

- Không ngoài sở liệu, cuối cùng cũng đến.

Sở Đông buông ra một hơi thở dài, Đan Đạo Tam Cảnh cường giả vượt qua cực hạn hắn có thể suy tính được.

- Là ngươi...

Đổng Băng Vân vừa thấy được trung niên nam tử này, lập tức nghiến răng nghiến lợi, phản ứng cực đại, khuôn mặt xinh đẹp giống như phẫn hận.

- Ai nha, Băng Vân tiểu mỹ nhân, nhìn ngươi bộ dáng khẩn trương, chúng ta lại không có thâm cừu đại hận gì, Không phải là năm mới tại Phương Thiên Học Phủ, nhân lúc ngươi tắm mở hai mắt, nhìn trộm một hai kiện y phục thiếp thân thôi sao, hà tất bởi vì chút chuyện nhỏ này...

Trung niên đại thúc kia vẻ mặt hèn mọn cười nói.

Lời vừa nói ra, đông đảo Tu Giả trong lưỡng tộc chinh chiến đều là vẻ mặt kinh ngạc.

Đổng Băng Vân đó là Băng Vân tiên tử cao cao tại thượng, chưa từng có người dám đối với nàng có nửa điểm bất kính, huống hồ là đùa giỡn vô sỉ như vậy.

- Ta muốn giết chết ngươi!


Đổng Băng Vân hoàn toàn bị chọc tức giận, trong xấu hổ và giận dữ cực độ hầu như mất đi lý trí quát một tiếng, thân hình hóa thành một đạo hàn hà băng lãnh, giết về phía Điêu đại thúc hèn mọn kia.

Lúc này, nàng ngay cả nhiệm vụ nguyên bản là giết Từ Huyền và Sở Đông đều lười quản, trực tiếp giết về phía Điêu đại thúc trên đỉnh đầu, có thể thấy được đối với người kia cừu hận sát ý cường liệt cỡ nào.

- Ha ha ha! Đến đây đi đến đây đi, đánh là tình, mắng là yêu.

Điều đại thúc mặt dày vô sỉ, một trận cười gian, trong tay lưỡng khỏa đại thiêt cầu vung tay bay ra, hóa thành đại quang cầu đường kính một trượng, kim mang xán lạn, mang theo một trận quang phong ông minh trầm trọng, nghênh về phía Đổng Băng Vân.

Đinh đinh đang đang...

Trong tay Đổng Băng Vân thủy tinh băng kiếm vẽ ra một đạo hàn hà băng lãnh dài vài chục trượng để hai khỏa thiết cầu kim mang xán lạn kia băng khai, nhưng trong tay băng kiếm cũng ảm đạm một phần, ngọc thủ một điểm, hóa thành băng tinh quang vũ khắp bầu trời, tựa như châu chấu lao đầu về phía Điêu đại thúc.

- Ai nha, ngươi muốn giết đại điêu của ta a.

Điêu đại thúc một trận hoảng loạn, trong tay xuất hiện một mặt thuẫn bài cổ đồng, chân lực rót vào trong đó, đột nhiên hình thành một kim thuẫn như thực chất cao tới hai ba trượng, tại khắp bầu trời băng tinh quang vũ trùng kích, phát sinh một chuỗi thanh âm kim thiết va chạm kinh tâm, một mảnh một mảnh hàn khí băng tiết đâm ra bốn phương tám hướng.

Ngưng Đan kỳ cường giả giao thủ, bị vây tầng mây phía chân trời, thẳng đánh cho mây đen rải rác, tiếng sẩm nổ vang, tiếng bạo hưởng liên miên không ngừng, vả lại trong chốc lát càng đánh càng xa.

Tu Giả phía dưới ngay cả năng lực nhúng tay vào cũng không có.

Trên hư không càng là hướng lên trên, áp lực càng lớn, thậm chí còn có Thiên Cương phong cường đại, cổ khí lưu kia có thể trực tiếp tê toái Tu Giả bình thường.

Lấy Tu Giả trình tự Luyện Khí tối đa chỉ có thể tại phụ cận tầng trời thấp bay đi. Cho dù là Luyện Thần Tiên Sư có thể phi hành tại độ cao một hai trăm trượng, cao hơn nữa sẽ không chịu nổi.

Thế nhưng Ngưng Đan kỳ cường giả, lại có thể đánh tới trên tầng mây, quả thực là siêu nhiên thế ngoại.

- Từ huynh, ngươi không có chuyện gì chứ?

Trương Phong rất nhanh đái lĩnh rất nhiều Tu Giả, đem Từ Huyền bao quanh bảo vệ.

- Chịu một chút thương tích, điều dưỡng mấy ngày là có thể khôi phục.

Từ Huyền vẻ mặt khiếp sợ, nhìn xa hai đại Ngưng Đan kỳ cường giả phía xa thân ảnh biến mất tại phía chân trời.

Hắn trăm triệu lần không ngờ tới, Ngưng Đan kỳ cường giả lại sẽ vì chính mình và Sở Đông xuất thủ. Bất quá nhìn tình hình lúc này, nữ tử Ngưng Đan bạch y băng khiết kia, căn bản không có để hắn và Sở Đông hai người ở trong lòng.

Bởi hai đại Ngưng Đan kỳ va chạm, chiến trường lưỡng tộc tranh phong triệt để bị quấy rầy, Tu Giả đều lui binh.

Trên phi chu đầu rồng, Đông Phương Uy đứng lặng ở mũi thuyền, ngửa mặt lên trời thở dài:

- Chẳng lẽ là thiên ý, ngay cả Ngưng Đan kỳ cường giả xuất thủ, cũng không có thành công chém giết người này...


Sóc tiên sinh đứng ở bên cạnh, nhắm mắt lại, hai tay bay nhanh bấm đốt ngón tay tính toán, giữa trán hiện lên một âm dương đoàn thần bí, trong mắt phóng ra một đạo hư quang nữu khúc, hóa thành ba động vô hình, lướt về phía trong thiên địa.

Phốc!

Đột nhiên, hắn phun ra một búng máu, vẻ mặt tái nhợt, lẩm bẩm"

- Từ Huyền này rốt cuộc nắm giữ thiên cơ nào, suy tính so với cao nhân Ngưng Đan kỳ còn muốn khó khăn hơn. Dưới tình huống bình thường, Tu Giả tu vi cùng ta tương xứng quyết khó có loại tình huống này....

- Sóc tiên sinh, ngươi làm sao vậy?

Đông Phương Uy giật mình không nhỏ, vội vã đỡ lấy hắn.

Hầu như là đồng thời, Sở Đông nhìn phía phi chu đầu rồng, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng:

- Suy tính Từ Huyền nhân mệnh thiên cơ? Còn bị phản phệ thụ thương? Thực sự là ngu xuẩn! Mặc dù ngươi là Luyện Thần Kỳ Tiên Diễn Sư, nhưng hiện tại thụ thương, vậy càng thêm không phải đối thủ của ta, tràng đối dịch này, còn có cái ý nghĩa gì?

Công phu nửa chén trà nhỏ sau, Từ Huyền và Sở Đông đều được hộ tống đến Trương Thiết Lĩnh Thanh Mộc trấn.

Gia chủ Trương Thiên Luân, tự mình tiếp kiến hai người, thần tình lộ vẻ kích động:

- Từ khách liêu, Sở hiền chất, để các ngươi chấn kinh rồi. Tình hình chung Ngưng Đan kỳ cao nhân là sẽ không đơn giản nhúng tay vào chiến tranh. Trương gia ta tuy rằng lưu ý đến Đổng Băng Vân đi đến Thanh Mộc trấn, nhưng không nghĩ tới nàng sẽ lại nhúng tay vào, trái với ước định,, xuất thủ đối với một tiểu bối.

Trái với ước định?

Từ Huyền trong lòng rùng mình, đây là ý nghĩa gì, từ nay về sau Hoàng Long chinh chiến, chế hành giữa Ngưng Đan kỳ cường giả bị bị đánh vỡ.

Làm số rất ít người nắm giữ lực lượng uy hiếp trên đám mây Hoàng Long linh thành, Ngưng Đan kỳ cường giả trong lúc đó tự nhiên tồn tại ước định không muốn người biết.

Bằng không chỉ cần xuất động một Ngưng Đan kỳ cường giả, là có thể dễ dàng đánh tan tiêu diệt một đoàn đội hơn trăm Tu Giả.

Khi Từ Huyền đề xuất nghi ngờ của bản thân, gia chủ Trương Thiên Luân trầm ngâm nói:

- Cái này khả năng không lớn, dù sao Ngưng Đan kỳ thật muốn hạ sát tâm mà nói, ngay cả lão phu cũng khó may mắn tránh khỏi. Đối với việc này, cao tầng Trương gia ta tự nhiên sẽ hướng Đông Phương gia đưa ra nghi vấn.

Ngưng Đan kỳ cường giả không để ý đại giới muốn giết chết người nào đó trong Thoát Phàm Tam Giai, là không ai có thể ngăn trở, nhưng là bọn hắn trong lúc đó tất nhiên còn có ước định khắc chế. Bằng không, ngươi giết ta một Luyện Thần ngũ trọng Tiên Sư, ta cũng có thể giết ngươi một Luyện Thần lục trọng Tiên Sư, như vậy cũng không có ý nghĩa gì.

- Từ huynh đại có thể yên tâm. Chế hành giữa Ngưng Đan kỳ sẽ không bị đơn giản đánh vỡ. Hơn nữa, Đổng Băng Vân sẽ không lại xuất thủ với ngươi nữa, nữ nhân này xuất từ Phương Thiên Học Phủ hai mươi năm trước, tâm cao khí ngạo, sẽ không nhiều lần xuất thủ đối với một hậu bối.

Sở Đông lại cười nói.

Từ Huyền nghe vậy cũng thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn không nghĩ tới có một ngày sẽ cùng Ngưng Đan kỳ cường giả đối mặt, thậm chí suýt nữa bỏ mệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui