Võ tu mặt vàng trong lòng một phiến sợ hãi, nhưng đến một tiếng kêu cũng không kịp phát ra, trực tiếp đã biến thành tro bụi.
Vị trí bị long chi nộ tức trùng kích, trực tiếp lưu lại một cái hố bốn năm trượng vuông, còn tán phát một luồng khí tức hỏa sắc, khiến người ta rùng mình ớn lạnh.
Phía trước Nhiếp Hàn phát ra một đòn kiếm ý mạnh nhất, cũng bị làm cho giật mình. Nhiệt lãng cuồng bạo hất hắn văng xa nhiều trượng, kinh nghi khó định nhìn Từ Huyền từ giữa không trung đáp xuống.
Từ Huyền hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, "long chi nộ tức này" trải qua vài lần cải thiện, phạm vi uy năng tiến hành áp súc, chỉ tiêu hao thất phần nguyên lực, nhưng một lần xuất kích này, cũng suýt khiến hắn hư thoát.
- Chậc chậc, uy lực một chiêu này của ngươi, đúng là thực sự bất ngờ, tiên sư luyện thần tứ trọng trở xuống, e rằng cũng không thể chính diện kháng cự.
Tàn hồn kiếp trước tán thưởng nói.
Từ Huyền kiếp này sở hữu hỏa tính thể chất, viễn cổ thể tu năng lực mà hắn nắm bắt, cũng có sức phá hoại cường đại.
- Uy lực là rất lớn, nhưng không có Nhiếp hàn phối hợp, cũng khó khóa được người này, hơn nữa một chiêu này trước mắt ba ngày mới có thể thi triển một lần, thi triển hoàn tất sẽ nguyên khí đại hao.
Từ Huyền cũng mừng lo lẫn lộn.
Long chi nộ tức, có thể được gọi là thể tu cấm kị bí thuật, uy lực mạnh đến kinh nhân, nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn.
Nếu có thể nắm bắt thuần thục bí kĩ này, luyện thần kì trở xuống, e rằng không ai có thể đỡ được một chiêu này mà không chết.
- Đi!
Khoảng khắc chân sắp chạm đất, Từ Huyền bật người nhảy qua, kéo tay Nhiếp Hàn, chạy xuống chân núi.
Tăng tăng!
Hai người hỗ trợ lẫn nhau, uống mấy viên linh đan hồi phục nguyên khí, rời khỏi Tinh Vũ Sơn, chạy đến nơi xa hơn.
Sau khi hai người Từ Huyền rời đi được một lúc, một vị luyện thần kì tiên tu cao tuổi, dẫn lĩnh mấy tiên sĩ bay đến nơi đó.
- Trời ạ! Nơi này phát sinh chiến đấu gì vậy?
Mấy đệ tử Đông Phương gia tộc, bao gồm cả luyện thần kì tiên sư kia, một mặt sợ hãi, nhìn chằm chằm vào cái hố cháy đen vẫn còn tán phát dư nhiệt trên mặt đất, cây cối đất đá một hai mươi trượng quanh đó, đều đã cháy thành tro.
- Lực phá hoại kinh nhân như vậy, tu vi người ra tay, e rằng đạt đến luyện thần lục trọng trở lên, chúng ta cho dù đuổi theo, cũng không phải đối thủ.
Luyện thần kì tiên tu cao tuổi, một mặt sợ hãi, lập tức nói với một đệ tử bên cạnh:
- Mau phái người đi thỉnh cầu tăng viện!
Một đội tu gủa tâm thần hoảng hốt, không dám truy sát quá nhanh.
Ầm ầm...
Đúng lúc này, cao không Tinh Vũ Sơn truyền đến tiếng nổ kinh hồn chấn động sơn loan, hai đại ngưng đan cấp chiến đấu, dần dần bước vào hồi kết.
- Lão bất tử, ngươi đã đèn khô dầu cạn, còn có thể kiến trì được mấy hơi?
Ngân bào nam tử yêu dị, phát ra giọng nói the thé kì dị, cắt ngang bầu trời Tinh Vũ Sơn.
Bên kia, Từ Huyền và Nhiếp Hàn rời khỏi Tinh Vũ Sơn, chạy đến một nơi hoang dã không người.
Lúc này, tiếng truy sát đến từ Tinh Vũ Sơn đã dần tắt, pháp quang đủ màu chiếu sáng trời đên, cũng đã trở nên ảm đạm.
Chân trời, lộ ra một tia lê minh, mơ hồ có thể nhìn thấy một quầng ánh sáng đỏ hồng.
Từ Huyền và Nhiếp Hàn thoáng dừng bước chân, đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên, từ bầu trời Tinh Vũ Môn truyền đến.
Bầu trời phía xa, một vòng ánh sáng thanh bạch sắc bung ra như cánh hoa, cuốn sạch mọi thứ trong phạm vi hai mươi dặm vuông. Trung tâm khu vực đó tựa như sản sinh một vụ nổ nào đó, phạm vi một dặm san thành bình địa, sinh linh đồ thán, phong lãng cuốn sạch mọi thứ trong hai mươi dặm.
- Có một tin tức tốt, và một tin tức xấu.
Tàn hồn kiếp trước hờ hững nói.
- Ngưng đan kì... đã chết.
Từ Huyền miễn cưỡng thốt ra vài chữ tối nghĩa, rõ ràng đã đoán ra tin xấu.
Có thể tưởng tượng, vị Tinh Vũ tổ sư ổn trong Tinh Vũ Sơn, đã chết trong trận tu giới chiến tranh quy mô nhỏ đó.
Vị ngưng đan kì lão tổ ấy chết, cũng thể hiện một thời cực thịnh của Tinh Vũ Môn, đã triệt để biến thành lịch sử, Tinh Vũ Sơn nhất mạch hai phái tàn sư, đại thế đã đi, trong thời gian ngắn không thể đông sơn tái khởi.
- Tin tốt là, ngưng đan kì tu giả tự bạo, cường giả đồng cấp, khó có thể toàn thân rút lui. Ngưng đan kì đối phương, không rảnh quản những chuyện khác, các ngươi căn bản đã thoát khỏi hiểm cảnh.
Tàn hồn kiếp trước thảnh thơi nói.
- Không ngờ chỉ vì sai lầm của một tên phản đồ, lại dẫn đến Tinh Vũ Sơn nhất mạch diệt môn.
Từ Huyền quay người, âm thầm thở dài. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Xét cho cùng, tu giới các đại thế lực chinh chiến, bản chất đều là tranh đoạt lợi ích và tài nguyên.
Một không gian bí cảnh có khả năng khôi phục ổn định, đối với tu giới tiểu môn phái mà nói, là một con dao hai lưỡi, nó có thể chấn hưng tông môn, nhưng cũng có thể dẫn đến nạn diệt môn. Huống hồ Khương sư huynh là mang túi trữ vật lấy được trong bí cảnh, cống nạp cho Đông Phương gia tộc.
Từ lúc rời Hoàng Long Thành, Từ Huyền đã đoán được vài phần, Đông Phương Bá vừa gặp mặt đã lập mưu giết mình, sau khi bất thành, một mặt phái người truy sát Từ Huyền, đồng thời đẩy nhanh kế hoạch tấn công Tinh Vũ Sơn.
Nguyên nhân Đông Phương gia tộc diệt Tinh Vũ Sơn, không liên quan gì đến Từ Huyền, nhưng suy cho cùng, hắn chính là nguyên nhân thúc khiến tai nạn ấy xảy ra nhanh hơn.
- Không ngờ hai người chúng ta, có thể thoát được từ trong tuyệt cảnh.
Nhiếp hàn hít một hơi thật sâu, có cảm giác vừa từ cõi chết trở về.
- Ha ha, xem ra là ông trời muốn diệt Đông Phương gia.
Từ Huyền cười nhẹ.
Với tiềm lực tạo hóa của hắn và Nhiếp Hàn, cho dù thoát được một người, nhiều năm sau có thể khiến Đông Phương gia xui xẻo, hôm nay hai người đều thoát ra, tự tin phục thù đương nhiên đại tăng.
- Hôm nay, chúng ta đại nạn không chết. Chi bằng làm một ước định, trong hai mươi năm, xem ai diệt được Đông Phương gia trước, hoặc là chúng ta cùng xông vào... huyết tẩy Đông Phương gia!
Nhiếp hàn ánh mắt sáng quắc có thần, lộ ra một sự tự tin và đấu chí cường đại.
Ai sẽ tiêu diệt Đông Phương gia trước?
- Được, cái này cũng coi như đánh cược.
Từ Huyền bật cười, tràn ngập tự tin nói:
- Ta tuyệt đối không thua ngươi.
Cả hai người, đều rất tự tin.
Nếu đã là đánh cược, đương nhiên phải có tiền cược.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh thương nghị xong nội dung đặt cược. Về phần cược cái gì, e rằng chỉ có nhân vật trong cuộc biết.
Hai người mặc dù chưa thoát chết, nhưng đã bắt đầu ước định ai sẽ tiêu diệt Đông Phương gia trước, chuyện này nếu để Đông Phương gia cao tầng biết, không biết sẽ có cảm nghĩ gì.
Lại đi thêm một lúc nữa, phía trước xuất hiện mấy thân ảnh quen thuộc, chính là Lạc Phong, Du Cầm, Dương Tiểu Thiến, và hai đệ tử kiếm tông, là Bạch Phan và Trọng Hồng.
- Tốt quá! Các ngươi đều còn sống.
Đệ tử hai phái đều mừng rỡ.
- Từ sư huynh!
Du Cầm hai mắt đỏ mọng, nhìn thấy Từ Huyền, lấp lánh nước mặt kinh hỉ.
Chúng nhân mặc dù kinh hỉ, nhưng cũng có chút không tin: Dưới tuyệt cảnh đó, Từ Huyền và Nhiếp Hàn thoát sinh kiểu gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...