Tiên Hà Phong Bạo

- Đã hơn năm mươi hiệp, nếu kiên trì một trăm hiệp, nguyên khí tâm thần mình sẽ tiêu hao nhiều hơn, không tốt cho việc ứng phó những tình huống bất ngờ phát sinh sau khi chiến đấu, phải tốc chiến tốc thắng rồi.

Lệ quang lóe lên trong mắt Từ Huyền, hắn đã hạ định quyết tâm.

Muốn giữ đủ dư lực, phải chiến thắng trước hoặc giết chết Quỷ Phong.

- Phải kết thúc thôi, tiếp tục thế này chẳng có ý nghĩa gì, đúng rồi, lúc nãy phần trăm chiến thắng ngươi tính, rốt cuộc có bao nhiêu phần?

Tàn hồn kiếp trước đồng ý quan điểm của hắn, một lần nữa hiếu kì hỏi.

Từ Huyền không lập tức trả lời, hít khí ngưng thần, nguyên lực toàn thân trào lên như sôi, khoảng khắc ấy, ánh mắt hắn như biến thành ngọn nến nhảy nhót.

Oanh

Há miệng khạc, tiếng thét như kinh lôi, cùng luồng "thế" viêm nhiệt cuồng bạo dung hợp, tư thế bễ nghễ, xông vào cơ thể Quỷ Phong.

Luồng "thế" dung hợp tiếu tự quyết, như lôi đình và viêm hỏa kết hợp, rào rào thiêu đốt bạo phát, hóa thành viêm hỏa thiên long phô thiên cái địa, trùng tiến thân thể Quỷ Phong.

- Ngươi hỏi ta trong lòng chắc thắng bao nhiêu phần trăm, đáp án của ta là...trăm phần trăm!

Trong mắt Từ Huyền ngưng hiện sự tự tin và ý chí chiến đấu kinh thần khiếp quỷ.

Trăm phần trăm!

Trăm phần trăm chắc thắng!

Đây là loại tự tin và hào tình gì!

Thậm chí, đây là con số khiến tàn hồn kiếp trước kinh hỉ.


Tàn hồn kiếp trước dự liệu Từ Huyền có xác suất chiến thắng rất lớn, nhưng không nghĩ sự tự tin này, có thể đạt đến trăm phần trăm.

Dù sao đối thủ cũng là võ tu cao hơn mình hai tầng, thân kinh bách chiến, đại võ tu cường đại hung tàn lão luyện!

- A...

Từ tận đáy lòng Quỷ Phong phát ra một tiếng hét sợ hãi, tâm thần thác loạn, may mà sức mạnh của luồng "thế" này, chủ yếu là tinh thần công kích và ảnh hưởng, vẫn chưa đủ giết chết hắn.



Hồng quang trong mắt Từ Huyền nhảy nhót, thân hình giống như trâu điên, liều lĩnh xông tới, động tác này, khiến chúng nhân có mặt sợ hãi thất sắc. :

Làm gì có phương thức công kích nào như thế nào... dùng thân thể chiến đấu? Không lẽ hắn thần kinh hỗn loạn, hoàn toàn điên cuồng?

- Muốn chết!

Quỷ Phong mắt lóe lệ quang, trong hỗn loạn quỷ trảo xẹt qua một vệt sáng màu xám nhạt, chụp trúng cánh tay Từ Huyền.

Cho dù một đòn này, không có uy năng đỉnh phong, nhưng cũng đủ phá vỡ thiết thạch.

Phụt!

Một trảo đánh trúng, phát ra âm thanh kì quái.

Từ Huyền thân hình chấn động, nhưng da thịt trên người lại như đồng đỏ, hồng quang rạng rỡ, công kích của Quỷ Phong đánh lên, chỉ lưu lại một vết máu nhàn nhạt.

- Cái gì! Không thể nào... không thể nào... ảo giác... nhất định là ảo giác...

Quỷ Phong phát ra một tiếng hét sợ hãi, triệt để phát điên!

Khoảng khắc này, toàn tràng cũng bị làm cho khiếp sợ: Sao có thể như vậy được?!

Không lẽ, đây chính là lý do lớn nhất để hắn tin rằng mình chắc thắng trăm phần trăm?!

Dung hợp sức mạnh của thể tu "thế", Từ Huyền một tiếng kinh hú, tấn công tầng diện tinh thần của Quỷ Phong.

Nhưng ai ngờ, cuối cùng hắn lại sử dụng phương thức cồng kích dã man như vậy, dùng thân thể tấn công!

Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc vì hành động điên cuồng của hắn thì biến hóa của một khắc tiếp theo khiến chúng nhân toàn tràng chấn động thất sắc.

Phốc!

Bề mặt cơ thể Từ Huyền bóng lên như đồng thau, tràn đầy ánh sáng màu đỏ, trực tiếp đỡ một trảo công kích của Quỷ Phong, chỉ lưu lại một vết máu mờ mờ.

Thân thể này thật quá cứng rắn!

Đồng đúc chi thể trong tình huống toàn lực phòng ngự, đủ để coi thường đồng giai công kích bình thường.

Đông Phương Bá đồng tử co lại, lộ vẻ khó tin:


- Thân thể cường đại như vậy e rằng hắn không phải võ tu bình thường! Không lẽ là thể tu thập phần hiếm gặp trong tu giới?

- Sao có thể làm được như vậy?

Trong đôi mắt tĩnh lặng như tranh vẽ của Trương Vũ Hàm, ba quang dị sắc, kinh lan một mảng.

- Chịu chết đi!

Lệ quang bắn ra trong mắt Từ Huyền, khoảnh khắc bị đánh trúng một trảo, vai cũng húc mạnh vào ngực Quỷ Phong, nghe rõ tiếng xương gãy răng rắc.

- A.

Quỷ Phong kêu lên một tiếng thảm thiết, lồng ngực bị sức mạnh kinh thế hãi tục trực tiếp xuyên thủng "bành" thân thể bay ra ngoài, máu tươi văng tung tóe, có một luồng sức mạnh cuồng bạo nóng bỏng, trùng kích trong nội tạng, trong nháy mắt bóp chết sinh cơ.

Từ Huyền kêu lên một tiếng, sắc mặt hơi tái, suýt chút nữa thổ huyết, một đòn của Quỷ Phong, cũng có một luồng chân lực cường đại, xuyên qua đồng đúc chi thể, ảnh hưởng đến nội tạng cơ thể, khó tránh khỏi một chút nội thương.

- Ha ha, quả nhiên giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Đây cũng là phương pháp duy nhất giành chiến thắng!

Trong não hải truyền đến giọng nói của tàn hồn kiếp trước, rõ ràng suy nghĩ của Từ Huyền và hắn không mưu mà hợp.

Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm!

Đây chính là sách lược tốt nhất Từ Huyền có thể áp dụng.

Bởi vì hắn phải đối diện với kẻ thù, tu vi vượt trội mình, đáng sợ nhất vẫn là ưu điểm tốc độ!

Với chênh lệch tốc độ cự đại, sử dụng thủ đoạn bình thường, Từ Huyền gần như không đánh trúng đối phương, có thể nói không có phần trăm chiến thắng, cùng lắm chỉ có thể cầm hòa.

Luận tốc độ, thân phận, cường độ chân lực, Từ Huyền đều không bằng đối phương, ưu thế duy nhất chính là sức mạnh nhục thể và lực phòng ngự cường đại của đồng đúc chi thể.

Ngược lại, Từ Huyền mặc dù sở hữu tốc độ khinh thường đồng giai, phương diện chân lực công kích, không thể bằng được luyện khí thất trọng tu giả.

Điểm này, khi Từ Huyền đón đỡ đòn công kích đầu tiên của hắn, đã có kết luận. Cũng trên cơ sở này, cuối cùng hắn mới dùng sở trường của mình đấu với sở đoản của hắn, một đòn chế địch.

Đương nhiên, Từ Huyền cùng lắm chỉ có thể "giết địch một ngàn, tự tổn một trăm".


Hắn giết chết đối phương, bản thân chỉ bị thương nhẹ, có thể nói là phương pháp đơn giản nhất hữu hiệu nhất.

- Hiệp thứ năm mươi sáu... Hiệp thứ năm mươi tám!

Ngoài đấu pháp đài, lão giả áo cà sa thân là người làm chứng, thanh âm đột nhiên dừng lại.

Bịch!

Quỷ Phong thân thể chạm đất, lồng ngực huyết nhục mơ hồ, đồng tử tan rã, một chút phản ứng cũng không có.

Chúng nhân quan chiến ngoài đài, rơi vào chấn động vô cùng.

Giây phút cuối cùng, Từ Huyền có thể phát ra một đòn nghịch chuyển như vậy.

- Tại sao có thể như vậy!

Đông Phương Bá thân hình cứng đờ, trong mắt một phiến kinh sợ, sắc mặt âm lãnh bất định, Khương sư huynh bên cạnh cũng kinh hãi thất sắc, toàn thân run lẩy bẩy:

- Thực lực Từ Huyền, từ lúc nào trở nên đáng sợ như vậy...

- Tốt quá, Từ huynh đệ phản bại thành thắng! Vũ Hàm, bị muội nói trúng rồi, hắn quả nhiên sáng tạo kì tích.

Trương Phong kinh hỉ đan xen, mắt lộ vẻ hưng phấn, hai tay vì quá kích động mà có chút run rẩy.

Lúc này, nhìn thiếu niên đang đứng thở dốc trên đấu pháp đài, trong lòng Trương Vũ Hàm có chút chua chát, trước khi đánh cược nàng không ôm bất cứ hi vọng nào đối với Từ Huyền, thậm chí, nàng còn từ chối giao dịch tam linh lộc huyết với hắn.

Bây giờ, khi Từ Huyền dùng tư thái của người chiến thắng, đứng trên đấu pháp đài, nàng đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, sự tự tin của thiếu niên ấy trước khi cá cược, từng khiến nàng không thể lý giải: sự tự tin ấy, đến từ đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui