Tiên Hà Phong Bạo

- Luồng sức mạnh này... đúng là hoàn toàn diễn sinh tại nhân chi huyết nhục.

Từ Huyền mở lòng bàn tay, một mảng da bỗng nhiên phù hiện một tầng hồng nhạt, khí tức viêm liệt chỉ khiến không khí xung quanh xao động.

Là người khống chế luồng sức mạnh này, Từ Huyền vẫn cảm thấy sợ, nếu đem so sánh, pháp lực hoặc chân lực đồng giai, khó có thể chống cự.

Ý niệm khẽ động, luồng khí tức hồng nhạt đó, lại thu liễm vào trong toàn thân tứ chi bách hài, quả đúng là tất cả sức lực, đều bắt nguồn từ chính bản thân mình, không tin trời không tin đất, chỉ tin chính mình.

- Không biết mình bây giờ đang ở tầng thứ nào?

Từ Huyền thấp giọng cân nhắc, hắn có kinh nghiệm kiếp trước, có thể cơ bản xác định cấp bậc tu vi lúc này.

- Ha ha ha! Đúng là không tệ, ngươi vừa bước vào thể tu đại môn, tầng thứ tu vi đã tương đương luyện thể tam trọng, rèn luyện chút nữa, là có thể sánh ngang luyện khí tứ trọng. Đương nhiên lực chiến đấu chân chính, thì không thể dùng tu vi để cân nhắc, vậy chỉ có thể để đối thủ của ngươi nếm thử, hắc hắc...

Trong ngữ khí hưng phẫn của tàn hồn kiếp trước, còn có mấy phần chờ đợi.

Luyện khí tam trọng?

Từ Huyền cũng cảm thấy kinh hỉ, theo lý thuyết bước vào tu hành đại môn, đều là luyện khí nhất trọng tu vi.

Nhưng mình vừa trở thành tu giả, tu vi đã tương đương luyện khí tam trọng, nhưng đó chỉ là tu vi bên ngoài!

Phải biết, trước khi Từ Huyền trở thành thể tu, đã có thể đấu lại luyện khí tam trọng, thậm chí bạo phát sức mạnh đáng sợ hơn.

Hắn bây giờ luận riêng lực bạo phát của luyện thể thập trọng nhục thể, đã có thể khiêu chiến luyện khí tứ trọng tiên sĩ, huống hồ còn có sức mạnh chân chính của viễn cổ thể tu.

Cho nên, thực lực chân chính, bản thân Từ Huyền cũng không đoán trước được.

- Đúng, luồng sức mạnh này, không giống với pháp lực, có chút tương tự võ tu chân lực, nhưng lại có chút khác biệt...

Lòng bàn tay Từ Huyền một lần nữa lại dâng lên khí tức màu hồng nhạt, bốn phía khu vực xao động kì lạ, sản sinh một luồng uy áp cảm cường đại.


- Nguyên lực, thuộc sức mạnh viễn cổ thể tu.

Tàn hồn kiếp trước không cần suy nghĩ nói.

Nguyên lực?

Từ Huyền khẽ giật mình, bỗng nhiên hiểu ra:

- Nguyên nhân là ở tinh túy nguyên khí trong thân thể huyết nhục, bởi vì thể chất mình thuộc hỏa tính, cộng thêm long chi nộ áo nghĩa, nên là loại hỏa tính nguyên lực này. Luồng sức mạnh này, có thể sản sinh thần thông, ảnh hưởng thiên địa ngoại giới, so với pháp lực chân lực, hoàn toàn thuộc về sức lực bản thân, là mộc mạc như vậy...

- Không tệ, ngộ tính ngươi rất tốt.

Tàn hồn kiếp trước tán thưởng trả lời.

Từ Huyền bộ dạng có chút suy nghĩ, đối với đạo lộ truy tìm viễn cổ thể tu, có một chút ngộ. Khi chính thức trở thành tu giả đạo này, hắn vạn phần mừng rỡ vì lựa chọn ban đầu của mình.

Lúc này, hắn chính là viễn cổ thể tu duy nhất trong tiểu ngư giới này!

Bước vào con đường này, Từ Huyền cần mở ra tất cả kí ức liên quan đến viễn cổ thể tu pháp môn kiếp trước.

- Chúng ta gặp nhau trong mộng...

Tàn hồn kiếp trước thanh âm nhạt nhòa dần.

Từ Huyền vô thức gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ ra, hôm nay là kì hạn xuất sơn cuối cùng của mình. Cho dù là nội môn đệ tử, một lần xuất môn, nhiều nhất cũng chỉ năm ngày.

- Quay về sơn môn trước rồi nói, dù sao mình đã trở thành viễn cổ thể tu chân chính.

Từ Huyền hít một hơi thật sâu, bất ngờ vận lực, quang mang hồng sắc trên người gào thét bất định.

Vèo ~

Thân hình hắn như đạn pháo, hóa thành một đường hỏa sắc thân ảnh, bật cao mười mấy trượng, sau đó một chân đạp lên vách núi.

Đạp đạp đạp!

Thân ảnh Từ Huyền, nhảy nhót lắc lư trên vách đá, mỗi một bước tiến lên, đều để lại một dấu chân sâu nửa thước, sơn thể cũng chấn động theo, mảnh đá bay tán loạn, kinh tâm động phách.

Chỉ vài tức thời gian, đã thấy hắn có mạch trên vách núi.

So với lần trước, Từ Huyền phải đi vòng đường xa, lần này trực tiếp nhảy lên vách núi, nếu để người ngoài nhìn thấy, e rằng sẽ sợ hãi hét toáng lên.

Sau khi nhảy lên vách núi, Từ Huyền sải nhanh bước chân, đi về phía Phong Vũ Tiên Môn.

Chưa đến một canh giờ, quay về Tinh Vũ Sơn, bước trên sơn lộ quanh co, mỗi một bước chân của Từ Huyền đều hơn một trượng, nhẹ nhàng thoải mái. Cho dù gặp phải vách núi hiểm địa mười mấy trượng, hắn đều một bước nhảy qua.

Mỗi một phần sức lực thể tu, đều bắt nguồn từ thân thể huyết nhục, kiểu khống chế thân thể và sức lực này, chính là tự nhiên thoải như vậy.

Mắt thấy sắp đến gần sơn môn, phía trước xuất hiện mấy thân ảnh quen thuộc.

- Trọng sư huynh, huynh đã đi theo ta nửa ngày rồi...

Du Cầm sợ hãi nói.

Từ Huyền ngưng thần nhìn, chỉ thấy trong đôi mắt trong trẻo của Du sư muội, có chút bất lực cầu khẩn.


Trọng Hồng bên cạnh hắc hắc cười,

- Du sư muội, ta chỉ muốn dùng sức mạnh lớn nhất bảo vệ muội, đừng làm tổn thương ta thế chứ.

- Ta sắp đến sơn môn rồi, huynh đừng đi theo ta nữa.

Du Cầm ngữ khí thỉnh cầu, thân hình run rẩy, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu trước mấy đệ tử Kiếm Tông.

- Có thể đi cùng Du sư muội một đoạn, Trọng mỗ sung sướng vô cùng, Du sư muội lương thiện như vậy, không thể giúp người khác hoàn thành ước nguyện sao?

Trọng Hồng mặt dày, bên cạnh còn có hai đệ tử Kiếm Tông phất cờ phụ họa:

- Đúng vậy, Du sư muội, cho Trọng Hồng sư huynh một cơ hội đi.

- Trọng sư huynh hết sức chân thành, sư muội không định cân nhắc sao?

Từ Huyền cũng đang đi về hướng đó, chân mày hơi nhíu, mấy người Kiếm Tông này, muốn làm gì vậy, chơi trò đeo bám à?

- Hừ.

Du Cầm cuối cùng cũng nổi giận, tú mi nhăn lại, quay đi không nhìn ba người.

- Du sư muội, muội đừng giận!

Trọng Hồng giơ tay nắm lấy tay nàng, nhưng bị hất ra.

- Bọn Kiếm Tông kia, các ngươi quá đáng quá rồi đấy!

Một đệ tử Phong Vũ Môn quát lớn.

- Cút cho ta!

Trọng Hồng ánh mắt sắc nhọn, trừng mắt nhìn người kia, trên người dâng lên một luồng kiếm đạo khí tức cường đại, luyện khí ngũ trọng linh áp, khiến đệ tử Phong Vũ Môn kia sợ đến tái mặt, không dám lên tiếng.

Với Trọng Hồng làm người dẫn đầu, ba đệ tử Kiếm Tông tọa trấn, đệ tử Phong Vũ Môn bình thường, căn bản không coi ra gì.

- Ha ha, ở đây có chuyện gì vậy.


Sau lưng truyền đến thân ảnh thiếu niên cao ráo cân xứng, không nhanh không chậm tiến lên phía trước.

- Từ sư huynh.

Du Cầm mắt dào dạt kinh hỉ, cuối cùng lộ ra nụ cười thuần mỹ, như cầu vồng sau mưa.

Từ Huyền đi đến trước mặt nàng, khẽ mỉm cười:

- Chúng ta cùng nhau lên núi đi, đừng để ý đám ruồi muỗi này.

Lời này nói ra, ba người Trọng Hồng, sắc mặt đại biến, âm trầm cực kì.

- Tiểu tử, ngươi có phải muốn ăn đòn không.

Một đệ tử Kiếm Tông quát. Bạn đang đọc truyện được tại

Từ Huyền hừ lạnh một tiếng:

- Đây là trọng địa Phong Vũ Môn, còn không mau thối lui.

- Từ tiểu tử, bây giờ vẫn chưa đến sơn môn.

Trọng Hồng mắt lóe lệ mang, thân thể cao lớn vạm vỡ, từ từ đến gần.

Từ Huyền đứng chặn trước mặt Du Cầm, mặt như sương lạnh, chẳng buồn nói nhiều, một chữ:

- Cút!

Cái gì!

Ba người Kiếm Tông lập tức nổi giận, luyện khí ngũ trong linh áp trên người Trọng Hồng, như thủy triều ập đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui