Bởi vậy, tu giả ngoại giới muốn đi vào bản nguyên giới, có rất nhiều hạn chế.
- Hơn chín mươi phần trăm cường giả tinh anh ngoại giới vực, thí dụ như hàng ngũ đế tôn, đều sinh ra trong bản nguyên giới.
Trong lòng Từ Huyền cảm khái.
Tại bản nguyên giới, sức mạnh thần thông tu giả, bị đại đại hạn chế.
Lấy tốc độ của Từ Huyền, ở Tiểu Ngư giới to lớn đồng giạng, hai, ba ngày liền có thể qua lại một lần.
Thế nhưng tại bản nguyên giới, thời gian này ít nhất phải tăng cường mấy chục lần, thậm chí hơn trăm lần.
Sau hai tháng.
Từ Huyền cùng Hiên đi tới một mảnh núi rừng hoa thơm chim hót của Hoàng Thiên giới.
Luận hoàn cảnh, nơi này tại bản nguyên giới cũng không được tốt lắm, nhưng thắng ở an bình u tĩnh, càng tiếp cận tự nhiên.
Nơi núi rừng sâu xa quanh quẩn một tầng sương khói mông lung, nhưng là trận pháp kỳ lạ huyền diệu, tu giả sinh linh tiến vào bên trong, đầu óc đều sẽ choáng váng.
- Nơi này chính là Không Sơn liễu ngữ mà Vũ Yên ở lại.
Hai người tiến vào núi rừng bị sương mù che đậy, phát hiện bên trong biệt hữu động thiên: thần vụ, sơn tuyền, liễu lâm, mùi hoa, tiếng chim.
Bố trí bên trong, phong cách rất riêng, hồn nhiên thiên thành, phảng phất diễn biến lại tiểu thiên địa thiên nhiên nhất phái.
Nước suối róc rách, gió núi di động lá xanh, tiếng chim hót quanh quẩn bên tai, cùng với đâu đâu cũng có thần vụ, tăng thêm mấy phần mờ mịt kỳ ảo.
Đặt mình trong đó, khiến người ta tạm thời quên mất tất cả dồn dập hỗn loạn của trần thế.
Từ Huyền thả lỏng chưa từng có, nhưng nghĩ tới chủ nhân của Không Sơn liễu ngữ, vị tiên tử không dính một hạt bụi trần kia, rồi lại khắc cốt yêu nhau, không nhịn được có chút hưng phấn.
Rất nhanh, hai người đi tới trước một toà trúc lâu tinh xảo, mùi thơm thanh nhã.
Bên trên Trúc lâu thình lình có ba chữ: Liễu Ngữ Cư.
Kiểu chữ thanh tân tự nhiên, lại không thiếu một loại tiên khí phiêu dật kỳ ảo.
Ánh mắt nhìn chăm chú ba chữ kia, lấy cảnh giới của Từ Huyền, thậm chí mơ hồ có lĩnh ngộ.
- Cấp độ dưới Thần hư đế tôn, có thể nắm giữ ý cảnh bực này, thật khó mà tin nổi.
Tàn hồn kiếp trước thở dài nói.
Từ Huyền hơi thay đổi sắc mặt, có thể được tàn hồn kiếp trước khen như vậy, có thể thấy được thiên phú của nàng.
Tàn hồn kiếp trước đánh giá đối với Liễu Vũ Yên, chỉ đứng sau Tông Như Ma, vượt qua Nhiếp Hàn.
- Vũ Yên tiên tử đang bế sinh tử quan.
Một nha hoàn điềm đạm mỹ lệ, đứng ở trước trúc lâu, nở nụ cười xinh đẹp nói.
Cho dù là một nha hoàn bên người Liễu Vũ Yên, cũng là nhân gian tuyệt sắc, khí chất siêu phàm thoát trần, tu vi đạt đến Anh Biến kỳ.
Nghe vậy, Từ Huyền có chút thất vọng.
- Nghĩ đến các hạ hẳn là Từ Huyền, Từ đạo hữu.
Đôi mắt đẹp của bạch thường nha hoàn kia lóe lên, nhìn chăm chú đánh giá Từ Huyền, có mấy phần hiếu kỳ.
- Chính là Từ mỗ, nhưng không biết, Vũ Yên lúc nào xuất quan?
Từ Huyền dò hỏi.
- Y trước khi Vũ Yên bế quan từng nói, đại khái trong vòng hai năm gần đây, sẽ xuất quan.
Bạch thường nha hoàn đáp.
- Trong vòng hai năm Được rồi!.
!
Từ Huyền gật đầu một cái, so sánh với Nguyên Thần đại đạo chí ít sống hơn ngàn năm, thậm chí mấy ngàn năm tuổi thọ mà nói, thời gian hai năm kỳ thực rất ngắn ngủi.
Nhân cái khe hở này, Từ Huyền cũng đúng lúc có thể đi bái phỏng Linh Ngọc tiên y, giải quyết vấn đề vu độc nguyền rủa.
Chỉ cần có thể giải quyết Vu độc nguyền rủa, dù cho đạt được phương pháp khắc chế tạm thời, Từ Huyền đều có thể phóng thích thực lực.
Tại Không Sơn liễu ngữ ở lại nửa ngày, Từ Huyền cùng Hiên rời đi.
- Từ đạo hữu muốn bái phỏng Linh Ngọc tiên y, nhất định phải đi Thiên Lâm giới.
Trong Thiên, Địa, Huyền, Hoàng tứ đại giới, chiến tranh ở Thiên Lâm giới này càng kịch liệt.
Chỉ là đế tôn, thì có vài vị, càng không ít thân ảnh Thiên Túng Cửu Tinh.
Hiên nói.
Tăm tích có quan hệ Linh Ngọc tiên y, Từ Huyền từ Thanh Vũ Đế Tôn đã biết được một, hai.
Nhưng tình hình chiến đấu Thiên Lâm giới, cũng vượt qua Từ Huyền sở liệu.
Hai người không nhiều lời hơn nữa, thẳng đến đường hầm Thiên Lâm giới.
Có Hiên dẫn dắt, một đường cực kỳ thông thuận.
Ở đường hầm bản nguyên giới kia, như trước có người nhận ra thân phận Từ Huyền.
Xuyên qua đường hầm, sau một khắc lại tiến vào không gian đại giới.
Ầm ầm ầm…
Mới vừa đi ra đường hầm, Từ Huyền liền rơi vào cảnh tượng đất trời rung chuyển hỗn loạn.
Thiên Lâm giới khổng lồ, đập vào mắt ra tiếng giết vang trời.
Đại quân tu giả tham chiến, sợ là có hơn trăm triệu.
Tu vi thấp nhất đều là bất hủ Kim đan.
Bầu trời, mặt đất, giới Thiên Hoang vực, chiến đấu đâu đâu cũng có.
Toàn bộ đại giới, đều lay động run rẩy, linh khí sôi trào rung động.
Từ Không Sơn liễu ngữ u tĩnh an bình, chuyển chiến đến tận nơi đây, Từ Huyền đầu tiên là một trận không thích, chợt huyết dịch trong cơ thể, không tự chủ được, giống như mơ hồ thiêu đốt vậy, không nhịn được hưng phấn.
Từ khi đánh giết ở Biên Hoàn giới, Từ Huyền trải qua quá nhiều chiến trường, tất cả cũng là vì mài giũa tu vi.
Lần đầu tiến vào chiến trường hùng vĩ như vậy, Từ Huyền không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng Từ Huyền sẽ không quên mục đích của mình chuyến này.
Hiên cùng Từ Huyền, thẳng đến vị trí Linh Ngọc tiên y.
Phi hành mấy triệu dặm, hai người đi tới một toà điện các to lớn dược khí tràn ngập.
Nơi này là một cứ điểm phía sau Thiên Lâm giới.
- Từ đạo hữu, trước khi gặp mặt Linh Ngọc tiên y, Hiên mỗ phải nhắc nhở một câu.
Hiên đột nhiên nói.
- Mời giảng.
Từ Huyền có chút kinh ngạc.
- Linh Ngọc tiên y này, tôn làm một trong Tam đại thánh dược sư, làm người rất có ngạo khí, tính tình lại lạnh nhạt.
Thậm chí, nàng có đôi khi đối với đế tôn, cũng không thèm nể mặt.
Hiên nhắc nhở.
Từ Huyền gật đầu lia lịa, những dược sư này, cùng luyện đan sư, luyện khí sư một dạng, ở trong tu giới khá là nổi tiếng, huống hồ đối tượng là tam đại thánh dược sư tài nghệ đạt tới đỉnh cao.
Tiến vào điện các to lớn kia, bên trong tràn đầy người bệnh.
Nơi này nói tới người bệnh, ít nhất là thiếu tay gãy chân, có chút là thân thể không hoàn chỉnh, thậm chí hoàn toàn không có thân thể, chỉ có một cái Nguyên Anh.
Ngoài ra, còn có chút người bệnh trúng kỳ thuật độc thuật, cùng Từ Huyền một dạng, thông qua phương pháp thường quy, không cách nào hóa giải.
Trong đại điện, dược sư cũng rất nhiều, đến mấy chục ngàn, phân cấp độ nhằm vào đẳng cấp người bệnh.
Rất nhanh, hai người đi tới nơi trọng yếu nhất đại điện, bước vào một gian dược các thất sắc.
Người bệnh nơi này, ít nhất là cấp bậc thống lĩnh, khoảng hơn trăm người, không thiếu Đại thống lĩnh, nửa bước đế tôn.
Trong đó một Đại thống lĩnh, chỉ còn lại một Nguyên Anh tàn tạ ảm đạm, thần trí mơ hồ.
Trong thất sắc dược các, hoàn toàn yên tĩnh.
Vị trí ở giữa, có một thiếu nữ thanh xuân mặc trên người bích thường, uyển chuyển như tiên, nhất cử nhất động, bích lục lưu quang quanh quẩn, toả ra vầng sáng nhu hòa bảy màu, xem ra rất xa hoa.
Thiếu nữ bích thường kia, da trắng như tuyết, mới vừa nhìn, làm cho người ta có một cảm giác băng diễm kinh hồn.
Từ Huyền có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Linh Ngọc tiên y trong truyền thuyết, lại là tuổi trẻ tuyệt mỹ như vậy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...